Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 91: Lễ vật bất ngờ

🌟 edit: Phương Moe 🌟
Tiệc mừng dần dần tản đi, Giang Diệu không thể cùng Lục Lưu nói nhiều mấy câu, nàng chỉ đành trông theo bóng hắn rời đi. Nàng nhìn thái độ của Lục Lưu đối với cha nàng, đúng là giống như có mấy phần trạng thái con rể kính trọng nhạc phụ đại nhân.


Có lẽ hôm nay bị việc vui của Đại ca cảm hoá nên dù Giang Diệu còn là tiểu cô nương chưa cập kê nhưng cũng đã có chút mong chờ đến cảnh tượng mình lập gia đình cùng Lục Lưu…
Còn chỗ Giang Thừa Nhượng thì tất nhiên là một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng…


Mà ở Cẩm Tú viện bên này, Giang Diệu cho hươu con Trường Phúc ăn khuya xong thì liền vào phòng rửa mặt, thay đồ và đi ngủ.
Hôm nay Giang Diệu thức dậy sớm, lại vui vẻ bận rộn suốt cả một ngày, nên vừa ngả đầu xuống gối liền ngủ luôn.


Thời điểm Kiều Thị đến để động viên nữ nhi, vừa nghe nói nữ nhi đã ngủ, nàng liền rón rén vòng qua bức bình phong bốn mùa, nhìn trên giường nhỏ, nữ nhi đang ngủ say sưa ngon lành——


Kiều Thị tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh giường, nàng giơ tay dịch dịch lại chăn mỏng trên người nữ nhi, lại thấy khoé miệng nữ nhi mỉm cười, có lẽ là trong giấc mộng cũng rất vui vẻ, Kiều Thị liền an tâm trở về viện của mình.


Bình minh ngày hôm sau, Giang Diệu rửa mặt sửa soạn xong, sau đó đi đến sảnh đường để vấn an Lão thái thái.
Giang Diệu bồi Lão thái thái nói chuyện một lúc thì đại nha hoàn Đàn Vân hầu hạ bên người Lão thái thái đi vào bẩm báo:


“Lão tổ tông, Đại công tử và Đại thiếu nãi nãi lại đây kính trà.”
Đàn Vân vừa dứt lời thì đã thấy Giang Thừa Nhượng một thân cẩm bào xanh ngọc, tinh thần phấn chấn đi vào, đi bên cạnh hắn còn có thê tử Tống Loan.


Tống Loan mỹ mạo đoan trang, vì vừa trải qua tân hôn nên hôm nay nàng mặc một thân bối tử màu hồng thêu hoa văn như ý, nơi búi tóc cài trâm vàng đính ngọc trai tươi đẹp, trên tai nàng còn đeo khuyên Lưu Hoa vô cùng tinh xảo. Trước đó vài ngày vẫn là tiểu cô nương nuôi dưỡng nơi khuê phòng thì bây giờ trên gò má xinh đẹp hơi ửng hồng đã toát lên một nét mặn mà, quyến rũ của thiếu phụ.


Ngay cả Giang Diệu cũng không nhịn được mà than thở: trước và sau khi thành thân, chính là không giống nhau.
Nhìn đôi bích nhân này, Lão thái thái cũng mừng rỡ không ngậm mồm vào được.
Phu thê hai người quỳ xuống kính trà, Tống Loan theo Giang Thừa Nhượng hướng về Giang Chính Mậu và Kiều Thị kêu một tiếng:


“Cha, mẹ.”
Nghe được tiếng gọi này làm cho Kiều Thị hài lòng không thôi, cuối cùng thì nàng cũng đã lên chức mẹ chồng.
Lúc đứng dậy thì Giang Thừa Nhượng săn sóc đỡ thê tử.


Trước mặt nhiều người như vậy, Tống Loan mắc cỡ cực kì, nghĩ đến tối hôm qua dáng vẻ gấp gáp của phu quân như hổ như sói, nhất thời gò má nàng lại nóng lên mấy phần, chỉ cảm thấy hiện nay hai chân nàng có chút như nhũn ra. Tống Loan thầm nghĩ: Vào lúc này đúng là săn sóc nha.


Tống Loan lần lượt chào hỏi từng người, đến phiên tiểu cô tử thì nụ cười trên mặt nàng càng sâu, nàng đem bộ trang sức ngọc lục bảo đã chuẩn bị kỹ ra đưa cho Giang Diệu.
Giang Diệu tiếp nhận, âm thanh thản nhiên nói:
“Cảm ơn đại tẩu.”


Một tiếng đại tẩu này khiến trong lòng Tống Loan ngọt như đường. Đêm trước khi nàng xuất giá thì bố mẹ nàng lo lắng nhất chính là mẹ chồng và tiểu cô tử, hiện nay mẹ chồng của nàng là người rộng lượng, còn tiểu cô tử thì hoạt bát, đáng yêu, Tống Loan càng nghĩ càng cảm thấy mình quá mức may mắn.


Kiều Thị nhìn con dâu đưa lễ ra mắt cho nữ nhi thì khiến nàng đối với người con dâu này càng ngày càng là thoả mãn.
Đôi vợ chồng nhỏ kính trà rồi cùng nhau rời đi, Kiều Thị nhìn theo cũng không nhịn được mà nghĩ lại cảnh tượng hồi nàng và phu quân kết hôn.


Nàng liếc mắt nhìn phu quân, thấy phu quân cũng đang nhìn nàng, thầm nghĩ: không ngờ cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy…


Lão thái thái đối với vị tôn tức xuất thân danh môn, đoan trang hiền thục này, đúng là chọn lựa rất đúng đắn, sau khi thoả mãn, nàng liền nhớ tới sự kiện ngày hôm qua, quay sang hỏi con dâu Kiều Thị:
“Hôm qua Bình tân Hầu phu nhân là xảy ra chuyện gì?”


Sắc mặt Kiều Thị ngẩn ra, cũng hiểu rõ chuyện này nhất định sẽ truyền tới tai Lão thái thái. Nàng suy nghĩ một chút rồi quay sang nói với nữ nhi đang ngồi bên cạnh:
“Diệu Diệu, Tạ tiên sinh cũng sắp tới rồi, con mau mau về chuẩn bị đi học đi”
Giang Diệu nhỏ giọng nhắc nhở:


“Nương, hôm nay nữ nhi được nghỉ một ngày.”
Cho nên nàng căn bản không cần đi học nha!
Kiều Thị lại nói:
“Vậy thì trở về luyện thêu.”
Giang Diệu biết mẫu thân có ý định tách nàng ra nên cũng không hỏi nhiều, nàng hướng về Lão thái thái hành lễ rồi ra khỏi sảnh đường.


Chờ nữ nhi rời đi, Kiều Thị mới đem chuyện hôm qua của Chu thị kể đầu đuôi rõ ràng. Nàng thấy vẻ mặt Lão thái thái nghiêm túc, nhân tiện nói:
“Bình tân Hầu phu nhân sợ là cảm thấy Diệu Diệu nhà chúng ra không với nổi nhà bọn họ.”
Lời này Lão thái thái không thích nghe, lạnh lùng nói:


“Không phải chỉ có con rể làm hoàng đế thôi sao, mà đã nhanh chóng trở mặt như vậy. Lại còn coi con trai của mình mới là bảo bối, Diệu Diệu nhà chúng ta gả tới nhà nàng ta thì đó mới là oan ức cho Diệu Diệu đấy.”


Lão thái thái thật sự vui mừng, vui mừng vì đã không đem việc hôn nhân này ra định sớm, nếu không thì bây giờ không phải là hại cả đời tôn nữ hay sao???
Ở trong mắt Lão thái thái, tôn nữ của nàng chỗ nào cũng tốt, nên phối với nam tử nào đi nữa thì nàng cũng thấy tôn nữ chịu thiệt.


Kiều Thị nói:
“Lão tổ tông nói đúng lắm, chỉ là ——”
Nghĩ đến trong lòng nữ nhi có Hoắc Nghiễn, tâm Kiều Thị có chút không tàn nhẫn được.
Phùng thị nghe xong, cũng nhìn ra được một chút đầu mối, nàng cười cười nói:


“Lão tổ tông không nên tức giận. Mấy năm trước Bình tân Hầu phu nhân đối với Diệu Diệu chúng ta không phải rất tốt sao? Hôm qua sợ là tâm tình không tốt nên mới nói mấy lời nặng chút. Nói thật, bây giờ Bình tân Hầu phủ vượt xa ngày xưa, vị Hoắc đại công tử thì Lão tổ tông cũng từng thấy vài lần, thân phận và dáng dấp đứa nhỏ này đều rất tốt, trong kinh thành thanh niên tuấn kiệt tuy nhiều, nhưng nếu muốn tìm một người xuất chúng hơn Hoắc đại công tử về mọi mặt thì cũng không phải dễ dàng nha…”


Ý này chính là —— hôm qua Chu thị xác thực là thái độ ngạo mạn, nhưng Trấn Quốc Công phủ chỉ cần nhịn một chút, đem Giang Diệu gả đi, cũng coi như là chiếm được tiện nghi.
Lão thái thái trừng mắt nhìn Phùng thị, nói:


“Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ người ta có thái độ như vậy? Chúng ta còn mặt dầy đem Diệu Diệu gả đi? Nếu thật sự gả đi như vậy, sau này không phải sẽ khiến Diệu Diệu bị người của Bình tân Hầu phủ coi khinh.”


Lão thái thái đang rất không vui, Phùng thị cũng không dám xen mồm. Nàng tất nhiên cũng không hy vọng Giang Diệu gả tới Bình tân Hầu phủ, dù sao trong đầu đứa cháu kia của nàng còn để tâm chất nữ lắm.


Có điều —— bây giờ thân phận Bình tân Hầu phủ như vậy, sao có thể cùng đánh đồng với huân quý thế gia bình thường được? Trong ngày thường Kiều Thị kiêu căng tự mãn, hôm qua cũng không dám cùng Chu thị trở mặt. Nàng ta sĩ diện như vậy, bây giờ Bình tân Hầu phủ uy phong như thế kia, làm sao có khả năng từ bỏ hôn sự này?


Đều là người phàm tục thì ai cũng sẽ ham muốn quyền quý mà thôi.


Nhưng Lão thái thái không giống vậy, Lão thái Thái Tố không chịu để cho tôn nữ bảo bối phải chịu nửa điểm oan ức. Nàng vừa vô tình, vừa cố ý nói ra mặt lợi và hại, dẫn tới Lão thái thái nổi giận sẽ không đem tôn nữ gả tới Bình tân Hầu phủ. Bởi vậy, Kiều Thị này cũng sẽ mất đi một con rể tốt tiền đồ vô hạn.


Phùng thị trong lòng rất thoải mái. Hôm qua Chu thị dám nói như thế cũng là ỷ vào phóng tầm mắt toàn bộ kinh thành thì cũng tìm không ra thanh niên trẻ tuổi có thể xuất sắc hơn Đại công tử của Bình tân Hầu phủ. Quả nhiên, Kiều Thị này yên tĩnh đến nỗi rắm cũng không dám thả.


Lão thái thái quở trách một trận, để Phùng thị và Thích thị trở về viện, chỉ giữ lại một mình Kiều Thị nói chuyện.
Đi tới ngoài sân, Thích thị trợn mắt nhìn Phùng thị nói:
“Vì sao Nhị tẩu cố ý chọc giận lão tổ tông, còn thấy chuyện này huyên náo chưa đủ lớn sao?”


Phùng thị cười cười:


“Lời này của Tam đệ muội đúng là có chút quá đáng, chúng ta đều là thẩm thẩm của Diệu Diệu, tất nhiên phải muốn những điều tốt cho Diệu Diệu. Hoắc đại công tử kia xác thực ưu tú, điểm này trong lòng ngươi và ta đều rõ ràng, hơn nữa ý tứ đại tẩu ngươi cũng đã biết. Nếu đại tẩu cam lòng để Diệu Diệu chịu chút oan ức, vậy chúng ta cũng không có gì để nói nhiều. Hơn nữa tân tức phụ mới gả về cũng đều bị làm khó dễ, không phải chúng ta cũng từng bị thế mới đi được đến ngày hôm nay sao?”


Thích thị nói:
“Ánh mắt Nhị tẩu thực sự là nhìn xa trông rộng, có điều —— ta ngược lại không nhìn ra Nhị tẩu hi vọng Diệu Diệu có thể gả tới Bình tân Hầu phủ.”
Nàng tiến gần vài bước về phía Phùng thị nói:


“Đừng tưởng rằng, không ai biết trong lòng ngươi đang tính toán gì. Cho dù Diệu Diệu không gả được cho Hoắc đại công tử thì cũng không tới phiên chất nhi phong lưu phóng đãng kia của ngươi đâu.”
“Ngươi ——”


Phùng thị thấy Thích thị xoay người rời đi, có chút hận đến nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói:
“Còn tỏ vẻ cái gì, bộ dáng xinh đẹp thì có ích lợi gì, còn không phải đều không giữ được nam nhân của mình sao?”
Phùng thị kìm nén đầy bụng tức giận trở về.


Thϊế͙p͙ thân nha hoàn Đào Nhi tiến lên đón, thấp giọng nói:
“Nhị phu nhân, Phùng công tử bên kia lại tới thúc dục, ngài xem…”
Phùng thị tức giận nói:
“Cái đồ trầm mê nữ sắc này, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đã thế nửa điểm kiên trì cũng không có!”


Đào nhi nói: “ý tứ phu nhân là —— ”
Phùng thị hít sâu một hơi, nói:
“Bảo hắn kiên trì chờ đợi, không cho có thêm bất cứ hành động gì, nếu lại giống như lần trước không nghe theo an bài của ta, thì ngươi bảo hắn không cần trở lại gặp ta.”
Đào nhi đáp lại:


“Nô tỳ biết rồi.”
Đào nhi liền lui ra, đi ra ngoài truyền lời cho gã sai vặt của Phùng Ngọc Tuyền.
Phùng thị ngồi xuống, nghĩ phản ứng hôm nay của lão thái thái. Nếu Bình tân Hầu phủ bên kia, Chu thị lại tiếp tục kiêu ngạo như thế, vậy hôn sự này, khẳng định là thất bại rồi.


Nghĩ tới Kiều Thị sắp vụt mất một con rể xuất chúng như vậy, trong lòng Phùng thị có chút đắc ý.
Chỉ là —— Lão thái thái thương yêu bảo bối tiểu tôn nữ này như vậy, làm sao có khả năng để cho tiểu tôn nữ gả cho công tử bột là chất nhi của nàng?


Nhất thời Phùng thị buồn phiền cũng bó tay không biết nên làm gì.
。・°°・(>_<)・°°・。


Giang Diệu trở về Cẩm Tú viện, tất nhiên là nàng không có tâm tư để thêu thùa, nàng ở trong sân đút cỏ cho Trường Phúc ăn một lúc, rồi mới trở về phòng, nằm nhoài trên giường la hán nghĩ chuyện.
Quá nửa canh giờ, Kiều Thị liền tới xem nữ nhi.


Giang Diệu thấy Kiều Thị tới đây, vội vàng đứng dậy hô:
“Nương.”


Đối mặt với khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đang mỉm cười của nữ nhi, tâm trạng Kiều Thị lại sầu thêm mấy phần. Vừa mới nãy Lão thái thái lưu lại nàng để nói chuyện riêng, chính là cho thấy thái độ —— sẽ không thể để cho nữ nhi chịu oan ức gả tới Bình tân Hầu phủ.


Vào lúc này nàng muốn cùng nói với nữ nhi nhưng thật sự nàng không biết nên mở lời thế nào thì tốt.
Giang Diệu cảm thấy mẫu thân hôm nay có chút không thích hợp lắm, vội vàng ngồi gần một chút, chớp chớp mắt hỏi:
“Nương, người làm sao vậy? Người có lời gì muốn nói cùng nữ nhi sao?”


Kiều Thị nghĩ đến chính mình lúc còn trẻ, gả cho biểu ca thì cũng không phải là một đường trôi chảy. Nhưng khi đó, trong lòng đã nhận định một người, sao có thể nói thay đổi liền thay đổi được ngay? Hồi đó nàng nghĩ chỉ cần gả được cho nam nhân mình thích thì cho dù mẹ chồng có khó tính cũng sẽ cố gắng hầu hạ.


Kiều Thị mấp máy môi, một lúc cũng không nói lên lời.
Giang Diệu nhướng mày, nghi ngờ hỏi:
“Nương? Đến cùng là có chuyện gì?”
Kiều Thị hạ quyết tâm, chính lúc đang muốn nói chuyện thì thấy Hứa ma ma vội vội vàng vàng đi vào. Kiều Thị trừng nàng một chút, ảo não nói:


“Có chuyện gì mà vội vàng như vậy?”
Sắc mặt Hứa ma ma lúng túng, vội vàng hướng về Kiều Thị và Giang Diệu hành lễ, nói:
“Ở tiền thính… Tuyên Vương đang ở tiền thính rồi.”
Tuyên Vương?
Kiều Thị nhíu mày, thật sự không hiểu, lẩm bẩm nói:


“Hôm qua không phải vừa mới tới sao? Tại sao hôm nay lại đến rồi? Chẳng lẽ là… đến uống rượu mừng còn có ẩn ý?”
Kiều Thị quay sang nói với Hứa ma ma:
“Tuyên Vương đến rồi, không phải còn có Quốc công gia sao? Bọn họ đàm luận chính sự, ta không tiện đi tới.”
Hứa ma ma lại nói:


“Hôm nay cũng không phải là một mình Tuyên Vương đến đây, mà là đến cùng với Mục lão thái.”
Mục lão thái?
Kiều Thị thoáng suy nghĩ, hỏi:
“Hẳn là Mục lão thái của Phụng Quốc Công phủ?”
Thấy Hứa ma ma gật đầu, Kiều Thị lúc này mới vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nói:


“Sao lại tới rồi, chẳng lẽ là lão nhân gia cho mời tới?”
Kiều Thị một chốc cũng mò không được tâm tư của người ta, chỉ hướng về Giang Diệu nói:
“Nương đi ra ngoài chào hỏi khách khứa trước, chờ một lúc nữa thì nương sẽ trở lại tìm Diệu Diệu.”


Kiều Thị đi vội vàng nên tất nhiên chưa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của nữ nhi đang sững sờ.


Giang Diệu phản ứng lại, mới theo bản năng nắm chặt hai tay, mi mắt lẳng lặng rũ xuống, cúi đầu nhìn ngón tay của chính mình. Nhớ tới lời hôm qua Lục Lưu nói với nàng, hắn muốn đưa lễ vật cho nàng, sợ sẽ là chuyện hôm nay. Giang Diệu


nhếch miệng lên, thầm nghĩ: Thật là da mặt dầy, hắn định tự đem hắn làm lễ vật đưa cho nàng sao?
Nếu nói lúc trước Giang Diệu có chút do dự, thì bi giờ nhìn thấy thái độ hôm qua của Chu thị, nàng liền không còn có cái gì phải do dự.


Mục lão thái thái cùng Lão vương phi Tuyên Vương phủ là tỷ muội, hôm nay Lục Lưu lại cùng Mục lão thái thái đến Trấn Quốc Công phủ, vậy mục đích đã là cực rõ ràng.


Giang Diệu đúng là rất lo lắng. Cha mẹ nàng cũng không phải loại người sợ hãi quyền lực, cho dù là Lục Lưu đến cầu thân, nếu họ mà không hài lòng thì sẽ từ chối như thường. Theo ý tứ cha mẹ nàng lúc trước thì sẽ không đưa nàng gả cho người như Lục Lưu.


Nghĩ nghĩ, tiểu lông mày của Giang Diệu lại nhíu chặt mấy phần. Người này cũng thật là…không nhắc trước với nàng một câu để nàng đánh tiếng với cha mẹ. Nếu như nói sớm thì nàng cũng có chuẩn bị tốt, rồi sẽ cùng với Lục Lưu trong ứng hoài hợp nha!