Trong phòng nghỉ, Liên Kỳ Quang ngồi trên ghế tò mò nghịch không gian khí trong tay, vừa tùy ý để một nữ nhân chải chuốt tóc mình.
Hiện giờ, không gian khí đã là một thứ phổ biến, cơ hồ là một bộ trận trên tay, chẳng qua có tốt có kém mà thôi. Kém thì chỉ là thu vào bỏ ra bình thường, còn tốt chẳng những có thể cất giữ đồ đạc, hơn nữa có thể giữ thức ăn tươi mới, không gian lớn có thể đặt xe huyền phù, phi hành khí. Hơn nữa, không gian khí có thể căn cứ theo yêu cầu của người dùng mà biến thành bất cứ hình dạng nào, tỷ như một món trang sức nhỏ hoặc một loại vũ khí.
Trong lòng Liên Kỳ Quang, trong thời tận thế những không gian dị năng giả chính là kho hàng di động, mà hiện giờ cũng có lực sát thương thật lớn. Tỷ như, bước nhảy không gian, xé rách không gian, mở ra khốn cảnh hư vô.
Nếu trước kia không gian dị năng giả cũng có thực lực như vậy thì không có nhiều người chết đến vậy đi. Con ngươi Liên Kỳ Quang hơi tối sầm. Sức chiến đấu của bọn họ là con số không, nhưng lại là kho thức ăn di động giúp mọi người bảo mệnh, vì thế luôn được người khác liều mạng bảo hộ.
“Phu nhân.” Tề quản gia từ ngoài cửa tiến vào: “Đây là đồ cưới vừa đưa tới, ngài có muốn thử trước không, nếu có chỗ nào không thích hợp có thể chỉnh sửa.” Tề quản gia nói xong, người máy ở bên cạnh lập tức nâng quần áo trong tay tới.
Đó là một bộ tây trang trắng được may bằng chỉ bạc, hoa văn được thêu trên đó cũng là màu bạc, nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là long văn trong truyền thuyết viễn cổ, chỉ cần không phải người mù, vừa thấy liền biết, quần áo này nhất định không phải phàm vật.
Liên Kỳ Quang thu hồi suy nghĩ, buông không gian khí trong tay xuống, đứng dậy đi tới bên cạnh người máy đứng sau Tề quản gia, nhìn cũng không nhìn liền bắt đầu cởi đồ.
“Phu nhân!” Tề quản gia tiến tới nắm lấy cổ tay đang chuẩn bị cởi đồ của Liên Kỳ Quang, khóe mắt có chút run rẩy.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn cái tay đang túm tay mình, suy tư xem có nên chặt đứt nó hay không.
“Phu nhân.” Tề quản gia thu tay lại, chỉnh lý y phục, khôi phục bộ dáng trầm ổn ngày thường: “Phu nhân, nơi này có phòng thay đồ.” Tề quản gia chỉ căn phòng bên trong, mỉm cười nói.
Liên Kỳ Quang thản nhiên nhìn Tề quản gia, xoay người đi tới phòng thay đồ.
Bên trong, Liên Kỳ Quang lưu loát cởi quần áo trên người, cầm lấy đồ cưới được Tề quản gia chuẩn bị, đang định mặc vào nhưng nhìn thấy chính mình trong gương thì khựng lại. Trên làn da trắng nõn như ngọc, một con rắn màu trắng bạc lượn vòng trên cổ, cái đầu phun ra đầu lưỡi trôi nổi ở phần ngực. Ngón tay Liên Kỳ Quang nhẹ nhàng chạm vào đầu bạch xà, sự tồn tại của nó không quá rõ ràng, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không chú ý tới, nhưng, nó lại chân chân thực thực tồn tại.
Trên mặt Liên Kỳ Quang hiện lên một tia mê mang, trước đó không có a. Ngón tay đảo qua xà văn, cảm thụ sự tồn tại của nó. Rất quen thuộc, tựa hồ đã nhìn thấy ở đâu đó.
“Phu nhân, phu nhân! !” Âm thanh Tề quản gia ở bên ngoài truyền vào, Liên Kỳ Quang hồi phục tinh thần, thu lại vẻ mờ mịt, khôi phục lãnh tĩnh. Nhanh chóng thay đổi quần áo, mở cửa bước ra ngoài, trước sau vẫn duy trì khí khái nhàn nhã.
Nháy mắt Liên Kỳ Quang mở cửa, tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng hốt. Thiếu niên một thân tây trang trắng, hoàn toàn lộ ra vẻ ngây ngô lại ngọt ngào cùng thân mình hoàn mt4.
Bên dưới áo vest là áo sơ mi trắng cởi bỏ hai cúc, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện. Mái tóc vốn hỗn độn luôn che khuất ánh mắt được chải gọn qua một bên, đôi ngươi đen tuyền như mặc ngọc lộ rõ. Cái mũi khéo léo, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt long lanh ướt át, giống như giây tiếp theo sẽ có nước mắt chảy ra, kiên định cỡ nào cũng không chịu nổi.
Cực phẩm a ! ! Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người. Bộ dáng này thực sự là khiêu khích người ta phạm tội, đừng nói khu một, cả Lam tinh này cũng không tìm ra mấy người.
Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi trên sô pha, nhìn thiếu niên trên màn hình, đáy mắt âm u. Mà đám Hiên Lãng ở bên cạnh thì đều xem tới ngây người.
“Sớm biết chị dâu bộ dạng dễ nhìn nhưng không ngờ đổi cách ăn mặc liền yêu nghiệt đến vậy.”
“Xinh đẹp như vậy, làm vợ của boss thực đáng tiếc mà.” Trọng Mục lắc đầu.
Hạ Hầu Thiệu Huyền liếc mắt trừng một cái, thành công làm đám người đang lải nhải ngậm miệng, bọn họ cũng không muốn vô duyên vô cớ bị gán cái mác chỉ đạo mà hung hăng đánh đập a.
Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Liên Kỳ Quang, trong mắt là ý tứ hàm xúc không rõ.
An Dịch mỉm cười: “Boss, anh xác định muốn tiến hành kế hoạch kia?”
“Chuyện này các cậu không cần nhúng tay nữa.” Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm giọng mở miệng, âm thanh trầm thấp làm người ta cảm nhận được áp lực vô hình, này được tạo thành từ vô số thi thể cùng máu tươi trên chiến trường.
“Thế nào? Boss động tâm rồi à?” An Dịch cười gian: “Đúng nha! Một người đẹp như vậy, trên cả Lam tinh cũng không tìm ra mấy người. Cho dù là một kẻ vô dụng cả dị năng lẫn thể năng, nhưng với gương mặt kia cũng đủ làm vô số nam nhân cùng nữ nhân điên cuồng.”
“Kẻ vô dụng.” Nghĩ tới tình cảnh nhìn thấy trên quảng trường khu ba ngày đó, Hạ Hầu Thiệu Huyền xùy một tiếng, làm nhiệt độ trong phòng lại giảm thêm vài nấc: “An Dịch, tôi thấy mấy năm nay cậu quá an nhàn nhỉ.”
An Dịch hơi sửng sốt: “Có ý gì?”
“Tình báo của cậu nên chỉnh sửa một chút.”
“Tôi đã đáp ứng ông nội sẽ suy nghĩ một chút, các cậu không cần nhúng tay nữa.” Không cho An Dịch có cơ hội thắc mắc, Hạ Hầu Thiệu Huyền lại mở miệng ra lệnh.
“Vâng!”
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
“Phu nhân, quần áo này ngài mặc thực thích hợp.” Tề quản gia hồi phục tinh thần đầu tiên, tiến tới mỉm cười.
“Như vậy được rồi sao?” Lãnh tĩnh nhìn vị quản gia trước mặt, trên mặt Liên Kỳ Quang hiếm khi xuất hiện chút buồn bực trẻ con.
Dù sao mặc cho là ai bị bắt ngồi một chỗ không nhúc nhích ba bốn giờ, tâm tình đều không tốt nổi.
Tề quản gia sửng sốt, lập tức bật cười, so với trước đó, nụ cười này chân thật hơn rất nhiều: “Nếu phu nhân cảm giác ổn thì tự nhiên không cần chỉnh sửa lại nữa.”
“Tôi thực vừa lòng.” Cơ hồ nháy mắt đối phương vừa nói xong, Liên Kỳ Quang lập tức đáp.
Dưới ánh mắt đầy ý cười của Tề quản gia, Liên Kỳ Quang đi tới sô pha bên cạnh, nhàn nhã ngồi xuống. Mặt không biến sắc cầm lấy một loại trái cây có vị như táo xanh trên bàn gặm cắn, chẳng qua hơi kì quái một chút là nó có màu tím.
“Anh ta đâu?”
“Ách? Không biết phu nhân hỏi ai?” Tề quản gia bị vấn đề bất thình lình của Liên Kỳ Quang làm sửng sốt.
“Vợ trên danh nghĩa của tôi, Hạ Hầu Thiệu Huyền.”
“Phốc! ! !” Bên kia, Hiên Lãng phun ngụm trà lên mặt Trọng Mục, sửng sốt nửa ngày, tiếp đó là một trận cười to. Chính là An Dịch vẫn duy trì bộ dáng cười tủm tỉm nãy giờ nhất thời có chút cứng đờ, khóe miệng nhịn không được giật giật.
Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc nhìn bạn Quang nào đó đang gặm trái cây trên màn hình, nắm tay siết chặt phát ra tiếng ‘răng rắc’…
Nụ cười trên mặt Tề quản gia nhất thời cứng đờ, lén lút liếc nhìn về phía góc tường, lại nhìn Liên Kỳ Quang, ẩn ẩn lộ ra chút đồng tình.
“Phu nhân tìm thiếu tướng có việc sao?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi.” Động tác gặm trái cây hơi khựng lại, ánh mắt nhìn trần nhà chầm chậm thu hồi, lãnh tĩnh lại vô cùng nghiêm nghị nhìn Tề quản gia: “Đính hôn thế này, nếu có một ngày tôi ghét bỏ anh ta thì chúng tôi tính là chia tay hay ly hôn?”
“…” Tề quản gia.
“…” Mọi người.