Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 114: Phiền muộn và hiểu ra

💋 edit: Phương Moe 💋
Sau khi yến tiệc kết thúc, Giang Diệu tìm một lý do rồi mới từ bên người mẫu thân Kiều Thị chạy ra ngoài.
Nàng sợ bị người khác nhìn thấy, nên còn cẩn thận khoác thêm một cái áo choàng xanh ngọc.


Thời điểm lén lút ra đến cửa sau của Tiết phủ, quả thực đã thấy có một chiếc xe ngựa đang lẳng lặng dừng ở đó, đứng bên cạnh là Lục Hà phong thái trang nhã.


Lục Hà nhìn thấy có người đi ra, liền nở nụ cười ôn hoà. Hắn đứng ở chỗ này cùng chủ nhân đợi gần nửa canh giờ, ngồi đếm cả sao, ngắm cả trăng, cuối cùng cũng coi như đợi được vị Giang tiểu thư này.
Lục Hà vội vàng tiến lên nói:
“Giang tiểu thư, Vương gia ở trong xe ngựa.”


Trong ngày thường đều là người khác chờ Vương gia, nhưng Vương gia nhà hắn đối với vị Giang tiểu thư này là chân tâm yêu thích, nên cũng không biết đã chờ qua bao nhiêu lần rồi, hơn nữa Vương gia lại tình nguyện chờ đấy.


Giang Diệu không được tự nhiên hướng về phía Lục Hà gật gật đầu, cẩn thận từng li từng tí một lên xe ngựa. Nàng mới vừa vén mành xe lên, thì bên trong liền duỗi ra một cánh tay, sau đó ngay lập tức ôm nàng mang vào, động tác này đúng là bá đạo lại ngang ngược, không biết lý lẽ.


Bên trong xe ngựa có chút tối, nàng ngồi ở trên đùi nam nhân, hai người dựa sát vào nhau ở bên trong không gian nhỏ hẹp thế này, tự nhiên có vẻ đặc biệt thân mật.


Giang Diệu ngồi không được thoải mái lắm nên mới động đậy thân thể để tìm vị trí dễ chịu hơn, đúng lúc này lại nghe được Lục Lưu nói:
“Đừng nhúc nhích”.


Thấy thế Giang Diệu liền ngồi im bất động luôn, nhưng nàng lại nghĩ sao mình có thể quá nghe lời hắn như vậy, vì thế nàng lại giãy giụa.
Chờ đến khi cảm giác được cái vị trí kia của nam nhân biến hoá, Giang Diệu mới nhất thời hiểu rõ, lập tức mặt đỏ phừng phừng.


Lục Lưu bất đắc dĩ cười cười, nói:
“Nói nàng đừng nhúc nhích rồi, vậy mà còn động…” Rồi hắn đến gần muốn hôn một cái lên mặt nàng.
Giang Diệu nghiêng mặt né sang một bên, không để hắn hôn mình, chỉ nghiêm túc nói:


“Không được động tay động chân, chàng có chuyện thì mau mau nói đi, nương còn đang chờ ta đấy.”
Hôm nay Lục Lưu xác thực là có chuyện quan trọng, chỉ an phận ôm nàng, chậm rãi mở miệng nói:
“Diệu Nhi, chúng ta kết hôn sớm một chút, có được hay không?”


Tại sao lại nói chuyện này bữa? Ban ngày không phải đã nói rồi sao? Giữa lúc Giang
Diệu đang nghi hoặc, liền nghe thấy Lục Lưu tiếp tục nói:
“… Ta muốn đi Dân Châu. Chúng ta kết hôn rồi nàng theo ta cùng đi, nhé?”
Đây là…
Giang Diệu ngẩn ra, rồi mới phản ứng được lời này của hắn là có ý gì.


Nàng sững sờ nhìn hắn, nói:
“Ta… Ta còn chưa muốn.”
Nàng vừa mới cập kê, thật có chút không nỡ cha mẹ của nàng.
Lục Lưu thực sự không nghĩ tới tiểu cô nương lại từ chối trực tiếp như vậy, nhất thời sắc mặt cũng có chút không dễ nhìn lắm, hắn nói tiếp:


“Lần này ta đi, có thể là phải đi khoảng hai, ba năm, nàng dự định ở tại đây chờ ta sao?”
Hai, ba năm sao? Giang Diệu theo bản năng nắm chặt tay trong tay áo.


Mấy năm qua đều là Lục Lưu nhϊế͙p͙ chính, Cảnh Huệ đế mới có thể vô tư, thoải mái như vậy, bây giờ nếu Lục Lưu muốn rời đi khoảng hai, ba năm… vậy ý tứ này chính là muốn uỷ quyền rồi.


Nàng biết Lục Lưu không phải là người lòng muông dạ thú như trong miệng người ngoài nói, trước mắt Cảnh Huệ đế đã lớn rồi, nên đây chính là thời điểm để hắn buông tay.


Nhưng nếu Lục Lưu vẫn ở trong kinh thành này, thì Cảnh Huệ đế khó có thể tự lực, tự cường được…nên hắn mới quyết định tách ra ngoài mấy năm.
(๑>◡<๑)


Trên đường trở về, Kiều Thị cùng hai con dâu nói chuyện, nhìn thấy nữ nhi chỉ yên lặng ngồi ở bên cạnh, dáng vẻ hồn vía lên mây, âm thanh mới dừng lại, vươn tay đặt lên trên mu bàn tay của nữ nhi, nhẹ nhàng vỗ mấy cái, thân thiết hỏi:
“Diệu Diệu, có chuyện gì sao?”


Nữ nhi này của nàng xưa nay hoạt bát, ở trước mặt người nhà có khi nào lại yên tĩnh ngoan ngoãn như vậy? Kiều Thị cho rằng thân thể nữ nhi không khỏe, lại hỏi:
“Hay là nơi nào không thoải mái?”
Tiết Kim Nguyệt cũng gật đầu theo, nói:


“Đúng nha, bình thường muội cùng tẩu nói nhiều như thế, hôm nay làm sao mà lại không nói tiếng nào?”


Giang Diệu nhìn mẫu thân bên người, còn có hai vị tẩu tẩu, trong lòng lại nghĩ đến lúc nãy cùng Lục Lưu nói chuyện, nhất thời trong lòng thật phiền muộn. Nàng lắc đầu một cái nói không có chuyện gì, chỉ nói hơi mệt chút.
Kiều Thị lúc này mới cười cười, đem nữ nhi ôm vào trong lồng ngực, nói:


“Mệt mỏi thì ngủ một chút, về đến nơi thì nương sẽ gọi con.”
Giang Diệu dựa vào người mẫu thân, thoáng chợp mắt. Mãi đến tận khi hồi phủ, Kiều Thị tự mình đưa nữ nhi về Cẩm Tú viện, nhìn nữ nhi rửa mặt nghỉ ngơi, uống một cốc sữa bò nóng hổi, rồi mới để cho nữ nhi lên giường.


Giang Diệu nằm ở trên giường nhỏ, thấy mẫu thân phải đi, mới vươn tay nắm lấy xiêm y của mẫu thân, hô:
“Nương.”
Kiều Thị cúi đầu nhìn tay nữ nhi, nói:
“Có chuyện gì sao?”
Giang Diệu suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi:


“Lúc trước, thời điểm nương gả cho cha, có hay không nỡ xa ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, còn có cả các cậu không?”
Tuy rằng đã qua gần hai mươi năm, nhưng trong đầu Kiều Thị vẫn là khắc sâu ấn tượng. Nàng cười cười, nói:


“Đâu chỉ không nỡ? Trước ngày kết hôn một ngày, nương còn nổi nóng nói không muốn gả, ngoại tổ mẫu của con còn mạnh mẽ giáo huấn nương một trận.”
Khi ấy nàng ở nhà mẹ đẻ bị tức, lúc động phòng hoa chúc, nàng còn trút tức giận đánh lên người phu quân đấy.


Nhưng nàng hạnh phúc vì mình được gả cho phu quân mình thương yêu, rồi phu quân còn có thể bao dung mọi chuyện của nàng, mà tháng ngày ở bên nhà chồng trải qua rất tốt, thời gian lâu dần, nàng cũng dần thích ứng được với chuyện mình đã lập gia đình.


Giang Diệu không nhịn được cười ra tiếng. Nàng biết mẫu thân tuy rằng xuất thân từ thư hương môn đệ, nhưng trong xương lại là người hoạt bát, khi còn bé nghịch ngợm cực kì. Nàng nằm nghiêng gối đầu lên gối, nghiêm túc cẩn thận nghe mẫu thân kể, sau liền ngủ thϊế͙p͙ đi.


Nữ nhi ngủ, Kiều Thị mới nhẹ nhẹ nhàng nhàng đem cánh tay của nữ nhi để vào trong chăn. Giơ tay vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của nữ nhi, tâm trạng Kiều Thị cũng là một trận cảm khái.


Làm mẫu thân, làm sao cam lòng để nữ nhi xuất giá? Nhưng nữ nhi lớn rồi, dù không nỡ thì vẫn phải lập gia đình. Có điều, nhớ tới Tuyên Vương sắp là con rể này, Kiều Thị vẫn rất hài lòng.
(๑>◡<๑)
Lúc này tại Khôn Cùng cung.


Cảnh Huệ đế đang ngồi ở nơi đây đợi Hoắc Tuyền, nhìn thấy Hoắc Tuyền đã tắm rửa xong từ bên trong đi ra, hắn mới đứng dậy, gọi:
“A Tuyền.”


Hoắc Tuyền mặc một thân trung y nguyệt sắc, tóc đen tùy ý túm lại, tư thái so với lúc trước nhìn thoải mái hơn chút, lại vừa mới tắm rửa xong nên càng có vẻ kiều mị ôn nhu. Thấy Cảnh Huệ đế vẫn còn ở đây, Hoắc Tuyền đúng là hơi kinh ngạc.


Nàng nhìn đầu Cảnh Huệ đế quấn băng gạc, mi mắt buông xuống, sau đó mới đi qua hành lễ.
Cảnh Huệ đế nhanh chóng đưa tay ra dìu nàng, nói:
“Nơi này không có người nào, nàng lại mang theo hài tử, không cần phải làm những hư lễ này.”


Hoắc Tuyền rửa sạch son cùng phấn hương, khuôn mặt mộc so với lúc ban ngày càng nhiều hơn mấy phần thanh lệ.


Lúc trước Cảnh Huệ đế không có quan sát tỉ mỉ nàng, dù sao hắn cùng Vệ Bảo Linh là thanh Mai Trúc mã nên trong lòng nghĩ đến nàng luôn có một loại cảm giác nàng cũng chỉ giống với những vị tiểu thư khác.


Nhưng ngày ấy ở Tây Sơn săn bắn, nàng làm việc nghĩa chẳng từ nan, muốn vì mình mà đánh đổi mạng sống, khiến tâm Cảnh Huệ đế vốn cực thiếu tình yêu thương bị rung động mãnh liệt.


Hắn lẳng lặng nhìn nàng, thấy nàng quần áo đơn bạc, nhớ đến nàng đang mang hài tử, hắn liền đỡ nàng đến bên giường.


Ở chung lâu như vậy, Hoắc Tuyền tự nhiên hiểu rõ tính tình Cảnh Huệ đế. Trong xương không có nửa điểm đế vương, nàng liền mặc hắn hầu hạ nàng lên trên giường, giúp nàng đắp kín chăn. Hắn không lên tiếng, nàng tự nhiên cũng trầm mặc không nói.


Chỉ là người mang thai có chút thích ngủ, hiện nay nàng quá buồn ngủ, hắn nãy giờ không nói gì, lại không đi, nàng mới bất đắc dĩ mở miệng nói:
“Hoàng thượng có lời muốn nói với thần thϊế͙p͙ sao?”


Cảnh Huệ đế hiểu được Hoắc Tuyền là người thông minh nhanh trí, hắn dừng một chút, trên mặt lộ ra một chút hổ thẹn, âm thanh hơi thấp chút, giống như hài tử làm chuyện xấu, không dám nhìn vào đôi mắt của nàng, nói:
“Chuyện hôm nay, đã để nàng chịu oan ức rồi.”


Hắn cũng không ngờ rằng, tiểu biểu muội ngày xưa dịu dàng hơn người, đơn thuần thiện lương lại có thể làm ra loại chuyện như thế.


Chỉ là, ở trong việc hôn nhân này, hắn thật sự có chút bạc đãi biểu muội. Hắn vốn là muốn giúp nàng tìm một người tướng mạo đoan chính, gia thế hiển hách hơn so với Phùng Ngọc Tuyền, nhưng không hiểu sao lại xảy ra sự việc kia.


“… Bảo Linh và trẫm từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hôm nay nàng chỉ là chịu đả kích, mới làm ra chuyện như vậy, A Tuyền, trẫm —— ”
Hoắc Tuyền lập tức nói:


“Thần thϊế͙p͙ rõ ràng ý tứ hoàng thượng. Vệ tiểu thư xác thực là nhất thời kích động, hoàng thượng yên tâm, chuyện này thần thϊế͙p͙ không để ở trong lòng, hoàng thượng không cần bận tâm ý nghĩ của thần thϊế͙p͙.”
Cảnh Huệ đế lúc này mới lộ ra nụ cười, kích động nắm tay Hoắc Tuyền, nói:


“Nàng có thể nghĩ như thế, thực sự là không thể tốt hơn. Nàng yên tâm, ngày sau trẫm sẽ cố gắng bảo vệ nàng…”
Hắn liếc mắt nhìn phần bụng hơi nhô ra của Hoắc Tuyền, nói tiếp:
“Còn có hài tử của chúng ta.”
Hoắc Tuyền gật đầu ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì khác.


Cảnh Huệ đế biết nàng có lẽ muốn ngủ, cũng không quấy rầy nàng, chỉ chậm rãi cúi người hôn một cái ở trên trán nàng, cười như trẻ con:
“Nàng ngủ đi, trẫm đi đây.”


Hoắc Tuyền nhắm mắt ngủ yên, nghe được bước chân Cảnh Huệ đế càng lúc càng xa, nàng mới từ dưới gối lấy ra một cái khăn lụa, dùng sức lau lau cái trán vừa bị hắn hôn, sau đó tiện tay ném đi, ngáp một cái, mím mím môi xoay người vào trong, thích ý ngủ.
(๑>◡<๑)


Bên ngoài Cẩm Tú viện, cây sơn trà sum suê lá, sáng sớm hai nha hoàn liền hái đầy một giỏ sơn trà, lấy sơn trà cùng phần thịt quả lê, mật ong và ngân nhĩ đem đun lên, làm thành canh cây sơn trà.


Bảo Lục mới vừa bưng một bát canh sơn trà từ phòng bếp nhỏ đi ra liền nhìn thấy Tiết Kim Nguyệt đến, nàng nhanh chóng hành lễ:
“Xin chào nhị Thiếu nãi nãi.”
Tiết Kim Nguyệt vốn đang xị mặt, nhìn lên thấy Bảo Lục bưng canh cây sơn trà, mới nuốt một ngụm nước miếng, nháy nháy mắt hỏi:


“Có còn nữa không?”
Tiết Kim Nguyệt đến Cẩm Tú viện ăn uống chùa cũng không phải là một hai lần, nhưng vị Nhị Thiếu nãi nãi này hoạt bát đáng yêu, xưa nay không có kiêu căng ngạo mạn nên bọn hạ nhân ở Cẩm Tú viện đều rất yêu thích nàng.


Hơn nữa Giang Diệu cũng luôn nhớ đến vị Nhị tẩu tẩu này, mỗi lần nhà bếp làm đồ ăn ngon, Giang Diệu đều sẽ dặn dò bọn nha hoàn làm thêm một chút, lâu dần Giang Diệu không dặn dò thì nhà bếp của Cẩm Tú viện cũng sẽ vì Nhị Thiếu nãi nãi mà làm thêm một phần.
Bảo Lục cười gật đầu, nói:


“Tất nhiên không thiếu phần của Nhị Thiếu nãi nãi. Vừa nãy tiểu thư đã phân phó, Nhị Thiếu nãi nãi thích ăn canh sơn trà, nên cố ý bảo bọn nô tỳ làm thêm hai bát lớn, bảo để Nhị Thiếu nãi nãi ăn no.”
Hai bát lớn, Diệu Diệu coi nàng là heo đây.


Tiết Kim Nguyệt trong lòng ghi nhớ, nhưng trên mặt không nhịn được vui mừng, xinh đẹp nói:
“Vậy ta đợi.”
Nói xong nàng liền đi vào gặp Giang Diệu.


Vừa vào nhà, nàng liền nhìn thấy tiểu cô nương ngồi ở trên giường nhỏ bên cửa sổ may đồ, dường như phát hiện có người đi vào, tiểu cô nương vội vàng đem đồ cầm trong tay giấu đến phía sau.


Con ngươi Tiết Kim Nguyệt sáng ngời, mau chóng đi tới, đoạt lấy đồ mà Giang Diệu giấu phía sau, nhìn một chút, mới cười cười giơ lên:
“Ồ? … Giày nam này làm thật là đẹp.”


Giang Diệu quả thực ngượng muốn chết rồi. Đó là nàng làm cho Lục Lưu. Có điều cũng may là Nhị tẩu nhìn thấy, nếu biến thành người khác, sợ là nàng càng thẹn thùng không biết rúc chỗ nào mất.
Nàng một lần nữa đem giầy đoạt lại từ trong tay Tiết Kim Nguyệt, ôm vào trong ngực, nói:


“Nhị tẩu tẩu không phải cũng từng làm giầy cho Nhị ca đó sao? Lần trước Nhị ca muội còn xỏ giầy đến đây khoe khoang đấy.”
Nói tới cái đôi giày kia, Tiết Kim Nguyệt thật ngượng ngùng gãi gãi mặt. Nàng làm một chiếc lớn, một chiếc nhỏ…(T ^ T)..vậy mà hắn còn xỏ được!


Tiết Kim Nguyệt đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giang Diệu, nói lầm bầm:
“Được rồi, là tẩu ước ao thủ nghệ của muội.”
Nàng nhìn Giang Diệu coi đôi giày này như bảo bối, liền lén lút đem đầu đến gần, hì hì cười, hỏi:
“Tặng Tuyên Vương?”


Hai người vốn là tỷ muội tốt nên không có lời nào là khó nói. Mấy ngày nay tâm tình nàng buồn bực, đang lo không có một người nói chuyện đây. Giang Diệu cúi đầu nhìn giầy trong lồng ngực, nói:
“Vâng. Muội chọc hắn tức giận, nên…”


Tiết Kim Nguyệt biết tính tình Giang Diệu là người biết sai liền sửa. Chỉ là, ở trong ấn tượng của nàng, Tuyên Vương kia uy vũ tự phụ, khí độ bất phàm, là người khó có thể thân cận, quả thực so với Nhị biểu ca của nàng còn càng đáng sợ hơn. Hiện nay nghe Giang Diệu nói làm một đại nhân vật như thế tức giận, Tiết Kim Nguyệt thật sự có chút khâm phục năng lực của muội ấy. Có điều —— chính nàng cũng không tốt hơn muội ấy chút nào.


Đôi mắt to của Giang Diệu ngạc nhiên nhìn Nhị tẩu nhà mình, hỏi:
“Hôm nay không phải Nhị ca được nghỉ sao? Tẩu như thế nào lại chạy đến nơi này của muội rồi?”


Nhị ca, Nhị tẩu tình cảm tốt, thường ngày lúc nào cũng dính lấy nhau, hôm nay hai người bọn họ nên ngọt ngọt ngào ngào ở cùng nơi mới đúng, nào có sức lực chạy đến chỗ nàng.
Nàng thấy Tiết Kim Nguyệt nhíu mày lại, thầm nói:
“Tẩu cũng chọc Nhị biểu ca tức giận.”


Nàng nghiêng đầu nhìn Giang Diệu, nói tiếp:


“Diệu Diệu, lần trước tẩu cùng muội nói là tẩu có chút bận tâm đến nha hoàn Quyển Bích. Sau đó ta nghe lời muội, cùng Nhị biểu ca nói chuyện rõ ràng, hắn không chỉ không tức giận, hơn nữa… Còn giống như thật vui vẻ. Tẩu tin tưởng hắn, biết hắn không phải là người trêu hoa ghẹo nguyệt, mà nha hoàn Quyển Bích này, đem mấy chuyện trong Chuế Cảnh viện xử lý ngay ngắn rõ ràng, có nàng giúp đỡ, tẩu cũng thoải mái chút. Ở chung một thời gian, tẩu rất yêu thích nha hoàn Quyển Bích này, sáng nay tẩu có chút mệt, liền nghĩ không muốn dậy giúp Nhị biểu ca mặc quần áo, tẩu liền kêu Quyển Bích đi vào, Nhị biểu ca lập tức đuổi Quyển Bích ra ngoài rồi không để ý tới tẩu …”


Tiết Kim Nguyệt hai tay quấn quýt, tâm trạng oan ức cực kỳ, nếu không phải tối hôm qua hắn dằn vặt cả đêm, nàng làm sao sẽ không dậy nổi hả? Nàng mới ngủ được có một chút, lại không phải ai cũng giống như hắn có thân thể cường tráng như vậy, mặc kệ dây dưa bao lâu thì tinh thần đều sáng láng.


Nghe đến đó, Giang Diệu quả thực muốn gọi Nhị tẩu một tiếng đồ ngốc. Nàng biết Nhị ca xưa nay không thích nha hoàn hầu hạ mặc quần áo.
Giang Diệu ngay lập tức nói:


“Tẩu thực sự là kẻ hồ đồ. Tính tình Nhị ca muội, tẩu còn không hiểu sao? Nhìn thì là người lạnh lùng nhất trong ba người ca ca, nhưng trong xương vẫn có chút tính trẻ con. Tẩu mệt không muốn dậy thì chỉ cần làm nũng với Nhị ca là được rồi, tẩu gọi Quyển Bích tiến vào làm cái gì, tỷ đúng là ngủ nhiều làm hồ đồ rồi.”


Tiết Kim Nguyệt nhất thời lo lắng không ngớt, ảo não nói:
“Tẩu hiện tại cũng rất hối hận, nhưng mà… Nhị biểu ca cũng quá hẹp hòi đi.”
Nam nhân làm sao có thể hẹp hòi như thế Mặc quần áo thôi mà, nàng chỉ phạm lỗi nhỏ vậy mà hắn cũng sưng mặt lên với nàng..


Buổi tối hôm qua có người còn cứ một câu trái tim nhỏ, hai câu trái tim nhỏ… thế mà đến sáng sớm liền không thèm để ý đến trái tim nhỏ này rồi.
Giang Diệu nói:


“Chuyện này sao lại là vấn đề hẹp hòi? Nhị ca muội quan tâm tẩu, nên cho dù chỉ việc nhỏ như này, Nhị ca cũng sẽ cảm thấy trong lòng tẩu không có hắn nên mới để cho nữ nhân khác hầu hạ hắn —— ”
Tiết Kim Nguyệt nghiêm túc cẩn thận nghe xong, thấy tiếng nói Giang Diệu im bặt đi, mới nhỏ giọng nói:


“… Giờ phải làm sao?”
“…bây giờ”
Âm thanh Giang Diệu yếu đi chút, cúi đầu nhìn giầy trong lồng ngực, tiếp tục nói:
“…tẩu nên đi tìm Nhị ca, người như Nhị ca, tốt nhất là phải dỗ dành.”
Ra là như vậy. Dỗ dành Giang Thừa Hứa, nếu là lúc trước thì Tiết Kim Nguyệt nghĩ


cũng không dám nghĩ tới, nhưng hiện nay nàng đối với chuyện này, cũng coi như là quen tay làm nhanh, xác thực dỗ dành hắn rất dễ nha. Nàng không có bao nhiêu do dự, nhìn Bảo Cân bưng canh sơn trà cho nàng đang đi vào, mới không thể chờ đợi được nữa, nàng cầm lấy cái muôi uống vào mấy ngụm, sau đó lau miệng một chút, con ngươi cong cong, quay về Giang Diệu nói:


“Vậy tẩu đi tìm Nhị biểu ca…”
Nàng đi mấy bước, quay về phía Bảo Cân dặn:
“Canh sơn trà ăn thật ngon, nhớ phần cho ta chút.”
Bảo Cân cười cười gật đầu, nói: “Nô tỳ biết rồi.”


Nhìn Nhị Thiếu nãi nãi đi ra ngoài, Bảo Cân mới liếc mắt nhìn tiểu thư đang ngồi ngây ngốc ở trên giường trù, thấy bát canh sơn trà đặt bên cạnh không hề được đụng đến.


Bảo Cân cho rằng tiểu thư vừa mới cùng Nhị Thiếu nãi nãi nói chuyện quá nhập thần nên quên uống, nàng đang muốn nhắc nhở đã thấy tiểu thư chạy đến bên tủ quần áo, lấy một cái áo choàng mỏng ra.
Lúc này nàng mới kinh ngạc thốt lên hỏi:
“… Tiểu thư muốn xuất môn sao?”


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Diệu tràn đầy nụ cười, thái độ kiên định gật đầu, nói:
“Đúng, ta muốn xuất môn. Em mau mau đi chuẩn bị xe ngựa đi, chúng ta sẽ từ cửa sau lặng lẽ đi ra ngoài.”


Nàng vẫn nói Nhị tẩu này là đồ ngốc, là kẻ hồ đồ, kỳ thực bản thân nàng mới là người hồ đồ nhất.
Hiện tại, nàng muốn xuất môn dỗ dành nam nhân của nàng. Không chỉ muốn dỗ dành hắn, hơn nữa nàng còn muốn nói cho hắn biết, nàng đồng ý đi với hắn đi.


Đừng nói là đi Dân Châu, cho dù vào rừng sâu núi thẳm ẩn cư cũng đều được. Chỉ cần thỉnh thoảng hắn có thể đưa nàng chở về gặp cha mẹ cùng các ca ca là được.