Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 186: Bị đánh mông

💋 edit: Phương Moe 💋
Giang Diệu thật sự có thể cảm giác được tâm tình Lục Lưu không tốt.
Hắn sau khi đi vào thì một câu cũng đều không nói với nàng, chỉ trực tiếp cởi áo choàng trên người ra rồi bao bọc lấy nàng, đem nàng ôm đi.


Đổi lại là ngày thường thì Giang Diệu da mặt mỏng sao có thể để Lục Lưu làm như vậy?
Nhưng hôm nay nàng nửa câu cũng không dám nói, chỉ dịu ngoan tựa vào lồng ngực Lục Lưu, nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ truyền đến từ lồng ngực rắn chắc nóng rực của hắn làm nàng cảm thấy chân thật hơn bao giờ hết.


Xuống núi rồi lên xe ngựa và trở về phủ.
Dọc theo đường đi Lục Lưu vẫn luôn trầm mặt, Giang Diệu cũng không biết nên làm gì để phá vỡ vẻ mặt này của Lục Lưu, đến cuối cùng do tâm tình căng thẳng đã được thả lỏng nên nàng trực tiếp ngủ trong lồng ngực nam nhân.


Đến khi tỉnh lại, Giang Diệu phát hiện mình đang nằm trên giường nhỏ ở Ngọc Bàn viện.
Giang Diệu sờ sờ cái cổ đã được băng bó, lúc này nàng mới phản ứng được hoá ra chuyện phát sinh vừa nãy tất cả đều là thật.
Tạ Nhân chết rồi.


Đời trước nàng rơi vào trong giếng cạn, lẻ loi chết đi, đời này rốt cục đến phiên Tạ Nhân nếm thử cảm giác này.


Giang Diệu cảm thấy có chút lạnh, nàng liền lấy chăn quấn chặt lấy người mình. Vì đã quen có Lục Lưu ngủ ở bên cạnh, bây giờ chỉ một mình nàng nằm ở đây đúng là có chút không quen thuộc loại không gian yên tĩnh này.


Giang Diệu xốc chăn lên, thấy Bảo Cân đi vào hầu hạ mình thay trang phục, nàng liền hỏi:
“Vương gia đâu?”
Nói đến Vương gia, Bảo Cân đúng là chưa từng thấy dáng vẻ trầm mặt của Vương gia, dáng dấp kia thực sự quá khϊế͙p͙ người, nàng nhanh chóng đáp:
“Vương gia đang chăm sóc tiểu Thế tử.”


Giang Diệu mỉm cười, nam nhân này lúc nào cũng oán giận nàng là trong lòng chỉ có nhi tử, hắn không phải cũng vậy đó sao?
Trong ngày thường hắn suốt ngày dính lấy nàng bao nhiêu cũng không thấy đủ, bây giờ ngược lại thì tốt rồi, hắn chỉ cần mỗi nhi tử.


Tâm trạng Giang Diệu hơi chua sót, sau khi thu thập thoả đáng nàng liền cầm bùa bình an mà hôm nay đã cầu ở Pháp Hoa tự đi tìm Lục Lưu.
Đi tới cửa đã nghe thấy âm thanh ê a của tiểu tử truyền ra.


Giang Diệu dừng bước chân, thầm nghĩ: tiểu tử này cả ngày chỉ thấy cười ngây ngô, cũng không biết là đang vui vẻ chuyện gì.
“Nha nha nha, nha nha nha…”


Tiểu tử dường như là mới tè xong, vào lúc này đang nằm chổng vó lên trời để Lục Lưu thay tã, hai chân trắng trẻo non nớt đá mấy cái vào mặt Lục Lưu, càng đá càng vui vẻ.
Tên tiểu tử này…


Giang Diệu đi qua, thấy Lục Lưu đã đổi tã mới xong thì nàng mới ôm nhi tử lên và thơm mấy cái, sau đó đôi mắt nàng cẩn thận từng ly từng tý một nhìn Lục Lưu, thấy hắn sắc mặt hờ hững đi rửa tay, nửa câu cũng không chịu nói cùng nàng.


Trong lòng Giang Diệu hoảng hốt, chuyện hôm này cũng trách nàng quá mức bất cẩn… Sao lại quên mất bài học kiếp trước chứ?
Nhìn tiểu tử trong lồng ngực, Giang Diệu liền tự an ủi mình, đại để là mọi người thường nói “một lần mang thai ngốc ba năm”.


Nàng đần độn suýt chút nữa để xảy ra chuyện nên trong lòng Lục Lưu vừa lo lắng vừa tức giận… nhưng thà rằng hắn mắng nàng, đánh nàng cũng được, chứ nàng không muốn hắn yên lặng rồi không nói chuyện với nàng.


Hơn nữa ba ngày nữa hắn đã phải rời đi rồi, đây mới là điều mấu chốt, nàng chỉ muốn cùng hắn trải qua vui vẻ.


Chờ Lục Lưu rửa tay xong và trở lại chỗ ngồi một lần nữa thì Giang Diệu mới nhìn con heo nhỏ ngốc nghếch trong lồng ngực mình một chút, rồi nàng đem bùa bình an đã chuẩn bị kĩ càng nhét vào trong tay nhỏ mập mạp, hôn một cái lên mặt hắn và nói:
“Ngoan, Triệt nhi giúp nương tặng cho cha đi.”
“…A a a”


Tiểu tử cầm vật trong tay lên xem xét vài lần, thấy đồ chơi nhỏ này thì rất là yêu thích, hắn liền cúi đầu cố gắng nhét vào trong ngực mình, ý đồ chiếm làm của riêng.


Giang Diệu thấy nhi tử mập cúi đầu dùng sức nhét, nhất thời tâm thán một tiếng, đúng là không hi vọng vào con heo nhỏ này có thể giúp nàng.
Giang Diệu lập tức di chuyển mông ngồi gần vào Lục Lưu, sau đó nghiêng đầu hôn một cái lên gương mặt hắn, âm thanh mềm mại nói:
“Chàng đừng nóng giận…”


Tiểu tử bị kẹp ở giữa mẫu thân và cha, thấy mẫu thân ăn má của cha thì hắn cũng hưng phấn nha nha kêu vài tiếng, sau đó miệng nhỏ tiến đến “chụt chụt” vài cái, đem gò má Lục Lưu dính đầy nước miếng.


Lục Lưu lúc này liền không kìm chế được, hắn ghét bỏ nhíu mày nhìn nhi tử ngốc đang cười như phật Tiểu Di Lạc ở trong lồng ngực thê tử.


Chung quy là tâm Lục Lưu không thể tàn nhẫn nổi, buổi tối thấy thê tử tự mình hầu hạ hắn rửa tay, rồi đến khi thấy nàng cúi người xuống giúp hắn cởi giày để rửa chân thì Lục Lưu mới không nhịn được mà vươn tay ra chặn lại:
“Diệu Nhi, không cần..”


Nói xong hắn liền nắm mười ngón tay không dính xuân thuỷ lên và nói tiếp:
“Ta tự mình rửa là được rồi.”
Giang Diệu không đứng dậy, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên liếc nhìn hắn, ngọt ngào cười một tiếng rồi nói:
“Để cho thϊế͙p͙ làm đi.”


Trong lòng nàng mang áy náy, hơn nữa lại không nỡ rời xa Lục Lưu nên nàng muốn vài ngày này sẽ cố gắng hầu hạ hắn thật tốt.


Nàng nhanh chóng cởi nốt chiếc giày ở chân còn lại, sau đó chậm rãi bỏ vào bên trong chậu nước ấm. Chân nam nhân lớn hơn chân nữ nhân rất nhiều, huống hồ nàng còn suốt ngày nghịch chân nhỏ của nhi tử mập, bây giờ nhìn hai chân của Lục Lưu thì thấy giống như là thuyền nhỏ.


Giang Diệu ra sức giúp Lục Lưu chà xát, rồi dội nước ấm lên rửa và cứ như vậy nhiều lần. Đến khi rửa xong thì nàng mới dùng khăn lau hai chân của hắn đến sạch sành sanh.
Lục Lưu cúi đầu lẳng lặng nhìn kiều thê đang ngồi trước mặt mình.
Giang Diệu ngẩng đầu lên nhìn hắn cười cười và nói:


“Đã rửa xong.”
Nói xong nàng liền cười khanh khách thành tiếng.
Có điều do ngồi xổm lâu quá, lúc đứng dậy lại quá nhanh nên Giang Diệu bị một trận đầu váng mắt hoa, thân thể hơi lay động muốn ngã ra phía sau.


Vẫn là Lục Lưu vươn tay ra đỡ rồi đem nàng ôm vững vàng vào trong ngực, hắn hít một tiếng, vừa bực mình lại vừa buồn cười nói:
“Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, loại công việc hầu hạ người như này, về sau không cần làm tiếp.”
Đây là… chê nàng không sử dụng được đây!


Giang Diệu cũng đỏ mặt một trận, tâm trạng càng ảo não vạn phần, nàng xác thực cảm thấy mình không có tác dụng gì. Nhưng hôm nay nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng nàng có chút cảm giác khó chịu.


Nhận ra Lục Lưu đã buông lỏng tay, tuy nhiên Giang Diệu vẫn không rời khỏi cơ thể ấm áp của hắn, thân thể nàng dựa vào ngực của hắn và hỏi:
“Thϊế͙p͙ không biết làm cái gì vậy sao chàng còn coi trọng thϊế͙p͙?”


Giang Diệu cố gắng suy nghĩ một chút xem trên người mình có chỗ nào tốt không, nói ra thì cũng chỉ có gia thế tốt một chút rồi dáng dấp khả ái một chút…. Nhưng Lục Lưu đâu phải loại người nông cạn kia?


Nghĩ mấy lời hôm nay Lục Hành Chu nói với nàng, rồi Lục Hành Chu nhẫn tâm còn Tạ Nhân thì chết… Giang Diệu càng phát giác ông trời đối với nàng thực sự quá mức ân sủng.
Nàng lẩm bẩm nói:
“Lục Lưu, chàng đến cùng thì yêu thích thϊế͙p͙ ở điểm gì?”


Kỳ thực chuyện này nàng sớm đã muốn hỏi hắn rồi.
Lấy thân phận của hắn thì muốn thành thân với cô nương có gia thế như nàng thì chỉ cần vung tay một cái là trong kinh thành cũng có cả một đám lớn, vì sao ánh mắt chỉ một mực coi trọng người vụng về như nàng cơ chứ?


Mà nam nhân như Lục Lưu quá dễ dàng khiến người ta thích.
Lục Lưu suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục dùng hai tay đem nàng ôm chặt lấy và nói:
“Ta cũng không biết nữa, chỉ mơ mơ hồ hồ liền nhìn trúng nàng.”
Giọng điệu này giống như có chút tiếc nuối đây.


Tâm trạng Giang Diệu ngọt ngào, nàng cũng cảm thấy tình cảm này thực sự là không thể nói rõ ràng, nàng chỉ mong Lục Lưu có thể mơ hồ cả đời. Nhưng nghe ngữ khí này của hắn thì tâm trạng nàng lại có chút chua xót, nàng trưng lên bộ mặt đố phụ rồi nhéo vòng eo cứng rắn của hắn nói:


“Làm sao? Chàng hối hận rồi?”
Sau đó nàng từ trong lồng ngực hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên và vươn tay nâng mặt hắn, nghiêm túc nói:
“Nhưng thϊế͙p͙ nói cho chàng biết, hối hận cũng đã muộn…”
Hài tử cũng đều sinh rồi, hắn mà lại hối hận thì cũng phải phụ trách đến cùng.


Lục Lưu rốt cục nở nụ cười, hắn lại nói:
“Tay còn chưa rửa.”
Đôi tay này của nàng vừa mới giúp hắn rửa chân đấy, Giang Diệu lầm bầm:
“Thϊế͙p͙ đều không có chê chàng vậy mà chàng dám ghét bỏ thϊế͙p͙…”


Dứt lời nàng liền nổi lên ý đồ xấu, đôi tay càng dùng sức bóp mặt hắn mấy cái.
Tâm tình Giang Diệu tốt hơn lại bắt đầu giúp Lục Lưu xoa xoa mặt, cuối cùng hai người mới cùng nhau lăn lên giường.


Nếu là thường ngày thì Lục Lưu sẽ như sói đói mà ăn nàng, nhưng vào lúc này lại chỉ yên lặng nằm.


Còn Giang Diệu hôm nay ngay cả nhi tử cũng đều mặc kệ, trước đó nàng đã đưa nhi tử cho Hứa ma ma chăm sóc, chính là vì muốn đêm nay có thể ở riêng với hắn. Hiện nay thấy tâm tình Lục Lưu không tốt, Giang Diệu nhỏ giọng hỏi:
“Chàng còn tức giận sao?”


Lục Lưu làm sao không biết thê tử cẩn thận từng li từng tí một. Hắn cúi đầu nhìn nàng, tay thì vỗ vỗ phần cổ đang được băng bó của nàng.
Giang Diệu giống như rắn bị túm đuôi, nàng yếu ớt nói:
“Vết thương không sâu, mấy ngày nữa thϊế͙p͙ sẽ khỏi thôi.”


Thấy bộ dáng này của nàng, lửa giận trong lòng Lục Lưu lại một lần nữa bị khơi dậy.


Hắn hít sâu một hơi, tức giận không nhịn nổi mới một tay đem người nâng lên để cho nàng nằm úp sấp trên đùi mình, sau đó hắn lột tiết khố của nàng ra rồi dùng sức đánh mấy cái vào mông nàng, phát ra tiếng vang “bốp bốp”.


Ngay cả Giang Diệu cũng ngây ngẩn cả người, chờ đến khi phản ứng lại được thì cảm thụ đầu tiên không phải là đau rát mà là xấu hổ khó có thể diễn tả bằng lời.


Tiểu hài tử bị đánh mông là chuyện bình thường, ba ca ca kia của nàng khi còn bé cũng không ít lần bị cha nàng đánh, mà cha mẹ đều coi nàng như bảo bối, từ nhỏ đến lớn chưa động vào đầu ngón tay nào của nàng… Bây giờ nàng đã lớn, đây đúng là lần đầu tiên bị đánh như này, hơn nữa lại còn do Lục Lưu đánh… Giang Diệu cắn cắn môi, hiện tại mới cảm giác được đau đớn truyền đến, nhưng vào lúc này nàng nào dám kêu oan ức? Chỉ mong Lục Lưu đem tức giận phát tiết hết ra, thế nên nàng liền ngoan ngoãn cụp mắt xuống tuỳ ý để hắn đánh mắng.


Sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên Lục Lưu tức giận với nàng như vậy.
Lục Lưu bừng bừng lửa giận nhưng ngữ khí lại bình tĩnh nói:


“Ta vốn nghĩ rằng nàng thông tuệ, vậy mà bây giờ lại không có đầu óc như vậy? Hôm nay nàng may mắn nên mới chỉ bị một vết thương ngoài da, lần tới nếu vận khí không nhiều thì chẳng lẽ nàng muốn để Triệt nhi còn nhỏ đã không còn nương? Lục Hành Chu kia đối với nàng tồn tại tâm tư gì, chẳng lẽ trong lòng nàng lại không biết? Giang Diệu, chính nàng không yêu quý bản thân mình, nàng có nghĩ tới những người quan tâm nàng, thương yêu nàng hay không? Hay là nàng muốn nói cho ta biết rằng trong lòng nàng cũng yêu thích Lục Hành Chu nên chỉ cần hắn nói một câu muốn gặp là nàng liền nhẹ dạ đi gặp riêng tư với hắn!”


Giang Diệu lúc này mới không nhịn được, ủy khuất nói:
“Thϊế͙p͙ không có.”


Nàng quá mức tự cho là thông minh. Bản thân nàng cũng nhìn ra được sự chuyện này vậy Lục Lưu khẳng định đã sớm nhìn ra rồi… Nàng luôn miệng nói chính mình trải qua hạnh phúc, chuyện đời trước đã qua liền để cho nó qua đi, nhưng trong lòng nàng đối với Lục Hành Chu vẫn mang khúc mắc. Người hại chết nàng, sao nàng có thể tha thứ đơn giản được chứ? Nhưng bây giờ nhìn Lục Hành Chu và Tạ Nhân rơi vào kết cục như này thì trong lòng nàng không có chút vui sướng nào.


Những chuyện này cũng chỉ có một mình nàng trải qua.
Lục Hành Chu đời này cùng Lục Hành Chu đời trước không giống nhau và cả Tạ Nhân cũng vậy.
Nhớ tất cả những chuyện về hai người này cũng chỉ có nàng mà thôi.
Nàng có thể gả cho Lục Lưu là thu hoạch lớn nhất đời này của nàng.


Lúc một mình nằm ở trong giếng cạn đen thui chờ đợi cái chết thì nàng cực kỳ hận Tạ Nhân và Lục Hành Chu… Nhưng thời điểm tỉnh lại một lần nữa lại phát hiện ra bản thân mình trở lại lúc sáu tuổi, khi đó Tạ Nhân cũng chỉ là một tiểu hài tử bảy tuổi, nàng mặc dù hận nhưng cũng không có cách nào xuống tay với một tiểu hài tử. Thấy cha mẹ cùng các ca ca quan ái nên nàng nỗ lực quý trọng gia đình, mà thời điểm nhìn thấy Tạ Nhân và Lục Hành Chu thì nàng không chỉ một lần tự nói với chính mình hãy quên đi thôi, bọn họ đều không nhớ chuyện đời trước nên hãy quên đi. Chuyện đời trước sẽ không còn phát sinh ở đời này, nàng đã luôn tự nhủ như vậy.


Còn có Lục Lưu… đời này hắn chú ý tới nàng cũng không chỉ bởi nàng được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc không buồn, không lo. Nếu hắn nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật, sầu não của nàng đời trước thì hắn căn bản sẽ không coi trọng nàng. Mà nàng rất vui mừng là đời này bày ra trước mặt Lục Lưu lại là một bộ dáng khoẻ mạnh, hạnh phúc.


Giang Diệu nằm nhoài trên đùi của Lục Lưu khóc nức nở và lẩm bẩm nhiều lần:
“Thϊế͙p͙ không có…Thϊế͙p͙ không có!”


Nàng yêu thích Lục Lưu như vậy, trong lòng tràn đầy đều là Lục Lưu, nàng có ngốc thì cũng hiểu Lục Lưu là nam nhân tốt, có thể gặp nhưng không thể cầu nên nàng muốn nắm lấy vững vàng.
Nhìn thê tử khóc đến lợi hại, lúc này Lục Lưu mới hồi phục lại tinh thần.


Hắn liếc mắt nhìn mông nàng sưng đỏ vì bị hắn dùng sức đánh, nhất thời Lục Lưu cảm thấy tự trách, nhưng hắn không nghĩ tới nàng sẽ khóc lợi hại như vậy.
Lục Lưu giơ tay đem người nàng lật lại, nhìn nàng nước mắt giàn giụa mới dùng sức ôm chặt thân thể run rẩy của nàng và nói:


“Đừng khóc…”


Hắn đánh nàng cũng vì quan tâm quá sẽ bị loạn, hắn chỉ muốn làm cho nàng nhớ thật kĩ mà thôi. Hắn cái gì cũng đều không có nên đối mặt với nhiều chuyện cũng không có bao nhiêu cảm xúc, mà đến khi thật vất vả hắn mới có được nàng, nếu lại để mất đi thì chính hắn cũng không biết mình sẽ biến thành bộ dáng gì!


Trong lòng hắn tràn đầy là nàng, nhìn thời điểm nàng đối diện với Lục Hành Chu có điểm khác thường, hắn sao có thể không nhìn thấy được chứ? Nhưng nàng đã giúp hắn sinh con dưỡng cái, hắn còn hy vọng xa vời vào một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi có thể thành thục hiểu chuyện sao?


… Chung quy lại nàng vẫn còn quá nhỏ.


Lục Lưu dùng ống tay áo lau khô nước mắt trên mặt nàng, nước mắt cùng nước mũi lem nhem ở một chỗ đúng là không hề dễ coi. Lục Lưu dừng một chút rồi mới dùng sức hôn lên môi nàng, đem thân thể mềm mại đầy hương thơm đặt ở dưới thân rồi thoả thích đòi lấy.


Đêm đó tham chiến càng làm cho Giang Diệu lĩnh hội được đầy đủ thể lực của Lục Lưu.
Vậy mà trước đây nàng còn dám cười nhạo hắn không đủ khí lực… Lục Lưu đối với nàng dung túng cùng nhân nhượng so với nàng tưởng tượng còn muốn nhiều hơn.