“Mặc Ngự Thần, ngươi lăn ra đây cho ta!” Mặc Tùy Vân mặc long bào cầm một thanh kiếm đằng đằng sát khí lao đến.
Mặc Tiểu Vương gia buồn bực đứng dậy, nhảy lên mái đình tránh khỏi thanh trường kiếm mà Mặc Tùy Vân không chút do dự chém tới, tức giận nói: “Mặc Tùy Vân, ngươi đủ chưa? Một chút chuyện hư hỏng mà thôi, làm như Bản vương giết cha mẹ của ngươi vậy!” Thật sự là quá cố tình gây sự, quá không rộng lượng khoan dung mà.
Mặc Tùy Vân suýt nữa phun máu: Cho dù Mặc Ngự Thần thật sự giết cha mẹ hắn thì hắn cũng sẽ không tức giận đến như thế. Hiện tại chỉ cần vừa nhớ tới Mặc Tiểu Bảo đã làm chuyện tốt gì, thì Mặc Tùy Vân đã liền tức giận đến muốn bầm thây hắn ta ra vạn đoạn.
“Mặc Ngự Thần, ngươi xuống đây cho trẫm. Trẫm muốn giết ngươi!” Chỉa kiếm vào thiếu niên áo đen đang đứng trên mái đình, Mặc Tùy Vân giận dữ hét.
“Ngươi cho Bản vương là kẻ ngu sao?” Mặc Tiểu Bảo khịt mũi khinh thường, hắn mới không nhảy xuống cho hắn ta chém đâu, lỡ như Mặc Tùy Vân không chém trúng hắn ngược lại tự mình bị tức chết, thì chẳng phải người Nam Sở sẽ cho rằng hắn vào cung hành thích vua sao?
Dù sao hôm nay đã trôi qua rất sảng khoái rồi, nhìn nhìn Mặc Tùy Vân bị chọc tức đến thở hổn hển ở phía dưới, rốt cuộc Mặc Tiểu Bảo quyết định thu binh, không ở đây chơi đùa nữa.
Đứng dậy vỗ vỗ tay, nói một cách thản nhiên: “Sắc trời không còn sớm, Tiểu Lân nhi nhà ta còn đang chờ ta trở về ăn cơm đây. Ngày mai gặp lại.” Sau đó ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Mặc Tiểu Vương gia lăng không bay đi, nhún lên nhún xuống mấy cái như một con chim diều hâu màu đen rồi biến mất ở bên ngoài tường cung cao cao.
Nhìn Mặc Tiểu Bảo rời đi một cách tự nhiên, Mặc Tùy Vân hơi thất bại thở dài. Hắn thật sự không bằng Mặc Tiểu Bảo, hắn cố gắng như thế, bỏ bao công sức như thế, lại vẫn không bằng cái thiếu niên nhìn như thong thả tự đắc mười lăm mười sáu tuổi kia sao? Chẳng lẽ người của Định Vương phủ đúng là luôn luôn gặp may mắn như vậy sao? Trẫm không tin!
Mặc Tiểu Bảo bay ra khỏi hoàng cung, phá hư đại điển phong Hậu của Mặc Tùy Vân, trong lòng Mặc Tiểu Bảo cũng có một chút áy náy. Nhưng mà không có biện pháp, ai bảo đối tượng mà Mặc Tùy Vân chọn làm Hoàng hậu lại quá tốt làm gì, nếu để cho tiểu thư Tiền gia làm Hoàng hậu, thì Mặc Tùy Vân sẽ thật sự có thể hoàn toàn nắm giữ cả triều đình Nam Sở, đây cũng không phải là điều hắn vui lòng nhìn thấy. Hắn còn muốn sống an ổn mấy năm, không muốn cả ngày bị Mặc Tùy Vân và Lôi Đằng Phong tính kế. Cho nên chỉ có thể để Tiền gia chịu thiệt thòi thôi.
“Vương gia, đã xảy ra chuyện!” Đang chắp tay đứng ở bên ngoài cửa cung thương xuân thu buồn (ý là đa sầu đa cảm), Tần Liệt liền vọt tới trước mặt, một tay ôm Mặc Ngự Phong, trầm giọng nói.
“Tại sao?”
“Lãnh Quân Hàm bị người ta đuổi giết.” Tần Liệt nói.
“Sao lại như vậy?”
“Chính là ngươi gây họa, ngươi cho rằng Mặc Tùy Vân thật sự ngồi không sao?” Tần Liệt tức giận nói. Xúi giục Lãnh Quân Hàm đi câu dẫn vị hôn thê của Mặc Tùy Vân, cũng mệt hắn ta nghĩ ra. Cho dù Mặc Tùy Vân có vô dụng đi nữa thì cũng vẫn là vua của một nước, bị khiêu khích như vậy không khác gì bị người khác giẫm lên mặt mũi. Cho dù Mặc Tùy Vân sẽ không làm gì Mặc Ngự Thần, nhưng giết Lãnh Quân Hàm để xả giận thì vẫn hoàn toàn có thể.
Dung nhan tuấn mỹ của Mặc Tiểu Bảo hơi trầm xuống, “Lãnh Tiểu Ngốc đâu?”
“Ra khỏi thành rồi! Mặc Tùy Vân phái không ít cao thủ đại nội đuổi giết đệ ấy.” Đến cùng thì nơi này cũng vẫn là địa bàn của Mặc Tùy Vân, cứng đối cứng, thì đúng là bọn họ không chống lại được.
Mặc Tiểu Bảo thầm mắng một tiếng, hạ lệnh: “Ngươi bảo vệ Lân nhi, ta đi tìm Lãnh Tiểu Ngốc.” Nói xong, cũng không đợi Tần Liệt đáp, liền nhảy lên bay thẳng ra cửa thành.
Ngoài thành Nam Kinh, bộ áo trắng của Lãnh Quân Hàm đã bị dính không ít vết máu, có vết máu của hắn, cũng có máu của người khác, dù vậy cũng không bị thương nặng. Hơi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn vết thương trên người, lại quay đầu nhìn phía sau, thấy thị vệ đại nội vẫn luôn đuổi theo phía sau hắn đã không còn đuổi theo nữa mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, tựa vào bên sườn núi chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
“Lần này chơi thật lớn, Mặc Ngự Thần, ngươi đi chết đi!” Lãnh Quân Hàm tức giận nói.
“Hỏa… Hỏa công tử…” Bên cạnh Lãnh Quân Hàm, sắc mặt Đại tiểu thư Tiền gia tái nhợt nhìn thiếu niên đã bị dính đầy máu trước mắt, áy náy vừa khóc nói, “Công tử sao rồi?”
Lãnh Quân Hàm liếc mắt, “Ta còn chưa nói cho cô nương biết sao, ta không phải họ Hỏa, ta họ Lãnh.”
Tiền tiểu thư vừa khóc vừa nói: “Mặc kệ chàng họ Hỏa hay họ Lãnh, thì ta cũng sẽ đi theo chàng.”
“Ngu ngốc.” Lãnh Quân Hàm thấp giọng mắng. Mình mềm lòng thì lại càng là đại ngu ngốc, lại còn lo nàng ấy bị người của Mặc Tùy Vân phái ra giết, nhận lấy xui xẻo còn không phải là mình sao? Hiện tại mang theo một nữ nhân không biết gì cả đọ sức với cao thủ đại nội trong hoàng cung Nam Sở thế này. Lãnh Quân Hàm cảm thấy, nếu mình chết, thì chắc chắn là chết vì ngu ngốc.
“Ở đây!” Phía sau lại vang lên tiếng hô của thị vệ đại nội, Lãnh Quân Hàm liếc mắt một cái, một tay kéo Tiền tiểu thư lao thật nhanh về phía trước.
“Còn muốn trốn đi đâu? Còn không mau mau buông tay chịu trói!” Phía trước, một đôi nhân mã chặn lại đường của Lãnh Quân Hàm, Lãnh Quân Hàm thở dài, trong lòng thầm thăm hỏi hết mười tám đời tổ tông của Mặc Tiểu Bảo một lượt, mới bày ra một nụ cười thân thiện, nói: “Các vị, đây là ý gì?”
Có thể được Mặc Tùy Vân phái ra đuổi bắt Hoàng hậu đào hôn, thì tất nhiên đều là tâm phúc của Mặc Tùy Vân, sao sẽ bị Lãnh Quân Hàm lừa gạt dễ dàng được chứ? Thống lĩnh thị vệ dẫn đầu cười lạnh một tiếng nói: “Công tử cần gì đã biết rõ mà còn cố hỏi, ngoan ngoan buông tay chịu trói, chúng ta cũng dễ bẩm báo lại với bệ hạ. Nếu đánh nhau, có tổn thương gì thì chính là cái được không bù đắp nổi cái mất.”
Tiểu thư Tiền gia tiến lên một bước che Lãnh Quân Hàm phía sau, cao giọng nói: “Ta sẽ không trở về! Ta mới không muốn làm Hoàng hậu gì đó đâu!”
Khóe miệng của thống lĩnh thị vệ co rút một cái, thật sự cho rằng ngôi vị Hoàng hậu này nhất định phải là ngươi sao? Hiện tại cho dù ngươi có muốn làm Hoàng hậu thì cũng không được ah.
“Bệ hạ có lệnh, Tiền thị cô phụ Thánh ân, lập tức ban chết.”
Sắc mặt Tiền tiểu thư trắng bệch, nàng cũng chỉ là một cô gái ngây thơ được nuông chiều trong khuê phòng thôi, mặc dù cũng đã học lễ nghi quốc pháp, nhưng khi bị tình cảm làm cho lú lẫn thì đã ném hết những thứ đó ra sau đầu rồi, lúc này bị nhắc nhở một tiếng, mới giật mình nhớ lại cái gì gọi là uy nghi của Quân vương.
“Lãnh công tử, nể mặt Định Vương, chỉ cần ngươi đi theo chúng ta trở về, chúng ta bảo đảm sẽ không động đến một sợi ppong của Lãnh công tử.”
Lãnh Quân Hàm khịt mũi khinh thường, đúng là bọn họ sẽ không động đến hắn, nhưng lại có cầm hắn đi đàm phán với Mặc Tiểu Bảo, đòi điều kiện có lợi.
“Lãnh… Lãnh công tử…”
Thấy Tiền tiểu thư vẫn còn nhìn Lãnh Quân Hàm đến si ngốc, thống lĩnh thị vệ nọ cười lạnh nói: “Tiền tiểu thư, ngươi cho rằng Lãnh công tử thật sự thích ngươi sao? Hắn ta chỉ là phụng lệnh của Định Vương, cố ý trêu đùa ngươi thôi.”
Nghe vậy, trong lòng Tiền tiểu thư chấn động, quay đầu lại nhìn Lãnh Quân Hàm. Trên mặt của thiếu niên mặc áo trắng dính máu hiếm khi xuất hiện thêm mấy phần áy náy đã nói cho nàng biết lần này cũng không phải là người của Hoàng đế phái tới muốn khích bác ly gián, mà sự thật rất có thể là như thế.
“Vì… Vì sao?”
Lãnh Quân Hàm thở dài, trong lòng thầm mắng Mặc Tiểu Bảo thật sự làm bậy. Bình thường trêu chọc những người có ác ý kia còn chưa tính, lừa gạt một thiếu nữ không biết không hiểu gì cả như vậy, quả nhiên là lương tâm bất an mà. Có điều, Lãnh Quân Hàm cũng hiểu, mục đích chân chính của Mặc Tiểu Bảo cũng không phải thật sự nhàm chán đến nỗi muốn trêu chọc một thiếu nữ ngây thơ, vị Tiền tiểu thư này cũng chỉ vật hy sinh để Mặc Tiểu Bảo đả kích Mặc Tùy Vân mà thôi.
“Tại sao… Ta dành cho ngươi một lòng say mê, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Tiền tiểu thư kéo vạt áo của Lãnh Quân Hàm, đau thương buồn bã hỏi.
Lãnh Quân Hàm liếc mắt, “Nhàm chán.”
“Ngươi… Ta muốn giết ngươi!” Tiền tiểu thư tức giận xông về phía Lãnh Quân Hàm, trong tay cầm một thanh chủy thủ sáng loáng không biết đã lấy từ đâu ra đâm tới. Lãnh Quân Hàm cau mày, vung tay lên liền đánh rót thanh chủy thủ trong tay nàng ấy, “Nữ nhân ngu xuẩn! Còn muốn sống thì đừng gây rắc rối cho Bản công tử!”
“Cùng tiến lên!”
Thị vệ đại nội đang đứng bên cạnh tất nhiên sẽ không đứng yên nhìn bọn họ giằng co, thống lĩnh dẫn đầu vung tay lên, một nhóm người liền trực tiếp lao đến.
Mặc dù võ công của Lãnh Quân Hàm không kém, nhưng thị vệ đại nội cũng không phải là thùng cơm, không bao lâu, Lãnh Quân Hàm lại bắt đầu đỡ trái hở phải mệt mỏi ứng phó. Mắt thấy sẽ phải tù nhân, thì một tiếng cười thanh thúy vang lên ở gần đó, “Hi hi… Quân Hàm ca ca, sao huynh lại đánh nhau với người khác ở đây?”
Nghe vậy, trong lòng Lãnh Quân Hàm vui mừng, vội vàng mở miệng kêu lên: “Cứu mạng ah!”
Một bóng trắng xẹt qua, đám người đang vây công Lãnh Quân Hàm chỉ cảm thấy mình giống như bị một cơn gió thổi qua vậy, đồng loạt văng ra bốn phía. Trong nháy mắt, trừ Lãnh Quân Hàm và Tiền tiểu thư được hắn che chở ra, thì toàn bộ những người khác đều bị hất ra xa năm sáu trượng.
“Ai……” Thống lĩnh thị vệ đang muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng mặt mình thì liền hít vào một hơi. Người này có một mái tóc trắng, mặc một bộ áo trắng, dung nhan tuấn mỹ vô trù, chỉ lơ đễnh nhìn hắn chăm chú thì cũng đã khiến cho hắn cảm thấy nhận được áp lực vô cùng lớn. Mà quan trọng hơn là… Đây là….”Định Vương?”
Áo trắng tóc trắng, võ công cái thế, nam tử vừa đột nhiên xuất hiện này không phải Định Vương Mặc Tu Nghiêu đã thoái ẩn thì là ai?
“Quân Hàm, cháu đang làm gì vậy?” Một cô gái thanh lệ mặc áo xanh, tóc đen như mây nắm tay một cô bé phấn điêu ngọc mài mặc váy màu xanh nhạt đi tới, nhìn Lãnh Quân Hàm tràn đầy vết máu cau mày nói.
“Vương phi……” Thấy Diệp Ly, Lãnh Quân Hàm càng xấu hổ hơn, may mà gặp được Vương gia và Vương phi, nếu không hôm nay liền gặp rắc rối lớn rồi.
Mặc Tu Nghiêu “Hừ” khẽ một tiếng, nói: “Tiểu tử Mặc Ngự Thần kia lại giở trò quỷ gì?” Vào năm mười lăm tuổi, rốt cuộc Mặc Tiểu Bảo đã lấy lại cho mình quyền lợi sử dụng đại danh. Tiền Định Vương cũng lương tâm xuất hiện cảm thấy con trai đã sắp thừa kế ngôi vị Định Vương, nếu lại dùng cái tên Tiểu Bảo này, thì sẽ ảnh hưởng đến sự uy nghiêm của Định Vương phủ.
Lãnh Quân Hàm nhe răng cười một tiếng, cũng không trả lời, ngược lại vui mừng chạy đến trước mặt Diệp Ly, nhìn cô bé đang nhìn mình chằm chằm đầy tò mò cười đến vẻ mặt ngu ngốc, “Tâm nhi muội muội, còn nhớ rõ Quân Hàm ca ca không?”
Cô bé đang núp ở phía sau Diệp Ly, liếc nhìn người nào đó đang cười ngây ngô, “Không nhớ thì sao muội còn có thể kêu Quân Hàm ca ca được, Quân Hàm ca ca thật bẩn.”
“Ách……” Lúc này Lãnh Quân Hàm mới ảo não phát hiện cả người mình đều đầy vết máu, hiển nhiên tiểu cô nương Dục Nhã luôn yêu sạch sẽ không chịu cho mình ôm.
“Định Vương điện hạ, chúng ta…..” Thống lĩnh thị vệ vừa bò dậy cẩn thận từng ly từng tí nói.
Mặc Tu Nghiêu vung tay lên, lạnh nhạt nói: “Ta đã không còn là Định Vương nữa rồi.”
Thống lĩnh thị vệ lập tức bị nghẹn, hơi khó xử nhìn tôn đại thần trước mắt này, vẫn không biết phải xưng hô như thế nào. Gọi Thái Vương sao? Mặc dù vị này có tóc trắng như tuyết, nhưng dung mạo lại còn trẻ đến nỗi thật sự làm cho người không gọi ra miệng được.
Diệp Ly mỉm cười lắc lắc đầu nói: “Chàng đừng làm khó người ta nữa, vị đại nhân này cứ tùy ý là được rồi.”
Thống lĩnh thị vệ nhìn Diệp Ly đầy cảm kích, “Đa tạ Vương phi.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, hỏi: “Tiểu tử này đã làm gì đắc tội Mặc Tùy Vân mà phải làm phiền tới thị vệ đại nội đuổi giết nó như vậy?”
Thống lĩnh thị vệ do dự một chút, rồi vẫn bẩm báo lại mọi chuyện từ đầu đến cuối. Mặc dù Định Vương đã quyết liệt với Nam Sở, nhưng uy nghiêm vẫn còn, đuổi giết người của Ly thành ở trước mặt Định Vương, nếu không nói rõ thì chỉ sợ rắc rối của bọn họ cũng sẽ lớn hơn.
Nghe xong tiền căn hậu quả, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đều không khỏi đen mặt. Có điều, lý do biến sắc mặt lại khác nhau.
“Có bản lĩnh gây chuyện, lại không bản lĩnh thu dọn tàn cuộc, tiểu tử này thật sự thiếu phạt.” Đây là suy nghĩ của Mặc Tu Nghiêu.
“Càng lớn càng giỏi gây chuyện, đây rốt cuộc là ai dạy?” Đây là suy nghĩ của Diệp Ly.
“Ngươi trở về nói cho Mặc Tùy Vân, hai người này, Bản vương mang đi. Muốn người, kêu hắn ta đến tìm Bản vương.” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói. Con mình gây chuyện, gặp được vẫn phải thu dọn. Cho dù nể mặt Lãnh Hạo Vũ thì cũng không thể để người ta mang Lãnh Quân Hàm đi được.
“Này…..” Thống lĩnh thị vệ do dự. Lần này bệ hạ rất tức giận, nếu không phải còn một tia lý trí thì chỉ sợ sẽ thật sự chém luôn cả Tiểu Định Vương. Nếu bọn họ không mang một người nào về, thì chỗ của bệ hạ cũng không dễ bẩm báo.
Mặc Tu Nghiêu híp mắt, “Sao? Muốn Bản vương tự mình đi nói với Mặc Tùy Vân sao?”
“Tại… Tại hạ không dám.”
“Quân Hàm!” Nơi xa, Mặc Tiểu Bảo bay vọt tới như một con chim ưng màu đen, nhưng khi thấy mấy người đang đứng ở đó thì suýt nữa đã đụng thẳng vào cây.
“Ca ca!” Người vui vẻ chân chính chỉ có một mình Tiểu công chúa Mặc gia – Mặc Dục Nhã.
“Tâm nhi bảo bối!” Mặc Tiểu Bảo lập tức quên mất sự lo lắng cho Lãnh Quân Hàm, hoan hô nhào tới ôm muội muội. Hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của muội muội đồng thời vẫn không quên ôm chặt mẹ nhà mình, “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, “Con đó, xem xem con đã làm những chuyện gì ở Giang Nam? Quân Hàm suýt nữa đã bị thương nặng rồi.”
Ở trước mặt Diệp Ly, Mặc Tiểu Bảo luôn luôn là đứa con trai hiếu thuận, ngoan ngoãn đáng yêu, “Mẹ, con sai rồi, con nhất thời không suy nghĩ chu toàn. Mẹ và Phụ vương đột nhiên đi mất, một mình con rất cực khổ……”
“Có Cậu cả con ở đó, con cực khổ cái gì?” Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên. Tiểu tử khốn kiếp, còn muốn lừa gạt lòng đồng tình của A Ly! Thật thiếu phạt!
“Mẹ……” Mặc kệ, tiếp tục làm nũng.
Diệp Ly vỗ vỗ bờ vai của con trai, hơi cảm khái, “Được rồi, đi giải quyết xong chuyện này trước đi. Sau này còn gây chuyện nữa, nhất định sẽ không tha cho con!” Con trai đã lớn cũng không tiện xoa đầu như hồi còn nhỏ nữa. Mặc Tiểu Bảo sau mười tuổi đã cao hơn Diệp Ly rất nhiều rồi.
“Dạ, mẹ!” Mặc Tiểu Bảo cao giọng đáp. Một tay ôm Tâm nhi, đi tới trước mặt thống lĩnh thị vệ kia, nhướng mày nói: “Các ngươi đi về trước, lát nữa Bản vương tự mình đi nói với Mặc Tùy Vân.”
“Trẫm ở đây, ngươi muốn nói gì với trẫm?” Giọng nói mang theo sự tức giận của Mặc Tùy Vân vang lên ở gần đó, hiển nhiên là chân trước Mặc Tiểu Bảo vừa ra khỏi thành thì chân sau Mặc Tùy Vân đã đi theo. Có điều, Mặc Tiểu Bảo còn cần tìm kiếm nên lãng phí không ít thời gian, cho nên hai người chạy tới gần như cùng một lúc.
Mặc Tiểu Bảo nhướng mày, “Ơ, Tùy Vân huynh, sao huynh cũng đi ra?”
Mặc Tùy Vân “Hừ” khẽ một tiếng, lúc đi ngang qua Tiền tiểu thư liền lạnh lùng liếc nàng ta một cái, lập tức khiến cho Tiền tiểu thư hoảng sợ cúi đầu.
“Cháu bái kiến Định Vương thúc, Vương thẩm.”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Bệ hạ đã là vua của một nước, tiếng Vương thúc, Vương thẩm này, chúng ta cũng không nhận nổi. Bệ hạ không cần đa lễ.”
“Lễ không thể bỏ, bàn về bối phận quả thật phải gọi một tiếng Vương thúc.” Mặc Tùy Vân nói.
Diệp Ly khẽ thở dài một cái, nhìn bộ dáng cười đùa cợt nhả của Mặc Tiểu Bảo, lại nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mặc Tùy Vân, lắc đầu nói: “Tiểu nhi nghịch ngợm, kính xin bệ hạ tha lỗi.”
Mặc Tùy Vân phẫn hận liếc Mặc Tiểu Bảo một cái, nhưng mặt mũi của Định Vương và Định Vương phi lại không thể không cho, chỉ đành phải nói: “Vương phi nói quá lời, trẫm cũng cảm thấy… Tiểu Định Vương vẫn còn trẻ, trẫm sẽ không so đo với hắn ta.”
“Vậy thì đa tạ bệ hạ.” Diệp Ly gật đầu mỉm cười nói.
Cuối cùng Mặc Tùy Vân vẫn phải dẫn theo thị vệ đại nội trở về thành tay không. Chẳng những không có bắt Lãnh Quân Hàm, mà ngay cả Tiền tiểu thư cũng không để ý tới. Chỉ cảnh cáo Tiền tiểu thư rằng sau này không được xuất hiện trong cảnh nội Nam Sở nữa.
“Vẫn là mẹ lợi hại, vừa ra tay thì mọi chuyện đã giải quyết xong.” Ôm tiểu muội nhà mình, Mặc Tiểu Bảo vỗ mông ngựa liên tục.
Diệp Ly liếc nó một cái, hỏi: “Vị cô nương này thì con định làm thế nào?”
Mắt Mặc Tiểu Bảo cũng không nháy mắt, cười tủm tỉm nói: “Đây không phải là chuyện của Lãnh Quân Hàm sao? Sao lại hỏi con được? Con không quen biết nàng ấy, nàng ấy cũng nhìn trúng con ah.”
“Mặc, Ngự, Thần!” Lãnh Quân Hàm nghiến răng nghiến lợi, tại sao trên đời này lại có thể có người vô sỉ như thế chứ? Hắn bị như vậy là ai hại? Nhưng ở ánh mắt của Diệp Ly, Lãnh Quân Hàm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến chỗ Tiền tiểu thư, “Cái này… Tiền cô nương……” Ta không phải cố ý lừa gạt cô nương, tất cả đều là tên tiểu nhân hèn hạ Mặc Tiểu Bảo kia ép buộc ta, cô nương muốn hận thì hận hắn ta đi.
“Chát!” Tiền tiểu thư tát cho Lãnh Quân Hàm một cái tát thật mạnh vào mặt, “Tiểu nhân vô sỉ! Ngươi đi chết đi!” Nói xong, Tiền tiểu thư liền vừa khóc vừa chạy đi.
Mặc Tiểu Bảo nhướng mày nói: “Còn không đuổi theo?”
Lãnh Quân Hàm giận dữ, “Tại sao đệ phải đuổi theo?”
Mặc Tiểu Bảo cắn răng, “Đệ không nghe thấy Mặc Tùy Vân nói sao, nàng ấy đã không thể ở lại Nam Sở nữa. Người ta đường đường là tiểu thư đại gia, hiện tại một thân một mình không chốn dung thân……”
“Mặc Tiểu Bảo, một ngày nào đó huynh sẽ gặp phải báo ứng!” Lãnh Quân Hàm lao về hướng Tiền tiểu thư vừa mới chạy đi, xa xa liền truyền đến tiếng nguyền rủa ác độc của hắn ta.
Trong lòng Mặc Tiểu Bảo cười “Ha ha”, báo ứng gì gì đó, đều là những kẻ ngu ngốc và kẻ yếu tự an ủi mình mà thôi ah.
“Mặc Tiểu Bảo…” Phía sau, giọng nói âm u của Mặc Tu Nghiêu vang lên, “Xem ra quả nhiên con rất rảnh rỗi thảnh thơi, cho dù bản thân là Định Vương thì cũng không thể làm cho con trở nên chững chạc hơn nửa phần. Đã như vậy… Sau khi trở về Ly thành, liền sao chép lại hết toàn bộ sách sử trong thư phòng một lần. Nói không chừng hồi ký của người xưa có thể làm cho trong đầu của con có nhiều thêm chút gì đó. Cha sẽ kêu Từ Thanh Trần giám sát con.”
Trên gương mặt vẫn còn đang tràn đầy tươi cười của Mặc Tiểu Bảo liền lập tức xụ xuống. Không cần chờ một ngày nào đó, báo ứng của hắn đã tới rồi.
Cho nên… Mặc Tiểu Thế tử, thiện ác cuối cùng đều có báo, không phải là không báo mà chỉ là chưa tới lúc mà thôi. Hãm hại người, người sẽ hãm hại lại.