Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 156: Bệnh dịch

💋 edit: Phương Moe 💋
Vì Giang Diệu đang mang thai nên phía kinh thành càng ngày càng gửi đến nhiều thư.


Thời kỳ đầu mang thai thì chỉ có thư của Trấn Quốc Công phủ và Kiều phủ, sau đó là Cảnh Huệ đế cùng Hoắc Tuyền cũng sai người gửi thư đến… mang thai được mọi người quan tâm khiến Giang Diệu thấy rất vui vẻ.


Nàng coi hài tử trong bụng như bảo bối, dù là nửa điểm cũng không cho phép sai lầm. Trong lúc nàng mang thai cũng không có tiếp tục cùng Lục Lưu sinh hoạt phu thê, có lúc Lục Lưu động tay động chân nhưng Giang Diệu cũng không chịu để cho hắn hồ đồ. Chính hắn tự ầm ĩ cuối cùng người chịu tội cũng vẫn là hắn mà thôi.


Có điều Lục Lưu cũng rất an phận, điểm này làm Giang Diệu rất được an ủi, nàng chỉ ngóng trông hài tử trong bụng khoẻ mạnh trưởng thành, sớm chút sinh ra để hiếu thuận nàng và Lục Lưu.


Mấy ngày này Lục Lưu hầu như là mỗi ngày đều đúng giờ trở về phủ, cho dù có việc trọng yếu thì hắn cũng đem chuyện về thư phòng xử lý, bữa tối thì nhất định sẽ cùng nàng ăn. Giang Diệu rất hưởng thụ cuộc sống như thế.
Chỉ là dần dần Lục Lưu lại bắt đầu trở nên bận rộn.


Mà ngày hôm đó Lục Lưu lại cả đêm không về, chỉ phái Lục Hà trở về nói Lục Lưu lúc này đang ở trong quân doanh cùng Lê tướng quân thương lượng chuyện quan trọng, đêm nay không trở lại và bảo nàng ngủ sớm đi.


Nam nhân nhiều chuyện, Giang Diệu có thể hiểu được. Nhưng mỗi ngày Lục Lưu đều về nhà đúng giờ nên hiện tại trong lòng nàng khó tránh khỏi hụt hẫng. Nhưng nàng là thê tử ngoan ngoãn, biết được Lục Lưu không trở về thì cũng không hỏi nhiều, chỉ tự mình thu thập một chút đồ dùng cá nhân để Lục Hà mang đến cho hắn tắm rửa. Còn nếu nói Lục Lưu ở ngoài có nữ nhân khác thì Giang Diệu nửa phần cũng không tin chuyện đó xảy ra.


Ngày hôm đó Giang Diệu gối đơn khó ngủ, chỉ cảm thấy bên người không có mùi hương của phu quân thì nàng không thấy buồn ngủ.
Rốt cục đến ngày hôm sau, trong lòng Giang Diệu tràn đầy vui mừng mong ngóng Lục Lưu.


Vậy mà nàng ròng rã đợi trong phòng cả một ngày trời, đến khi mặt trời sắp lặn cũng không hề thấy Lục Lưu có dấu hiệu trở về.
Giang Diệu liền đứng dậy khoác thêm áo choàng, kiên trì vác cái bụng lớn tự mình đi tìm Lục Lưu.


Giang Diệu rất nóng ruột nhưng nàng cũng rõ mình là phụ nữ có thai nên mọi việc không thể quá kích động.
Nếu nàng không mang thai thì nàng đã sớm cưỡi ngựa tới rồi, đâu cần phải lo lắng nhiều như bây giờ?


Hiện nay nàng mang thai hài tử nên chỉ có thể ngồi xe ngựa và để hai thị vệ mà Lục Lưu an bài cho nàng đi cùng nàng tới quân doanh.
Đã vào trung tuần tháng chạp, ngày đông ở Dân Châu tuy không lạnh bằng kinh thành nhưng đối với Giang Diệu mà nói thì cũng khiến tay chân nàng bị cóng đến cứng ngắc.


Giang Diệu lo lắng bất an ngồi trong xe ngựa, nghe âm thanh xe ngựa chạy lộc cộc, mày liễu không nhịn được mà nhíu chặt, nàng nói với người phu xe bên ngoài:
“Nhanh hơn nữa chút.”
Phu xe động viên nói:
“Vương phi yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ đến.”


Nói xong hắn liền ngầm thở dài, Vương phi có thai mà đường đi quân doanh lại không tốt, hắn nào dám đi nhanh?


Giang Diệu theo bản năng sờ sờ cái bụng đang nhô lên của mình. Mới có hơn bốn tháng, thêm vào ngày đông ăn mặc đặc biệt nhiều nên không nhìn thấy bụng nàng lớn thêm, nhưng bản thân Giang Diệu có thể cảm nhận rõ rõ ràng ràng được hài tử trong bụng đang lớn lên từng ngày.


Nàng thở dài một hơi, giơ tay vén màn xe lên, gió lạnh thấu xương liền thổi đập vào mặt nàng giống như dao cắt.
Trời bên ngoài đã tối đen như mực, càng tới gần quân doanh thì không khí càng ngày càng âm trầm lạnh lẽo.


Trong lòng Giang Diệu chỉ mong ngóng nhanh đến được quân doanh, phải thấy được Lục Lưu thì nàng mới có thể yên tâm.
Ngồi ở trên xe ngựa hơn nửa canh giờ rốt cục cũng đến bên ngoài quân doanh.


Nhưng quân kỷ nghiêm ngặt, dù Giang Diệu thân là Vương phi cũng không thể xông vào lung tung, nàng bèn mệnh thị vệ theo bên cạnh đi vào trước.
Bản thân nàng chờ đến sốt ruột cũng không nguyện ngồi ở trên xe ngựa mà thẳng thắn bước xuống dưới chờ.


Một lát sau mới thấy thị vệ dẫn theo một nam tử vóc dáng khôi ngô, lông mày rậm mắt to xoải bước đi tới.


Giang Diệu từng gặp nam tử này đến tìm Lục Lưu nên lúc này nàng liền nhận ra vị này chính là Lê tướng quân – Lê Tùng. Lê Tùng cũng giống như Hoắc Nghiễn đều là kỳ tài mang binh đánh giặc, chỉ là Hoắc Nghiễn sinh ra trong gia đình nhà tướng nên vừa sinh ra liền kế thừa nghiệp cha, trong khi đó Lê Tùng lại là một hán tử hương dã dựa vào chính sức lực của mình, hắn từ một binh lính nhỏ từng bước tiến tới vị trí hiện tại ngày hôm nay.


Lê Tùng cũng từng nghe nói đến tên tuổi của vị Tuyên Vương phi này và hắn cũng rõ ràng vị trí của Tuyên Vương phi ở trong lòng Tuyên Vương. Lê Tùng một mực cung kính hành lễ:
“Mạt tướng Lê Tùng gặp qua Vương phi.”


Gương mặt Giang Diệu bị đông lạnh đến đỏ ngầu, đến khi nhìn thấy Lê Tùng thì nàng mới cảm thấy chân thật mấy phần. Giang Diệu vội nói:
“Lê tướng quân không cần đa lễ, ta hôm nay đến đây chính là muốn gặp Vương gia.”
Lê Tùng nhất thời lộ ra vẻ khó khăn, đáp:


“Sợ là… Có chút không tiện.”


Giang Diệu thầm nghĩ chuyện ở quân doanh căn bản không phải là chuyện của Lục Lưu, chỉ là mấy ngày nay có chuyện phiền toái xảy ra nên mới thỉnh Lục Lưu đến cùng thương nghị, nào có đạo lý giữ người mấy ngày liền vẫn không thả? Nếu không có Lục Lưu thì chuyện này tự bọn họ cũng có thể giải quyết được nha.


Trong lòng Giang Diệu lo lắng, vốn nàng đối với Lê Tùng có mấy phần kính trọng nhưng hiện nay cũng có chút mặt lạnh, khuôn mặt nhỏ của nàng hơi ngẩng lên lộ ra mấy phần uy nghiêm:
“Vậy ta đành tự mình đi vào gặp hắn.”
Nói xong, Giang Diệu liền không để ý đến quân kỷ, trực tiếp xông thẳng vào trong.


Lê Tùng không ngờ tiểu Vương phi nhìn nhỏ nhắn nhu nhược như vậy mà tính tình lại rất quả quyết, nói xông liền xông.
Lê Tùng muốn tiến lên ngăn cản thì bị hai hắc y thị vệ đi theo Giang Diệu chặn lại:
“Vương phi đang có thai, Lê tướng quân vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.”


Đến cùng là người do Lục Lưu tự tuyển nên hai thị vệ này có tính tình cùng võ nghệ đều thuộc hàng cao cấp, Lê Tùng sững sờ, đến khi thấy tiểu Vương phi sắp xông vào đến nơi thì hắn gấp muốn chết rồi.


Lê Tùng suy nghĩ một chút rồi vẫn tiến lên chặn đường đi của Giang Diệu, hắn nhíu chặt lông mày nói:
“Vương phi không thể đi vào.”
Giang Diệu tức giận liền to tiếng một chút:


“Vì sao? Ngươi không cho phu quân đi ra ngoài gặp ta vậy ta đành tự đi vào gặp hắn vẫn không được sao? Chẳng lẽ Lê tướng quân lo lắng ta đánh cắp quân mật?”
Chuyện quân mật với chuyện này sao có thể so cùng với nhau?
Lê Tùng vẫn quả quyết: “Thật sự không thể được!”


Hắn dừng lại một chút rồi lại tiếp tục:
“Vương gia đã phân phó không cho phép Vương phi đi vào.”
Lục Lưu đây là… là biết nàng sẽ đến tìm hắn sao? Giang Diệu ngẩn người, trong lòng nàng càng nghi hoặc lớn hơn.


Sau đó nàng ngước mắt nhìn thẳng tắp nam tử khôi ngô kiên cường trước mặt, thấy hắn râu ria đầy mặt, dáng dấp thì lôi thôi luộm thuộm, không có nửa điểm giống một tướng quân.


Giang Diệu biết mình không thể vượt qua được hắn, nàng liền suy nghĩ một chút sau đó mới ôm bụng nhíu mày kêu lên một tiếng.


Lê Tùng nhất thời bị làm cho khϊế͙p͙ sợ. Phụ nữ có thai rất là mảnh mai, huống hồ là một Vương phi thân phận quý giá. Nếu vào lúc này hài tử trong bụng Tuyên Vương phi gặp bất trắc thì hắn sao có thể gánh nổi trách nhiệm này?


Thừa dịp thời khắc Lê Tùng đang sững sờ, động tác của Giang Diệu nhanh nhẹn vòng qua hắn rồi cấp tốc tiến vào trong.
Chờ đến khi Lê Tùng phản ứng lại thì đã chậm.
Hắn vội vội vàng vàng theo sau, vừa mở miệng nói:
“Vương phi, người thật sự không thể ——”


Lê Tùng còn chưa nói xong hai chữ “Đi vào” thì Giang Diệu liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho khϊế͙p͙ sợ.


Giang Diệu lẳng lặng đứng tại chỗ, trên người nàng khoác một thân áo choàng đỏ rực hoàn toàn không hợp với màu trang phục quân doanh. Còn đập vào mắt nàng chính là từng tốp binh sĩ được nâng vào trong lều, bọn họ đều không có tinh thần như những binh sĩ bình thường nên có, mà từng người, từng người đều phải có người đỡ hoặc được nâng thẳng vào trong.


Bên ngoài lều thì có vài đống lửa được đốt lên, giống như là đang đốt cháy cái gì đây, mùi không dễ ngửi một chút nào.
Rồi ở những chỗ khác còn có những binh sĩ đang cầm cây thuốc sát lên người…


Sắc mặt Giang Diệu trắng bệch, đến khi nàng nhìn thấy những binh sĩ khoẻ mạnh hơn một chút đều dùng khăn che mũi lại thì trong lòng liền nảy ra một suy đoán, nàng vội vã nhìn Lê Tùng đang đứng ở bên cạnh:
“Lê tướng quân, đây rốt cuộc… Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”


Lê Tùng biết lúc này không thể che giấu nổi nữa nên hắn chỉ có thể ăn ngay nói thật:


“Nửa tháng trước đây trong doanh trại bắt đầu có binh lính bị sốt, mới đầu mọi người đều cho rằng đây chỉ là bệnh phong hàn bình thường. Nhưng sau đó các huynh đệ bị mắc bệnh ngày càng nhiều thì mới biết đây là bệnh dịch. Bệnh dịch này rất hung hiểm, không tới nửa tháng đã có mấy chục vị huynh đệ lần lượt tử vong. Quân y đang nghiên cứu chế tạo thuốc, chỉ là hiện nay chỉ có phương pháp giúp giảm bớt lây lan còn trị liệu triệt để thì vẫn chưa tìm ra thuốc…”


Giang Diệu cũng từng nghe nói đến bệnh dịch, đặc biệt là trong quân doanh dày đặc người như thế này, một khi nhiễm phải thì hậu quả khó mà lường được.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Giang Diệu vội vàng hỏi:
“Vậy Vương gia… Vương gia của ta…”


Lê Tùng không lên tiếng, hắn là lão đại chỉ huy thiên quân vạn mã vậy mà vào lúc này đối mặt với một nữ tử dung mạo non nớt thì lại có chút luống cuống, hắn nhất thời không biết nên nói như nào với nàng.


Nhưng Giang Diệu đã hiểu, đầu óc lập tức “Vù” một tiếng, nàng vươn tay tóm chặt lấy vạt áo của Lê Tùng hét lên:
“Vương gia ở nơi nào! Mang ta đi tìm hắn. Mang ta đi tìm hắn!”
Lục Lưu cũng nhiễm bệnh dịch!
Giang Diệu nhất thời cảm thấy trời đất như sụp xuống rồi.


Lê Tùng lần thứ hai lộ ra vẻ khó khăn.
Giang Diệu đều gấp muốn khóc, thấy hắn không chịu nói nàng liền buông lỏng tay, lần lượt đi từng lều vải để tìm.


Hiện nay quân doanh tuy đang gặp thời khắc nguy nan nhưng tất cả vẫn tiến hành đâu vào đấy, binh lính đi ngang qua thấy có nữ tử xông vào vốn muốn ngăn cản nhưng lại nhìn thấy Lê tướng quân đi sau lưng nàng, vì thế bọn họ cũng hiểu được thân phận của nữ tử này không bình thường nên không ngăn nàng nữa.


Lê Tùng nhìn tiểu Vương phi như con ruồi không đầu đi tìm lung tung. Hắn chỉ lo nàng tiếp xúc phải binh lính bị nhiễm bệnh, lúc này mới bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi xoải bước nhanh chóng tiến đến bên cạnh nàng nói:
“Vương phi. Mạt tướng dẫn người đi gặp Vương gia.”


Giang Diệu mím mím môi gật đầu, theo Lê Tùng đi gặp Lục Lưu.
Lúc này phía trước một lều vải.


Lục Hà đang bưng nước nóng đi ra thì nhìn thấy Lê tướng quân đến rồi, hắn vốn muốn chào hỏi nhưng lại nhìn thấy tiểu Vương phi bên cạnh Lê tướng quân, Lục Hà hoàn toàn mất đi vẻ trầm ổn xưa nay mà vội vàng tiến lên hành lễ:
“Vương phi.”


Nhìn thấy Lục Hà thì Giang Diệu liền chắc chắn trong lều này chính là Lục Lưu, nàng nhất thời làm sao còn nhớ được nhiều như vậy, chỉ trực tiếp chạy vào bên trong.
Lục Lưu xác thực ở bên trong.
Lục Lưu mới vừa tắm rửa qua, hiện nay đang mặc một thân bạch y ngồi ở trên giường.


Trong lòng hắn đang rất nhớ vật nhỏ ở nhà, chờ đến khi nghe được động tĩnh thì mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này thấy phía trước mặt mình chính là tiểu thê tử được bọc trong một thân áo choàng, chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng, ánh mắt Lục Lưu ngơ ngác đứng bật dậy thốt lên:


“Diệu Nhi?”
Giang Diệu khịt khịt mũi, muốn chạy tới.
Lục Lưu vội vã giơ tay, lùi lại phía sau mấy bước rồi lạnh lùng nói: “Đừng tới đây!”
“Lục Lưu…”
Viền mắt Giang Diệu ửng hồng rưng rưng khóc, nàng đúng là bị Lục Lưu làm cho cực kì tức giận:


“Chàng là cái đồ hỗn đản, vẫn còn dự định muốn gạt ta sao? Chàng còn coi ta là thê tử của chàng sao?
Giang Diệu càng nói càng oan ức, nước mắt cũng rơi như mưa lại tiếp tục nói:
“Chàng không thương ta, chuyện gì cũng đều không nói với ta. Mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần đều như vậy!”


Nếu là thường ngày thì Lục Lưu đã đem thê tử đang khóc sướt mướt vào trong lòng ôn nhu động viên một phen, nhưng hôm nay hắn chỉ có thể đứng im ở đó, hai tay nắm chặt thành nắm đấm rồi lại buông ra, cứ liên tục nhiều lần như vậy thì hắn mới có thể duy trì được lý trí không tiến lên ôm lấy nàng.


Âm thanh Lục Lưu ôn hoà:
“Nàng đi về trước, có được hay không?”
Giang Diệu không muốn:
“Chàng nếu dám đuổi ta trở về thì ta sẽ không làm thê tử của chàng nữa. Trừ phi chàng cùng ta trở về, có được hay không?”


Giang Diệu thấy Lục Lưu không chịu thì liền tiến lên hai bước, nhưng nàng đi hai bước thì hắn lùi về sau ba bước.
Lục Lưu làm sao không hiểu tính tình của kiều thê? Cũng bởi vì hiểu nên hắn mới không chịu nói cho nàng biết.
Lục Lưu suy nghĩ một chút rồi nói:


“Ta đáp ứng nàng, có điều nàng phải dùng khăn che mặt lại đã. Nàng đang mang thai hài tử, không thể tuỳ hứng biết không?”
Nếu Lục Lưu đã chịu về cùng nàng vậy những chuyện khác đều dễ nói.
Giang Diệu móc từ trong tay áo ra một chiếc khăn rồi buộc lên mặt, lúc này nàng mới đi tới nói:


“Vậy thϊế͙p͙ hiện tại có thể đến gần chàng một chút không?”
Lục Lưu nói được rồi lại dặn dò:
“Thế nhưng nàng không thể chạm vào ta.”
Giang Diệu bé ngoan nghe lời chỉ đến gần nhìn hắn một chút, cũng không có vươn tay chạm vào hắn.


Sắc mặt Lục Lưu so với ngày thường thì trắng xám hơn, còn những chỗ khác thì đúng là không có gì khác biệt.
Giang Diệu mím môi, nỗ lực để cho mình duy trì lý trí, nàng hỏi:
“Chàng bị bao lâu rồi?”


Lục Lưu thấy tâm tình thê tử vẫn bình tĩnh, hắn cũng hiểu được nàng là người thông tuệ nên cũng không dám lừa nàng:
“Mới hôm qua. Nàng yên tâm, may mà phát hiện đúng lúc nên chỉ cần uống thuốc thì chẳng mấy chốc sẽ không có chuyện gì.”
Giang Diệu không tin:


“Nhưng vừa nãy Lê tướng quân đã nói đại phu mới chỉ bào chế được thuốc ngăn ngừa, còn trị hoàn toàn triệt để thì vẫn chưa tìm được.”


Lục Lưu xưa nay thưởng thức nhất ở Lê Tùng chính là luôn nói thẳng, nhưng vào lúc này hắn chỉ cảm thấy cái người này chuyện gì cũng nói ra sạch trơn thì cũng không phải là chuyện tốt. Lục Lưu liền động viên kiều thê:
“Nàng nhìn ta này, hiện tại không phải vẫn khoẻ mạnh sao?”


Giang Diệu nhỏ giọng nói:
“Vậy chúng ta trở về có được hay không? Ta sẽ chăm sóc chàng, ta muốn mỗi ngày nhìn thấy chàng, nhìn thấy chàng chậm rãi khoẻ lên. Nếu chàng không chịu thì ta liền ở lại trong doanh trại…”
Nàng vươn tay vuốt ve cái bụng, chơi xấu nói:


“Ngược lại —— chàng đi đâu thì ta cùng hài tử sẽ theo chàng đi tới đó.”
Lục Lưu không thể làm gì được tiểu thê tử, nhưng hắn cũng hiểu rõ tuy nàng còn nhỏ tuổi thế nhưng tính tình lại rất quật cường, hiện nay vào thời điểm như này khẳng định nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời hắn.


Lục Lưu nghĩ nếu như chính mình không thể chịu đựng được nữa thì mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng vậy đời này của hắn cũng coi như không hối tiếc.
Lục Lưu suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng hắn cũng không dám để cho nàng ở lại đây lâu thế nên hắn đồng ý cực nhanh và sau đó theo nàng trở lại.


Giang Diệu đã hỏi quân y về hiện trạng của bệnh dịch này, nàng biết được Lục Lưu hiện này chỉ mới đang ở thời kì đầu của dịch phát, mấy ngày tiếp theo sẽ liên tục bị sốt cao. Nếu như có thể chịu đựng được thì coi như là nhặt được cái mạng nhỏ trở vể, còn nếu không chịu đựng được…. Giang Diệu tự nhiên không dám nghĩ đến hậu quả này, nàng chỉ biết Lục Lưu có mệnh lớn nên chắc chắn hắn sẽ không buông bỏ nàng và hài tử.


Trở lại trên xe ngựa, Lục Lưu vẫn kiên trì mỗi người ngồi một chiếc xe ngựa khác nhau.
Giang Diệu cũng đồng ý, chỉ đến khi lên đến xe ngựa thì nàng liền không khống chế được tâm tình, bả vai run run, sợ sệt khóc lên.


Vừa nãy ở trong quân doanh nàng không dám khóc như thế này, nhưng trong lòng nàng là cực kì sợ sệt.
Nếu như Lục Lưu thật sự có chuyện gì bất trắc thì nàng cũng không muốn sống nữa.
Nhưng còn hài tử thì phải làm sao bây giờ?


Vào lúc này, Giang Diệu lần đầu tiên cảm thấy hối hận khi mình lại mang thai vào thời khắc mấu chốt như thế.