Thịnh Thế Đích Phi

Chương 298: Điệu hổ ly sơn

Hàng năm trong núi sâu bị mây mù bao phủ, ngay cả ngày thường cũng rất khó thấy ánh mặt trời. Vì vậy tuy rằng phần lớn đất đai Tây Lăng đều khô ráo nhưng dãy núi này ngược lại khó có được vẻ ướt át u biếc.

Trong tiểu viện nho nhỏ, thiếu nữ mềm mại nhỏ nhắn còn chưa đi tới cửa đã bị người ngăn lại, “Người nào?”

Dương Tiêm Nhã sợ hết hồn, có chút sợ hãi nói: “Ta…ta muốn đi xem thương thế của A Lâm.” Thị vệ canh giữ ngoài cửa mặt không biểu tình, tựa hồ không vì người trước mặt là thiếu nữ nhu nhược mà thay đổi, “Công tử phân phó cô nương hãy ở lại trong viện tu dưỡng, vị Lâm thị vệ kia thương tích khỏi tự nhiên sẽ tới găp cô nương.”

Dương Tiêm Nhã khé cắn khóe môi, thấp giọng nói: “Nhưng mà…ta rất lo lắng….ô ô.. bên cạnh ta một người quen biết cũng không có. Chỉ có, chỉ có hắn… Van cầu các ngươi, cho ta đi gặp hắn một chút đi.” Thấy thiếu nữ trước mặt điềm đạm khóc đáng yêu, hai gã thị vệ cũng có chút do dự. Dù sao cũng là người công tử mang về, bọn họ cũng nên chiếu cố khách quý thật tốt…

“Cô nương chờ một chút, chúng ta đi bẩm báo công tử một tiếng.” Cuối cùng thị vệ chỉ có thể thỏa hiệp nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Dương Tiêm Nhã đang định nói cảm ơn thì bên ngoài truyền tới giọng nói của Chu Lăng. Thị vệ vội vàng hành lễ, sóng vai nói ra chuyện Dương Tiêm Nhã muốn gặp thị vệ của mình. Chu Lăng nhướng mày nhìn thiếu nữ yếu đuổi mang theo một tia kinh hoảng trước mắt, như có điều suy nghĩ. Dương Tiêm Nhã cẩn thận hỏi: “Chu công tử…Không biết thương thế A Lâm thế nào? Chúng ta, chúng ta bao giờ có thể lên đường hồi kinh? Còn cầu xin Chu công tử phái người hộ tống chủ tớ hai người chúng ta hồi kinh nữa. Đợi trở lại kinh thành rồi thì tiểu nữ và Lăng gia đều sẽ cảm kích công tử.”

Chu Lăng tròng mắt lóe lên, vẻ mặt nhìn Dương Tiêm Nhã càng thêm ôn hòa. Cười nhạt nói: “Dương cô nương cứ việc yên tâm, chờ hai người tu dưỡng tốt thì tại hạ sẽ cho người đưa hai người hồi kinh. Nhưng mà, vị Lâm thị vệ kia bị thương không nhẹ, chỉ sợ còn phải nằm thêm mấy ngày.” Dương Tiêm Nhã thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói : “ Như vậy đa tạ Chu Công tử, A Lâm hắn không sao là tốt rồi. Ta…ta có thể đi gặp hắn một chút không?”

Chu Lăng cười nói: “Dương cô nương đứng ngoài cửa nhìn một chút là được rồi. Vết thương của hắn nhìn gần có chút không tốt. Tại hạ đã phái người thúc ngựa hồi kinh đưa tin cho Lăng công tử, nói không chừng, không bao lâu nữa Lăng đại công tử sẽ tự mình đến đón Dương cô nương.” Nghe vậy, Dương Tiêm Nhã lộ ra một tia hân hoan cùng với yên tâm, “Thật sự là tốt quá, đa tạ Chu công tử. Chu công tử quả nhiên là người tốt…”

Chu Lăng cười nhạt, “Nào có, Dương cô nương là người trung liệt, những chuyện này đối với tại hạ cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”

Sau khi trấn an Dương Tiêm Nhã rồi cho thị vệ đưa nàng trở về phòng, Chu Lăng mới ra khỏi tiểu viện. Mặc dù tiểu viện xây trong rừng so với các tiểu viện trong thành đơn giản hơn rất nhiều nhưng vẫn có hai viện trong ngoài, mà thư phòng chính là nằm trong một góc ngoài viện. Vào thư phòng, thị vệ đi phía sau mới mở miệng nói: “Công tử, xem ra vị Dương cô nương này đúng là nữ nhi Hổ Uy tướng quân. Mới vừa rồi công tử nói Lăng công tử sắp tới cũng không thấy nàng không có biểu hiện dị thường nào cả.”

Chu Lăng gật đầu một cái, ngồi xuống thư án phía sau, có chút mệt mỏi nói: “Bây giờ là thời điểm đặc biệt, cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn. Thị vệ tên A Lâm đó đã tỉnh lại chưa?”

Thị vệ gật gật đầu nói: “Mới vừa tỉnh lại không lâu. Thương thế của hắn quá nặng. Một đao trên lưng kia thiếu chút nữa lấy đi tính mạng hắn, những điều hắn nói không khác với Dương cô nương cho lắm. Thời điểm Mặc gia quân mới bắt đầu tiến công vào Lệ thành, Dương tướng quân đã an bài mười mấy người hộ tống Dương cô nương trở lại kinh thành, đầu nhập vào Lăng gia. Chẳng qua là không nghĩ tới tốc độ công thành của Mặc gia quân lại nhanh đến vậy, bọn họ vừa rời Lệ thành không bao lâu thì Lệ thành đã bị công phá. Bọn họ cải trang thành người bình thường, lúc đi đến tiểu thành Trương Khởi Lan chiếm cứ thì không cẩn thận bại lộ thân phận nên mới bị Mặc gia quân đuổi giết.”

Chu Lăng nhíu lông mày, vuốt cằm nói: “Xem ra A Lâm này cũng là một người trung thành, bảo đại phu dùng thuốc tốt nhất cho hắn, mau chóng chữa khỏi vết thương của hắn.”

“Vâng, công tử.”

“Bên tổ phụ không có tin tức gì sao?” Đổi một đề tài, Chu Lăng hỏi thăm chính sự. Thần sắc trên mặt thị vệ cũng thêm mấy phần lo âu, lắc đầu nói: “Không có, kể từ khi Biện thành bị Mặc gia quân bao vây thì bên lão tướng quân liền không truyền tới tin tức gì. Trương Khởi Lan thủ tại Huyền thành, bất cứ là người nào ra vào cũng bị điều tra nghiêm ngặt, chỉ sợ lão tướng quân muốn đưa tin cũng không ra được. Công tử, chẳng lẽ chúng ta cứ trốn ở đây mãi sao? Mặc cho Trương Khởi Lan chiếm lấy yếu đạo xuất nhập Biện thành sao? Tuy nói Biện thành đồ dự trữ phong phú nhưng nếu như liên tục bị vây công một hai tháng thì chỉ sợ vẫn có chút quá sức.”

Chu Lăng suy tư trong chốc lát, lắc đầu nói: “Không, Mặc Tu Nghiêu không thể làm như vậy. Hắn so với chúng ta càng không có thời gian. Kéo dài một hai tháng thì viện quân Tây Lăng từ các nơi cũng kịp chạy tới Biện thành. Đến lúc đó bốn mươi vạn đại quân của hắn cho dù có tinh nhuệ hay lợi hại đi chăng nữa thì cũng chỉ là rồng bơi vào chỗ nước cạn, hổ lạc đồng bằng mà thôi.”

“Ý của công tử…”

Chu Lăng cau mày nói: “Binh lực Mặc Tu Nghiêu vốn không nhiều, lúc này hắn lại còn phân ra mấy vạn đại quân chiếm cứ một huyện không tính là lớn. Ta hoài nghi…hắn đã biết sự tồn tại của chúng ta.” Thị vệ cũng cả kình, nói: “Định Vương phái Trương Khởi Lan canh giữ ở Biện thành là để phòng ngừa chúng ta tăng viện cho Biện thành, còn hắn thì vòng ra sau bọc đánh sao?”

Chu Lăng giơ tay đề lên mi tâm nói: “ Bản thân ta thì có xu hướng cho rằng hắn định dùng Trương Khởi Lan đến tiêu diệt chúng ta.”

“Điều này sao có thể?” Thị vệ hừ lạnh một tiếng, không tin nói: “Không nói chúng ta quen thuộc địa hình nơi này hơn xa Mặc gia quân, mà ngay cả binh lực mấy vạn nhân mã của Trương Khởi Lan kia cũng không phải là đối thủ của chúng ta.” Chu Lăng lắc đầu một cái, thở dài nói: “ Mặc Tu Nghiêu sẽ không làm chuyện vô ích. Phái người xuống núi thăm dò tình huống Biện thành và Mặc gia quân đi.”

“Vâng , công tử.”

Hai ngày sau, Chu Lăng ngồi trong thư phòng đánh cờ cùng Dương Tiêm Nhã. Mấy ngày nay chung sống, thiếu nữ rốt cuộc đã buông bỏ sợ hãi cùng bất an ban đầu. Đặc biệt sau khi biết Chu Lăng là cháu trai Chu Diễm lão tướng quân thì nàng đã hoàn toàn yên tâm. Mặc dù nàng tuổi còn quá nhỏ nên chưa từng gặp qua lão tướng quân Chu Diễm, nhưng cũng từng nghe ngoại tổ phụ và các cậu ngoại nhắc qua. Chu Lăng lúc này mới phát hiện thiếu nữ này không hề giống với các cô gái Tây Lăng khác không am hiểu cầm kỳ thư họa. Ngược lại thư họa của nàng rất tinh tế, mặc dù chưa nghe tiếng đàn nhưng kỳ nghệ cũng rất tốt, hoàn toàn không giống với tướng môn hổ nữ. Nhưng nghĩ lại phu nhân Dương tướng quân cũng chính là con gái tiền Thái sư Tây Lăng, có thể nói là thư hương danh môn số một số hai ở Tây Lăng, cho nên hết thảy cũng coi là hợp lý.

Chu Lăng mặc dù sống ở tướng môn nhưng lại lớn lên ở Biện thành. Mà thư viện Long Sơn – một trong tam đại thư viện đương thời lại tọa lạc ở Biện thành cho nên từ nhỏ Chu Lăng đã được danh nho dạy dỗ. Bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên chỉ có thể hàng năm ở trong núi rừng làm bạn với những tướng sĩ không thông viết chữ này. Hôm nay khó có cơ hội gặp được một người tài hoa, cho dù là nữ tử thì cũng đủ để hai người nói chuyện thật vui vẻ.

“Khởi bẩm công tử, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.” Ngoài cửa có người hắng giọng nói.

Chu Lăng nhìn thiếu nữ đang tập trung suy nghĩ đối diện một cái, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”

Người ngoài cửa đi vào có chút chần chờ nhìn Dương Tiêm Nhã, Dương Tiêm Nhã cũng rất biết điều đứng lên nói: “Công tử có chuyện,Tiêm Nhã trước hết xin được cáo từ. Ván cờ này không ngại ngày sau tiếp tục, ta đi thăm A Lâm một chút.” Ánh mắt Chu Lăng ôn hòa, gật đầu nói: “Như thế cũng tốt, mấy ngày nữa Lâm thị vệ có thể xuống giường rồi, cô nương không cần lo lắng.”

“Ta đã biết, đa tạ công tử.” Dương Tiêm Nhã cảm ơn Chu Lăng lần nữa rồi mới cáo từ rời đi.

Nhìn bóng ảnh mảnh khảnh của thiếu nữ biến mất nơi cửa, Chu Lăng cúi đầu nhìn ván cờ còn chưa xong trước mắt có chút xuất thần.

“Công tử?” Thị vệ trước mặt có chút nghi ngờ kêu, lúc này Chu Lăng mới hồi phục tinh thần hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thị vệ nói: “Mấy ngày nay Mặc gia quân vẫn bao vây Biện thành nhưng cũng không tiến hành công thành quy mô lớn. Ngược lại mỗi ngày chỉ phái mấy tiểu tướng đứng dưới thành chửi mắng, tùy tiện đánh vài trận rồi thu binh về doanh trại. Trong Mặc gia quân, từ Mặc Tu Nghiêu trở xuống không có một đại tướng tự mình đảm đương một đội nào xuất hiện. Mặt khác, lúc hai quân giao chiến hôm qua, lão tướng quân suất lĩnh bảy vạn binh mã rời khỏi thành, hướng bên chúng ta chạy qua. Chỉ sợ là tính muốn đối phó Trương Khởi Lan trước.”

Chu Lăng ngẩn ra, mày kiếm khóa chặt nói: “Từ Mặc Tu Nghiêu trở xuống không có một chủ tướng nào xuất hiện trên chiến trường sao? Nhưng mà…Bên này cũng chỉ có một mình Trương Khởi Lan thôi mà. Những người khác đi đâu cả rồi?”

Thị vệ nói: “Mặc gia quân âm thầm rút sạch nhân mã rời khỏi đại doanh, lão tướng quân hoài nghi Mặc gia quân đã sớm biết đến sự tồn tại của chúng ta, tính toán bên ngoài thì bao vây Biện thành nhưng lại tập trung phần lớn binh lực đối phó chúng ta. Chỉ sợ là lão tướng quân không yên tâm cho nên mới chạy qua hỗ trợ chúng ta.”

Chu Lăng nhắm mắt lại, “Biện thành do ai thủ?”

“Long Dương đại tướng quân đang ở tại Biện thành.”

“Vậy thì tốt….Không, không đúng. Mặc Tu Nghiêu không phải là muốn đối phó chúng ta, hắn là muốn dụ tổ phụ ra khỏi thành!” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt Chu Lăng đại biến đứng lên nói: “Mặc Tu Nghiêu không xuất hiện trong đại doanh Mặc gia quân, cũng không ở chỗ Trương Khởi Lan. Như vậy nhất định là đang ẩn núp ở một nơi khác! Bằng những nhân mã kia thì nếu như chúng ta không xuất hiện hắn căn bản không có cách nào tìm ra chúng ta. Hắn là muốn dẫn tổ phụ ra khỏi thành sau đó từ từ tiêu hao binh lực Biện thành!.”

Thị vệ nghe vậy sắc mặt cũng đại biến, “Vậy..công tử, chúng ta nên làm thế nào cho phải?”

Chu Lăng trầm giọng nói: “Truyền lệnh xuống dưới, xuất binh tấn công nhóm quân của Trương Khởi Lan! Cần phải thu lại huyện thành trước sáng sớm ngày mai, rồi tiếp ứng tổ phụ!.”

“Thuộc hạ lập tức đi ngay.”

Đêm khuya, trong dãy núi u tĩnh có vẻ đặc biệt yên lặng. Trong sân, dưới bóng đêm một bóng ảnh mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt đi. Tránh khỏi thủ về tuần tra đêm, thân hình linh xảo nhanh nhẹn tiến vào thư phòng bí ẩn trong tiền viện.

Cho dù là tối nay, phần lớn tướng sĩ trong núi đã rời đi nhưng bên ngoài thư phòng căn chừng vẫn rất nghiêm ngặt. Bóng đen lặng yên không tiếng động đến gần, động tác mau lẹ như mị ảnh, thời điểm bốn thị vệ ngoài cửa chưa kịp phản ứng thì ba người trong đó đã té xuống đất.

“Là ngươi?! Ngươi…”

“Vèo…..” Một cây chùy thủ bay ra, đóng lên tim người cuối cùng.

“Lâm Hàn?” Bóng đen thấp giọng nói. Dưới mái hiên bên cạnh, một thân ảnh cao lớn yên lặng không tiếng động rơi xuống, đi tới nhìn bốn cỗ thi thể trên mặt đất, trong mắt ko chút gợn sóng, “Vương phi.” Người tới, chính là thị vệ phủ Hổ uy tướng quân vốn là còn nằm trên giường không dậy nổi- A Lâm.

“Thương thế không còn lo ngại chứ?” Dương Tiêm Nhã- Diệp Ly nhẹ giọng hỏi.

Lâm Hàn thấp giọng nói: “ Tránh được chỗ yếu hại nên đã không còn lo ngại. Chẳng qua là nhìn có chút nghiêm trọng thôi.” Diệp Ly gật gật đầu nói: “Không sao là tốt rồi. Ngươi canh chừng để ta vào xem một chút.”

“Được.”

Diệp Ly tiến vào thư phòng, chỉ chốc lát sau đã đi ra. Rất nhanh hai bóng đen biến mất trong sân. Không lâu sau, một đạo khói lửa rực rỡ chói mắt phá tan sương mù cùng đêm tối nặng nề, nở rộ trong bầu trời đêm.

Thời điểm sắc trời bắt đầu hiện rõ, chiến đấu trong tiểu thành cũng chính thức khai hỏa. Thành nhỏ này vốn không thể chắc chắn như Biện thành, độ cao cùng độ dày cũng xa xa không bì kịp với Biện thành. Thậm chí, còn có một số nơi không có thành tường. Thành nhỏ như vậy, phòng ngự càng khó khăn hơn. Cho nên Chu Lăng mang người tới cơ hồ không gặp phải trở ngại quá lớn nào đã tiến công vào trong thành. Cùng tướng sĩ Mặc gia quân triển khai chém giết kịch liệt.

Ở một góc bí ấn trên thành, Trương Khởi Lan mang theo thuộc hạ đứng ở chỗ cao quan sát cảnh chém giết trong thành. Thuộc hạ thấp giọng nhắc nhở: “Tướng quân, đối phương dự tính có gần mười vạn nhân mã, chúng ta nên rút lui.”

Trương Khởi Lan lắc lắc đầu nói: “Không được, căn cứ vào tin tức Vương phi cho chúng ta thì đối phương có ít nhất mười tám vạn nhân mã.”

“Nhưng mà huyện thành này thật sự quá nhỏ, mười mấy vạn binh mã căn bản là không thi triển được. Đối phương không thể nào đem toàn bộ binh lực mang ra ngoài được.” Thuộc hạ thấp giọng nhắc nhở. Trương Khởi Lan tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Điều này đương nhiên Bản tướng quân biết, không thấy lúc này mới có chưa tới mười vạn người mà đã chen nhau không có chỗ đứng sao? Phân phó những tiểu tử bên ngoài âm thầm rút lui đi, rồi tiếp tục tiến lên đánh cho lão tử! Ngăn chặn bọn họ, nhất định phải ngăn đến khi nhân mã của Chu Diễm đến mới thôi.”

Nghe vậy, cấp dưới vẻ mặt đau khổ nói: “ Nếu như vậy thì chúng ta không còn đường sống nữa rồi.” Mười mấy vạn người đã quá sức chịu đựng của bọn họ, giờ lại đến mười mấy vạn người cùng một lão tướng quân cửu kinh sa tràng thì còn muốn bọn họ sống sao? Trương Khởi Lan mỉm cười vỗ vỗ bả vai thuộc hạ nói: “Sợ hả? Đừng sợ, còn có tướng quân ta giúp các ngươi mà. Cho dù thật sự không còn đường sống thì chúng ta cũng có thể kéo theo một danh tướng Tây Lăng chôn cùng, không thua thiệt.”

Cấp dưới trừng mắt, cao giọng nói: “Ai sợ? Lão tử mới không cần chôn theo Chu Diễm! Lão tử còn muốn đi theo Vương gia bắt đầu sự nghiệp đây!.” Trương Khởi Lan cười nói: “Có dũng khí này là tốt, lão tử coi trọng ngươi! Ha ha….”

Đang nói chuyện, bên ngoài thành phía đông có ảnh lửa hiện lên. Trương Khởi Lan hít một hơi thật sâu nói: “Tới….”

Chu Diễm tới cực nhanh, bên này mới vừa thấy cây đuốc bên kia người đã vọt tới cửa thành. Cửa thành nhỏ bé của huyện thành căn bản không chịu nổi một kích. Mặc gia quân cũng không còn nhiều binh lực thủ thành. Không lâu lắm, cửa thành phía Đông đã bị tướng sĩ Tây Lăng công phá. Tướng sĩ Mặc gia quân hai mặt Tây Đông bị kẹp ở giữa. Trương Khởi Lan nhìn sắc trời bắt đầu sáng choang, tiếc hận nói: “ Rút lui!.” Bấy giờ hiệu lệnh vừa vang lên, Mặc gia quân không chút tham chiến gọn gàng rời đi. Binh lính Tây Lăng mấy ngày nay nhẫn nhịn đến lợi hại, nhìn Mặc gia quân chạy trối chết liền muốn tiến lên truy kích. Lại bị Chu Diễm ngăn cản.

“Đừng đuổi theo, trước mắt có thể có bẫy rập.” Chu Lăng nói.

Chu Diễm gật đầu nói: “Không tệ. Mặc gia quân rút lui nhìn như lung tung hỗn loạn nhưng vẫn rất trật tự, cũng không giống như bị đánh bại. Lần này chỉ sợ là muốn dẫn chúng ta mắc câu.”

Sau khi phân phó tướng sĩ thuộc hạ đi quét dọn chiến trường, Chu Lăng và Chu Diễm mới có thời gian đơn độc trò chuyện. Bởi vì liên quan đến thân phận Chu Diễm và trách nhiệm nặng nề trên vai Chu Lăng hôm nay cho nên tổ tôn hai người thường thường một năm nửa năm cũng không có một lần gặp mặt. Lần gặp mặt trước đó cũng đã là chuyện của nửa năm trước rồi. Nhìn tôn nhi thân hình cao ngất thần sắc kiên định trước mắt, Chu Diễm vui mừng gật đầu một cái. Đồng thời trong lòng cảm thấy vạn phần áy náy đối với đứa tôn nhi này. Chính là vì thay ông trông coi đội quân này mà tôn nhi của ông mới phải hàng năm sống trong núi sâu không thấy ánh mặt trời. Đứa nhỏ này là người thân duy nhất của ông cũng là vãn bối ông thương yêu nhất. Có lúc Chu Diễm thậm chí nghĩ, lúc đầu kiên trì như vậy rốt cuộc có đáng hay không?

“Đứa bé ngoan, khổ cực cháu rồi.” Nhìn Chu Lăng thật lâu, Chu Diễm mới nhẹ giọng nói.

Chu Lăng cười nhạt nói: “Tổ phụ nói quá lời, đây đều là chuyện tôn nhi nên làm. Đúng rồi, tại sao tổ phụ lại dẫn binh ra khỏi thành, phòng thủ Biện thành…” Chu Diễm phất tay nói: “Ta biết lần này Mặc Tu Nghiêu là muốn dẫn ta ra ngoài. Nhưng mà Biện thành có Long Dương chấn giữ, ta có ở đó hay không cũng không quan trọng. Ngược lại cháu ở bên ngoài…không biết thế nào nên ta chung quy có chút không yên lòng. Nhất là hai ngày nay, mỗi lần nghĩ đến luôn là cảm giác sợ hết hồn hết vía. Bên cháu có chuyện gì không?”

Chu Lăng lắc đầu nói: “Tôn nhi đều tốt, chắc tổ phụ quá mức lo lắng rồi. Tôn nhi hết thảy đều cần thần. Nếu tổ phụ đi ra là có lợi thì chúng ta liền thủ tại chỗ này, có thể phối hợp với Long Dương tướng quân bên kia, kiềm chế tốc độ công thành của Mặc gia quân. Huống hồ….binh lực của hai chúng ta đã vượt qua sáu mươi vạn, còn binh lực của Mặc Tu Nghiêu không tới bốn mươi vạn, chẳng lẽ chúng ta còn phải sợ hắn sao?” Đối với nỗi lo của tổ phụ, Chu Lăng cũng không dám coi thường, đây cũng không phải là một lão nhân bình thường nghi thần nghi quỷ mà là bản năng cảm ứng nguy hiểm của lão tướng quân nửa đời chinh chiến nơi sa trường.

Chu Diễm vui mừng vỗ vỗ vai tôn nhi nói: “Đứa bé ngoan, cháu đã trưởng thành rồi.” Đối mặt với tán thưởng của Tổ phụ, cho dù trầm ổn như Chu Lăng cũng ko khỏi lộ ra nụ cười vui mừng. Tổ tôn hai người ngồi xuống trao đổi cái nhìn về chiến sự trước mắt một phen, Chu Diễm càng thêm vui mừng đối với sự trưởng thành của tôn nhi.Đợi đến lúc Chu Diễm nói chuyện mình cứu Dương Tiêm Nhã, Chu Diễm nhíu mày một cái nói: “Cháu xác định nàng thật sự là nữ nhi của Hổ Uy tướng quân đã qua đời sao? Cháu chắc chắn chứ?”

Chu Lăng ngẩn ra nói: “Tự nhiên chắc chắn. Tín vật trên người nàng và thị vệ có không ít. Mặc khác, tôn nhi đã hỏi nàng rất nhiều chuyện về Hổ Uy Tướng quân và Lăng gia, cũng không thấy sơ hở gì.” Trong lòng đột nhiên có cảm giác không tốt, sắc mặt Chu Lăng biến hóa, có chút bất an nhìn Chu Diễm.

Chu Diễm nhíu lông mày nói: “Cháu nói không sai. Nha đầu kia tính tình hình dáng cũng có mấy phần giống nữ nhi của Hổ uy tướng quân. Nhưng mà…hai năm trước thời điểm Hổ Uy tướng quân mang theo phu nhân cùng nữ nhi từ Lệ thành đến Biện thành bái phỏng ta. Nha đầu Dương gia kia từ nhỏ đã được nuông chiều, hơn nữa tính tình Hổ Uy tướng quân cũng không quá coi trọng cầm kỳ thi họa. Trừ nữ công có chút khá thì cũng chỉ biết một vài chữ mà thôi. Đánh cờ thì càng không hiểu.”

“Như vậy….” Sắc mặt Chu Lăng nhất thời khó coi. Mặc dù lúc đầu hắn đối với Dương Tiêm Nhã cũng có lòng phòng bị, thậm chí hiện tại hắn cũng không để cho nàng biết chuyện gì quan trọng nhưng mà sau mấy lần dò xét hắn đã thật sự công nhận thân phận Dương Tiêm Nhã. Hôm nay đột nhiên biết thân phận đối phương căn bản chỉ là một âm mưu, phẫn nộ trong lòng không nói cũng biết.

“Tổ phụ….Cháu lập tức trở về, cháu sợ…..”

Thần sắc Chu Diễm cũng ngưng trọng, vào lúc này đột nhiên xuất hiện một cô gái lai lịch không rõ tự xưng là nữ nhi Hổ Uy tướng quân, làm sao có thể không khiến người ta bất an. Suy nghĩ một chút, Chu DIễm gật đầu nói:”Được, cháu đi đi. Tự mình ngàn vạn lần cẩn thận.”

“Vâng, tổ phụ cũng nên như vậy….”

“Lão tướng quân, công tử! Chúng ta bị Mặc gia quân bao vây rồi!.” Ngoài cửa binh lính vỗi vã đi vào bẩm báo. Thật ra thì không cần hắn bẩm báo Chu Diễm và Chu Lăng cũng biết, tiếng nói hắ còn chưa rơi xuống, bên ngoài thành đã vang lên tiếng trống trận rung trời rồi. Hai người vội vàng đi lên cửa thành, chỉ nhìn thấy dưới thành tinh kỳ vù vù bay, binh sĩ Mặc gia quân cầm binh khí trong tay, bày trận chờ quân địch, đội hình nghiêm nghị nào có nửa điểm bộ dáng chạy chối chết như một canh giờ trước.

Trước đại quân, Trương Khởi Lan vung đao cười vang nói: “Chu lão tướng quân! Mặc gia quân Chủ tướng Ưng quân Trương Khởi Lan ngưỡng mộ uy danh Chu lão tướng quân đã lâu, kính xin lão tướng quân chỉ giáo!.”

Chu Diễm dõi mắt nhìn lại, trước mặt một mảnh tối om, Mặc gia quân có ít nhất mười mấy vạn binh mà. Trương Khởi Lan cũng không phải là tiểu tướng không có kinh nghiệm như Vân Đình Trần Vân, trong hắc kỳ dựng lên, tướng sĩ Mặc gia quân liền tản ra bốn phía, nhìn như tán loạn nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy sự ảo diệu bên trong. Một khi tướng lãnh đường đột lao vào trong hồn thiên đại trận này thì không hao phí một lượng lớn binh lực thì cũng đừng nghĩ lao ra.

Thần sắc Chu Lăng hơi động, hiển nhiên cũng nhìn thấu nét diệu dụng của trận pháp, nói với Chu Diễm: “Tổ phụ, để tôn nhi đi thử một chút.”

Chu Diễm gật đầu phân phó nói: “Trương Khởi Lan là lão tướng Mặc gia quân, ngàn vạn lần cẩn thận.”

“Tôn nhi hiểu rồi.”

Cửa thành bị mở ra, binh lính Tây Lăng từ bên trong xông ra ngoài. Nam tử trẻ tuổi một thân nguyệt sắc chưa kịp thay chiến bào, trực tiếp nhảy xuống từ trên cổng thành rơi xuống trên người tuấn mã vừa xông ra khỏi thành. Một bên đá bụng ngựa hướng đại quân Mặc gia xông tới. Lấy Chu Lăng làm gương, binh lính Tây Lăng giống như một con thuồng luồng đấu đá với Mặc gia quân. Đánh đâu thắng đó, không gì cản nối. Nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi tấm lưới bao vây của Mặc gia quân. Phía sau, Trương Khởi Lan cưỡi ngựa nhìn chiến cuộc, sờ cằm có chút nóng lòng muốn thử, cười nói : “Tiểu tử này có chút bản lĩnh.”

Thuộc hạ sau lưng nhắc nhở: “Tướng quân, người không phải là đối thủ của hắn đâu.”

Trương Khởi Lan nhất thời tối mặt, hắn cũng không ngu. Hành binh đánh giặc cùng đơn đả độc đấu không giống nhau. Cho nên Trương Khởi Lan từ nhỏ lớn lên trong quân doanh cũng biết người so với người còn mạnh hơn, đánh không lại tiểu tử nhỏ tuổi hơn mình cũng không mất mặt nhưng mà bị thuộc hạ của mình quang minh chính đại nói ra, tất nhiên không thể làm cho người ta khoái trá. Tức giận trợn mắt nhìn thuộc hạ một cái, “Ngươi lắm miệng gì đó!.”

Thuộc hạ hắn bất đắc dĩ trợn trắng mắt, còn không phải Vương gia sợ người nhất thời kích động tiến lên phía trước nên mới bảo ta nhắc nhở người sao? Ta trêu ghẹo ai đâu chứ? Đầu năm nay làm thuộc hạ thật khó khăn, làm một thuộc hạ hết mực lo nghĩ còn khó khăn hơn!.

“Tướng quân? Thế nào? Có muốn bắt tên tiểu tử này lại không?”

Trương Khởi Lan quay đầu lại nhìn hắn, “Ai đi? Ngươi hả?”

Cấp dưới phất tay một cái, chỉ chỉ người bên cạnh đang xem chiến cuộc.

Trương Khởi Lan nhìn vẻ mặt Tần mỗ nào đó, lập tức suy sụp, “Tần thống lĩnh, ngươi đến cùng có thể nói cho ta biết Vương phi đi đâu không hả? Phải biết là nếu Vương phi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ta và ngươi đều chịu không nổi!.”

Tần Phong bên cạnh nhìn hắn một cái, cười nói: “Tướng quân yên tâm, ta đã phái người đi đón Vương phi rồi, sẽ không có chuyện gì.”