Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 137: Giận hờn

💋 edit: Phương Moe 💋
Trong lúc ngồi ăn thì Cảnh Huệ đế cũng cố ý lại đây một lần.
Cảnh Huệ đế tuổi trẻ anh tuấn, nhìn Hoàng hậu Hoắc Tuyền muốn hành lễ, hắn liền săn sóc nhấn bờ vai của nàng, cười khanh khách đỡ nàng ngồi xuống.


Vị Đế vương cao cao tại thượng này lại chỉ độc sủng có một người, dù Hoàng hậu có đang mang thai thì hắn cũng không hề có ý định mở rộng hậu cung…. các nữ quyến ở đây nhìn thấy cảnh này thì trong mắt cũng lộ ra mấy phần hâm mộ.


Vào lúc này, người khó chịu nhất chính là Vệ Bảo Linh đang ngồi ở phía sau cùng.


Ngày xưa Vệ Bảo Linh phong quang cỡ nào? Mỗi hồi xuất hiện là tựa như chúng tinh củng nguyệt. Nhưng khi đó là bởi vì Vệ phủ rất được hoàng sủng, mà sau này nàng sẽ là Hoàng phi, mọi người cho dù không nể nàng thì cũnng sẽ chừa mặt mũi cho Cảnh Huệ đế. Mà vì ngày sau để có thể tạo được mối quan hệ với vị sủng phi thì những quý nữ này cho dù có được nuông chiều từ bé thì ở trước mắt nàng cũng giống như nha hoàn.


Ngược lại khi đó lại không có ai coi trọng vị Hoàng hậu Hoắc Tuyền đã được khâm định này… có thể được làm Hoàng hậu thì sao chứ? Cảnh Huệ đế đối với vị tiểu biểu muội này yêu thương như vậy, cho dù nàng không được hậu vị thì chỉ cần nàng tiến cung sinh được hoàng tử thì chắc chắn sẽ đem vị trí Thái tử cho hài tử của Vệ Bảo Linh để bồi thường, đến ngày ấy thì người uy phong nhất vẫn là Vệ Bảo Linh.


Còn bây giờ? Phùng phủ trong giới quý tộc kinh thành thì cũng chỉ thuộc tầng lớp hạng ba, giờ khắc này Vệ Bảo Linh thân là con dâu Phùng phủ, cho dù có tiến cung dự tiệc thì cũng chỉ được xếp vị trí mặt sau cuối, cùng chen ở một nơi với những quý nữ ngày xưa mà nàng hay xem thường. Mà cho dù trang phục nàng tỉ mỉ thì hiện tại nàng đang mang thai, dáng dấp chính là mập mạp, nơi nào còn chỉn chu xinh đẹp như ngày thường?


Đã thế mấy phụ nhân ngày xưa từng bị Vệ Bảo Linh bắt nạt còn khẽ bàn luận:
“Nhìn nàng ta như bây giờ, nếu ta là nàng thì còn lâu mới dám tiến cung dự tiệc, rất là mất mặt nha.” Sau đó liền lén lút nở nụ cười.


Phụ nhân bên cạnh cũng phụ họa theo, dùng khăn lụa che mặt cười cười, đồng ý nói:
“Đúng nha đúng nha, ta còn nghe nói Vệ Bảo Linh này xuất giá vội vàng, cũng là bởi vì trước khi xuất giá đã cùng Phùng công tử…” Mặt sau tuy không có nói hết, nhưng đây là chuyện mà ai cũng rõ ràng.


Dù sao Vệ Bảo Linh này đang yên đang lành lại không là Hoàng phi, ngược lại đi gả cho công tử bột Phùng Ngọc Tuyền, tự nhiên không thiếu người nghị luận chuyện của Vệ Bảo Linh.


Trong kinh thành này, mọi người hứng thú nhất chính là những chuyện bát quái như thế, cho dù chỉ có một chút xíu tì vết thì cũng sẽ bị phóng to, huống chi mấy lời gièm pha Vệ Bảo Linh lại là sự thật, nên mọi người bàn tán cũng là có chứng có cứ.


Vệ Bảo Linh ngơ ngác nhìn Đế Hậu ở trên ghế chủ vị, sắc mặt đã rất khó coi, rồi còn phải nghe mấy lời mà những phụ nhân này cố tình nói để cho nàng nghe được thì Vệ Bảo Linh càng là khó chịu, gắt gao cắn môi, không nhịn được mà đỏ cả vành mắt.


Nhà hoàn thϊế͙p͙ thân bên cạnh Vệ Bảo Linh chính là theo từ Vệ phủ tới, vẫn luôn ở bên người Vệ Bảo Linh hầu hạ. Giờ khắc này nhìn phu nhân bị uỷ khuất, nàng liền nhỏ giọng nói:
“Phu nhân, thân thể người không được thoải mái sao? Có muốn nô tỳ dìu người đi Thiên điện nghỉ ngơi một lúc không?”


Vệ Bảo Linh đang nghẹn một bụng không có chỗ chút đây, nghe nha hoàn nói xong liền quay sang mạnh mẽ trừng một cái. Nàng làm sao không biết Phùng Ngọc Tuyền là cái đồ háo sắc bại hoại, phàm là những nha hoàn có sắc đẹp hầu hạ bên người nàng thì mỗi người đều bị hắn dùng qua, ngay cả nha hoàn thϊế͙p͙ thân này cũng không ngoại lệ. Nàng tức giận đem chuyện này nói cho nương biết thì nương lại nói thế nào? Nương nói chí ít Phùng Ngọc Tuyền chỉ dùng nha hoàn bên người, chứ hắn không đi ra ngoài ong bướm với mấy nữ nhân lầu xanh rồi lại rước mấy bệnh vớ vẩn về nhà, nương khuyên nàng kiên nhẫn một chút, nên ra mặt đưa nha hoàn cho Phùng Ngọc Tuyền dùng, như thế cũng thể hiện ra nàng là người rộng lượng.


Nhưng Vệ Bảo Linh làm sao chịu! Chuyện này làm nàng tức giận đến suýt chút nữa động thai khí.
(๑>◡<๑)


Hoắc Tuyền ngồi ở phía trên, nhìn Cảnh Huệ đế bộ dáng ân cần thì nàng cũng hờ hững tiếp nhận, rồi nàng lại thấy hắn nghiêng đầu hướng về phía chỗ ngồi liếc nhìn, nàng theo ánh mắt của hắn nhìn lại thì mới thấy Vệ Bảo Linh ngồi ở hàng ghế cuối cùng.


Hoắc Tuyền ngây người, có chút nhận không ra, không ngờ mới mấy tháng không gặp mà mặt mày Vệ Bảo Linh nhìn lại chán nản, hiện nay con mắt còn rưng rưng giống như là oan ức lắm, chờ đến khi Cảnh Huệ đế nhìn về phía nàng ta thì ánh mắt mới lộ ra mong chờ.
Hoắc Tuyền nhàn nhạt nói:


“Sắc mặt Phùng phu nhân giống như không được tốt, nàng ấy lại đang mang thai, Hoàng thượng có muốn qua hỏi thăm không?
Ngữ khí tương đối độ lượng, nghiễm nhiên là phong độ của một quốc gia chi mẫu.


Cảnh Huệ đế vội vã thu hồi ánh mắt, đối đầu với đôi mắt đẹp đẽ của Hoắc Tuyền, trên mặt hắn nhất thời có chút chột dạ, hắn giống như hài tử phạm sai lầm, nắm lấy tay Hoắc Tuyền nói:
“A Tuyền, trẫm… Trẫm không có ý định đó, nàng đừng hiểu lầm.”


Cảnh Huệ đế chỉ sợ Hoắc Tuyền cho rằng hắn vẫn còn nhớ tới Vệ Bảo Linh nên hắn liền vội vàng giải thích.
Đến cùng vẫn là tuổi trẻ, cho dù có là Hoàng thượng thì khi đối diện với tình yêu nam nữ thì cũng như tiểu tử ngốc cứng đầu cứng cổ. Hoắc Tuyền cười cười rút tay ra, nói:


“Thần thϊế͙p͙ cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ là chân tâm quan tâm Phùng phu nhân mà thôi. Thần thϊế͙p͙ biết Hoàng thượng cùng Phùng phu nhân thân như huynh muội, nên quan tâm một chút.”


Thê tử hiền lành đức độ thế này, sợ là mỗi người nam tử đều yêu thích. Nhưng Cảnh Huệ đế nghe xong, mày kiếm lại thoáng nhíu lại, nàng vì hắn mà đồng ý đánh đổi mạng sống, vậy mà từ sau lần ở Tây Sơn đó, hắn liền cảm giác nàng càng ngày càng cách hắn rất xa, dù hắn cố gắng bao nhiêu cũng không thể nắm bắt được nàng.


Cảnh Huệ đế là người thiện tâm, nhưng trải qua một ít chuyện đã khiến hắn trưởng thành hơn, hắn không dám cùng Vệ Bảo Linh dây dưa không rõ, hắn chỉ muốn thê tử nhìn thấy thành tâm của hắn.
Cảnh Huệ đế lại nắm lấy tay Hoắc Tuyền, nói:


“Muội ấy là người đã xuất giá, hiện giờ chính là con dâu của Phùng gia, trẫm… không tiện hỏi, mà sau này trẫm cũng sẽ tránh xa một chút.”
Hoắc Tuyền thông tuệ, lại là người thức thời nên cũng không nói gì nữa, chỉ dịu ngoan gật đầu nhìn theo Cảnh Huệ đế đi ra ngoài.


Vệ Bảo Linh ở chỗ ngồi, vốn tưởng rằng Cảnh Huệ đế rốt cục nhìn nàng là trong lòng vẫn nhớ đến nàng, nhưng hắn chỉ nhìn liếc qua một chút sau đó liền tiếp tục mặt mày dịu dàng nói chuyện với Hoắc Tuyền, mãi đến tận khi đi ra đến cửa điện, hắn cũng không có nhìn nàng thêm.


Vệ Bảo Linh thấy bóng người màu vàng kia không hề quay đầu lại, lúc này nàng mới phục hồi lại tinh thần, giống như chợt tỉnh khỏi giấc mộng, chua chát cười cười.
(๑>◡<๑)
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, trước khi Kiều thị lên xe ngựa liền nắm lấy tay nữ nhi dặn dò:


“Được rồi, đừng đưa nữa. Không còn sớm sủa, con và con rể cũng mau mau trở về đi.”
Nàng nhìn con rể như ngọc đứng bên cạnh nữ nhi, nàng thoả mãn nhìn nhiều mấy lần, mới nói tiếp:
“Đại tẩu và Nhị tẩu đều đã mang thai hài tử, hai con cũng nên nỗ lực để nương sớm có ngoại tôn ôm.”


Giang Diệu mím mím môi, giả vờ thẹn thùng cúi đầu xuống.
Chỉ có Lục Lưu da mặt dày đáp lời:
“Nhạc mẫu yên tâm, con cùng Diệu Nhi sẽ cố gắng.”
Nu cười trên mặt Kiều Thị càng sâu, thầm nghĩ: đúng là con rể tốt.


Nghe Lục Lưu ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng Giang Diệu âm thầm mắng chửi, đến khi nàng ngẩng đầu nhìn mặt mẫu thân cười tươi như bông hoa cúc nở rộ, nàng cũng không muốn để mẫu thân thất vọng nên liền một chữ cũng không nói.


Giang Diệu đứng bên người Lục Lưu nhìn mẫu thân và ba người tẩu tẩu lên xe ngựa, lại lẳng lặng đứng một lúc.


Tuy là ngày mùa hè, nhưng buổi tối gió thổi cũng có chút lạnh. Lục Lưu thấy vẻ mặt nàng lưu luyến không rời, hắn cũng biết thê tử rất ỷ lại vào nhạc mẫu, hắn liền thuận thế nắm lấy tay nàng, nói:


“Được rồi, mấy ngày nữa ta sẽ đưa nàng về nhà mẹ đẻ… giờ cũng không còn sớm, chúng ta trở về phủ thôi.”
Giang Diệu không nhìn Lục Lưu, chỉ đem tay mình rút ra khỏi tay hắn rồi xoay người tự mình lên xe ngựa.
(๑>◡<๑)


Trong ngày thường Ngọc bàn viện đều cực ấm áp, Vương gia Vương phi tình cảm tốt, bọn hạ nhân cũng không cảm thấy kinh ngạc.


Nhưng hôm nay không hiểu vì sao, đôi tiểu phu thê này trở về phủ lại không có sánh vai đi chung với nhau. Tiểu Vương phi nghiêm mặt đi phía trước, Vương gia đi ở phía sau, tuy hai người chỉ cách nhau có mấy bước nhưng mọi người liền rõ ràng là đôi tiểu phu thê này đang giận dỗi.


Phu thê tân hôn như keo như sơn mới hơn nửa tháng, vào lúc này lại giận dỗi cũng không có gì phải lo lắng vội vàng, dù sao cãi nhau ầm ĩ một chút thì tình cảm mới càng vững chắc.


Trở về viện, Bảo Cân liếc mắt ra hiệu cho Bảo Lục đi pha trà hoa nhài mà Vương phi thích uống nhất. Còn bản thân nàng nhìn hai người dọc đường không nói với nhau câu nào thì cũng chỉ ngóng trông hai người mau mau hoà hảo. Dù sao khi chủ tử cáu kỉnh thì người chịu tội vẫn là bọn hạ nhân nha.


Lục Lưu vẫn giống như thường ngày, vừa về đến phòng liền ra sau tấm bình phong đổi áo choàng, chỉ là thường ngày đều có tiểu thê tử giúp hắn thu xếp nên hắn cũng được lợi. Mà mỗi lần đổi xiêm y, hắn còn ở thể ở bên trong trộm hương một trận. Vào lúc này thê tử đang ngồi trên ghế hoa hồng cách hắn một tấm bình phong, tiểu thê tử không thèm để ý đến hắn, tay thì đặt trên đầu gối, điệu bộ này chính là không có ý định lại đây giúp hắn thay y phục ở nhà.


Lục Lưu loan thần cười cợt.


Hôm nay dự tiệc, ít nhiều gì cũng đã uống chút rượu, mà Lục Lưu biết tiểu thê tử không thích mùi rượu, nên lúc này cũng không dám tiến lên dỗ dành nàng mà đi thẳng vào trong tịnh thất tắm rửa, dự định đem mùi rượu trên người tẩy sạch sẽ rồi sẽ nói với nàng.


Nghe được âm thanh Lục Lưu tiến vào tịnh thất, Giang Diệu đang ngồi yên tĩnh mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng xác thực tức giận run cả người, vậy mà hắn cứ như đầu gỗ, đều không biết đường đi dỗ dành.


Mà Giang Diệu thì tuyệt đối không xuống nước trước, vì dù sao nàng cũng rất tức giận. Với lại nàng nghĩ, đổ lại vào bất cứ ai rơi phải trường hợp này cũng sẽ đều tức giận phải không?


Lục Lưu chính là tên đại lừa đảo, làm nàng nghĩ thân thể hắn có vấn đề nên mới mang theo thuốc bên người. Khi đó nàng quá lo lắng sợ sệt, rồi còn tự trách bản thân là thê tử mà lại không quan tâm đến phu quân.
Ai ngờ nghĩ kết quả lại là như vậy….


Giang Diệu tức giận, thấy Bảo Lục bưng chén trà đi vào, giơ tay tiếp nhận, bất mãn nói:
“Làm sao lại nóng như này? Ta muốn uống lạnh.”
Bảo Lục nhỏ giọng nhắc nhở:
“Mấy ngày nay thân thể Vương phi không tốt nên không thể uống lạnh.”


Lời nói này khiến Giang Diệu nhớ tới mẫu thân Kiều Thị từng nói với nàng, cô nương gia khi đến nguyệt sự thì phải tránh cay độc, càng không thể bị cảm lạnh, nếu điều trị không tốt thì sau này sẽ ảnh hưởng đến dòng dõi.


Giang Diệu đặc biệt yêu quý thân thể của mình nên nàng rất nghe lời mẫu thân, mỗi lần đến nguyệt sự nàng đều tự chăm sóc chính mình, hoàn toàn không cần người khác nhắc nhở, bởi vì sau này nàng cũng ngóng trông mình sẽ sinh được một hài tử khoẻ mạnh.


Giang Diệu dù tức giận vẫn còn giữ được lý trí, cũng không có hồ đồ, chỉ “Ừng ực” uống vào mấy ngụm trà nóng.
Trong tịnh thất vang lên tiếng nước ào ào, sau đó Giang Diệu nghe thấy nam nhân ở bên trong nói:
“Diệu Nhi, lấy hộ ta bộ tẩm y lại đây.”


Bao nhiêu tuổi rồi mà đi tắm lại còn không mang theo tẩm y??
Giang Diệu âm thầm mắng hắn đần, nhưng nàng cũng rõ ràng —— hắn muốn tìm cơ hội cùng nàng trò chuyện.
Giang Diệu có chút không muốn đi vào, nàng ngồi ở trên ghế hoa hồng nửa điểm không có động tĩnh.


Bảo Cân cùng Bảo Lục hai mặt nhìn nhau, vẫn là Bảo Cân mở miệng:
“Vương phi hôm nay mệt mỏi một ngày, bằng không để nô tỳ đi lấy nhé?”


Bọn nàng đang chờ Vương phi gật đầu, nhưng thấy Vương phi không phản ứng, lại nghe được bên trong không còn tiếng nước liền hiểu được Vương gia đang chờ, nên tự mình quyết định đi đến trước tủ quần áo lấy một bộ tẩm y đã được xếp chỉnh tề.


Vậy mà Bảo Cân vừa mới quay đầu, liền thấy Vương phi ở bên cạnh đứng lên, nàng mới giả vờ kinh ngạc hô:
“Vương phi?”
Giang Diệu nhìn tẩm y trong tay Bảo Cân rồi nhận lấy, mặt không chút thay đổi nói:


“Ta tự mình lấy.” Nói xong Giang Diệu lại từ bên trong tủ quần áo lấy một cái tiết khố mang vào cho Lục Lưu.


Bảo Cân dịu dàng lui sang một bên, thấy Vương phi đi vào mới hướng về phía Bảo Lục cười cười. Các nàng làm nha hoàn đương nhiên biết Vương gia bảo bối Vương phi mà Vương phi thì cũng rất bảo bối Vương gia, mấy chuyện thϊế͙p͙ thân như này thì làm sao Vương phi sẽ cho phép nữ tử khác làm?


Chỉ cần dùng một kích là Vương phi liền tự mình mang vào cho Vương gia.