Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 74: Đôn nhi

❣️edit: Phương Moe ❣️
Lúc này đã là giữa trưa, Giang Diệu đều ở bên cạnh nhìn Trưởng công chúa tập thêu.
Tuy Giang Diệu không tinh thông khoản này, nhưng ở trước mặt Trưởng công chúa gà mờ thì Giang Diệu cũng coi như có thể làm sư phụ.


Tiểu cô nương nói chuyện dễ hiểu nhau hơn, nên chỉ cần Giang Diệu nói một chút thì tự nhiên dễ dàng hơn so với lúc ma ma chỉ dạy.
Dần dần, Trưởng công chúa cũng có thể tập trung vào việc thêu thùa, sẽ không còn vì không chú ý mà để kim đâm vào tay.


Hiện tại Trưởng công chúa đã có thể tự mình thêu được mấy bông hoa mai, không giống như lúc trước nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo, không ra hình dáng. Phí hết tâm tư làm một việc mà nghĩ chính bản thân mình không thể làm được, giờ lại làm thành công nên Trưởng công chúa rất mừng rỡ, nàng hướng về phía Giang Diệu nói:


“Nhờ có Diệu Diệu mà ta đã thêu được rồi.”
Bỗng nhiên nhớ ra cái gì, Trưởng công chúa lại nói tiếp:
“…A… Diệu Diệu ngồi cùng ta lâu như vậy rồi, sẽ mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài dạo một chút cho thoải mái đi.”


Giang Diệu muốn nói không cần, đã thấy Trưởng công chúa quay đầu lại nói với cung tỳ phía sau:
“Như ý, ngươi đưa Diệu Diệu đi Ngự Hoa Viên dạo một chút…”
Nàng nhìn Giang Diệu rồi nở nụ cười xán lạn nói:


“Ngươi yên tâm, Tử Hằng tuổi còn nhỏ, Hậu cung này không có người nào, ngươi không cần quá câu nệ.”
Đều nói đến mức này, Giang Diệu liền gật đầu cùng Như Ý đi ra khỏi Ngọc Minh cung.


Có điều Giang Diệu đã tới hoàng cung không chỉ một lần, thêm vào trí nhớ của nàng lại tốt nên cũng không cần cung tỳ dẫn đường.
Như Ý cười khanh khách ở phía sau nói:


“Lúc trước nô tỳ cũng từng dẫn mấy vị tiểu thư thế gia đi Ngự Hoa Viên, nhưng không có một ai có thể nhớ đường như Giang tiểu thư…”
Ra khỏi Ngọc Minh cung, hai nha hoàn đi theo Giang Diệu cũng thoải mái hơn một chút. Bảo Lục tự hào nói:


“Đó là bởi vì tiểu thư nhà chúng ta có bản lĩnh, chỉ cần đi qua một lần là đều nhớ như in trong đầu, muốn quên cũng không quên được nha!”
Cung tỳ nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, tinh tế đánh giá vị tiểu thư xinh đẹp yêu kiều trước mắt, than thở:
“Giang tiểu thư thật là lợi hại.”


Bảo Lục ưỡn ngực tự hào, nói:
“Tất nhiên rồi.”
Giang Diệu được chính nha hoàn của mình như mèo khen mèo dài đuôi, nói đến nỗi làm nàng có chút không được tự nhiên, gò má cũng nóng bỏng.


Giang Diệu ngẩng đầu nhìn vào bên trong Ngự Hoa Viên, bây giờ hoa hải đường cùng mẫu đơn đều đã nở rộ, nhìn rực rỡ như thiếu nữ đang độ tuổi xuân khoe sắc.


Giang Diệu dọc theo đường mòn đi về phía trước, đi được một đoạn thì nàng nghe được ở đằng trước hình như có âm thanh của tiểu hài tử, lúc này nàng mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn kĩ một chút ——


Thấy trong lương đình có hai tiểu nam hài đang lăn lộn trên mặt đất đánh nhau, mà nhóm ma ma cùng cung tỳ ở bên cạnh cũng không tiến lên tách hai người kia ra.


Nếu là người bên ngoài, thì loại chuyện như này Giang Diệu sẽ không xen vào, nhưng nàng nhìn cẩn thận lại thì thấy tiểu nam hai đang bị đè ở dưới, không phải ai khác mà chính là mập biểu đệ Kiều Nguyên Bảo.
Cung tỳ đi theo Giang Diệu cũng nhìn thấy, nhỏ giọng hướng về Giang Diệu nhắc nhở:


“Giang tiểu thư, đằng trước chính là Thụy Vương, chúng ta tốt nhất là đừng tới.”
Thấy Giang Diệu không có nghe, cung tỳ lại nói:
“Tính tình Thụy Vương này bị Thái hậu chiều cho hư rồi, lúc này mới có mấy tuổi mà đã đổi mười mấy thư đồng, bây giờ vị này…”


Cung tỳ đang nói bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nghĩ tới thư đồng mới của Thụy Vương chính là cháu ruột Kiều Thái phó, mà vị Giang tiểu thư này lại là ngoại tôn nữ của Kiều Thái phó…


Kiều Nguyên Bảo xưa nay ngoan ngoãn, nào giống tính tình hoang dã như Thụy Vương, lúc này bị đè gắt gao dưới đất, chỉ có thể khóc thảm hu…hu…hu…
Giang Diệu đau lòng mập biểu đệ, vội vã đi tới trước mặt vị tiểu thiếu niên mặc cẩm bào màu tím, nói:
“Thần nữ gặp qua Thụy Vương.”


“… Tiểu biểu tỷ.”
Kiều Nguyên Bảo thấy Giang Diệu, viền mắt càng đỏ bừng, oan ức khóc lên.
Thụy Vương mới tám tuổi, so với Kiều Nguyên Bảo còn nhỏ hơn một tuổi, nhìn hắn mi thanh mục tú, đúng là tiểu nam tử kế thừa dung mạo của hoàng gia.


Hắn liếc mắt một cái nhìn Giang Diệu, vừa nghe Kiều Nguyên Bảo này xưng hô như vậy, hắn mới biết vị này chính là biểu tỷ của tên mập này, liền bĩu môi nói:
“Làm sao? Muốn lấy đông ép ít?”
Hắn kiêu ngạo hất cằm lên:


“Bản vương không phải là người mà ngươi có thể chọc được…”


Giang Diệu lớn như vậy, cũng chưa có gặp qua tiểu thiếu niên nào ngông cuồng tự đại như thế, có điều nghe ngữ khĩ hắn như vậy, nàng cũng đoán được trong ngày thường hắn ngang ngược ngông cuồng như thế nào, cũng khó trách Như ý lại khuyên nàng đi đường vòng.


Nếu hôm nay bị bắt nạt không phải mập biểu đệ của nàng, nói không chừng thì nàng sẽ thật sự hung ác rời đi, nhưng nàng là biểu tỷ, cũng không thể trơ mắt nhìn biểu đệ mình bị người bắt nạt.
Giang Diệu châm chước một phen, kiên trì xuống nước nói:


“Không biết Nguyên Bảo chọc giận Vương gia chuyện gì? Nếu là khiến Vương gia tức giận thì để đệ ấy nói lời xin lỗi là tốt rồi, chứ không nên động thủ đánh người.”
Thụy Vương cưỡi ở trên người Kiều Nguyên Bảo, nghiêm túc suy nghĩ một chút, bĩu môi nói:


“Hắn quá béo, Bản vương nhìn không vừa mắt.”
Tay Giang Diệu nắm càng chặt trong tay áo, nàng có chút muốn trực tiếp vung tay mạnh mẽ đánh tiểu nam hài không biết nghe lời này, đánh cho mông hắn đều nở hoa, xem hắn còn dám tuỳ tiện bắt nạt người khác hay không.


Nhưng nghĩ đến thân phận của hắn, nàng nhịn….nàng nhịnnnn!!!
Giang Diệu hít sâu một hơi, quyết định kiên trì dạy dỗ hắn.
Tiểu hài tử thôi mà, vẫn là rất dễ dụ.
Giang Diệu gật đầu, mỉm cười nói:
“Quả thực biểu đệ này của ta đúng là thật mập. Vương gia quả thực anh minh.”


Thụy Vương trong ngày thường được mọi người sủng ở lòng bàn tay, trong cung này không ai dám đắc tội với hắn, nhưng nhiều lắm là khen hắn đại loại như thông minh, chứ chưa có ai nói hắn “Anh minh” đâu.


Thụy Vương nghe xong, con ngươi đen nhánh sáng bừng, hài lòng nhếch nhếch miệng, giơ tay sờ sờ mặt của mình, cười hì hì nói:
“Ha ha, cũng bình thường thôi…”
Hắn mím mím môi, nhìn về phía vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt này, hỏi lại:
“Cái kia… Ngươi thật cảm thấy Bản vương anh minh?”


Thấy tiểu Ma vương lộ ra nụ cười, Giang Diệu liền biết chiêu này hữu dụng, nhanh chóng giơ ngón tay cái lên, ngữ khí chân thành nói:
“Đúng nha, Vương gia rất là anh minh.”
Nàng suy nghĩ một chút, lại nói:


“Vương gia nếu như vậy thì chúng ta có thể từ từ trò chuyện được không, vậy thì Vương gia càng anh minh rồi. Nên… Vương gia trước tiên đứng lên có được hay không?”


Thụy Vương đến cùng chỉ có tám tuổi, muốn nói hắn có ý đồ xấu thì thật không có. Có điều ở mãi trong cung nên sinh ra phiền muộn, hắn muốn tìm thú vui mà thôi. Hắn nghe Giang Diệu nói xong, ngoan ngoãn đứng lên, sau đó mắt đen chớp chớp cảm thấy không đúng, liền nổi giận đùng đùng nói:


“Không đúng, ngươi là muốn giúp cái tên mập này…”
Nói xong, hắn hơi cúi người xuống, dùng đầu húc vào bụng của Giang Diệu.


Thụy Vương mặc dù là tiểu hài tử, nhưng dùng lực từ đỉnh đầu nên khí lực cũng có chút lớn. Giang Diệu không đề phòng, lảo đảo vài bước liền trực tiếp bị đụng vào cái cột ở đằng sau.


May mà nàng kịp phanh người lại đúng lúc nên đụng cũng không mạnh. Có điều sau đầu bị cục u là điều không tránh khỏi.
Bắt nạt tiểu biểu tỷ của hắn, lần này thì thực sự chọc tới Kiều Nguyên Bảo.


Kiều Nguyên Bảo nổi giận, lập tức vùng dậy đem Thụy Vương đánh ngã xuống đất, thân thể mập ngồi ở trên người Thụy Vương, vung vẩy quả đấm nhỏ, giận dữ nói:
“Không cho bắt nạt tiểu biểu tỷ của ta! Không cho bắt nạt tiểu biểu tỷ của ta!”


Thuỵ vương bị đặt ở dưới thân, không có cánh nào nhúc nhích được, hắn liền cắn một cái lên cánh tay của Kiều Nguyên Bảo.
Kiều Nguyên Bảo bị đau, vừa khóc lóc vừa tiếp tục đánh tới tấp xuống người Thuỵ vương.


Giang Diệu xoa xoa đầu, nhìn trận chiến này của hai tiểu nam hài, vội vàng tiến lên ngăn cản. Ma ma và cung tỳ bên người Thụy Vương cũng đi tới đem hai hài tử tách ra.


Đem Kiều Nguyên Bảo lại chỗ mình, Giang Diệu cúi đầu nhìn xuống thấy trên tay Kiều Nguyên Bảo là dấu răng, bị cắn đến máu thịt be bét khiến Giang Diệu đau lòng không thôi. Nàng đem người ôm vào trong ngực, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thụy Vương đang lau nước mắt.


Sợ là xưa nay không ai dám bắt nạt lại hắn nên Thụy Vương khóc rất thương tâm. Hắn hồng mắt nức nở, ủy khuất nói:
“Dám bắt nạt Bản vương, Bản vương nhất định để Mẫu hậu trách phạt các ngươi…”


Sau đó Thụy Vương nhìn về hướng chòi nghỉ mát thấy nam nhân đang đi tới, hắn vội vàng “Thịch thịch thịch” chạy tới, cầm lấy tay của người nọ, khóc oà lên:
“Đường ca… Đường ca, có người bắt nạt Đôn nhi.”
Người đến chính là Lục Lưu mới từ ngự thư phòng đi ra.


Lục Lưu ngước mắt, lẳng lặng nhìn mập thiếu niên hồng hồng đôi mắt cùng với tiểu cô nương đang trầm mặc.
Có hậu phương vững chắc, Thụy Vương lập tức đủ tự tin, sống lưng hắn thẳng tắp, ôm tay Lục Lưu, chỉ vào hai biểu tỷ đệ cách đó không xa, hung tợn lên án nói:


“Đường ca, chính là hai người bọn họ bắt nạt Đôn nhi!”
。・°°・(>_<)・°°・。
Đôn nhi là nhũ danh của Thụy Vương.


Xưa nay Thụy Vương bá đạo nhưng khi ở trước mặt Lục Lưu thì hắn luôn tự xưng nhũ danh, rồi bộ dáng lại oan ức cáo trạng, hiển nhiên quan hệ của hắn và vị đường ca này không tệ.


Thụy Vương nhất thời không còn cảm thấy oan ức vì bị Kiều Nguyên Bảo đè trên mặt đất đánh, hắn giơ tay xoa xoa nước mắt trên mặt, quệt mồm, vênh váo tự đắc chờ đường ca của hắn giúp hắn hả giận.
Hừ, đường ca của hắn rất lợi hại!


Thụy Vương ôm cánh tay người bên cạnh, đến khi nhận ra đường ca đem cánh tay rút ra thì hắn mới nghĩ đến đường ca của hắn không thích thân cận cùng người khác.


Đôi mắt to đen láy của hắn nhìn Lục Lưu, sau đó ngoan ngoãn thu tay về. Nhưng hắn biết đường ca là người trong nóng ngoài lạnh, ngày thường đường ca coi hắn như thân đệ đệ, lúc này khẳng định cũng sẽ giúp hắn.
Hắn nói:
“Đường ca, người nhất định phải mạnh mẽ giáo huấn bọn họ!”


Thụy Vương nhe răng trợn mắt, nhấn mạnh hai chữ “Mạnh mẽ”, tuổi còn nhỏ nhưng đã rất có khí thế.
Cho tới Kiều Nguyên Bảo, lúc mới đầu nhìn thấy Lục Lưu, hắn dường như là nhìn thấy vị cứu tinh. Dù sao Lục Lưu là Đại ca ca mà hắn sùng bái.


Nhưng sau khi nghe được Thụy Vương xưng hô với Lục Lưu, hắn mới đột nhiên rõ ràng —— Đại ca ca là đường ca của Thụy Vương, nếu thật như vậy thì món nợ này khẳng định Đại ca ca sẽ giúp đỡ Thụy Vương.
Kiều Nguyên Bảo bất mãn nói:


“Là hắn va vào tiểu biểu tỷ trước. Hắn dùng đầu húc vào bụng của tiểu biểu tỷ, làm tiểu biểu tỷ đập vào trên cây cột, đầu của tiểu biểu tỷ đều bị đập đau …”


Lục Lưu nghe thấy thế sắc mặt liền thay đổi, hắn nhìn về phía Giang Diệu nãy giờ vẫn không nói gì, sau đó cúi đầu hỏi Thụy Vương:
“Ngươi đụng nàng?”
Thụy Vương tuy rằng bướng bỉnh, nhưng lại là hài tử ăn ngay nói thật. Hắn gật gật, tự hào nói:


“Đúng nha, đúng nha. Đường ca, Đôn nhi có phải là rất lợi hại?”
Ánh mắt hắn mở to, một vẻ mặt muốn được khen ngợi.
Lục Lưu vươn tay sờ sờ đầu Thụy Vương, quay về phía Tương ma ma bên người Thụy Vương, nói:
“Đem hắn về Quảng Lăng cung, đổi xiêm y sạch sẽ.”


Quảng Lăng cung là cung của Thụy Vương.
Tương ma ma vội vàng tiến lên, hướng về thụy Vương nói:
“Vương gia, lão nô mang ngài trở về.”
Thụy Vương bĩu môi, hiển nhiên có chút bất mãn. Hắn không muốn đi, nhìn Lục Lưu nói:
“Đường ca, Đường ca…”


Đường ca còn chưa giáo huấn hai người bọn họ đấy.
Lục Lưu nhìn Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo, nói:
“Các ngươi đi theo ta.”
Vẻ mặt Kiều Nguyên Bảo nhất thời có chút sợ sệt.


Thụy Vương thì lại cười đắc ý, cảm thấy lúc này đường ca nhất định sẽ giáo huấn bọn họ. Tiểu thiếu niên hắc hắc cười vài tiếng, sau đó ngoan ngoãn theo Tương ma ma trở về Quảng Lăng cung.
Giang Diệu liếc mắt nhìn mập biểu đệ mặt mày ủ rũ trong lồng ngực mình, vươn tay xoa bóp khuôn mặt của hắn, nói:


“Yên tâm, không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.”
Kiều Nguyên Bảo gật đầu, cũng cùng đi theo.