Editor: Thanh Du
*****
Lý Kiến Thành hơi khom người, dựa vào gốc cổ thụ sau lưng. Anh cúi đầu, một tay cắm vào nền đất bên cạnh, một tay túm chặt vạt áo, toàn thân run rẩy dữ dội, hơi thở hỗn loạn không dứt.
Mồ hôi chầm chậm lăn dài theo gò má anh, rơi xuống trước mắt, nhanh chóng ngấm vào vạt áo rồi biến mất.
Lát sau anh gắng sức mở mắt ra, nhìn khoảnh đất trống trước mặt mình. Thấy khung cảnh trước mắt vì cơn đau này mà trở nên méo mó, không khỏi cười nhạo bản thân.
Sau khi sống lại, từ lần đầu tiên phát bệnh, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Không dùng bất kì thứ thuốc giảm đau nào, chỉ dựa vào nghị lực của bản thân mà chống đỡ.
Ra sức bình ổn hơi thở, nhưng cơn đau như dao cắt lại thủy chung không có dấu hiệu ngừng lại. Mỗi lần phát đau tựa như một mũi tên nhắm thẳng vào tim, cảm giác hành hạ này cứ lặp đi lặp lại trong lòng, không biết đến bao giờ mới kết thúc.
Đau đớn lấp đầy suy nghĩ, khiến anh không thể phân tâm. Tình hình xung quanh thế nào, Lý Kiến Thành đã hoàn toàn không hay không biết, chỉ có tiếng binh đao va chạm văng vẳng từ xa là nghe được rõ ràng.
Trận chiến kia…… chỉ e vẫn còn chưa chấm dứt …..
Lý Kiến Thành hoảng hốt nghĩ, chỉ là lúc này anh lại lực bất tòng tâm, không còn hơi sức đâu mà để ý.
Anh không biết mình đang ở nơi nào, không biết mình đã đợi bao lâu, thậm chí không biết…… rốt cuộc mình đang chờ đợi điều gì?
Mình…… đang thực sự chờ đợi điều gì?
Lý Thế Dân thúc ngựa lao đi, chỉ lưu lại một vết mờ trong tâm trí mông lung của anh. Cũng như cát bụi cuốn lên sau vó ngựa hắn, dần dần tiêu tan, quả là…… giống như một ảo ảnh.
Người đã từng bắn mình một tiễn xuyên tim ở kiếp trước, đến kiếp này thật sự sẽ vì cứu mình mà bất chấp tất cả?
Lý Kiến Thành âm thầm thở dài một hơi, không muốn nghĩ đến câu trả lời.
Nhưng vào đúng lúc này, bên tai lại mơ hồ nghe tiếng vó ngựa, lộc cộc lộc cộc, từ xa lại gần, dần dần trở nên rõ ràng. Dù chỉ nghe tiếng, cũng đủ biết nó đang phi vù vù như gió.
Trong lòng bỗng dưng căng thẳng, không biết nghĩ gì, anh gần như hoảng hốt ngước mắt lên, nhìn về phía thanh âm phát ra.
Khoái mã màu nâu cuốn bụi phi đến, bóng dáng dần dần hiện rõ trong tầm mắt. Con ngựa này Lý Kiến Thành nhận ra được, từ ngày khởi sự ở Thái Nguyên, trên chiến trường nó chưa bao giờ rời khỏi Lý Thế Dân một bước.
Nhưng cho đến khi nó chạy lại gần, Lý Kiến Thành bỗng dưng ngẩn người.
Lưng ngựa trống không. Một người một ngựa rời đi, đến khi trở về lại chỉ còn ngựa.
Chỉ còn ngựa mà thôi.
Con ngựa lắc lư dải bờm, phóng về phía anh, nhìn anh rồi thấp giọng hí lên một tràng dài.
Lý Kiến Thành đứng lặng ra mà nhìn, người không hề nhúc nhích. Mãi cho đến khi con ngựa dừng chân, thả vật gì rơi trên mặt đất.
Cúi đầu nhìn theo tiếng rơi, chỉ thấy một cái bình sứ nhỏ lăn đến bên chân. Nhưng cái bình sứ kia đối với mình…… lại quá đỗi quen thuộc.
Gần như là bản năng, Lý Kiến Thành lảo đảo bước lên rồi ngồi xuống, nắm chặt bình sứ kia trong tay giống như người chết đuối vớ được cọc. Thuần thục mở nắp bình, đổ một viên thuốc vào lòng bàn tay, ngửa đầu nuốt xuống.
Thở ra một hơi rất dài, Lý Kiến Thành cảm thấy bình sứ ban đầu vốn lạnh lẽo như nước, giờ này chạm vào vẫn còn sót lại chút hơi ấm. Anh chầm chậm ngẩng đầu, bỗng nhận ra trên cổ con ngựa kia lại treo lủng lẳng một cái bọc.
Lý Kiến Thành bình ổn hơi thở, tựa vào gốc cổ thụ phía sau rồi từ từ đứng dậy, chầm chậm bước tới, cởi cái bọc kia ra.
Kế đó, tay anh bỗng run rẩy dữ dội. Cái bọc trong tay rơi bịch xuống đất, đồ vật bên trong vung vãi khắp nơi.
Trong cái bọc này, rõ ràng là…… áo choàng của Lý Thế Dân……
Lý Kiến Thành ngồi xuống, một lần nữa nhặt tấm áo choàng kia lên, nắm chặt trong tay. Chỉ thấy một góc áo choàng đã cháy sém, trên nền vải xanh biếc ban đầu đã nhuốm lên những vệt máu loang lổ, gần như mất đi màu sắc nguyên sơ.
Mà xung quanh mình, chừng mười cái bình sứ sứ nhỏ giống y như nhau đã lăn đầy đất. Thân bình bám đầy tro đen quyện với màu đỏ của máu, loang lổ khó coi.
Trong nháy mắt, tâm trí không biết đã bị thứ gì ngăn trở, khiến anh không thể suy nghĩ. Lý Kiến Thành chầm chậm quét mắt qua đống hỗn độn xung quanh, phát hiện trong đầu mình quả thực trống rỗng.
Cho đến khi ánh mắt bắt gặp một vật lăn trên mặt đất.
Đó là một cái mũ cài bằng ngọc, một đầu cắm vào nền đất, đầu kia khảm dạ minh châu, phơi bày rõ ràng trước mắt.
Lý Kiến Thành chậm rãi vươn tay, lai đi bụi bẩn bám trên đó. Anh cảm thấy đầu ngón tay mình không ngừng run rẩy, dừng một chốc, cuối cùng nắm chặt vật kia trong lòng bàn tay.
Vật ấy làm sao mà rơi vào tay Lý Thế Dân, lâu nay lại bị lẳng lặng dấu diếm như thế nào, Lý Kiến Thành không hề hay biết.
Nhưng hôm nay, nó lại trở về với chủ cũ bằng cách này.
Lý Kiến Thành đột ngột đứng dậy, phóng mắt nhìn về doanh địa phương xa vẫn chìm trong vòng chiến hỏa. Lúc này đã chạng vạng, ánh tà dương chiếu xuống cánh đồng hoang vu cũng không thể che đi tiếng binh đao ngày càng gay gắt phía xa.
Năm ngón tay ra sức siết chặt vật nắm trong tay. Lý Kiến Thành ngơ ngẩn nhìn về phương xa, đột nhiên lắc đầu cười ra tiếng.
— Lý Thế Dân……
— Ngươi tưởng chỉ cần liều mạng vì mấy bình thuốc này, món nợ kiếp trước sẽ xóa bỏ hoàn toàn?
— Ngươi đinh ninh làm thế thật sự có thể khiến ta xúc động và lung lay nửa phần?
— Không……
— Dù chết, ngươi cũng phải chết trong tay ta.
— Ngươi chưa từng trải qua nỗi tuyệt vọng khi bị bao vây và cô lập? Chưa từng trải qua nỗi đau khi mũi tên kia xuyên thẳng vào tim?
— Trước khi nếm trải tất cả…… ngươi làm sao có thể gặp chuyện bất trắc…… làm sao có thể…… chết chứ……
……
Có lẽ là do cơn đau vừa khỏi, thể xác lẫn tinh thần đều yếu nhược, mỗi câu tự nhắc bản thân lại cứ như một lưỡi dao sắc, từng nhát từng nhát đâm sâu vào lòng.
Lý Kiến Thành rũ mắt, ngơ ngẩn nhìn những món đồ rơi vung vãi trên khoảnh đất trước mặt. Thần sắc anh bình tĩnh khác thường, nhưng bàn tay lại run run túm lấy vạt áo trước.
Rõ ràng vừa mới uống thuốc, không hiểu vì sao…… ngực vẫn đau đến thế?
Cơn đau đến nghẹt thở này, anh chưa bao giờ trải qua.
Lý Kiến Thành ra sức đè nén cảm giác run rẩy toàn thân, muốn thoát ra khỏi thứ cảm xúc không thể nói rõ này. Nhưng cuối cùng, lại vô lực ngã quỵ xuống đất.
Bỗng dưng phát giác, đây là lần đầu tiên mình hoảng loạn thất thố đến vậy.
Sống lại rồi, anh muốn rửa nhục, khiến Lý Thế Dân cũng nếm trải nỗi đau của mình khi đó; cũng muốn dùng chính đôi tay mình kiến lập nên vương triều họ Lý.
Anh nghĩ đến những thứ mình muốn đoạt lại, nghĩ đến cách thức báo thù, nghĩ đến con đường xây dựng triều Đường…… chỉ không nghĩ đến duy nhất một điều, nếu trước đó Lý Thế Dân chết đi, mọi chuyện…… biết phải làm sao?
Nếu hắn vì mình mà chết…… lại phải làm gì?
Lý Kiến Thành cười khổ một tiếng, biết mình tuyệt không thể trả lời. Anh thậm chí còn không thể dùng đôi ba câu để miêu tả tâm tình của mình lúc này.
Một lúc sau, anh vùng vẫy đứng dậy, thầm nghĩ cứ ngồi chờ ở đây, chẳng thà…… đi xem tình hình thế nào.
Nhưng bất thình lình, động tác của anh thoáng đông lại.
Hình như anh lại nghe thấy tiếng vó ngựa.
Trái tim, bỗng hẫng đi một nhịp.
Chỉ là lần này Lý Kiến Thành không ngẩng đầu lên ngay. Anh vẫn giữ tư thế cúi đầu, rũ mắt nhìn xuống khoảng đất trống phía trước, nghe tiếng vó ngựa bên tai từ xa lại gần, không phân biệt rõ đây là thực hay ảo.
Anh nghe tiếng vó ngựa cách đó không xa từ từ hoãn lại, nghe đối phương xuống ngựa, nghe đối phương tiến từng bước lại gần, nghe đối phương dừng chân ngay trước mặt mình……
Nhất thời không ai mở miệng, chỉ nghe tiếng gió thổi vi vu bên tai bỗng trở nên hết sức rõ ràng.
Nhưng hai bên cứ lặng thinh không nói, chờ đợi, ngóng trông, thăm dò lẫn nhau, hoặc cũng có thể do sợ hãi điều gì.
Rốt cuộc, Lý Kiến Thành chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt.
Nhìn theo bóng người nghiêng nghiêng in trên mặt đất, Lý Thế Dân toàn thân đầm đìa máu tươi đứng dưới ánh tà dương sắp tắt, thân hình cao lớn, đường nét rắn rỏi.
Máu không ngừng chảy dọc theo cánh tay phải của hắn, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất dưới chân, toát ra sắc đỏ khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Lý Thế Dân chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, sừng sững bất động. Hắn rũ mắt, nhìn Lý Kiến Thành đăm đăm, ánh mắt mang theo vẻ nghiêm nghị hòa với sâu xa xưa nay chưa từng có.
Trong nháy mắt, Lý Kiến Thành giật mình phát hiện người trước mặt mình chẳng biết từ bao giờ đã trưởng thành đến thế.
Hắn đã có thể gánh vác trọng trách, không còn là thiếu niên ngày xưa luôn bám riết theo mình nữa.
Rất lâu sau, anh nghe hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Đại ca, ta…… đã trở về.”
Một tiếng gọi, phảng phất như cách xa mấy đời.
Lý Kiến Thành lặng lẽ nhìn hắn, không nói một lời.
Nhưng ngay sau đó, Lý Thế Dân đã đột ngột quỳ xuống, cúi người đưa tay dùng sức ôm chặt anh vào lòng.
Lực đạo mạnh mẽ, dường như muốn đưa anh dung nhập vào thân thể mình.
*****
Lý Thế Dân chưa bao giờ thấy ánh mắt này của đại ca.
Ánh mắt ấy đã không còn vẻ bình thản, lý trí, xa cách lẫn thờ ơ thường ngày, thay vào đó là một thứ tình cảm không thể diễn tả bằng lời. Chầm chậm lay động nơi đáy mắt, âm thầm mà lại khiến người ta không thể bỏ qua.
Hình như…… còn lấp loáng vết nước mắt.
Chỉ trong nháy mắt, thần sắc kia đã biến mất như ảo ảnh. Nhưng Lý Thế Dân lại cảm thấy, vì ánh mắt này, hết thảy đều đáng giá.
“Đại ca……” Im lặng một lát, hắn chậm rãi mở miệng, “Đại ca uống thuốc chưa? Giờ đã khỏe lên rồi chứ?”
Người trong lòng để mặc cho hắn ôm, nghe vậy chỉ im lặng, hồi lâu mới cúi đầu đáp: “…… Đã ổn rồi.” Vừa mở miệng, thanh âm đã bình thản như nước, cứ như thoáng dao động trong đáy mắt vừa rồi không phải của anh vậy.
“Vậy là tốt rồi.” Lý Thế Dân cười cười, cố gắng bình ổn giọng nói của mình, “Như thế…… Thế Dân không đi một chuyến vô ích.”
“Tình hình trong doanh thế nào rồi?” Một lúc lâu sau, hắn mới nghe Lý Kiến Thành hỏi. Giọng điệu thản nhiên, dường như không mang theo bất cứ cảm xúc nào.
“Phụ thân sau khi đánh hạ thành Trường An đã lập tức dẫn quân cứu viện, giờ này dĩ nhiên không còn gì phải lo lắng. Cho nên Thế Dân tới đón đại ca về thành.” Lý Thế Dân dừng một chút,“May mà phụ thân kịp thời đến cứu, bằng không……”
Nếu không nhờ Lý Uyên cứu viện đúng lúc, hắn mang theo cánh tay bị thương, đơn thương độc mã nghênh địch, làm sao chống đỡ được mà quay trở về?
Nhưng Lý Thế Dân cũng không nói tiếp, dứt lời chỉ cúi đầu cười gượng một tiếng.
Lý Kiến Thành không nói tiếp, lại hỏi: “Trụ quốc ra sao rồi?”
Lý Thế Dân cười gượng, nhưng cũng thành thật đáp: “Trụ quốc trúng một tên vào bụng, phụ thân đã phái người đưa gã về Trường An tĩnh dưỡng trước rồi.”
Lý Kiến Thành nghe vậy thì nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, nói: “Nếu đã thế, chúng ta…… cũng nên mau chóng quay về thành.”
Nhưng vừa đứng dậy, tay đã bị Lý Thế Dân nắm chặt.
“Đại ca,” Lý Thế Dân ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt xoay chuyển, “Đại ca không muốn hỏi gì nữa sao?”
Lý Kiến Thành quay người, đối diện với hắn. Lúc này anh đứng thẳng, Lý Thế Dân quỳ trên mặt đất, tư thế của hai người đảo ngược lại so với ban nãy. Hồi lâu, anh lẳng lặng dời mắt, chậm rãi hỏi: “Vì sao…… chỉ có ngựa về trước?”
“Ngựa chở thêm người thì không chạy nhanh được. Chậm một khắc, đại ca lại phải chịu khổ thêm một khắc……” Lý Thế Dân nghe vậy mỉm cười, “Cũng may là con ngựa này thuộc đường.”
Trải qua một trận chiến kinh tâm động phách mới quay về từ biển lửa, qua miệng hắn chỉ còn vài câu bâng quơ như gió thổi mây trôi.
“Làm phiền Thế Dân rồi.” Dừng một chút, Lý Kiến Thành thản nhiên nói, “Giờ hãy mau về thành thôi.” Dứt lời lại định rút tay ra.
Nhưng tay anh vẫn bị Lý Thế Dân nắm chặt. Lý Kiến Thành lại quay người, thấy Lý Thế Dân giữ nguyên tư thế cũ, lẳng lặng nhìn mình. Thứ tình cảm hiện lên trong mắt hắn anh đã quen thuộc từ lâu, nhưng lại chưa bao giờ…… thấy rõ ràng như hôm nay.
“Đi thôi.” Anh rũ mắt, lại mở miệng, giọng anh khẽ như một tiếng thở dài.
“Đại ca, huynh đang run.” Lý Thế Dân giữ chặt tay anh, hạ giọng nói.
“Thật sao,” Lý Kiến Thành thản nhiên mỉm cười, cũng không cử động, “Hẳn là vì…… bệnh cũ chưa khỏi hẳn”
Vừa nói, Lý Thế Dân vừa đứng dậy, từ từ vòng ra đứng trước mặt anh. Ý cười trên mặt hắn dần dần nhạt đi, ánh mắt hắn nhìn Lý Kiến Thành lại càng trở nên sâu xa mà chăm chú.
Một lát sau, hắn vươn tay, chầm chậm vuốt ve gương mặt anh. Đầu ngón tay không ngừng kiềm chế, lại có vài phần run rẩy.
Nhưng Lý Kiến Thành chỉ đứng yên tại chỗ, không trốn cũng khôn tránh. Anh rũ mắt nhìn vai trái không ngừng rỉ máu của đối phương, nhìn vệt đỏ sẫm kia tí tách rơi xuống, nở ra những đóa hoa rực rỡ trên mặt đất.
Kế đó, đầu vai bị đẩy mạnh, người đã áp lên gốc cổ thụ phía sau.
“Đại ca……” Lý Thế Dân vẫn nhìn anh, lúc này giọng nói đã hơi khàn khàn.
“Thế Dân,” Lý Kiến Thành đối diện với hắn, nét cười bỗng trở thành như có như không, “Lại muốn cậy mạnh…… như lần trước sao?”
Lý Thế Dân đờ người, lại lắc đầu rất khẽ, nói: “Nhưng đại ca…… ánh mắt huynh…… đã không còn như trước.”
Lý Kiến Thành bỗng chốc giật mình. Anh lẳng lặng nhìn Lý Thế Dân, tự hỏi không biết vẻ mặt mình in trong mắt đối phương rốt cuộc là như thế nào. Mà lúc này đối phương cũng đã buông tay, cười khổ một tiếng.
“Đại ca, ta nghĩ……” Lý Thế Dân nhìn anh đăm đăm, thanh âm thấp như một tiếng thở dài, “Dù huynh là một khối băng, thì chung quy cũng có ngày tan chảy.” Dừng một chút, lại tiếp, “Ta nguyện ý chờ.”
Lý Kiến Thành vẫn kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt chạy dài theo cánh tay bị thương, cho đến vệt máu đã gần như đông lại trên mặt đất.
“Thật sao……” Đột nhiên lắc đầu, nở nụ cười mỉa mai.
“Đại ca?” Lý Thế Dân nghe vậy, kinh ngạc nhìn anh.
Nhưng ngay sau đó, Lý Kiến Thành đột ngột giữ chặt gáy hắn, nghiêng người hôn lên.
Lời tác giả: Hôm qua tui bị kích động nhẹ, chỉ muốn nôn, cũng không có ý muốn nâng ai dìm ai cả. Trộm nghĩ, đại ca và nhị ngốc không thể so sánh cao thấp, hai người đều là nhân trung long phượng, đều là thiên chi kiêu tử. Tuy tui thiên vị đại ca, nhưng công tích của nhị ngốc tui tuyệt đối không phủ nhận. Đế vương có những lúc phải mạnh tay, ai ngồi lên ngai vị kia có lẽ đều phải trở nên độc ác.
Trước kia tôi đã đọc quyển sách nào đó nói trên thực tế vào thời điểm xảy ra chính biến Huyền Vũ môn, nhị ngốc đã bị đại ca bức đến tuyệt lộ. Đại ca được Lý Uyên ủng hộ, được đa số vương thất thừa nhận, có tước hiệu thái tử, thậm chí lúc đó đã bắt đầu tước dần binh quyền của nhị ngốc, cho nên nhị ngốc không còn cách nào khác, buộc phải binh đi đường hiểm. Tui ưa cách giải thích này, dù sao nghe cũng có vẻ bất đắc dĩ, cũng còn lại vài phần nhân tình.
Cho nên, nói theo lập trường của nhị ngốc thì chính biến Huyền Vũ môn là một bước đi mấu chốt của hắn, có lẽ cũng là bước thành công nhất. Nhưng đối với đại ca, lại thực khiến người ta thương tiếc thở dài. Anh là vật hi sinh của lịch sử, lịch sử thậm chí không cho anh cơ hội hiển lộ tài năng.
Đương nhiên, lịch sử đều mang trong mình những nhân tố riêng của thời đại, những gì nhị ngốc đã làm là không thể thay đổi, đây cũng không phải điều khiến tui oán hận. Cái tui không thể chấp nhận nổi là trong mắt một số người, hành động thí huynh bức phụ biến thành đúng lý hợp tình; mà không hạ đòn sát thủ với người thân, ngược lại biến thành một loại biểu hiện “vô năng”. Đúng là quá mỉa mai mà.
Chuyện này nên ngừng ở đây là được rồi, quan điểm cũ dù sao cũng có phần bất công. Cái gọi là lịch sử, chúng ta chỉ là nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí, cho nên mỗi người giữ một quan điểm riêng cũng không sao, không cần soi xét quá kĩ làm gì.
Kì thực đối với tui, đại ca lẫn nhị ngốc đều là con cưng cả. Tui sẽ không vì thích đại ca mà bôi đen nhị ngốc, điều này hẳn các thím cũng có thể cảm nhận được. Còn nữa, nếu tui ghét nhị ngốc thì cũng không để hắn làm công đâu đúng hông ~=w=
Cho nên, mọi người chỉ cần vui vẻ đọc truyện là được rồi ~~o(* ̄▽ ̄*)ブ
A, trong lúc đi chơi hình như mọi người đã ( ⊙ o ⊙)! quên quy tắc …… nhớ trở về chương trước ôn lại một lần = =+
Các thím hiểu mà ……
Hôm nay bị dì lớn phản đối, đau đầu chết đi, ngày mai nhất tịnh sẽ rep comment, thông cảm nha ~~
Hừ, các thím có đè tui ra rếp tui cũng không thèm để ý!!! ( ̄ヘ ̄o#) o( ̄ヘ ̄o#) o( ̄ヘ ̄o#)
———————————————–
Lời editor: Nhân bài tâm sự dài dằng dặc của tác giả, cũng muốn nói vài lời về Lý Thế Dân. Trước kia mình biết đến Lý Thế Dân qua mấy quyển tiểu thuyết dã sử, ôi thôi hình tượng được tô vẽ hoành tráng khỏi bàn làm mình cũng phát mê, lúc ấy đã biết cái gì gọi là nâng lên dìm xuống trong ba tấc lưỡi đâu, nhưng vẫn thấy hơi khó tiêu cái vụ giết anh em đoạt vị. Chỉ từ khoảng 1 năm trước khi đọc Thịnh Đường lần đầu tiên, mình mới lò dò đi tìm hiểu về đại ca, và sau 1 tuần cắm lều trong box Lý Kiến Thành thuộc mình chính thức bị tẩy não:v Khỏi nói cũng biết fan Thành anti Dân dữ dội đến mức nào, cho nên chút cảm tình thời thơ ấu đã bay biến sạch sẽ chỉ trong một tuần ngắn ngủi ấy thôi. Trước vẫn cứ nghĩ đại ca vô năng, tứ đệ gian xảo, bác già đối xử bất công và Lý Thế Dân tâm hồn thuần khiết như bạch liên hoa bị ép vào đường cùng buộc phải tạo phản, sau khi biết đại ca mới đúng là mẫu giai lý tưởng của mình thì cái tên Lý Thế Dân đã nằm chễm chệ trong list đen để có chuyện gì bực mình lại lôi ra mát mẻ vài câu cho hả giận =))
Nhưng mình anti Lý Thế Dân trong sử cũng không hoàn toàn vì lý do hắn giết mất anh giai mình yêu nhất và bồi táng theo một đám trẻ con vô tội. Mình cũng hiểu trong đấu tranh chính trị khó tránh khỏi hi sinh, khó tránh diệt cỏ tận gốc, dù sao trên đời cũng chỉ có một Triệu Khuông Dận mà thôi. Cái làm mình anti Lý Thế Dân nhất chính là hắn ta không dám thừa nhận tội ác của mình, tìm mọi cách nâng mình lên mây xanh và dìm đối phương xuống đáy bùn, làm như mình thánh thiện lắm còn đối phương xấu xa đủ bề, biến hành động thí huynh sát đệ, bức phụ thoái vị của mình thành chính nghĩa ngời ngời, hoặc cũng có thể vì hắn ta quá tự cao, coi mọi chuyện mình làm là thiên kinh địa nghĩa, là thay trời hành đạo nên không hề ngượng mồm khi bôi xấu đối phương, đó mới là lý do mình không thể ưa nổi Lý Thế Dân. Dù sao đối thủ cũng đã chết rồi, không thể làm gì được mình nữa thì mình cũng nên tôn trọng người ta một tí, biết tôn trọng đối thủ mới là anh hùng chân chính, (mà đối thủ này còn là người thân của mình). Cứ vênh vang cho lắm vào xong đêm ngủ không ngon giấc, các con thi nhau học tập gương sáng của cha, kết quả chết gần hết vì đấu đá quyền lực, về già sợ xuống suối vàng gặp người thân đến độ mời đạo sĩ luyện tiên đan mong trường sinh bất lão xong cuối cùng chết vì trúng độc, sướng chưa. Chậc đúng là xưa nay trên đời cũng chỉ có một Triệu Khuông Dận, cũng chỉ có một Tư Mã Thiên ~