🌟 edit: Phương Moe 🌟
Ở một nơi khác tại Trấn Quốc Công phủ.
Kiều Thị và Thích thị cùng nhau trở lại bên trong để tiếp tục ăn tiệc mừng, trên đường đi, Thích thị không nhịn được hỏi Kiều Thị:
“Đại tẩu, Tuyên Vương này…đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Quốc công gia khi nào lại cùng hắn có giao tình như vậy?”
Ở trong mắt Thích thị hôm nay Tuyên Vương có thể nể nang mặt mũi mà đến tất nhiên là nhờ Giang Chính Mậu, chứ Giang Thừa Nhượng sao có thể có mặt mũi lớn như vậy để người ta đến?
Kiều Thị ngẩn ra, trên mặt có chút mê man. Thầm nghĩ: Nàng cũng làm sao biết được?
Nếu nói lần trong cung đó, Tuyên Vương khách khí cũng là nể mặt mũi Trưởng công chúa, thì hôm nay Trưởng công chúa cũng chỉ phái người đưa lễ, mà Tuyên Vương trước đây không tham gia tiệc kiểu này thì lại nể tình tự mình đi đến chúc mừng. Kiều Thị cảm thấy thực sự kỳ lạ.
Mày liễu Kiều Thị nhíu lại, nói:
“Chuyện này… Lần trước ta đưa thϊế͙p͙ cưới đến Tuyên Vương phủ, có lẽ là hôm nay vừa vặn Tuyên Vương rảnh rỗi, lúc này mới tiện đường nể nang mặt mũi.”
Thích thị lắc lắc đầu, cảm thấy không phải.
Nàng nói:
“Muội ngược lại nghe được chuyện này, mấy ngày nay chỗ của Ngụy vương lại gây ra mấy chuyện quỷ dị, hoàng thượng mệnh Tuyên Vương tra rõ việc này, mỗi ngày đều bận rộn vô cùng. Làm sao lại vừa vặn rảnh rỗi được? Hôm nay giống như là cố ý đến, muội nhìn… Luôn cảm thấy có chút kỳ quái.”
Giang Diệu một mặt ngoan ngoãn đi ở bên người Kiều Thị, yên tĩnh không lên tiếng.
Đến khi nghe được lời Thích thị nói, mới hiếu kỳ ngẩng đầu lên, hỏi:
“Tam thẩm thẩm, Ngụy vương làm ra chuyện gì sao?”
Ngày xưa Ngụy vương là ứng cử viên ngôi vị hoàng đế, cuối cùng lại bị Cảnh Huệ đế tuổi nhỏ chen ngang. Có điều Cảnh Huệ đế đối với vị hoàng huynh này cũng là
ghi nhớ tình cảm, những năm gần đây Ngụy vương nháo ra không ít chuyện không hay ho, nhưng mỗi lần như thế Cảnh Huệ đế lại chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa thành không có gì.
Bây giờ để Lục Lưu tra rõ, đúng là có chút không phù hợp với tính tình do dự thiếu quyết đoán của Cảnh Huệ đế.
Có điều —— nếu là bởi vì chuyện này thì nàng có thể hiểu được vì sao hôm nay Lục Lưu đến muộn, sợ là thật sự có chính sự.
Nhắc tới cũng là kỳ quái. Hắn không đến, nàng cảm thấy có chuyện gì so với việc Đại ca nàng kết hôn còn trọng yếu hơn, thấy hắn không để nàng ở trong lòng; bây giờ hắn đến rồi, nhưng nàng lại thấy hổ thẹn —— hắn vì việc hôn nhân của Đại ca mà đem chính sự đều gác qua một bên.
Rút ra thời gian này để đến đây, tự nhiên hắn sẽ phải dùng thời gian khác để bù trở lại, nghĩ đến buổi tối Lục Lưu có thể phải thức thâu đêm để xử lý công sự, Giang Diệu đúng là bắt đầu đau lòng, càng nghĩ lại càng đau.
Thích thị nhìn ánh mắt trong veo của tiểu chất nữ, nói:
“Một tiểu cô nương gia như Diệu Diệu thì quan tâm đến chuyện này làm gì.”
Ở trong mắt Thích thị thì tiểu chất nữ vẫn là một tiểu nha đầu chưa dứt sữa.
Giang Diệu quyệt quyệt miệng, không có hỏi nữa. Tam thẩm thẩm không nói cho nàng, lần tới nàng thấy Lục Lưu thì tự mình hỏi một chút là được.
Chính lúc mấy người Kiều Thị đang đi thì thấy cách đó không xa dưới tán cây ngô đồng có một phụ nhân mặc một thân hương lụa thêu hoa văn hồ lô, đại lông mày nhíu lại thấp dọng răn dạy tiểu cô nương. Tiểu cô nương bên cạnh dáng dấp thanh tú, đôi mắt sáng lấp lánh, bị phụ nhân răn dạy cũng chỉ quệt mồm, nhìn bộ dáng chính là bất mãn.
Giang Diệu nhìn thấy tiểu cô nương kia, đôi mắt nàng liền ngẩn ra, mấp máy môi, suýt chút nữa thì đem hai chữ “Tam tẩu” gọi ra khỏi miệng.
Kiều Thị nhanh chóng đi qua, hướng về phía phụ nhân kia nói:
“Đường phu nhân.”
Vị phụ nhân đến ăn cưới này chính là Đường phu nhân của Dân Châu Đường phủ – Tôn thị, còn bên cạnh Tôn thị là tiểu cô nương tuổi trẻ yêu kiều, chính là Đường phủ nữ – Đường Anh.
Phía trên Đường Anh còn có một tỷ tỷ là Đường Nhu, trưởng nữ Đường Nhu đã lấy chồng, mà hiện nay Đường Anh chính là tuổi thanh xuân đẹp đẽ, đang chuẩn bị bắt đầu làm mai.
Gia chủ của Đường phủ, cũng chính là cha của Đường Anh – Đường Thanh Hồng, cuối cùng cũng coi như là nở mày nở mặt, mới được điều nhiệm từ Dân Châu đến kinh thành.
Lúc này Trấn Quốc Công phủ có tiệc mừng, Tôn thị lần đầu tiên đem Đường Anh mang đến, chính là để nữ nhi lộ mặt, ngày sau có thể thuận lợi làm mai cho nữ nhi.
Vậy mà Đường Anh tính tình hoạt bát, vừa rồi không cẩn thận làm đánh đổ chén rượu, trên áo bị ướt một mảng. Các phu nhân đang ngồi đây vốn mắt cao hơn đầu, trên mặt tuy rằng không nói, nhưng trong lòng nhưng không nhịn được thầm thán: Thật không hổ danh là đến từ địa phương nhỏ.
Đường phủ và Trấn Quốc Công phủ giao tình không sâu, nhưng Lão thái gia đã qua đời từng có ân tình đối với Lão quốc công gia, mà Trấn Quốc Công phủ tri ân báo đáp nên lúc này người nhà họ Đường đến kinh thành, Giang Chính Mậu tự nhiên cũng bảo Kiều Thị đưa thϊế͙p͙ cưới đến Đường phủ, nếu ngày sau Đường phủ có chuyện gì khó khăn, bọn họ cũng đồng ý giúp đỡ.
Tuy nói hiện nay chức quan của Đường lão gia không cao, nhưng Đường lão gia làm quan thanh liêm, đúng là khiến Giang Chính Mậu rất là yêu thích, tự nhiên cũng đồng ý qua lại nhiều. Kiều Thị nghe xong, lúc này mới cười cười, nói:
“Ta còn tưởng rằng là có chuyện gì, chỉ là váy bị bẩn thôi. Ta nhìn thân hình Đường tiểu thư cùng Diệu Diệu cũng gần như nhau, vậy để Diệu Diệu dẫn nàng đi đổi thân xiêm y thôi.”
Đường phu nhân đối với Trấn Quốc Công phủ rất có hảo cảm, hiện nay thấy Kiều Thị khách khí như vậy, liền cảm kích nói:
“Vậy thì cảm tạ phu nhân.”
Nói xong nàng nhìn về phía nữ nhi đứng ở bên cạnh:
“Còn không tạ ơn phu nhân đi.”
Có lẽ là sơn thuỷ của Dân Châu dưỡng người, tuy dung mạo Đường Anh không xuất chúng, nhưng lại có một làn da thuỷ nộn, nhất là đôi mắt to cùng nụ cười tươi tắn, Đường Anh vui vẻ nói:
“Cảm tạ Quốc công phu nhân.”
Thanh âm của thiếu nữ thanh nhuận dễ nghe, mang theo khẩu âm của cô nương Dân Châu đặc biệt mềm mại, nhưng nghe không chút nào là làm ra vẻ, đúng là một hài tử khiến người yêu thích.
Kiều Thị nhìn cũng thấy yêu thích, nàng gật đầu, quay lại nói với Giang Diệu:
“Diệu Diệu, con đưa Đường tiểu thư đi đổi một thân xiêm y đi.”
Giang Diệu chợt gật đầu, quay về Đường Anh nói:
“Đường tiểu thư đi theo ta đi.”
Đường Anh nói một tiếng “Cảm tạ”, cười tủm tỉm đi theo Giang Diệu. Đi tới Cẩm Tú viện, mới thấy ở sân viện đầy hoa mai đẹp đẽ, hôm nay Trấn Quốc Công phủ làm tiệc vui, ở trên những cây hoa mai này cũng treo những giải lụa đỏ, nhìn quang cảnh vui mừng cực kỳ.
Đường Anh cũng từng thấy một ít danh môn quý nữ kinh thành, từng người từng người đều yêu thích nuôi dưỡng chó con trắng như tuyết hoặc giống mèo nhỏ Ba Tư dịu ngoan, chứ nàng chưa thấy ai nuôi hươu.
Nhất thời Đường Anh không nhịn được nhìn tiểu cô nương bên cạnh một chút, thấy nàng còn nhỏ tuổi mà khuôn mặt đã xinh đẹp đến mức dị thường… Vào phòng, Giang Diệu chọn cho Đường Anh một thân bối tử màu xanh nhạt thêu hồ điệp, phối cùng đoạn quần màu ngọc lan, màu sắc cũng gần như trang phục mà hôm nay Đường Anh mặc đến, chỉ là chất liệu và đường thêu đều chất lượng và khéo léo hơn.
Thân hình Đường Anh và Giang Diệu tương đương nhau, mặc vào đúng là cực kì vừa vặn.
Đường Anh nở nụ cười chân thành nói:
“Cảm ơn Giang tiểu thư, hôm nay trở về ta
liền để nha hoàn đem áo này giặt sạch, ngày mai sẽ trả lại cho tiểu thư…”
Đường Anh nói xong lại cảm thấy có chút không thoả đáng, dù sao người ta là tiểu thư của Quốc Công phủ, làm sao muốn mặc lại áo mà nàng đã mặc qua? Mà nhìn quần áo này, rõ ràng là mới, nàng ngẩng đầu lên lại nói:
“Nếu không Giang tiểu thư nói cho ta biết là áo này mua chỗ nào, lần tới ta xuất môn sẽ mua một cái mới giống hệt để trả cho tiểu thư.”
Đường Anh lại lẩm bẩm tiếp:
“Có điều nương không hay cho ta xuất môn, sợ là phải đợi thêm mấy ngày.”
Đời trước Giang Diệu cùng vị tẩu tẩu này, cũng coi như là ở chung hơn một năm. Đại tẩu Tống Loan đoan trang dịu dàng, nàng tuy rằng yêu thích, nhưng vì tính tình lúc ấy của nàng nên cũng không quá thân thiết với đại tẩu, mà Nhị tẩu Tiết Kim Nguyệt vào cửa muộn, nên chỉ có Tam tẩu Đường Anh là nàng ở chung lâu nhất.
Đường Anh hoạt bát thiện lương, tuy rằng thích đánh lộn cùng Tam ca nàng, nhưng mỗi lần đều là nàng ấy chủ động chịu thua. Vào lúc này thấy Đường Anh, tâm trạng Giang Diệu có chút nói không ra được tư vị gì…
Bây giờ nghe Đường Anh nói, liền lắc lắc đầu: “Đường tiểu thư không cần khách khí. Đường tiểu thư mới tới kinh thành, xiêm y này coi như là ta đưa cho Đường tiểu thư làm lễ ra mắt đi.”
Lúc trước Đường Anh thấy Giang Diệu không thích nói chuyện, cho rằng nàng ấy cùng với nhóm quý nữ kia cũng là mắt cao hơn đầu, xem thường nàng tới từ địa phương nhỏ Dân Châu này.
Hiện nay tiểu cô nương không chỉ đẹp đẽ, hơn nữa bề ngoài cũng khách khí, nhất thời khiến Đường Anh ở chỗ này không bằng hữu, cảm thấy thân thiết, vội nói:
“Giang tiểu thư thật tốt.”
Đường Anh nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp:
“Ta năm nay mười bốn, không biết Giang tiểu thư bao nhiêu tuổi?”
Giang Diệu nói: “Ta so với Đường tiểu thư nhỏ hơn một tuổi.”
Đường Anh cười đến xán lạn, nói:
“Vậy ta có thể gọi tiểu thư là Giang muội muội không? Ta ở chỗ này không có bằng hữu gì, thấy tiểu thư… Liền cảm giác hai ta đời trước giống như gặp qua, rất thân thiết.”
Có thể không thân thiết được sao? Giang Diệu nghĩ thầm.
Đời trước thời điểm Đường Anh cùng Tam ca cãi nhau, vị Tam tẩu này tức giận liền đến Cẩm Tú viện cùng ngủ với nàng, bảo là muốn tránh khỏi cãi nhau to, nên hai bên cần tách ra.
Nhưng cuối cùng thì đến khi ngủ lại lo lắng Tam ca nàng buổi tối ngủ có thể hay không đá chăn, hoặc không có nàng ấy thì có thể hay không thể ngủ được. Cuối cùng, hơn nửa đêm liền dậy mặc quần áo tử tế một lần nữa để trở lại, vậy mà sau khi mở của phòng ra đã thấy Tam ca nàng đang đứng lẻ loi ngoài cửa phòng.