Thịnh Thế Đích Phi

Chương 438: Phiên ngoại 4: Khuynh Vân Ca (3)

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Trầm Dương đột nhiên nói muốn đón Vân Ca đi, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người ở Từ gia đều hơi không tiếp thu được. Mặc dù thời gian Vân Ca ở Từ gia cũng không dài, nhưng trên dưới Từ gia đều thật lòng thích tiểu cô nương hoạt bát, đơn thuần lại đáng yêu này. Từ đại phu nhân không có con gái lại càng đối xử với Vân Ca tốt hơn cả các con trai của mình nữa, mặt khác, trong lòng Từ đại phu nhân vẫn ẩn ẩn mong đợi rằng tiểu cô nương này có phải sẽ trở thành con dâu của Từ gia hay không. Hôm nay Vân Ca đột nhiên muốn đi, thì sao Từ đại phu nhân có thể không khó chịu chứ?

Nhưng Trầm Dương vốn có quan hệ huyết thống với Vân Ca, cho dù hôm nay thành nghĩa phụ của Vân Ca thì bàn về quan hệ cũng gần hơn Từ gia bọn họ. Trầm Dương nói muốn đón Vân Ca đi, cho dù là Từ gia thì cũng không tìm được lý do cự tuyệt.

Đè lo lắng trong lòng xuống, Từ đại phu nhân đưa ánh mắt qua con trai đang ngồi ở dưới tay. Hy vọng con trai có thể nghĩ ra được một lý do hợp lý để cự tuyệt Trầm Dương.

Từ Thanh Trần giương mắt nhìn qua Trầm Dương, thần sắc trên mặt đã khôi phục sự ôn văn nhĩ nhã luôn có, mỉm cười nói: “Trầm tiên sinh, trong mấy tháng này ông cũng rất bận rộn, nơi nào thời gian chăm sóc Vân Ca chứ? Nếu để cho Vân Ca ở chỗ của ông, thì chẳng phải là đã không có gì khác biệt với lúc muội ấy ở trong núi sâu sao?”

Khi ở trong phủ của ông thì sao lại không có gì khác ở trong núi sâu chứ? Trầm Dương không vui muốn phản bác. Nhưng không đợi ông mở miệng, thì Từ Thanh Trần đã nói tiếp: “Huống chi, cho dù ngài không bận… Thì trong quý phủ ngay cả nữ quyến cũng không có, Vân Ca đến chỗ của ông vừa không ai làm bạn cũng không có người chỉ dạy……”

Đôi mắt của Từ đại phu nhân sáng ngời, vội vàng cười nói: “Đúng vậy, Trầm tiên sinh… Ông cũng biết lúc trước Vân Ca ở cùng với cha, rất nhiều thứ mà con gái trong nhà phải học cũng không có ai dạy dỗ. Nếu Trầm tiên sinh tin được ta, vậy liền giao Vân Ca cho ta đi, bảo đảm sẽ dạy Vân Ca thành một khuê tú đại gia có tri thức hiểu lễ nghĩa.”

“Này…” Trầm Dương cau mày, Vân Ca có thể trở thành khuê tú đại gia hay không cũng không quan trọng, nhưng Từ phu nhân nói rất đúng, rất nhiều quy củ mà bé gái trong gia đình ít nhiều gì vẫn phải học một chút. Ông cũng không thể chăm sóc Vân Ca cả đời, đến cùng thì tương lai vẫn phải lập gia đình. Con gái thì lúc còn ở trong nhà sủng ái cũng không sao, có biết hay không cũng không có vấn đề gì, nhưng sau này đến nhà chồng mà cái gì cũng đều không hiểu thì lại khẳng định không trốn thoát mẹ chồng.

Thấy Trầm Dương do dự, Tần Tranh cũng liền vội vàng cười nói: “Đại bá mẫu nói rất đúng, Trầm tiên sinh, Vân Ca học tập rất chăm chỉ, nói vậy cũng không bao lâu là đã có thể bổ sung lại đầy đủ những chỗ chưa biết. Trước khi Vân Ca học xong vẫn ở lại nhà chúng cháu đi, đi theo Đại bá mẫu cũng học được nhiều thêm một chút. Nếu Trầm tiên sinh muốn chỉ điểm y thuật cho Vân Ca, thì không bằng cũng giống như Vô Ưu đi, vào ban ngày sẽ đến tiệm thuốc hoặc đến quý phủ của tiên sinh, ngài thấy thế nào?”

Trầm Dương hơi do dự nhìn Vân Ca đang đứng ở bên cạnh, nhíu mày suy tư. Mấy ngày nay ông cũng rất bận, phía ngoài đang đánh giặc, mặc dù không cần ông đến tiền tuyến, nhưng dược liệu vận chuyển đến tiền tuyến cũng cần ông chuẩn bị.

“Đã như vậy, liền làm phiền Từ phu nhân.” Trầm Dương không khỏi hơi ngượng ngùng, nổi giận đùng đùng vọt tới nhà người ta, cuối cùng lại còn phải làm phiền người ta.

Từ đại phu nhân lại không để ý chút nào, lại cười nói: “Vân Ca rất ngoan, mọi người trong nhà chúng ta cũng rất bận, đệ muội còn có Tranh nhi thường xuyên làm bạn, ta thì lại cô đơn một mình, có Vân Ca làm bạn, ta rất vui.”

Vân Ca đứng ở bên cạnh mở to hai mắt, nhìn qua Trầm Dương. Nàng vẫn phải ở lại Từ gia sao? Thật ra thì nàng thật sự rất thích Từ gia, tất cả mọi người trong Từ gia đều rất tốt, nàng cũng không nỡ xa bọn họ. Nếu……

“Vân Ca muốn ở cùng với Trầm tiên sinh sao?” Công tử Thanh Trần mỉm cười nhìn Vân Ca, ôn nhu nói: “Chờ muội vượt qua kiểm tra rồi, là đã có thể đi theo Trầm tiên sinh trở về. Trước đó, Vân Ca cần phải học tập chăm chỉ, đừng làm cho Trầm tiên sinh thất vọng.”

Cổ của Vân Ca co rụt lại, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có gió lạnh thổi vù vù qua, đôi mắt to sáng ngời lập tức ảm đạm rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đầy tràn tươi cười lại càng giống như ăn phải hoàng liên, đầu nhỏ dùng sức lắc rồi lại gật liên tục.

Hu hu… Nghĩa phụ, Từ Thanh Trần thật đáng sợ.

Đáng tiếc Trầm Dương lại chỉ cho rằng nghĩa nữ mà mình mới thu nhân, người duy nhất có quan hệ huyết thống với mình trên đời này, quả nhiên đã bị cha của con bé dạy hư không thích học tập, nên hoàn toàn không có tiếp thu đến tín hiệu cầu cứu của Vân Ca.

Sau khi tiễn Trầm Dương về, Vân Ca lại một lần nữa nghênh đón một chương trình học tập mới. Mỗi ngày, trừ thời gian nửa ngày hẹn với Trầm Dương để học y ra ngày, thì gần như hơn phân nửa thời gian còn lại Vân Ca đều ngâm mình trong thư phòng và trên đường đi đến thư phòng. Hơn nữa kể từ sau khi Trầm Dương mang theo nghĩa nữ của mình công bố trong Ly thành, thì càng ngày càng có nhiều thanh niên tài tuấn lấy đủ các loại lý do quang lâm y quán của Trầm Dương hoặc vô tình gặp được trên đường. Không có biện pháp, hai nữ đồ nhi của Trầm Dương không chỉ y thuật tốt, mà hơn nữa cũng đều xinh đẹp như hoa. Nhưng đáng tiếc Mặc Vô Ưu đã hứa cho Tứ công tử của Từ gia rồi, đại đồ đệ đã không có hy vọng, vậy tiểu đồ đệ kiêm nghĩa nữ cũng vẫn có thể đặt cược một lần đi.

Cho nên Vân Ca liền bi thương phát hiện bài tập của mình vĩnh viễn đều không viết xong, vì mỗi lần nàng cảm thấy mình học rất tốt có thể được giải thoát, thì ngày hôm sau đến trước mặt Từ Thanh Trần nàng sẽ xấu hổ phát hiện mình căn bản là ngốc đến không thể gặp người nữa, phải tiếp tục cố gắng học tập, sau đó liền ôm càng nhiều thêm sách và bài tập trở về thư phòng.

Bộ dáng làm thầy tận tâm như của công tử Thanh Trần, đến ngay cả Từ đại phu nhân đều hơi không nhìn được. Ngay sau khi vẻ mặt của Vân Ca đầy khát vọng rồi lại ảm đạm từ chối lời đề nghị mình dẫn con bé đi ra ngoài lần thứ năm, rốt cuộc Từ đại phu nhân không nhịn được nữa muốn tìm con trai để nói chuyện.

“Vân Ca là một cô nương, lại không cần thi khoa cử, con ép buộc con bé chặt như vậy làm gì?” Nhìn bộ dáng bình tĩnh của con trai, Từ đại phu nhân thở dài nói.

Công tử Thanh Trần nghĩa chánh từ nghiêm nói: “Cô nương nhà khác cũng không cần thi khoa cử, nhưng cũng không phải vẫn học từ nhỏ đến lớn sao? Vân Ca đã trễ mười mấy năm rồi, đương nhiên phải càng chăm chỉ hơn một chút.”

Ta không ngại vợ của con ta không phải là tài nữ ah. Trong lòng Từ đại phu nhân không nhịn được thầm nói.

“Mẹ, từ nhỏ Vân Ca chưa từng gặp bất cứ người lạ nào, tâm tư đơn thuần, nhưng tính tình lại hiếu động. Nếu luôn chạy ra ngoài lỡ như bị lừa, thì mẹ phải nói sao với Trầm tiên sinh đây? Mẹ không nghe Vô Ưu nói gì sao, gần đây thường xuyên có người đi tìm Vân Ca, trong y quán có Trầm tiên sinh trấn giữ cũng không cần sợ, nhưng lỡ như chính muội ấy chạy ra ngoài chơi thì phải làm sao đây?”

“Có sao?” Từ đại phu nhân cũng hơi khẩn trương lên.

Công tử Thanh Trần gật đầu nói: “Đương nhiên là có nên con mới làm như vậy, đợi đến khi Vân Ca học nhiều, hiểu nhiều hơn thì tất nhiên sẽ thả lỏng một chút. Trầm tiên sinh phó thác Vân Ca cho chúng ta, chúng ta cũng phải tận tâm chứ, đúng không ạ?”

Từ đại phu nhân nhíu nhíu mày, vừa suy tư vừa gật đầu, không chút chú ý rằng mình đã bị Từ Thanh Trần dẫn ra khỏi thư phòng. Lại đi thêm mấy bước, Từ đại phu nhân mới ngừng lại, tức giận quay đầu lại nói: “Tiểu tử chết tiệt, Vô Ưu mới sẽ không nói với con những thứ này! Vân Ca ngoan như vậy thì sao sẽ……”

Ở cửa, thân ảnh của công tử Thanh Trần đã biến mất tăm.

Biết chuyện mà con trai đã quyết định muốn làm thì ai cũng không thay đổi được, Từ đại phu nhân cũng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn là đi gặp Vân Ca một chút, thuận tiện làm mấy món ăn lót dạ cho con bé thôi, đứa bé đáng thương…… Có điều, nha đầu Vân Ca này cũng quá nghe lời rồi, nếu nó thật sự không muốn học thì cứ đánh Từ Thanh Trần một trận là được rồi, ít nhất Từ Thanh Trần tuyệt đối không đánh lại nó. Từ phu nhân hơi không an tâm tính toán.

Cho nên, kiếp sống học tập thống khổ của Vân Ca vẫn tiếp tục kéo dài đến khi Định Vương và Vương phi chiến thắng trở về mới tuyên bố tạm dừng. Vân Ca thở phào nhẹ nhõm, còn về phần ấn tượng với công tử Thanh Trần thì lại càng tôn kính hơn. Nếu như lúc trước có người hỏi Vân Ca rằng công tử Thanh Trần là một người như thế nào, thì Vân Ca nhất định sẽ nói, công tử Thanh Trần là người tốt nhất, lợi hại nhất, thông minh nhất thiên hạ. Nhưng bây giờ nếu có người hỏi nàng công tử Thanh Trần là người như thế nào, thì chắc chắn đáp án của Vân Ca sẽ là công tử Thanh Trần là thầy giáo giỏi nhất, lợi hại nhất và tận tâm nhất thiên hạ.

Định Vương và Định Vương phi chiến thắng trở về, đến đây thiên hạ đã đại định, trải qua mấy năm chiến loạn, dân chúng đạt được sự hòa bình tạm thời. Mà cả Ly thành thì lại càng nhộn nhịp phi thường hơn. Tiệc trong một tuổi của Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa của Định Vương phủ mới vừa đi qua chưa được mấy ngày, thì lại nghênh đón hôn lễ của Tam công tử và Tứ công tử Từ gia. Các tân khách đến Ly thành để tham gia tiệc tròn một tuổi vẫn chưa rời đi, nên tất nhiên cũng cùng chung vui tham gia tiệc cưới ở Từ gia luôn.

Trong tiệc cưới, làm huynh trưởng hai vị tân lang, cho dù công tử Thanh Trần có tiên khí xuất trần siêu phàm thoát tục như thế nào thì cũng vẫn không tránh được vận mệnh bị các tân khách lôi kéo uống rượu. Trong chuyện này đương nhiên cũng có không ít người không quên tiến hành một ít hoạt động khác.

“Sao không thấy phu nhân của Từ đại công tử?” Một vị Vương tử của một nước nhỏ ở Tây Vực dùng giọng Trung Nguyên có hơi ngọng nghịu lên tiếng hỏi.

Đang mời rượu, Từ Thanh Trần nhìn lướt qua công chúa Tây Vực ngồi ngay ngắn bên cạnh Vương tử đang nhìn mình, ánh mắt hơi trầm xuống cười nói: “Tại hạ chưa đón dâu.” Ánh mắt của Vương tử Tây Vực sáng lên, “Vậy thì thật tốt quá, Từ tướng thấy muội muội của Bản Vương tử thế nào? Vương muội chính là cô nương tốt xinh đẹp nhất hiền… thục nhất của nước ta đó.” Dân phong Tây Vực cởi mở, công chúa cũng không có gì ngượng ngùng, vẻ mặt đầy tha thiết nhìn nam tử tuấn lãng bất phàm trước mặt.

Công tử Thanh Trần ngẩn ra, mỉm cười lắc đầu từ chối nhã nhặn: “Cái này… Chỉ sợ phải cô phụ ý tốt của Vương tử rồi.”

Vương tử Tây Vực không hiểu, “Vì sao?” Công tử Thanh Trần chưa lập gia đình, muội muội nhà hắn cũng chưa gả, thân phận dung mạo của hai người đều xứng đôi, tại sao lại không đồng ý?

Công tử Thanh Trần đang muốn mở miệng, thì lại liếc thấy ở gần đó có một thân ảnh xinh đẹp đi qua, đang quẹo qua hành lang phía trước. Dĩ nhiên cũng không bỏ sót công tử rất có phong độ mang theo vẻ mặt tha thiết đi theo phía sau nàng ấy. Mắt của công tử Thanh Trần trầm xuống, mỉm cười nói: “Xin lỗi, tại hạ đã có vị hôn thê rồi.”

“Cái này không thể nào, chưa từng nghe nói.” Công chúa Tây Vực không tin thốt lên: “Nàng ấy là ai? Ta muốn khiêu chiến với nàng ấy!”

“Mới vừa đi ngang qua.” Công tử Thanh Trần cười nói.

Nếu là người khác, thì có lẽ còn không biết công tử Thanh Trần nói tới ai, nhưng công chúa Tây Vực lại trùng hợp ngồi đối diện với phương hướng Vân Ca vừa mới đi ngang qua, mà trùng hợp hơn nữa là nàng cũng biết Vân Ca. Công chúa Tây Vực nhìn công tử Thanh Trần hơi kinh ngạc, “Không… Cho dù nàng ấy xinh đẹp hơn ta một chút, thì nàng ấy vẫn còn là một cô bé con, sao ngươi lại thích nàng ấy được? Nàng ấy còn chưa tới mười ba tuổi.”

Công tử Thanh Trần im lặng, Vân Ca đã sắp mười bảy tuổi rồi. Chỉ là người Tây Vực trông có vẻ già dặn hơn nên tất nhiên cảm thấy Vân Ca vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa tính tình của Vân Ca cũng hiếu động thích cười, nên ở trong mắt công chúa Tây Vực thì vẫn còn là đứa bé.

“Bản Công chúa tuyệt đối không thể thua một đứa bé được, ta muốn khiêu chiến với nàng ấy!” Công chúa Tây Vực cũng không tham gia yến tiệc nữa, trực tiếp đứng dậy chạy về hướng Vân Ca vừa mới biến mất. Vương tử Tây Vực sợ muội muội gây chuyện, nên cũng vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo. Công tử Thanh Trần liền vỗ vỗ vai của hắn ta nói: “Mời Vương tử ngồi, tại hạ đi xem thử là được rồi.”

Vương tử Tây Vực suy nghĩ một chút, rồi vẫn gật đầu, “Được rồi, là ngươi gây chuyện, nên để tự ngươi giải quyết.” Hắn thật sự không có ý định bắt buộc hắn ta phải cưới muội muội của hắn, chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà thôi.

Công tử Thanh Trần mỉm cười gật đầu, cũng bước từ từ theo. Cả Từ phủ đều là một mảnh nhộn nhịp, các tân khách đều nâng ly cạn chén vui đến quên cả trời đất, nên cũng không có bao nhiêu người chú ý tới chuyện công tử Thanh Trần lặng lẽ rời đi.

“Trầm cô nương… Trầm cô nương….”

Vân Ca hơi phiền não trợn mắt nhìn người đang đi theo sau một cái, quyết định trực tiếp thi triển khinh công rời khỏi. Mỗi lần gặp phải, người này luôn đi theo nàng, nàng dừng lại hỏi hắn ta có chuyện gì thì hắn ta lại không nói, vừa đi thì hắn ta lại muốn đi theo. Nàng định đi tân phòng gặp Vô Ưu và Thiên Hương tỷ tỷ một chút, người này đi theo nàng làm gì?

“Trầm cô nương, Trầm cô nương…”

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Vân Ca tức giận nói. Từ Thanh Trần nói không thể để cho người khác luôn kêu tên của nàng, như vậy không tốt. Ách… Lời nói chính xác của Từ Thanh Trần là, nam nhân lạ mặt luôn đi theo nàng gọi tên nàng đều là người xấu, trực tiếp đánh một trận là được rồi. Có điều người này thật giống như không phải là người xấu, mấy hôm trước nàng còn nhìn thấy hắn ta giúp đỡ một ông cụ bị đụng trúng đứng lên. Đánh… Hay không đánh…

“Trầm, Trầm cô nương……” Nhìn thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ đứng dưới ánh trăng, nam tuấn tú tử không khỏi đỏ mặt, tay chân hơi luống cuống, “Ách… Trầm cô nương, ta có lời muốn nói với cô nương.”

“Ta biết, ngươi đã đi theo mấy ngày rồi. Có phải cuối cùng đã nhớ ra muốn nói gì rồi đúng không? Ngươi nói nhanh một chút, đừng gọi ta nữa, nếu không ta sẽ thật sự đánh ngươi đó.” Vân Ca gật đầu nói.

Ách? Nam tử sửng sốt, cười trừ nói: “Trầm cô nương thật thích nói giỡn.” Tiểu cô nương yểu điệu như vậy, cho dù đánh hắn thì cũng sẽ không đau đi? Vì cầu giai nhân yên tâm, “Nếu Trầm cô nương muốn đánh ta, thì cứ ra tay đi. Ta sẽ không trốn.” Nam tử nói một cách oai phong lẫm liệt.

A? Lần này đến phiên Vân Ca trợn tròn mắt.

“Ừm… Ngươi vẫn mau nói ngươi muốn nói gì đi. Nói xong ta phải đi, ta rất bận.”

Nam tử vội vàng gật đầu, mừng rỡ nói: “Trầm cô nương, ta muốn nói, muốn nói… Tại hạ họ Mai, Mai Trường Hi. Năm nay mười tám, gia phụ chỉ là tri phủ của một châu. Ách… Cái này không quan trọng, tại hạ đã từng đọc sách ở thư viện Ly Sơn, năm ngoái mới vừa hoàn thành nghĩa vụ quân sự, mặc dù không được xưng là văn võ song toàn, nhưng cũng tuyệt đối không phải là thư sinh văn nhược. Tại hạ tuyệt đối có thể bảo vệ cô nương. Trong nhà tại hạ……”

Mặc dù cảm thấy cắt đứt lời nói của người khác là không lễ phép, nhưng Vân Ca vẫn không nhịn được mà mở miệng, “Vậy… Đến tột cùng ngươi muốn nói gì?” Nàng cần hắn ta bảo vệ sao? Một chưởng của nàng là đã có thể đánh bay hắn ta rồi, hơn nữa… Nàng cũng không quen biết hắn ta!

Nam tử ngẩn ngơ, rốt cuộc kịp phản ứng lại rằng đã nói hồi lâu mà vẫn còn chưa nói đến trọng điểm. Cắn răng một cái, nam tử kiên định nói: “Trầm cô nương, tại hạ muốn nói chính là. Tại hạ……”

“Vân Ca, muội chạy đến đây làm gì?” Một giọng nói trong trẻo từ vang lên ở cách nơi này không xa. Chỉ thấy, dưới ánh trăng, một nam tử mặc áo trắng đang thong thả bước tới. Trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười nhàn nhạt, ở dưới ánh trăng lại giống như bị lây nhiễm một quầng sáng làm cho người ta không khỏi dời mắt cũng không mở mắt ra được, nhưng nam tử họ Mai đang đứng bên cạnh Vân Ca lại đột nhiên cảm thấy có một cơn gió rét thổi tới, liền hắt hơi một cái.

“Muội ở đây làm gì?” Đi tới bên cạnh Vân Ca đứng lại, công tử Thanh Trần mỉm cười vươn tay vén lại mấy sợi tóc bị gió đêm thổi rối của Vân Ca ra sau tai, ôn nhu hỏi.

Vân Ca nháy mắt, “Đi tân phòng không đi đường này thì đi đường nào?”

“Trời quá tối, cẩn thận ngã.” Công tử Thanh Trần mỉm cười nói.

Tại sao Từ Thanh Trần kỳ quái như thế? Sao nàng có thể ngã được?

Tại sao lại cảm thấy mình dư thừa vậy? Mai công tử hơi buồn bực nghĩ tới, “Công… Công tử Thanh Trần, ngài với Trầm cô nương……” Quen biết?

“Vân Ca, rốt cuộc tìm được ngươi rồi, ta muốn quyết đấu với ngươi! Ta thắng thì công tử Thanh Trần liền thuộc về ta!” Gần đó, công chúa Tây Vực thấy ba người, ánh mắt liền sáng lên, lao đến thật nhanh.

“……”