💋 edit: Phương Moe 💋
Giang Diệu thở phì phò nắm tay Lục Lưu đi ra khỏi Tống phủ.
Một lúc sau tâm tình đã bình tĩnh hơn thì nàng mới cảm giác được cử chỉ vừa nãy của mình hơi quá mất rồi.
Nhưng mà Tống lão thái thái kia đúng là quá đáng!
Đến khi lên đến xe ngựa thì tay hai người vẫn không hề tách rời nhau. Giang Diệu cẩn thận từng li từng tí một ngước mắt lên nhìn nam nhân bên cạnh, thấy đôi mắt hắn lẳng lặng nhìn nàng giống như là trên mặt nàng mọc ra một đoá hoa vậy.
Giang Diệu sờ sờ mặt, không tự nhiên nuốt một ngụm nước miếng rồi mới cúi đầu nhìn hoa văn thêu trên vạt áo của mình, lẩm bẩm hỏi:
“Có phải thϊế͙p͙ rất… rất hung hãn không?”
Nàng làm hắn sợ rồi sao?
Bàn tay đang nắm lấy tay Giang Diệu nhẹ nhàng buông ra, Lục Lưu lúc này mới nâng khuôn mặt nàng lên, cười nói:
“Không có!”
Nói xong hắn liền đem người ôm vào lồng ngực.
“Nếu như lúc trước…”
Lục Lưu nói đến đây rồi không hề tiếp tục nói nữa. Giang Diệu nghe không rõ liền ngẩng đầu lên hỏi lại hắn:
“Chàng nói gì cơ?”
Lục Lưu cười cười: “Không có chuyện gì.”
Nhưng ánh mắt hắn thì chăm chú nhìn tiểu thê tử trong lồng ngực, thật sự không nỡ dời mắt đi. Nếu như lúc trước bên cạnh hắn cũng có người thân che chở cho hắn, thay hắn ra mặt…. Lục Lưu đem người ôm chặt hơn, ôn nhu kêu tên nàng:
“Diệu Nhi.!”
“…vâng.”
Giang Diệu dịu ngoan tựa ở trong ngực của Lục Lưu rồi nàng liền hỏi hắn:
“Chàng không thích người họ Tống vậy vì sao hôm nay chàng còn muốn đi?”
Nếu biết được Lục Lưu đi tới Tống phủ mà bị lão thái thái vốn nên nằm nghỉ ngơi trên giường nhỏ chạy đến chửi bới, khóc lóc om sòm thì bất cứ giá nào nàng cũng sẽ không nỡ lòng để hắn đi đến đó rồi phải chịu oan ức như vậy.
Lục Lưu không giấu nàng, liền đáp:
“Mấy ngày trước đó lão gia gia tới tìm ta.”
Lần này thì Giang Diệu đã hiểu.
Lục Lưu tuy rằng căm hận Tống lão thái thái, nhưng vị Tống lão gia gia này lại là người có tính tình ôn hoà.
Tống lão gia gia thấy ngoại tôn đã đến Dân Châu mà cũng không chịu đến gặp người nhà họ Tống, thế nên Tống lão gia gia liền tự mình tìm đến Lục Lưu, xin hắn đến tham dự tiệc mừng thọ bảy mươi của mình. Vì thế Lục Lưu mới nể mặt mũi mà đến tham dự.
Nhưng mà nàng vốn có ấn tượng tốt với Tống lão gia gia thì vì chuyện xảy ra vừa nãy nên đã tiêu hao hầu như không còn.
Phàm là chủ một gia đình thì ông ấy nên kiên cường một chút, đối xử với Lục Lưu tốt hơn một chút, nếu không chuyện này cũng sẽ không nháo đến mức giống hiện tại. Mười mấy năm không hề có một chút qua lại, tất cả đều có nguyên nhân.
Hiện tại mới biết hối hận, mới cảm thấy mình làm không đúng nên muốn cứu vãn quan hệ với cháu ngoại của mình sao? Giờ ông ấy mới thấy hối hận không phải là đã quá muộn rồi sao?
Giang Diệu ngồi thẳng người, nâng khuôn mặt của Lục Lưu, chậm rãi nói:
“Sau này chúng ta hãy sống cuộc sống của chính mình, không cần gặp những kẻ đáng gét kia nữa!”
Thấy Lục Lưu ngoan ngoãn gật đầu, Giang Diệu liền hôn “chụt” một cái vào má của nam nhân giống như là khen thưởng.
Lúc này nhìn vẻ mặt của Lục Lưu đã ôn hòa, khôi phục lại vẻ thường ngày khi ở chung cùng nàng, Giang Diệu mới cau mày oán giận:
“Có điều vừa nãy thϊế͙p͙ thực sự rất tức giận, tức giận đến nỗi cái bụng đều đau.”
Nói xong là dáng vẻ của Giang Diệu liền trở nên yếu ớt.
Lục Lưu mỉm cười, vươn tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của nàng, giúp nàng xoa nhẹ mấy lần.
(๑>◡<๑)
Hôm nay ở Tống phủ tuy huyên náo không vui nhưng đôi tiểu phu thê này cũng không mang tâm tình không vui ấy về nhà, mà vẫn giống như này thường nên cười thì cười, nên ăn uống thì ăn uống.
Khẩu vị Giang Diệu rất tốt vì thế mà nàng ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Nàng quay sang nhìn Lục Lưu ở bên cạnh đang giúp nàng bóc cua.
Con cua này rất lớn, vậy mà Lục Lưu tách mai cua ra một cách dễ dàng, nhất thời lộ ra màu vàng óng ánh béo ngậy của gạch cua.
Giang Diệu tùy ý để Lục Lưu giúp nàng gỡ thịt cua, còn bản thân nàng thì tự mình cầm lấy mai cua lên để ăn gạch cua.
Giang Diệu ăn ngon lành, thoả mãn chép miệng một cái, rồi nàng ngước mắt ngắm nhìn phu quân nhà mình, đúng là càng ngày nàng càng thấy yêu thích hắn.
Buổi tối ngày hôm đó Lục Lưu rất yên phận ôm tiểu thê tử ngủ.
Chỉ là người tập võ xưa nay luôn cảnh giác, trong bóng tối hắn nghe được tiếng hít thở của tiểu thê tử trong lòng mình, hắn liền biết được nàng vẫn chưa ngủ.
Một lúc sau thấy nàng cũng vẫn chưa ngủ, Lục Lưu mới hôn một cái lên trán nàng, hỏi:
“Diệu Nhi, sao nàng còn chưa ngủ?”
Thì Lục Lưu lại nghe được tiếng thê tử thấp giọng thống khổ:
“…thϊế͙p͙ đau bụng.”
Lục Lưu lập tức gọi nha hoàn, chờ đến khi trong phòng ngủ được đốt đèn sáng trưng, cừa nhìn thấy sắc mặt thê tử trắng bệch, Lục Lưu vội vã quay sang phía Bảo Cân nói:
“Mau mau đi gọi đại phu!”
Bảo Cân cũng bị dọa sợ, nhìn vẻ mặt Vương gia lạnh lẽo nàng liền lập tức đi ra cửa gọi đại phu.
Giang Diệu ôm bụng có chút khó chịu, lẩm bẩm:
“Có lẽ do vừa nãy thϊế͙p͙ ăn cua nên mới bị đau bụng.”
Lục Lưu mặt lạnh oán trách nàng không nói sớm.
Giang Diệu nói:
“Vừa nãy chỉ là hơi đau một chút…”
Lúc chập tối thì bụng nàng hơi đau thôi, nhưng dằn vặt suốt từ lúc ấy đến đêm thì thực sự là không được tốt. Nàng cho rằng chịu đựng một tý là sẽ không sao, nào có biết là càng ngày càng đau chứ?
Giang Diệu có chút chột dạ, nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt nam nhân đang lo lắng sốt ruột rồi nhẹ nhàng nói:
“Chàng đừng lo lắng!”
Chỉ là đau bụng thôi, cũng không phải là bệnh gì nặng?
Lục Lưu vẫn mặt lạnh giúp nàng mặc ngoại sam rồi tự mình đi lấy cho nàng một chén trà nóng.
Giang Diệu lẳng lặng nằm ở trên giường nhỏ, cảm thấy bụng mình lại bắt đầu đau khiến nàng phải nhíu mày.
Lục Lưu nâng người thê tử dậy rồi cầm trà nóng để cho nàng uống, thấy thê tử uống gần nửa chén trà, hắn liền động viên nói:
“Nàng cố chịu thêm một lúc nữa, đại phu lập tức sẽ đến ngay.”
Giang Diệu dở khóc dở cười, cũng chỉ là đau bụng vặt vãnh vậy mà hắn khuấy động quần chúng như vậy.
Mà nàng có thể đem Lục Lưu thấy núi Thái Sơn sụp ở ngay trước mắt cũng không biến sắc thành dáng vẻ lo lắng căng thẳng như vậy khiến tâm trạng Giang Diệu không nhịn được mà sinh là một loại cảm giác rất tự hào.
Qua một cơn đau thì đại phu liền vội vội vàng vàng lại đây.
Giang Diệu cho rằng là do lạnh hoặc là do ăn cua nên mới bị đau bụng, nàng liền nhỏ giọng hỏi đại phu:
“Chỉ là đau bụng thôi, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng đúng không?”
Giang Diệu muốn để cho Lục Lưu yên tâm một chút, hắn không nên hơi một tí là đã vội vã cuống cuồng như thế.
Giang Diệu vừa dứt lời thì đã thấy vị đại phu này nghiêm nghị, sa sầm mặt nhìn vị tiểu Vương phi đang cười hì hì trước mặt, nói:
“Đều sắp phải làm nương người ta, sao có thể sơ ý bất cẩn như vậy?”
Ồ?
Nụ cười trên mặt Giang Diệu cứng đờ, sững sờ nhìn đại phu, bộ dáng có chút đần độn:
“Đại phu ý của ngài là —— ”
Đại phu vuốt vuốt chòm râu bạc phơ, chắp tay hướng về phía trước mặt Vương gia, Vương phi chúc mừng:
“Chúc mừng Vương gia, Vương phi đây là hỉ mạch, đã được một tháng rưỡi rồi.”
Lại còn là một tháng rưỡi!
Lời này vừa dứt thì hai nha hoàn đang hầu hạ trong phòng nhất thời hưng phấn cả lên. Hứa ma ma cũng chắp hai tay thành hình chữ thập niệm một câu: a di đà phật, Vương phi cuối cũng cũng đã mang thai, tạ ơn trời phật.
Giang Diệu mừng rỡ, đỏ mặt cười cười, rồi lại nghĩ đến mình vừa nãy bị đau bụng, nàng lo lắng hỏi:
“Vậy ta bị đau bụng thì có ảnh hưởng gì đến hài tử không? Còn có… còn có bữa tối nay ta đã ăn cua, đứa nhỏ này có thể bị sao không…”
Giang Diệu ảo não cực kỳ, sơm biết như vậy thì nàng đã không tham ăn rồi.
Vương phi tuổi còn trẻ mà đúng là cực kì có trách nhiệm. Đại phu cũng coi như là vui mừng nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng ông thấy vị Vương gia mặt lạnh kia vào lúc này lại không nói một lời nào, giống như là đang sửng sốt….
Nào có chuyện thê tử mang thai mà phu quân lại không cao hứng chứ?
Đại phu trong lòng cân nhắc không biết được là đã xảy ra chuyện gì, ông chỉ quay về vị tiểu Vương phi đang hưng phấn này:
“Lão phu thấy tâm tình Vương phi hôm nay bị quá khích nên có chút ảnh hưởng đến thai khí, có điều thai nhi này rất khoẻ mạnh. Một lúc nữa lão phu sẽ kê cho Vương phi mấy đơn thuốc an thai, Vương phi uống hết thì chỉ cần an tâm dưỡng thai là được. Còn về việc ăn cua, phụ nữ có thai tuy rằng không thích hợp ăn nhiều cua nhưng thỉnh thoảng ăn một chút cũng không có vấn đề. Vương phi còn có chuyện gì thắc mắc thì cứ hỏi và ngày sau nếu như cảm thấy không khoẻ thì liền tìm lão phu.”
Nói xong ông liền đọc phương thuốc để tiểu đồng ở bên cạnh viết đơn thuốc, rồi ông cầm lên xem lại một lần, thấy không có gì sai sót thì mới đưa phương thuốc cho Hứa ma ma ở trong phòng.
Hai đời Giang Diệu gộp lại thì đây vẫn là lần đầu tiên mang thai, nên tự nhiên là hưng phấn muốn nhảy nhót, nàng lôi kéo đại phu kiên trì hỏi một phen, đến khi đã rõ ràng một chút chuyện thì nàng mới quay về phía Bảo Cân:
“Em mang đại phu đến phòng thu chi đi, thưởng tiền gấp mười lần.”
Bảo Cân cười đến hài lòng, cung cung kính kinh nhanh chóng dẫn đại phu đi tới phòng thu chi.
Hứa ma ma đi lấy thuốc, Bảo Lục cũng thức thời lùi ra.
Giang Diệu ngồi lắc lư hai cái chân nhỏ, đôi tay yêu thích sờ sờ bụng của mình, khuôn mặt nhỏ trần đầy nụ cười.
Giang Diệu nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của mình một lúc rồi mới chợt nghĩ đến điều gì, nàng mới quay sang nhìn nam nhân đang ngơ ngác sững sờ chưa nói một lời nào từ nãy đến giờ:
“Lục Lưu?”
Giang Diệu nghĩ nghĩ một chút rồi che bụng mình lại, phụng phịu nói:
“Thϊế͙p͙ đã mang thai… không cho chàng không muốn hài tử của chúng ta.”
Bảo bối này nàng đã chờ đợi lâu như vậy, lúc nhìn thấy từng người từng người bên cạnh nàng đều mang thai mà bụng nàng vẫn mãi chưa có động tĩnh, nàng nhìn mà thèm lắm.
Nhưng dáng vẻ này của Lục Lưu lại không giống là hài lòng.
Trước đây rõ ràng đã đáp ứng nàng là thuận theo tự nhiên. Giờ chẳng lẽ lại muốn lật lọng sao?
Thấy thê tử che cái bụng bảo vệ đến chặt chẽ, Lục Lưu mới sững sờ lấy lại tinh thần, nắm hai tay của thê tử nói:
“Nàng nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy.”
Giang Diệu liền hiểu hắn cũng yêu thích.
Nàng cười hì hì nói với Lục Lưu:
“Thật là tốt, chúng ta đã có hài tử rồi.”
Giang Diệu cảm thấy mình vẫn còn con nít đấy, lần này thì tốt rồi, nàng đã trở thành mẫu thân.
Giang Diệu vui vẻ không thôi, nàng dang hai tay ra chớp chớp mắt nhìn Lục Lưu.
Lục Lưu hiểu ý liền thẳng tắp đem người ôm lên, cuối cùng hắn cũng lộ ra nụ cười hàm nhiên vui vẻ.
Một lần nữa nằm trở lại giường nhỏ, Giang Diệu gối lên cánh tay của nam nhân, phát hiện hắn một hồi lại một hồi vỗ về bụng dưới của nàng, Giang Diệu cười khanh khách có chút ngủ không yên:
“Bây giờ hài tử vẫn còn nhỏ lắm, chờ đến khi cái bụng của thϊế͙p͙ lớn lên là chàng có thể nghe được động tĩnh của hài tử đó. Thời điểm đại tẩu mang thai bảy, tám tháng là hài tử đã ầm ĩ đạp trong bụng đại tẩu rồi… ai nha, thϊế͙p͙ phải viết một phong thư gửi cho nương để nương biết được tin tức tốt này. Nếu nương biết mình được làm ngoại tổ mẫu, khẳng định là vui mừng đến hỏng luôn rồi…”
Nói xong nàng liền muốn ngồi dậy muốn đi viết thư cho người nhà.
Nhìn thê tử hưng phấn vui vẻ như vậy, Lục Lưu nhanh chóng đè bả vai nàng xuống, bất đắc dĩ mỉm cười nói:
“Đừng gấp gáp. Ngày mai nàng viết cũng được. Đêm nay đi ngủ sớm một chút, mang thai hài tử thì càng nên nghỉ ngơi nhiều.”
Giang Diệu chỉ ngây ngốc gật đầu:
“Vâng, vừa nãy đại phu cũng đã nói muốn thϊế͙p͙ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Rồi lại nghĩ đến lời đại phu đã căn dặn, ngón tay Giang Diệu không tự giác vẽ vẽ vòng tròn tròn ở trước ngực nam nhân, âm thanh ngượng ngùng hơi thấp nói:
“Còn có… còn có không thể hành phòng, chàng…”
“Ta biết!”
Thấy Lục Lưu không lô ra vẻ mặt tiếc nuối. Giang Diệu liền yên tâm, nàng ngước mặt lên thơm một cái vào môi Lục Lưu rồi hài lòng nhắm mắt lại ngủ.
Còn Lục Lưu lại không hề buồn ngủ.
Hắn ôm thê tử trong lồng ngực, nhìn nàng yên lặng ngủ say. Hắn nghĩ đến cử chỉ hôm nay của nàng ở Tống phủ rồi nhìn xuống bụng dưới bằng phẳng của nàng, ánh mắt Lục Lưu si mê triền miên hồi lâu sau đó mới cẩn thận từng li từng lí cúi người tiến đến phía bụng của thê tử…
Cách lớp tẩm y mỏng manh màu trắng, dịu dàng hôn khẽ lên bụng nàng.
“Diệu Nhi, cảm ơn nàng!”
(๑>◡<๑)
Đến cuối tháng chín, Trấn Quốc Công phủ mới nhận được thư từ Dân Châu gửi tới.
Kiều Thị đọc thư nhất thời liền cực kỳ hưng phấn, nàng đem tin nữ nhi đã mang thai nói cho người trong nhà.
Giang Chính Mậu xưa nay luôn nghiêm túc thận trọng cũng lộ ra mấy phần nụ cười từ ái —— đầu tiên là làm tổ phụ, sang năm có thể lên làm ngoại tổ phụ, Giang Chính Mậu có thể không cao hứng được sao?
Kiều Thị rưng rưng vui vẻ:
“Đứa nhỏ này từ bé đã để thϊế͙p͙ luôn phải bận tâm, trước mắt cũng đã tự mình làm nương rồi…”
Tuy rằng cao hứng nhưng nghĩ đến nữ nhi mang thai mà chính mình không ở bên cạnh chăm nữ nhi, tâm trạng Kiều Thị liền chua sót:
“Cũng không biết được nữ nhi mang thai có bị nôn nghén nhiều không? Con rể lại bận rộn nên có thể không thường thường ở bên cạnh nữ nhi, mà ở nơi đó nữ nhi lại không có người quen biết…”
Giang Chính Mậu lại vui vẻ nói:
“Có con rể ở đó nàng còn bận tâm cái gì?”
Lúc trước Giang Chính Mậu đối với người con rể là Lục Lưu này có yêu cầu rất hà khắc, nhưng nữ nhi gả đi một thời gian thì hắn đã sớm đem người con rể này đối xử như con trai ruột rồi.