Thịnh Thế Đích Phi

Chương 444: Phiên ngoại 10: Khuynh Vân Ca (9)

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Vừa từ Nam Cương trở lại Trung Nguyên, tâm tình Vân Ca rất tốt. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng được đi du ngoạn khắp nơi vui vẻ đến như thế. Chuyến đi đến Nam Cương này, nàng không chỉ học được thêm rất nhiều loại thuốc đặc biệt của Nam Cương, mà Từ Thanh Trần còn dẫn nàng đến bái phỏng mấy vị danh y nổi danh ở Nam Cương nữa. Y thuật và quan niệm hoàn toàn khác biệt một trời một vực với Trung Nguyên càng khiến cho Vân Ca thấu hiểu được rất nhiều trên con đường học y của mình.

Sau khi hai người vào Toái Tuyết quan trở về Trung Nguyên liền trực tiếp đi chầm chậm theo phía Tây hướng thẳng đến Tây Lăng. Mặc dù ân oán giữa Tây Lăng và Định Vương phủ cũng không nhỏ, nhưng hiện tại song phương đã đàm phán hòa bình, mỗi bên đều tự mình nghỉ ngơi lấy lại sức, người Tây Lăng cũng không dám công khai xuống tay với công tử Thanh Trần.

Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới, hai người còn chưa tới An thành – Đô thành hiện tại của Tây Lăng – thì đã xảy ra chuyện.

Ngày hôm đó, Vân Ca và Từ Thanh Trần dừng chân tại một khách sạn trong một trấn nhỏ gần An thành. Mục đích thật sự của hai người là Đô thành hiện nay của Tây Lăng. Mặc dù thân là Hữu tướng của Định Vương phủ mà Từ Thanh Trần lại tùy ý chạy đến Đô thành Tây Lăng không báo trước một tiếng nào như thế không tránh khỏi sẽ gây ra chút hiềm nghi, nhưng hiện nay An thành là địa phương phồn hoa nhất và cũng là địa phương nhộn nhịp nhất Tây Lăng, tới Tây Lăng một chuyến mà không đi thì không khỏi có chút tiếc nuối. Mà quan trọng hơn là, hai người định mượn đường qua Tây Lăng để đến Tây Vực du ngoạn, nên nhất định phải đi qua An thành.

Bởi vì một ngày trước đi đường hơi mệt mỏi, nên sáng hôm sau lúc Vân Ca thức dậy thì đã không nhìn thấy Từ Thanh Trần luôn dậy sớm hơn mình trong ngày thường. Mặc dù thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, Từ Thanh Trần không biết võ công nên đến cùng thì cũng khác với những người tập võ. Nói không chừng mấy ngày nay mệt mỏi nên hiếm khi được ngủ đã giấc. Vân Ca xuống lầu, đến đại sảnh lầu dưới gọi một bữa sáng đơn giản rồi bắt đầu ăn thong thả. Nhưng đợi đến khi Vân Ca ăn sáng xong lại đợi thêm một lát nữa liền phát hiện có gì đó không đúng, không chỉ Từ Thanh Trần không có xuất hiện, mà ngay cả thị vệ bảo hộ tùy thân vẫn đi theo họ cũng không xuất hiện, cũng không có khả năng đều ngủ quên hết đi?

Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Ca lập tức nhảy dựng lên, cái gì cũng bất chấp trực tiếp đứng dậy vọt lên lầu. Đẩy cửa phòng của Từ Thanh Trần ra, lại thấy bên trong sạch sẽ, rất gọn gàng, giống như căn bản chưa từng có ai ở vậy. Lại đi xem xét phòng của mấy thị vệ, lại phát hiện mấy thị vệ đều ngất xỉu bất tỉnh nhân sự ở trong.

“Từ… Từ Thanh Trần?” Vân Ca lập tức nóng nảy, vội vàng giải độc cho mấy thị vệ, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Từ Thanh Trần đâu?”

Mấy thị vệ đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, vừa nghe câu hỏi của Vân Ca thì lại sợ hết hồn. Vọt vào trong phòng Từ Thanh Trần, thì quả nhiên phát hiện không thấy người đâu.

“Tại sao có thể như vậy? Cái này… Công tử Thanh Trần là bị người bắt đi…” Một thị vệ thấy cửa sổ vẫn còn mở, trầm giọng nói, “Mau, lập tức báo cho ám vệ các nơi, tìm kiếm công tử Thanh Trần!”

“Vâng!” Một ám vệ đáp một tiếng, rồi thật nhanh xông ra ngoài.

Trong lòng Vân Ca chỉ cảm thấy rối như tơ vò, lúc ở cùng với Từ Thanh Trần, thì chuyện gì cũng không cần nàng quan tâm. Hiện tại Từ Thanh Trần đột ngột mất tích, nhất thời làm cho nàng cảm thấy hoang mang lo sợ, “Từ Thanh Trần… Hu hu… Tại sao có thể như vậy chứ? Là ai… Ai đã bắt huynh ấy chứ? Huynh ấy cũng không có kẻ thù.” Thấy tiểu cô nương khóc nức nở, ám vệ cũng bắt đầu chân tay luống cuống hoảng loạn, vội vàng nói: “Trầm cô nương đừng nóng ruột, công tử Thanh Trần hiền lành sẽ có trời phù hộ, sẽ không sao. Đúng rồi… Lăng Các chủ của Diêm Vương các ở Tây Lăng là bạn tốt của công tử Thanh Trần, có lẽ chúng ta có thể đi hỏi thăm tin tức của ngài ấy. Có câu nói cường long không áp rắn địa phương, mặc dù chúng ta ở Tây Lăng cũng có chút nhân thủ, nhưng khẳng định không sánh bằng Diêm Vương các.”

Nghe ám vệ nói, Vân Ca vội vàng lau nước mắt đứng dậy chạy ra ngoài, “Chúng ta đi mau! Từ Thanh Trần không biết võ công, bị người ta ức hiếp thì sao?”

Ám vệ đi theo phía sau nàng ấy hơi bất đắc dĩ thở dài, trên gương mặt kiên nghị hiếm thấy hiện lên thần sắc chột dạ.

Ngoài Diêm Vương các

Bệnh thư sinh mang theo thần sắc hơi âm u nhìn thiếu nữ áo vàng trước mắt, cau mày nói: “Đại ca đang bế quan, không tiếp khách.”

Vân Ca cắn cắn góc môi, lại vẫn quật cường đứng ở trước mặt Bệnh thư sinh không chịu lùi bước, “Lăng Các chủ và Từ Thanh Trần không phải là bạn tốt sao? Từ Thanh Trần mất tích, ta muốn hỏi hỏi Lăng Các chủ có tin tức gì không.” Nàng cũng biết tùy tiện tới cửa cứ nhất định phải gặp Các chủ người ta như vậy là rất thất lễ, nhưng vì tin tức của Từ Thanh Trần, nàng cũng không thể không làm. Từ Thanh Trần đã mất tích gần hai ngày rồi, vô luận là ám vệ Định Vương phủ hay Trấn Nam Vương phủ Tây Lăng thì cũng không có bất cứ tin tức gì, điều này càng làm cho trong lòng Vân Ca hoảng sợ hơn.

Bệnh thư sinh cười lạnh một tiếng, nói một cách không thèm để ý chút nào: “Diêm Vương các cũng đã giải tán từ lâu rồi, cho dù Đại ca đi ra ngoài gặp thì cũng sẽ không thể nói cho ngươi biết tin tức gì được. Huống chi… Từ Thanh Trần không phải là người của Định Vương phủ sao? Thám tử, mật thám của Định Vương phủ trải rộng khắp thiên hạ, còn cần Diêm Vương các ra tay sao?” Ban đầu Diêm Vương các đồng ý giúp Lôi Chấn Đình chặn đường Diệp Ly, bồi vào hơn phân nửa cao thủ của cả Diêm Vương các. Sau khi trở về, Lăng Thiết Hàn liền hạ lệnh giải tán Diêm Vương các. Mặc dù Lăng Thiết Hàn nói là chán ghét kiếp sống giang hồ muốn dốc lòng nghiên cứu võ đạo, nhưng thân là huynh đệ kết nghĩa, sao Bệnh thư sinh lại không biết chứ, sở dĩ Lăng Thiết Hàn làm như vậy là vì phòng ngừa Định Vương phủ trả thù, muốn bảo vệ những người còn lại của Diêm Vương các. Với cao thủ như Lăng Thiết Hàn, thì trừ phi Mặc Tu Nghiêu tự mình dẫn người vây diệt thì trên đời này không có ai có thể làm cho huynh ấy bị thương. Nhưng những người khác của Diêm Vương các thì sẽ giống như vậy, trong đó một vài cao thủ hạng hai, hạng ba mà chống lại thiết kỵ của Định Vương phủ, thì quả thực tựa như đưa đồ ăn cho người ta vậy.

Mặc dù ban đầu là Diêm Vương các ra tay trước, nhưng hôm nay Diêm Vương các uy chấn thiên hạ ngày xưa đã không còn sót lại chút gì, nếu nói trong lòng không có nửa điểm oán khí thì không thể nào. Huống chi Bệnh thư sinh căn bản cũng không phải là người khoan hồng độ lượng, Từ Thanh Trần mất tích, hắn cao hứng còn không kịp đó.

“Ngươi tránh ra, ta muốn gặp Lăng Các chủ, không nói chuyện với ngươi.” Bị chặn ở cửa lâu như vậy, cho dù Vân Ca không hiểu sự đời thì cũng đã nhìn ra người này là cố ý gây khó khăn. Vốn tâm tình đã phiền não vì an nguy của Từ Thanh Trần, lúc này tính tình lại càng trở nên không tốt, nhìn chằm chằm Bệnh thư sinh tức giận nói.

Mặt Bệnh thư sinh liền biến sắc, cười lạnh một tiếng nói: “Muốn gặp Đại ca? Được ah, đánh thắng, ta liền cho ngươi vào.”

Vân Ca cũng không nói nhiều nữa, lập tức rút ra một thanh đoản kiếm đâm thẳng tới Bệnh thư sinh. Binh khí thường dùng của Bệnh thư sinh là một thanh đoản đao, hai người đánh trực diện lập tức liền đánh thành một đoàn. Bệnh thư sinh tinh thông độc thuật, làm cho người ta khó lòng phòng bị, nhân vật bình thường trên giang hồ đều không muốn so chiêu với hắn ta. Nhưng Vân Ca thì lại khác, nàng ấy tinh thông y thuật, từ xưa đã có cách nói y độc không phân chia. Lần này từ Nam Cương trở về, cũng thấu hiểu độc thuật cao hơn một tầng. Cho nên độc của Bệnh thư sinh cũng không có tác dụng gì với nàng ấy. Hai người chỉ đành phải đánh nhau bằng bản lĩnh chân thật.

Mặc dù Bệnh thư sinh lớn hơn Vân Ca tới mười mấy tuổi, nhưng luận võ công thì trái lại cũng không phải là đối thủ của Vân Ca. Vốn trong ba vị đương gia của Diêm Vương các thì tư chất và võ công của hắn ta đã là kém cỏi nhất, mấy năm trước còn ốm đau quấn thân, nếu không phải có một thân độc thuật mà chỉ nói riêng về võ công thì chỉ có thể đánh trực diện với cao thủ hạng hai mà thôi. Nhưng Vân Ca thì lại là người mà ngay cả Mặc Tu Nghiêu cũng phải khen một tiếng: Thiên tài tập võ. Cho nên, không tới nửa khắc đồng hồ thì cũng chỉ có mỗi Vân Ca đè Bệnh thư sinh đánh.

“Tam đệ, dừng tay.” Một giọng nam trầm thấp vang lên ở bên trong, một nam tử mặc một bộ áo dài đơn giản màu xanh lam bước từ trong ra. Vừa nghe đến tiếng của hắn ta, Bệnh thư sinh lập tức thu tay lại vọt qua một bên, đồng thời, Vân Ca cũng dừng thế công lại, bởi vì nam tử này vừa xuất hiện, nàng liền cảm thấy một cổ khí thế khổng lồ độc nhất vô nhị đang ùn ùn ập đến, tựa như lúc đang đối mặt Định Vương vậy. Vân Ca rất rõ ràng, lấy võ công của mình tuyệt đối không thể nào thắng được nam nhân này.

“Ngươi… Ngươi chính là Lăng Các chủ sao?” Mặc dù đối mặt với cường giả mà mình không có cách nào chiến thắng, nhưng Vân Ca cũng không lùi bước.

Lăng Thiết Hàn cảm thấy thú vị liền đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, dựa theo tuổi của hắn, tiểu cô nương này làm con gái của hắn cũng còn hơi nhỏ. Đối mặt với tiểu cô nương đáng yêu như thế này, cho dù là Lăng Thiết Hàn thì cũng rất khoan dung, “Ta là Lăng Thiết Hàn, công phu của tiểu cô nương thật tốt, ngươi tên là gì?”

Vân Ca khẽ cắn khóe môi, thấp giọng nói: “Ta tên là Trầm Vân Ca, ta… Ta là muốn đến xin Lăng Các chủ giúp ta điều tra xem có tin tức của Từ Thanh Trần hay không.”

Nhìn đôi mắt xinh đẹp của Vân Ca mang theo đầy lo lắng không che giấu được, Lăng Thiế Hàn lắc đầu. Thấy khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười của Vân Ca từ từ ảm đạm xuống, Lăng Thiết Hàn cười nói: “Ngươi đừng lo, Từ Thanh Trần không sao.”

“Sao ngươi biết?” Vân Ca hỏi.

Lăng Thiết Hàn cười nói: “Lấy thân phận của Từ Thanh Trần, hiện tại trong thiên hạ này người có năng lực bắt cóc hắn ta cũng không nhiều, mà trong đó người có thù oán với hắn ta lại hầu như là không có. Nếu như ngươi thật sự rất lo lắng cho hắn ta… Có thể trở về Ly thành xem sao.”

“Ly thành?” Vân Ca cắn môi, Ly thành cách nơi này quá xa, đợi nàng về Ly thành đi tìm Ly nhi tỷ tỷ tới cứu Từ Thanh Trần, lỡ như trong thời gian này Từ Thanh Trần xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Thấy tiểu nha đầu trước mắt nước mắt lưng tròng, Lăng Thiết Hàn bất đắc dĩ thở dài nói: “Nếu Trầm cô nương tin lời ta, thì cứ trở về Ly thành xem đi, nói không chừng lúc ngươi trở về thì Từ Thanh Trần đã ở Ly thành rồi đó. Nếu hắn ta thật sự đã bị bắt cóc, nhưng ngay cả Diêm Vương các và Trấn Nam Vương phủ đều không tra ra tin tức gì, thì cho dù ngươi có ở lại đây cũng vô dụng. Còn không bằng đi về trước đâu.”

Vân Ca gật đầu, vội vàng giơ thay lên lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nói: “Ta biết rồi, đã quấy rầy Lăng Các chủ rồi, cám ơn ngươi.” Nói xong, Vân Ca liền chắp tay thi lễ với Lăng Thiết Hàn, rồi xoay người rời đi.

“Đại ca, cứ để nha đầu đó đi như vậy ư?” Nhìn thân ảnh Vân Ca dần dần biến mất, Bệnh thư sinh có chút không vui nói.

Lăng Thiết Hàn cười lớn một tiếng, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai của nghĩa đệ, cười nói: “Người ta là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà đệ còn có mặt mũi ức hiếp người ta sao? Hơn nữa… Tam đệ, không phải Đại ca xem thường đệ, nhưng nếu thật sự đánh một chọi một, thì đệ cũng không phải là đối thủ của nha đầu đó. Cũng không nghĩ tới… Từ Thanh Trần lại sẽ tìm một tiểu cô nương đơn thuần như vậy.”

“Rốt cuộc Từ Thanh Trần đã bị ai bắt đi vậy?” Bệnh thư sinh cau mày hỏi, lúc trước hắn cự tuyệt Vân Ca cũng không phải tất cả đều là vì giận dỗi, mà là Diêm Vương các thật sự không có tin tức của Từ Thanh Trần.

Lăng Thiết Hàn cười nói: “Hôm nay trong thiên hạ này, có thể trói Từ Thanh Trần lại có năng lực mang hắn ta đi, ngoại trừ Mặc Tu Nghiêu ra còn có ai?”

“……”

Trong một ngõ hẻm nhỏ cách Vân Ca không xa có một chiếc xe ngựa bình thường đang đỗ, ngồi trong xe ngựa là môt nam tử tuấn mỹ vô trù, mặc áo trắng như tuyết tựa như thần tiên trong biển người. Nhưng mà lúc này, thần sắc trên mặt hắn ta lại tuyệt không tiên phong đạo cốt, mà ngược lại là khiến cho người bị hắn ta nhìn chằm chằm ở đối diện không nhịn được cảm thấy không rét mà run.

Đối diện, Tam công tử Từ gia Từ Thanh Phong vừa tân hôn chỉ mới hai tháng mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người đối diện, “Đại ca, ca đừng nhìn, đệ cũng là phụng mệnh làm việc thôi. Ca có tức giận thì cứ đi tìm người hạ lệnh đi.” Hắn thật vất vả mới thành hôn cưới được mỹ thiếu nữ xinh đẹp, chẳng lẽ không muốn ở trong nhà hưởng thụ niềm vui tân hôn sao? Cần gì phải vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến địa phương quỷ quái này, lại còn bị Đại ca ghi hận chứ?

“Mặc Tu Nghiêu.” Công tử Thanh Trần nhắm mắt lại, căn bản không cần nghĩ cũng biết rốt cuộc là chủ ý quái quỷ của ai. Tỉnh dậy, phát hiện mình bị trói, công tử Thanh Trần cũng không cảm thấy kinh hoàng gì. Quả nhiên, rất nhanh liền thấy Tam đệ nhà mình mang theo bộ dáng sợ đầu sợ đuôi xuất hiện ở trước mặt hắn, vẻ mặt chột dạ cười làm lành với hắn. Không cần phải nói, có thể nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ như vậy, trừ người trong Ly thành kia ra thì không còn ai khác nữa, ít nhất Từ Thanh Phong còn không có lá gan tự chủ trương như thế.

Từ Thanh Phong gật đầu lia lịa, bị phái ra thi hành nhiệm vụ ngớ ngẩn như vậy, trong lòng hắn cũng oán than dậy đất ah. Nhưng bất đắc dĩ, thân là thuộc hạ của người ta nên chỉ có thể lựa chọn phục tùng mệnh lệnh, chỉ có điều trong lòng lại ước gì Đại ca trở về dùng sức gây rắc rối cho người khác.

“Chậc chậc… Đại ca, xem ra Trầm cô nương này cũng đối xử với ca rất tốt nha.” Xuyên thấu qua rèm cửa sổ của xe, nhìn Vân Ca cô nương mới vừa rời đi Diêm Vương các nước mắt đã rơi xuống như mưa, dưới chân còn không ngừng bước về phía trước, Từ Thanh Phong chậc chậc cười nói. Hai ngày nay bọn họ vẫn luôn âm thầm đi theo Vân Ca, Vân Ca đã làm gì tất nhiên bọn họ cũng nhìn thấy rõ ràng. Đáng tiếc mặc dù Vân Ca có võ công cao cường, nhưng kinh nghiệm giang hồ thì lại bằng con số không, nên đương nhiên cũng không phát hiện được người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như Từ Thanh Phong.

Nhìn thân ảnh cô đơn của tiểu cô nương đang dần đi xa, trong mắt Từ Thanh Trần hiện lên một tia thương tiếc và đau lòng, trầm giọng nói: “Nháo đủ chưa, thả ca xuống.”

Từ Thanh Phong lắc đầu liên tục nói: “Vậy cũng không được, đệ nhận được lệnh là mang ca về. Hơn nữa, Đại ca… Ca không muốn xem xem rốt cuộc Trầm cô nương quan tâm ca bao nhiêu ư?”

Từ Thanh Trần trầm mặc, xưa nay công tử Thanh Trần là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Nhưng Vân Ca cô nương thật sự có hơi trì độn trong tình cảm, mặc dù hiện tại Vân Ca đã hoàn toàn đón nhận sự thật rằng bản thân mình là vị hôn thê của hắn. Nhưng rốt cuộc trong chuyện này có bao nhiêu là bởi vì tình cảm dành cho hắn thì cho dù là chính hắn cũng không biết. Nhưng mà… Nhớ tới đôi mắt trong suốt đong đầy nước mắt kia, công tử Thanh Trần chỉ cảm thấy trong lòng co rút đau đớn từng đợt, “Thả ca xuống xe!”

Rốt cuộc, đau lòng Vân Ca vẫn vượt qua tâm tư muốn biết đáp án. Công tử Thanh Trần không chút do dự bỏ qua cơ hội này.

Từ Thanh Phong bất đắc dĩ liếc mắt, quay mặt nhìn công tử Thanh Trần cười lấy lòng, nói: “Đã như vậy… Đại ca, đệ đệ xin lỗi ca.” Khoát tay, Từ Thanh Phong vươn một tay đánh ngất công tử Thanh Trần ở trong xe ngựa. Lấy tài trí của công tử Thanh Trần, vẫn nên đánh ngất xỉu rồi trực tiếp mang về Ly thành là bảo đảm nhất. Nếu không, cho dù không thể động đậy thì nói không chừng trên nửa đường cũng có thể làm ra chuyện yêu thiêu thân gì đấy. Nhớ tới lời dặn dò tha thiết của Định Vương điện hạ trước khi đi, mặc dù Từ Thanh Phong cực kỳ khinh thường, nhưng không thể không nói… Rất có đạo lý.

Vân Ca cấp tốc ngày đêm chạy tới Ly thành, nhưngbởi vì trên đường gặp phải hai nhóm người ngăn trở, nên thật vất vả mới về đến Ly thành, nhưng cũng đã chậm hơn lộ trình dự tính hai ngày. Vừa nghĩ tới Từ Thanh Trần còn chưa biết sống chết, Vân Ca liền không nhịn được thống hận mình vô dụng. Nếu như nàng lợi hại như Ly nhi tỷ tỷ, thì chắc chắn đã có thể tìm được Từ Thanh Trần rồi, mà không phải ỉu xìu trở về tìm Ly nhi tỷ tỷ hỗ trợ.

Nhưng mà, cảnh tượng sau khi vào Ly thành lại làm cho Vân Ca hơi hoang mang. Định Vương phủ vẫn một mảnh an bình yên tĩnh, giống như cái gì cũng không có xảy ra vậy. Rõ ràng nàng đã kêu mấy ám vệ đi theo Từ Thanh Trần trở về Ly thành báo tin rồi mà! Bắt được một hạ nhân của Định Vương phủ hỏi, đối phương lại trả lời là Vương gia và Vương phi đều không ở trong phủ, mà là đi Từ gia, bởi vì Đại công tử Từ gia công tử Thanh Trần sắp cưới vợ, hôn lễ được định vào hôm nay.

Vân Ca lập tức hoang mang, một lúc lâu cũng không nghĩ ra rốt cuộc chuyện này là sao, có điều cũng hơi hỏi: “Nói như vậy… Nói như vậy… Từ Thanh Trần không có chuyện gì?”

Hạ nhân kia hơi kỳ quái nhìn nàng một cái, trả lời: “Công tử Thanh Trần có thể có chuyện gì chứ? Bản lĩnh của công tử Thanh Trần rất lớn.”

“Vậy… Vậy Từ Thanh Trần trở về lúc nào?”

“Hôm qua công tử Thanh Trần đã về rồi. Đúng lúc Trầm cô nương cũng về rồi, vừa lúc có thể tham dự hôn lễ của công tử.” Hạ nhân cười vui vẻ nói xong, liền hành lễ với Vân ca rồi cáo lui.

Vân Ca hơi đờ đẫn ngồi ở đại môn Định Vương phủ xuất thần, tất cả thị vệ ở đại môn đều biết vị cô nương này, nên cũng không để ý đến nàng. Nghĩ tới mấy ngày nay mình đãi gió dầm sương liều mạng lên đường, còn bị người đánh cướp, kinh sợ,…, Vân Ca không khỏi ủy khuất đỏ hốc mắt. Cho dù Từ Thanh Trần không muốn đi với nàng thì cũng không cần lén chạy về thành thân ah. Tối thiểu để cho nàng một dòng tin tức cũng được mà, thật sự… Thật sự quá đáng!

Vừa nghĩ tới Từ Thanh Trần gạt nàng lén trở về thành thân, trong lòng Vân Ca càng khó chịu hơn. Tên lừa gạt! Đại lừa gạt… Rõ ràng đã nói muốn cùng ta đi khắp nơi hành y đi du ngoạn. Còn nói cái gì vị hôn thê vị hôn phu… Từ Thanh Trần là một tên đại lừa gạt!

Thần sắc ai oán ấm ức của tiểu cô nương ngay cả thị vệ ca ca đang gác ở đại môn cũng không đành lòng nhìn thẳng, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Trầm cô nương, cô nương bị sao vậy? Ai ức hiếp cô nương?” Chẳng lẽ tiểu cô nương thật sự bị người ức hiếp, có muốn nhanh chóng bẩm báo cho Vương phi hay không, dường như Vương phi rất thích tiểu cô nương này.

Vân Ca mở to hai mắt, im lặng gật đầu, “Nếu có người lừa huynh thì phải làm sao?”

“Đánh hắn ta!” Thị vệ Giáp.

“Làm thịt hắn ta!” Thị vệ Ất.

“Đá hắn ta!” Thị vệ Đinh.

“Giết hắn ta!” Thị vệ Bính.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vân Ca dần dần hiện lên do dự, nói một cách hơi chần chờ: “Không được… Không thể đánh hắn ta được. Lỡ đánh hỏng thì phải làm sao?”

Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau, đã đau buồn thành như vậy mà còn lo lắng đánh hỏng, xem ra cãi nhau với người yêu rồi.

“Trầm cô nương, có lẽ hắn ta không phải cố ý lừa gạt cô nương đâu, nếu có nghi vấn gì thì vẫn nên hỏi rõ một chút, nếu không bỏ lỡ người yêu thì sẽ phải hối hận cả đời đó.”

“Người… Yêu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca đỏ lên.

“Đúng vậy, hắn ta đã lừa cô nương đến đau buồn như vậy mà cô nương còn không nỡ xuống tay đánh hắn ta, chẳng lẽ không phải là người trong lòng của cô nương sao?”

“Cái này…Cái này…” Khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng của Vân Ca lại bắt đầu trắng bệch, “Vậy… Nếu như hắn ta không quan tâm đến ta nữa, mà đi theo người khác thì phải làm sao?”

“Đoạt lại, làm cho hắn ta hồi tâm chuyển ý.” Thị vệ Giáp.

“Đoạt lại, không hồi tâm chuyển ý thì liền đánh chết hắn ta!” Thị vệ Ất.

“Đoạt lại, không hồi tâm chuyển ý thì liền đút thuốc độc cho hắn ta, độc chết hắn ta!” Thị vệ Bính.

“Đoạt……” Thị vệ Đinh vừa mới mở miệng, thì Vân Ca đã đứng bật dậy cười tủm tỉm nói: “Biết rồi, đoạt lại rồi hãy nói!”

Vân Ca không đi vào từ đại môn của Từ gia, mà là trực tiếp thi triển khinh công vượt tường bay thẳng tới viện của Từ Thanh Trần. Trong Từ phủ quả nhiên nhộn nhịp phi thường, nơi nơi giăng đèn kết hoa, ngoại viện lại càng người đến người đi, một mảnh ồn ào. So ra, nội viện lại thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Mới vừa đi tới cửa phòng của Từ Thanh Trần, nghe lén thấy bên trong vang lên tiếng nói của Từ Thanh Trần, Vân Ca cô nương lập tức nổi giận, nhấc chân muốn đá cửa phòng của Từ Thanh Trần.

“Ai nha, Vân Ca, sao muội lại ở đây? Mau đi với tỷ!” Giọng nói của Mộ Dung Đình đột nhiên vang lên ở phía sau, Vân Ca sửng sốt, còn không kịp phản ứng đã bị Mộ Dung Đình và Hoa Thiên Hương mỗi người bắt một cánh tay kéo đi.

“A… Đình tỷ tỷ, Thiên Hương tỷ tỷ, các tỷ làm gì vậy? Muội muốn tìm Từ Thanh Trần!” Vân Ca hơi tức giận nói. Tần Tranh đi theo bên người, che miệng cười nói: “Nói ngốc gì vậy, hôm nay là ngày vui, sao bây giờ có thể gặp tân lang được? Mau đi với chúng ta, tìm muội khắp nơi rồi đó.”

“Tìm muội?” Hoàn toàn không phản ứng kịp là đang xảy ra chuyện gì, Vân Ca cứ ngây ngây ngốc ngốc bị Mộ Dung Đình và Hoa Thiên Hương liên thủ kéo ra khỏi viện của Từ Thanh Trần đi vào một viện khác. Sau đó chính là rất nhiều người không quen biết xông tới thay quần áo, trang điểm, búi tóc cho nàng. Cuối cùng bị một cái khăn voan đỏ phủ lên đầu rồi bị dẫn ra ngoài bái đường.

Từ đầu tới cuối, Vân Ca đều như bị lạc trong sương mù, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đợi đến khi Vân Ca phục hồi tinh thần lại, thì đã bái đường xong và bị đưa vào trong tân phòng rồi. Dưới khăn voan màu đỏ thêu “Uyên Ương hí thủy”, Vân Ca nghi hoặc mở to hai mắt, giơ tay lên muốn vén khăn voan trên đầu lên. Chỉ nghe thấy cửa vang lên một tiếng “Két”, cửa bị đẩy ra rồi lại bị đóng lại, từng tiếng bước chân nhẹ nhàng đang đi về phía nàng.

Không biết làm sao, Vân Ca đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp, trong lòng bàn tay đang siết chặt giá y đỏ thẫm cũng đổ đầy mồ hôi.

Trước mắt sáng lên, khăn voan màu đỏ được nhẹ nhàng vén lên, Vân Ca vừa ngẩng đầu liền thấy nam tử trước mắt mặc áo đỏ thẫm, trên dung nhan tuấn dật như tiên mang theo nụ cười mỉm, cả người được sắc đỏ vui mừng làm nổi bật lên mấy phần quý khí và vui sướng.

“Từ… Từ Thanh Trần?”

Từ Thanh Trần mỉm cười, cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng, cười nói: “Là ta, Vân Ca, hôm nay chúng ta thành thân, nàng có vui không?”

“Vui… Vui, vui!” Vân Ca không nhịn được muốn trừng huynh ấy một cái đầy hung dữ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng của huynh ấy thì gương mặt lại giống như bị lửa thiêu vậy. Trong lòng cũng không khỏi hiện lên rất nhiều tia vui mừng và ngọt ngào. Thì ra Từ Thanh Trần không bỏ rơi nàng, không lén cưới người khác!

“Vui là tốt rồi.” Công tử Thanh Trần mỉm cười nói: “Từ nay về sau, Vân Ca chính là thê tử của ta, uống một ly rượu hợp cẩn trước nào.” Công tử Thanh Trần đưa tới một ly rượu, mỉm cười nhìn Vân Ca.

Đối mặt với gương mặt tuấn mỹ đang mỉm cười của huynh ấy, Vân Ca chỉ cảm thấy đầu óc ngây ngất từng đợt. Ngây ngây ngốc ngốc nâng ly rượu lên, cánh tay giao vào nhau cùng uống một ly.

Một ly rượu hợp cẩn, từ đây “Bỉ dực liên chi, bạc đầu giai lão”…

Nến hoa chúc sáng ngời, một đôi bích nhân nâng ly cùng uống, trong đôi mắt mang theo nụ cười thản nhiên và ấm áp. Nơi xa truyền đến nhiều tiếng pháo, tiếng đàn sáo du dương, tiếng người ồn ào, càng làm nổi bật sự yên tĩnh của nơi này…

Lúc này,

Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm*……

(*) Một câu trong bài Xuân tiêu của Tô Thức.

Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim,

Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm.

Ca quản lâu đài thanh tế tế,

Thu thiên viện lạc dạ trầm trầm.

Dịch thơ:

Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng,

Hoa thơm tỏa ngát trăng soi bóng.

Lầu son ca múa ngân réo rắt,

Chiếc đu đung đưa đêm khuya dần.

( Khuynh Vân Ca. Hoàn)