Thiếu Tướng Ế Vợ

Chương 13

Dương Hân đã chết, không còn tồn tại trên thế gian này. Cô ấy chỉ có thể xuất hiện trong hồi tưởng của một người nào đó.

Hàn Ích Dương đặt tay lên vai Trình Điện Điện, anh nhìn cô gái có vẻ mặt lạnh tanh trong tấm hình chốc lát, rồi dời mắt sang chỗ khác.

"Cô ấy là một cô gái như thế nào?" Trình Điện Điện hỏi anh. Giọng cô nhẹ nhàng thấp thoáng vẻ bồi hồi.

"Tính cách của cô ấy hơi kỳ lạ." Hàn Ích Dương trầm ngâm như đang tìm kiếm từ ngữ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra từ để hình dung cô gái trong hình. Anh không thể dùng từ xinh đẹp, đáng yêu, cởi mở, trang nhã,... miêu tả cô ấy. Ấn tượng của anh về cô ấy chỉ là quái đản, bởi vì Hàn Ích Dương năm mười tám tuổi đã nghĩ như vậy.

  

Đến giờ Hàn Ích Dương về, Trình Điện Điện do dự không biết có nên đưa nhật ký của Dương Hân cho anh xem hay không. Trình Điện Điện không nói với anh rằng cô biết Dương Hân.

Trình Điện Điện đưa Hàn Ích Dương ra cửa, Hàn Ích Dương xoay người ôm cô hồi lâu, "Đi ngủ nhớ khóa cửa cho kỹ."

"Anh không ở lại làm đạo tặc hái hoa à?" Trình Điện Điện nói đùa.

Hàn Ích Dương xoa đầu cô, "Cho hoa lớn thêm một chút rồi hái. Anh không vội."

Trình Điện Điện đánh Hàn Ích Dương một cái. Suốt một buổi, cả hai luôn trao nhau ánh mắt âu yếm yêu thương. Lòng Hàn Ích Dương đong đầy hạnh phúc, một niềm hạnh phúc cố gắng che đậy. Tại sao anh cần che đậy? Bởi vì cảm xúc đêm nay của anh đã bị một người nào đó làm ảnh hưởng. Trình Điện Điện nghĩ, phải chăng tâm trạng của Hàn Ích Dương thay đổi là vì Dương Hân?

Buổi tối, Trình Điện Điện mở nhật ký của Dương Hân ra xem thì Hàn Ích Dương nhắn tin.

Hàn Ích Dương rất ít khi gửi tin nhắn. Hôm nay, anh lại dùng cách này biểu đạt với cô: Em đừng nghĩ ngợi lung tung. Mọi việc không như cô ấy suy diễn.

Hóa ra khả năng quan sát của Hàn Ích Dương tốt hơn cô tưởng tượng. Người như anh làm sao không biết hồi ấy Dương Hân thích anh.

  

***

Thành tích học tập của Dương Hân tốt thì không có nghĩa bạn bè trong lớp sẽ thay đổi cách nhìn về cô ấy.

Mỗi khi giáo viên khen ngợi cô ấy, sẽ nghe phong thanh đánh giá trái chiều, "Có gì nổi trội? Con nhà nghèo cũng chỉ biết nỗ lực học hành thay đổi số phận của bản thân mà thôi." 

Một nữ sinh ngang ngược chuyên gây sự với Dương Hân nhận xét. Cô ta cũng là người duy nhất biết Dương Hân thích Hàn Ích Dương. Có một lần cô ta vô tình nhìn thấy Dương Hân viết tên Hàn Ích Dương lên giấy nháp. Dương Hân lo lắng suốt mấy ngày liền, cô ấy sợ nữ sinh đó kháo chuyện này với mọi người. Nhưng nữ sinh đó không làm vậy, cô ta chỉ càng lúc càng căm ghét Dương Hân. 

Dương Hân không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào. Dương Hân vẫn là cô học trò đến lớp sớm nhất và ra về muộn nhất như thường nhật. Khi đến lớp, cô ấy sẽ tích cực phát biểu, lần nào cũng cướp lời người khác, thậm chí còn dám tranh cãi với giáo viên. Cô ấy là người chạy nhanh nhất trong tiết thể dục, nhưng tiết học nhạc không bao giờ mở miệng ra hát.

  

Vào một tiết học nhạc, giáo viên dạy nhạc trẻ tuổi chia lớp thành nhiều nhóm nhỏ luân phiên nhau hát. Dương Hân và Hàn Ích Dương được chia thành một nhóm.

Dương Hân rất chờ mong Hàn Ích Dương chọn bài "Khó quên đêm nay" mà cô ấy không dám hát. Không ngờ Hàn Ích Dương chọn bài đó thật. Hàn Ích Dương hát khá hay. Chất giọng lạnh lùng mà chất phác của một chàng thiếu niên khiến bài hát trở nên du dương và lắng động lạ thường.

  

Không ai không muốn ra oai với chàng trai mình thầm thương trộm nhớ.

Đến lượt Dương Hân, nhiều tiếng cười khùng khục mỉa mai phát ra từ bên dưới.

  

Dương Hân hát to nhưng lạc nhịp hoàn toàn, giọng cô ấy ồm ồm nghe khá chướng tai.

  

Giáo viên dạy nhạc cổ vũ Dương Hân, "Cả lớp chúng ta hãy cùng động viên cô bạn dũng cảm này nào!” Kết quả hoàn toàn ngược lại mong đợi của giáo viên. Những bạn học trầm ngâm từ nãy tới giờ đột nhiên cười phá lên, cười đến mức giáo viên dạy nhạc cũng cảm thấy bối rối.

Dương Hân lén liếc nhìn Hàn Ích Dương qua khóe mắt. Cô ấy thấy anh mím môi, mặt mày anh hoàn toàn vô cảm. Dương Hân thà anh cười nhạo cô ấy như những bạn học khác, còn hơn là lạnh lùng như vậy.

Trong lớp có người đồn thổi chuyện về Hàn Ích Dương và Khương Thiên Dung. Một chàng thiếu niên điển trai và một cô thiếu nữ xinh xắn, mọi đề tài liên quan đến họ đều khiến người nghe cảm thấy thú vị.

  

Khương Thiên Dung là học sinh tiêu biểu vào tiết nhạc.

Giáo viên dạy nhạc biếng nhác kêu Khương Thiên Dung hát lại lần nữa cho mọi người nghe.

Khi Khương Thiên Dung cất tiếng hát, nhiều nam sinh táo tợn hô tên Hàn Ích Dương.

  

“Hàn Ích Dương, Hàn Ích Dương,…”

Phảng phất như nữ chính đã xuất hiện, chờ đợi nam chính đến đứng sánh vai.

  

Mọi người cười tươi rói nhìn Hàn Ích Dương. Dương Hân lại âm thầm đưa mắt về phía Hàn Ích Dương, cô thấy anh vẫn trầm mặc mím môi, không tham gia vào trò vui của họ. Mọi người đều coi Hàn Ích Dương và Khương Thiên Dung là một đôi, nhưng chỉ Dương Hân mới biết Hàn Ích Dương không hề thích Khương Thiên Dung.

Bởi vì tiết thể dục, Hàn Ích Dương không nhận chai nước mà Khương Thiên Dung mua cho anh; anh còn từ chối đi xem phim với Khương Thiên Dung; quan trọng nhất là... khi người khác bàn tán về anh và Khương Thiên Dung, anh tỏ vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại viết rõ ràng không thích.

Vì sao Dương Hân biết những việc này? Khi người nào đó trở thành cả thế giới của bạn, một cái nhíu mày hay một nụ cười khẽ khàng của người đó cũng sẽ trở thành yếu tố quyết định ngày hôm nay của bạn là vui hay buồn. 

Sau này tại sao Hàn Ích Dương và Khương Thiên Dung trở thành người yêu của nhau thì Dương Hân không biết. Nhưng dù Dương Hân không hiểu hay nghĩ không ra thì chuyện Hàn Ích Dương và Khương Thiên Dung hẹn hò là sự thật.

  

Dương gia chỉ có một người con là Dương Hân. Theo lẽ thường, ông Dương bà Dương đều sống dưới quê, Dương Hân hẳn còn có em gái hoặc em trai. Kỳ thực Dương Hân có một người em trai. Năm em trai của Dương Hân được sáu tuổi, cậu bé theo bạn bè đi tắm sông. Đến khi mọi người tìm thấy em trai của Dương Hân, cậu bé đã tắt thở.

Vào một mùa hè đầy thiên tai bão lũ, Dương Hân đứng mấp mé bờ sông, bà Dương cốc mạnh đầu cô ấy, "Mau theo mẹ về nhà, đừng đứng đây làm chuyện dại dột giống em con."

Khương Thiên Dung là cô gái sáng chói nhất trong lớp. Khá nhiều người ghét cô ta vì cô ta quá hoàn mỹ. Khương Thiên Dung xinh xắn, hát hay, ăn mặc đẹp đẽ, nhìn như con nhà giàu... và có nụ cười tỏa nắng. Nhưng Dương Hân ghét cô ta không phải vì ghen tị, mà vì Khương Thiên Dung dối trá.

  

Có lẽ chỉ Dương Hân mới biết hoàn cảnh gia đình của Khương Thiên Dung. Bà Khương là tài xế lái xe buýt khá nổi tiếng trong chỗ làm của ba mẹ Dương Hân.

"Con gái của tài xế xe buýt thì có gì hay ho!" Dương Hân đã viết câu này trong nhật ký.

Trình Điện Điện khép lại cuốn nhật ký của Dương Hân. Cô cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Hàn Ích Dương, "Trước đây, em thích một người nhưng anh ta lại quen với con gái bạn thân nhất của mẹ. Em từng cảm thấy rất khó chịu."

Vốn dĩ Trình Điện Điện định nhắn là "Bạn thân nhất", nhưng sau đó lại sửa thành "Con gái bạn thân nhất của mẹ".

Ba thường nói cô là người sống không có nguyên tắc, đến cả kết bạn cũng vậy, không biết lựa bạn mà chơi.

Nếu ngày trước cô coi Mẫn Mẫn là bạn thân nhất thì bây giờ đã không còn như xưa.

Chưa bao lâu sau, Hàn Ích Dương đã hồi âm, "Tuy em khó chịu nhưng đây là may mắn của anh."

  

Nếu đây là may mắn của anh thì gặp được anh là vận mệnh tuyệt nhất trong đời cô chăng?

Buổi tối bởi vì tin nhắn này của Hàn Ích Dương mà Trình Điện Điện mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào và đẹp đẽ.

  

Ngày hôm sau, Hàn Ích Dương lại về quân khu.

Trong thời gian anh đi vắng, Trình Điện Điện thường được mời đến Hàn gia làm khách. Trình Điện Điện mỗi lúc một yêu quý Hàn gia. Bởi vì lần nào trước khi cô đi về, ba đứa bé đáng yêu của Hàn gia đều khiến cô quyến luyến, không nỡ rời xa. Ba đứa bé đồng loạt hỏi cô, "Bác gái nhỏ, ngày mai Ngưu Bì Đường có được gặp bác gái nhỏ không?"

Cũng chẳng biết ai dạy ba đứa bé cách gọi bác trai lớn và bác gái nhỏ như vậy.

 

***

Hàn Ích Dương nhanh chóng xin nghỉ phép với lý do đi thăm người thân. Đi chào hỏi ba mẹ vợ cũng là một kiểu thăm người thân.

Trên máy bay về quê, Trình Điện Điện nằm lên đầu gối của Hàn Ích Dương nghỉ ngơi. Hàn Ích Dương đột nhiên đặt báo xuống, anh nói, "Chắc năm nay anh phải xin nghỉ phép lần nữa."

Trình Điện Điện quay người hỏi anh, "Anh nghỉ làm gì?"

  

“Kết hôn.”

 

"Wow, có việc này nữa hả? Cô dâu của anh là ai? Chúc mừng thủ trưởng đại nhân." 

Hàn Ích Dương: “…”