Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 176: Say rượu

💋 edit: Phương Moe 💋
Lục Lưu uống rượu say, Kiều Thị liền oán giận Giang Chính Mậu vài câu.
Kiều Thị cũng không hề an bài phòng khách, nàng chỉ đơn giản để con rể đến Cẩm Tú viện mà nữ nhi đã từng ở trước khi xuất giá để nghỉ ngơi.


Thật vất vả mới có thể trở lại kinh thành nên đôi tiểu phu thê đều muốn ở lại Trấn Quốc Công phủ một đêm. Hơn nữa Kiều Thị cũng muốn thân cận cùng tiểu ngoại tôn một chút.
Lục Lưu hiện tại đang yên lặng ngồi ở một bên trên ghế bành bằng gỗ lê.


Vì uống hơi nhiều nên hắn giơ tay lên day day mi tâm của chính mình.


Tiểu nha hoàn đứng ở bên cạnh thấy vị Tuyên Vương này có tính tình không lạnh lùng như lời đồn đại, trong bữa tiệc Tuyên Vương cùng Quốc Công gia và các công tử trò truyện thật vui vẻ, bộ dáng chính là một quý công tử trơn bóng như ngọc, sao có thể là Diêm Vương giết người không chớp mắt được?


Tiểu nha hoàn đánh bạo liếc mắt nhìn, thấy gương mặt Tuyên Vương tuấn mỹ vô song thì nàng liền thẹn thùng ửng đỏ mặt, mà lúc này Quốc Công phu nhân đang chăm sóc Quốc Công gia, còn bên người vị Tuyên Vương này lại không có một ai chăm sóc.


Nàng bèn lấy dũng khí tiến lên và vươn tay chuẩn bị dìu hắn:
“Vương gia, để nô tỳ đỡ ngài trở về phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong, ngón tay tinh tế trắng nõn liền muốn đụng tới ống tay áo thêu hoa văn phú quý của Tuyên Vương.


Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đi vào. Vừa vào đến cửa phòng đã thấy bên người Lục Lưu có thêm một tiểu nha hoàn. Nàng nhìn nha hoàn này, khuôn mặt trái xoan, chiếc cằm đầy đặn, da dẻ trắng như tuyết, đôi mắt thì to tròn… dung mạo này cũng không tầm thường.


Giang Diệu đứng yên tại chỗ không đi qua. Sau đó nàng liền thấy tiểu nha hoàn kia muốn đỡ lấy Lục Lưu, nhưng đầu ngón tay của nha hoàn ngay cả ống tay áo còn chưa có chạm tới thì đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Lục Lưu:
“Đi ra!”


Chủ nhân say rượu nên nha hoàn tiến lên dìu thì cũng không có gì là không đúng. Nhưng Lục Lưu lại không thích gần người. Tính tình hắn lạnh lùng, may mà đang ở Trấn Quốc Công phủ chứ nếu ở trong phủ của mình thì hắn sao có thể nói lời dễ nghe như vậy.


Tiểu nha hoàn nghe xong thì sợ hãi, thân thể bỗng nhiên run rẩy. Sau đó nàng mới thấy một âm thanh dễ nghe truyền đến từ phía sau lưng mình.
“… Thϊế͙p͙ đến rồi đây.”
Rồi nàng thấy người kia nhanh chóng đi đến, một đôi tay như ngọc vươn ra đỡ lấy cánh tay của Tuyên Vương.


Mà Tuyên Vương lúc này giống hệt như một hài tử ngoan ngoãn tuỳ ý để người kia nâng.
Tiểu nha hoàn giương mắt nhìn nữ tử cao quý xinh đẹp trước mặt thì lập tức có chút tự ti mặc cảm, sau đó nàng cúi đầu lui sang một bên.
Giang Diệu hướng về Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị nói:


“Cha, mẹ. Nữ nhi dìu Vương gia trở về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Kiều Thị gật đầu. Nhưng nữ nhân thì luôn thận trọng nên một màn nho nhỏ kia đều rơi vào trong mắt Kiều Thị, nàng đúng là cực hài lòng người con rể này.


Chờ đến khi nữ nhi đã đỡ con rể đi ra ngoài thì nàng mới quay về phía nha hoàn có chút nhan sắc kia hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Nha hoàn dù có ngốc thì cũng nghe ra giọng điệu của Quốc Công phu nhân đang không vui.


Nàng mới đến Trấn Quốc Công phủ một thời gian không lâu mà có thể đến đây hầu hạ chủ nhân trước mặt thì đây là điều mà nha hoàn bình thường mơ ước cũng không được.


Mà nàng cũng có chút hiểu biết vị Quốc Công phu nhân này, mặc dù tính tình nhìn có vẻ dễ hoà hợp nhưng lại là người có thủ đoạn. Nàng lập tức quỳ xuống, vội vã dập đầu nói:
“Phu nhân tha mạng, nô tỳ cũng không dám nữa…”


Kiều Thị vốn cũng không định làm gì, nhưng vào lúc này thấy cử chỉ kia của nha hoàn thì nàng nhất thời liền tức giận, nàng lập tức dặn dò ma ma bên cạnh đem nha hoàn không biết quy củ đuổi ra khỏi phủ, hơn nữa còn phải để cho nàng ta không thể đến những quý phủ khác để làm việc, tránh cho sau này lại muốn leo lên giường chủ nhân.


Hôm nay là ngày vui như vậy, sao có thể để cho một đứa nha hoàn không biết thân biết phận quấy rầy bầu không khí!


Kiều Thị rất bảo vệ người thân của mình, đặc biệt là nữ nhi trên đầu của tim này, nếu có người nào dám trêu trọc nữ nhi không vui thì chính là đang đụng vào vảy ngược của Kiều Thị.


Xử lý xong nha hoàn kia, Kiều Thị mới đi tới bên cạnh Giang Chính Mậu, tuy biết hiếm khi thấy hắn cao hứng như vậy nhưng nhìn bộ dáng say khướt này của hắn thì nàng cũng không nhịn được mà trỉ trích:


“Chàng nhìn xem con rể cũng bị chàng làm say mèm rồi kìa, cao hứng thì cao hứng nhưng sao có thể uống không biết điểm dừng như vậy?”
Nói xong, Kiều Thị liền trầm mặt đỡ hắn về phòng nghỉ ngơi.
(๑>◡<๑)
Giang Diệu dặn dò Hứa ma ma chăm sóc tốt cho nhi tử rồi nàng liền đưa Lục Lưu đi tới Cẩm Tú viện.


Tiến vào phòng ngủ, vòng qua tấm bình phong, Giang Diệu đỡ Lục Lưu của nàng ngồi xuống giường, thấy hắn nhíu nhíu mi tâm, gương mặt tuấn tú ửng hồng, nàng mới đưa tay ra vuốt ve mặt hắn và đau lòng nói:
“Sao chàng lại uống nhiều như vậy…”


Ngón tay tinh tế miêu tả hàng lông mày của nam nhân, ngay sau đó liền bị nam nhân bắt lấy đưa đến bờ môi.
Môi mỏng nóng rực của nam nhân cực kì trân trọng và nâng niu hôn lấy bàn tay nàng, sau đó lẩm bẩm gọi:
“Diệu Nhi…!”


Giang Diệu “vâng” một tiếng, thấy nam nhân chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen láy thâm thúy cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng rồi như trẻ con cười cười với nàng.
Ngay sau đó một tay kia liền nắm chặt lấy vòng eo của nàng và đem người ôm lên giường nhỏ.
Thân thể nam nhân nặng nề che kín cả người nàng.


Giang Diệu suýt chút nữa kêu ra tiếng, nhưng sau đó chỉ thấy Lục Lưu nằm đè lên nàng chứ không có làm gì, mà đôi mắt kia vừa nãy mới mở ra thì lúc này lại một lần nữa nhắm lại.


Quá nặng! Giang Diệu cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ Không bị đặt ở dưới núi Ngũ Chỉ, cho dù có dãy dụa như thế nào cũng không có cách nào thoát thân.
Giang Diệu nằm thở dốc và nghỉ ngơi một lúc. Sau đó nàng nhấc tay vỗ vỗ mặt Lục Lưu rồi nghĩ đến chuyện lúc nãy.


Nàng biết Tam thúc phong lưu, nhưng mấy năm nay sủng ái Tạ di nương như vậy thì cũng coi như si tình. Nhưng Tạ Nhân kia… nếu Tạ Nhân bị Tam thúc nàng chiếm tiện nghi thì cũng đành thôi, nhưng đằng này nàng ta lại đỏ mặt e thẹn cúi đầu, nghiễm nhiên là đã sớm cùng Tam thúc của nàng có gian tình….


Giang Diệu nghĩ đến là cả người liền không được tự tại.
Nàng vốn tưởng Tạ Nhân và Lục Hành Chu là duyên trời định, đời này giữa hai người không còn nàng thì rốt cục có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nhau, nhưng không ngờ tới Tạ Nhân lại cám dỗ cả Tam thúc nàng.


Mà chuyện này Giang Diệu cũng chưa biết nên xử trí như thế nào, hay là nàng đi nói với mẫu thân trước?
Nếu chuyện chỉ liên quan đến Lục Hành Chu thì nàng không muốn quản, nhưng việc lần này quan hệ đến cả Tam thúc nên nàng tuyệt đối không thể làm bộ không thấy….


Đang mải suy nghĩ thì Giang Diệu chợt cảm giác được gò má mình có chút ẩm ướt, lúc này nàng mới xoay đầu sang nhìn nam nhân đang hôn mặt nàng…


Người này…. Giang Diệu cười cười liền vươn tay xoa bóp mặt hắn làm ngũ quan tuấn lãng của hắn có chút biến dạng, sau đó nàng mới thơm một cái lên môi hắn, ôn nhu nói:
“Chàng trước tiên nằm xuống đi, thϊế͙p͙ giúp chàng lau mặt rồi chàng nghỉ ngơi một lúc cho tỉnh rượu.”


Thấy Lục Lưu gật đầu, Giang Diệu mới từ dưới thân hắn ngồi dậy rồi đỡ thân thể hắn ngồi vững vàng. Sau đó nàng xuống giường và ngồi xổm xuống giúp hắn cởi giầy.


Loại cử chỉ này vốn là việc của thê tử phải làm, nhưng Lục Lưu từ xưa đến nay lại không cho nàng làm. Hơn nữa thời điểm nàng mang thai thì hắn lại thường xuyên tự mình hầu hạ nàng rửa chân.


Giang Diệu cong cong khóe miệng, mà hiện nay nha hoàn còn đang ở bên ngoài nên nàng nhanh chóng thu thập một hồi xiêm y rồi để nha hoàn đem nước ấm vào đây.


Nha hoàn tiến vào là Mặc Cầm, vì Bảo Lục đã xuất giá ở DÂn Châu nên hôm nay Giang Diệu đến Trấn Quốc Công phủ thì nàng để Bảo Cân và Mặc Cầm cùng đi.


Nghĩ đến bộ dáng tiểu nha hoàn khóc sướt mướt khi xuất giá là Giang Diệu lại cảm thấy buồn cười, nàng tin tưởng Lê Tùng sẽ đối tốt với Bảo Lục.
(๑>◡<๑)
Mà Tạ Nhân sau khi trở về Lục gia thì liền đi gặp Mạnh thị.


Lúc này trong phòng Mạnh thị nhiệt nhiệt nháo nháo, thì ra là Lục Linh Lung trở về.
Cuối năm ngoái Lục Linh Lung đã thành thân, vì Phu gia và Lục gia gần nhau nên Lục Linh Lung thường xuyên về nhà chơi.


Hiện tại Lục Linh Lung đang nói chuyện cùng Mạnh thị và Mạnh Miểu, mà Lục Linh Lung đối với di nương Mạnh Miểu còn tốt hơn đối với tẩu tẩu là nàng đây.
Tâm trạng Tạ Nhân tức giận nhưng vì vừa mới cùng Giang tam gia ầm ĩ hai trận nên cho dù tâm trạng không tốt thì cũng không có sức lực đi trút giận.


Tạ Nhân tiến lên hướng về phía Mạnh thị hành lễ.
Mạnh Miểu cũng hướng về phía nàng kêu một tiếng:
“Tỷ tỷ trở về.”


Mạnh Miểu tuy là thϊế͙p͙ thất của Lục Hành Chu nhưng lại là biểu muội của Lục Hành Chu, vì tầng quan hệ này mà ngay cả Tạ Nhân dù là vợ cả cũng không thể làm gì Mạnh Miểu. Ai bảo Mạnh Miểu rất được Mạnh thị yêu thích đây.
Mạnh thị liếc mắt nhìn Tạ Nhân hỏi:


“Sao lại chỉ có một mình ngươi? Chu nhi đâu?”
Sáng nay nghe được tin nhi tử bồi Tạ Nhân đi ra ngoài thì trong lòng Mạnh thị đã rất không thích.
Tạ Nhân quy củ đáp lời:


“Phu quân nói muốn đi xử lý một ít chuyện nên để con dâu về phủ trước. Mà con dâu mới vừa đi một chuyến đến Trấn Quốc Công phủ thăm tỷ tỷ, vì thế mà trở về chậm chút.”
Vừa nghe Trấn Quốc Công phủ, Lục Linh Lung xưa nay vốn khó chịu với Tạ Nhân thì lúc này lại có hứng thú noi:


“Nghe nói Tam thúc và Tam thẩm thẩm đã trở về, hôm nay hình như cũng đi tới Trấn Quốc Công phủ, tẩu tẩu đã gặp…”


Phu gia cũng là Quốc Công phủ nhưng lại không hiển hách bằng Trấn Quốc Công phủ, hơn nữa còn chênh lệch cả một đoạn dài, mà Lục Linh Lung lại gả cho con thứ của chi thứ hai không có bản lĩnh gì.


Hôm nay nghe được tin tức Tuyên Vương trở về, mẹ chồng liền đến tìm Lục Linh Lung nói chuyện, Lục Linh Lung nghe mẹ chồng nói xong thì cũng cảm thấy có lý —— bố chồng nàng không bản lĩnh, đại bá lại không chịu hỗ trợ, nàng thân làm thê tử tự nhiên nên giúp phu quân mình có cơ hội thăng tiến. Dù sao sau khi gả cho người thì phu thê chính là một thể thống nhất, phu quân có tiền đồ thì nàng là thê tử cũng mở mày mở mặt.


Tam thúc khó chơi nhưng nếu có thể mang lại niềm vui cho Tam thẩm thẩm thì nhất định có thể thuyết phục Tam thúc.
Vậy mà Lục Linh Lung vừa dứt lời thì Mạnh thị liền phì cười một tiếng:


“Ta vốn tưởng rằng ngươi gả cho người thì có thể thông minh hơn, ngược lại là càng ngày càng bị hồ đồ rồi, Tạ di nương kia chỉ là thϊế͙p͙ thất, tẩu tẩu của ngươi muốn đến thăm còn phải đi cửa sau nên làm sao có thể gặp được Tam thúc và Tam thẩm thẩm của ngươi?”


Lục Linh Lung “Ồ” một tiếng thật dài, đúng là không chú ý tới sắc mặt Tạ Nhân đã dần dần trắng bệch cùng với hai tay đang nắm chặt trong tay áo.


Mạnh thị này bời vì chuyện nhi tử bị đánh mà cực kỳ hận Lục Lưu. Nhưng từ sau khi tách ra ở riêng thì một đại gia đình bọn họ sống không mấy dư dả. Vì chuyện này mà Mạnh thị còn cho nghỉ việc không ít người hầu, may mà Lục Hành Chu không chịu thua kém vào được Hàn Lâm hiên, nhưng bổng lộc mỗi tháng cũng chỉ có thể nuôi sống được thê nhi, căn bản không nuôi nổi một đại gia đình này…


Bởi vậy Mạnh thị có chút cảm giác nhớ nhung khi ở Tuyên Vương phủ không phải lo ăn lo uống và có người vây quanh nịnh bợ. Hiện tại vì tách hộ mà những phụ nhân trước kia có quan hệ tốt với Mạnh thị mỗi khi tụ tập cũng không còn gọi Mạnh thị cùng đi.


Trong lòng Mạnh thị cực kỳ tức giận, nàng chỉ mong nhi tử sớm thăng chức để mấy người kia phải đến nịnh bợ nàng.
Bây giờ Lục Lưu đã trở về nên Mạnh thị tự nhiên không nhịn được mà muốn đánh chủ ý lên Tuyên Vương phủ. Dù sao đây cũng là một con đường tắt.


Lục Linh Lung suy nghĩ một chút rồi hướng về phía Mạnh thị nói:
“Nương, mấy ngày nữa không phải tiệc sinh nhật bốn mươi tuổi của cha sao? Nếu Tam thúc và Tam thẩm thẩm đã trở lại thì chúng ta đưa thϊế͙p͙ mời đến Tuyên Vương phủ, một thời gian dài không gặp thì bây giờ tụ hội lại một chỗ cũng vui.”


Mạnh thị nở nụ cười, xem ra nữ nhi của nàng vẫn không tính là quá ngốc, nàng bèn gật đầu nói:
“Ừm, như vậy rất tốt.”
Tạ Nhân cũng nói:
“Nương, hay là để con dâu giúp đỡ viết thϊế͙p͙ mời?”
Tạ Nhân sinh ra trong gia đình thư hương nên tự nhiên chữ viết ra rất đẹp.


Mạnh thị lắc đầu nói:
“Nét chữ của người không phóng khoáng, thϊế͙p͙ mời này đưa đi chẳng phải là khiến người ta cười nhạo sao?”
Mạnh thì dừng một chút rồi thiếu kiên nhân phất tay một cái:
“Mau mau trở về phòng làm việc đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt.”
Tạ Nhân cắn răng nói:


“Vậy con dâu đến chỗ Tề nhi.”
Nói xong nàng liền ung dung hành lễ lui ra, chờ đến khi xoay lưng lại với Mạnh thị thì khuôn mặt đang cung thuận mỉm cười liền tức giận nghiến răng nghiến lợi không nhịn nổi.