Trình Điện Điện từng mơ ước loại tình yêu thế này. Ở tuổi thanh xuân tươi đẹp gặp gỡ đối phương, dành cho đôi bên tình yêu thuần khiết, nắm tay nhau sống đến bạc đầu giai lão.
Cố Minh Minh mắng cô mơ mộng viển vông.
"Mình cũng ước ao có thanh mai trúc mã, nhưng cậu nghĩ đi từ nhỏ đến lớn mình toàn chơi với con gái thì kiếm đâu ra. Điện Điện, tình yêu không phải hình thức, cũng chẳng công bằng. Có người đào hoa vô hạn, có người cả đời cũng không gặp được ai."
Trình Điện Điện tin rằng tình yêu là thứ đẹp đẽ nhất trên đời nhưng không tin tình yêu dòm ngó đến bản thân.
Lộc Kiều là nơi có nam nữ kết hôn rất sớm. Các cô gái qua hai mươi lăm tuổi đều được coi là gái lớn tuổi. Khi ấy, cô không có bạn trai nên trở thành đối tượng được bà con họ hàng Trình gia quan tâm nhất.
Bác hai, cô ba,... người nào cũng tham gia góp ý việc cưới xin của cô.
Có điều đây không phải lý do khiến cô rời bỏ Lộc Kiều.
Trình Điện Điện đi khỏi Lộc Kiều là khi Triệu Mẫn và Trình Minh Dương từ nước ngoài trở về. Lúc đó cô phát hiện sổ sách ở chỗ làm không thỏa đáng, cấp trên biết việc này không ngừng gây khó dễ cho cô.
Rõ ràng người khác cố tình gài bẫy hãm hại cô. Sau khi nhận được thông báo phê bình, cô chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cũng vào lúc này bạn bè gọi báo cô biết Trình Minh Dương sắp về, mọi người hẹn nhau ra gặp mặt.
Sau khi Trình Minh Dương tốt nghiệp đại học, anh ta ra nước ngoài học tiếp lên cao. Triệu Mẫn tốt nghiệp xong cũng đi theo Trình Minh Dương. Bà Triệu chạy tới nhà cô mượn tiền bảo lãnh Triệu Mẫn đi nước ngoài, bà hỏi cô, "Điện Điện, sao con không đi nước ngoài?"
Trình Điện Điện nắm tay mẹ trả lời, "Con không có tiền đồ như Mẫn Mẫn. Con ở nhà với ba mẹ được rồi.”
Thời điểm Trình Điện Điện thi đậu công chức cũng là lúc cô bắt đầu đi làm và coi mắt. Có lần Trình Minh Dương gửi tin nhắn cho Trình Điện Điện, nhưng khung đối thoại không hiện được vẻ mặt nên cô không biết anh ta thật sự hỏi thăm hay cười nhạo cô. Anh ta hỏi cô, "Điện Điện, nghe nói năm ngày mỗi tuần em đều đi coi mắt?"
Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, mà hốc mắt cô đỏ hoe.
Trình Điện Điện không biết Trình Minh Dương ở nước ngoài làm sao biết việc cô đi coi mắt. Có thể Trình Minh Dương vô tình hỏi chuyện nhưng lòng tự trọng của cô bị tổn thương là sự thật.
Cô xóa ngay tin nhắn và không trả lời anh ta.
Một quãng thời gian dài sau đó, khi cô còn đi coi mắt nhiều lần để tìm kiếm hôn nhân, Triệu Mẫn và Trình Minh Dương về nước. Anh ta và cô ta đều rất thành đạt nhưng chuyện tình cảm của cô vẫn không đâu ra đâu, đi làm lại gặp đủ thứ rắc rối.
Nghe bạn cấp ba báo tin xong, Trình Điện Điện buông điện thoại nhìn mình trong chiếc gương trước bồn rửa mặt. Cô gái trong gương có khuôn mặt tái mét, quần áo tông đen trắng khiến cô như sống trong thế giới chỉ toàn hai màu trắng đen tẻ nhạt.
Từ lúc nào cuộc sống của cô trở nên ảm đạm, không có màu sắc như vậy? Cô vẫn là Trình Điện Điện can đảm và nhiệt huyết trước đây?
Cố Minh Minh nói, dù phụ nữ không có tình yêu cũng phải có đàn ông. Trình Điện Điện, mày thật sự muốn một cuộc hôn nhân không tình yêu?
Việc Trình Điện Điện từ chức là tiền trảm hậu tấu. Trải qua nhiều bước phê duyệt rườm rà, khi đơn thôi việc của cô có hiệu lực thì Mẫn Mẫn đã về nước. Mẫn Mẫn bị mẹ cô kéo đến làm thuyết khách, khuyên cô đừng bỏ công việc tốt như vậy.
Triệu Mẫn ra nước ngoài để đánh bóng bản thân, cô ta trở về như viên ngọc sáng lấp lánh. Cô ta ngồi xoay một vòng trên chiếc ghế vi tính trong phòng Trình Điện Điện, rồi mới nói, “Điện Điện, bây giờ làm viên chức nhà nước rất được ngưỡng mộ. Cậu không làm việc này thì làm cái gì? Mẹ mình còn kêu mình đi thi tuyển công chức đây này, cậu có chỗ làm ngon lại bỏ đi. Thế nhưng cậu không giống mình. Bây giờ rất nhiều công ty lớn offer mình. Xã hội này coi trọng bằng cấp lắm... Sorry, Điện Điện, mình nào giờ vẫn thẳng tính... cơ mà cỡ cậu sống thế nào cũng được, cậu là con một trong gia đình khá giả, thiếu gì đàn ông thèm muốn đến nhà cậu ở rể."
Trình Điện Điện đột nhiên nhớ tới một câu. Con người là một tổ chức bầy đàn, không ai như ai và tất cả mọi người đều sẽ thay đổi.
Gặp nhau ngày đó, Trình Điện Điện cảm thấy Mẫn Mẫn quá đỗi xa lạ.
Khả năng nói móc của cô ta đã biến thành sự động viên hùng hồn. Trình Điện Điện càng quyết phải đến thành phố S cho bằng được. Cô không thể không thừa nhận Triệu Mẫn góp phần rất lớn trong việc đẩy cô đi nhanh hơn.
***
Hàn Ích Dương rất bận. Công việc của anh đã định trước không thể ở cạnh hay hẹn hò với bạn gái mỗi ngày. Nhưng hằng ngày Trình Điện Điện đều nhận được hai cuộc gọi của thủ trưởng Hàn.
Đôi khi buổi sáng Trình Điện Điện ngồi xe buýt đi làm, Hàn Ích Dương gọi điện cho cô. Hay đôi lúc sau giờ tan tầm cô đi siêu thị mua đồ ăn, anh sẽ gọi tâm sự với cô.
Con gái khi yêu đều thay đổi. Trình Điện Điện tốn cả ngày để thu dọn nhà bếp, rồi chi thêm mười nghìn đồng mua đồ dùng bếp núc. Cô quyết định sau này mình sẽ siêng nấu ăn.
Nhưng khi cà thẻ thanh toán, Trình Điện Điện vẫn xót xa như đứt từng khúc ruột. Thoáng cái đi tong hai tháng lương của cô. May là có Hàn Ích Dương trong điện thoại an ủi cô, "Mừng quá, anh có thể nuôi nổi em."
Trình Điện Điện cười tủm tỉm, "Tiền em tiêu là của em cơ mà."
"Ờ, anh quên nộp thẻ lương cho em rồi." Hàn Ích Dương nói.
Trình Điện Điện hiếu kỳ, "Thẻ lương của thủ trưởng có bao nhiêu?"
"Anh không rõ. Lần sau gặp anh sẽ đưa, em có thể tính toán tỉ mỉ."
Rõ ràng thẻ chưa đến tay nhưng Trình Điện Điện đã thấy ngọt ngào vô cùng. Cô cười chúm chím cúp điện thoại.
Khi Trình Điện Điện đang nấu canh, Hàn Ích Dương lại gọi cho cô. Anh và cô chưa bao giờ yêu đương. Anh nói, anh thấy đám lính mới ngày nào cũng xếp hàng gọi điện thoại nên anh nghĩ nói chuyện hằng ngày hẳn là việc cơ bản nhất khi yêu.
Trình Điện Điện nói, "Em không biết cặp bồ thì phải làm những gì, lỡ em làm không tốt, xin anh chỉ dạy em nhiều hơn."
Hàn Ích Dương đáp, "Không thành vấn đề."
Có điều nội dung chính của cuộc trò chuyện còn nằm ở đằng sau. Hàn Ích Dương nói cuối tuần anh sẽ về thành phố S, kêu cô có thời gian thì chuẩn bị một chút.
"Chuẩn bị gì cơ?" Trình Điện Điện cầm môi múc canh cá.
"Chúng ta đi gặp người lớn."
Cái môi múc canh nóng hổi đập vào miệng Trình Điện Điện, cô bật ra một tiếng kêu. Hàn Ích Dương hỏi cô chuyện gì xảy ra. Trình Điện Điện tắt bếp, lật đật chạy vào toilet soi khóe miệng bị bỏng của mình, cô nói nghẹn ngào, "Tại anh hết đó, miệng em bị phỏng rồi."
Buổi tối, Trình Điện Điện ngồi xếp bằng trên giường bôi thuốc lên miệng. Nghĩ đến chuyện Hàn Ích Dương nói đi gặp người lớn vào chiều nay, Trình Điện Điện kéo chăn che kín đầu, cô ngồi lầm bầm cả đêm.
Bộ dạng cô thế này làm sao đi gặp người lớn? Cô có nên nói chuyện mình đã yêu cho gia đình biết không?
Trình Điện Điện lấy điện thoại đặt trên đầu giường, cô bấm một dãy số nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại tắt máy.
Có lẽ nên chờ thêm một chút nữa rồi hẵng báo tin.
***
Hàn Ích Dương về sớm hơn một ngày. Trình Điện Điện tan tầm thấy Hàn Ích Dương ăn mặc đơn giản đứng đợi mình, cô lật đật phóng lên xe anh, vừa cài dây an toàn vừa nói, "Đi mau."
Người đàn ông bị hối thúc nghệt mặt chốc lát, anh khởi động xe, "Bạn trai như anh hình như làm em rất mất mặt."
"Ngược lại thì có." Trình Điện Điện quay đầu, "Anh không biết đâu, em có thể chống chọi vô số lời chỉ trích, nhưng em không chịu nổi người khác nhìn em bằng cặp mắt ước ao và đố kị."
Hàn Ích Dương mỉm cười. Trình Điện Điện đờ đẫn nhìn anh, cô khen anh chân thành, "Hôm nay anh rất đẹp trai."
"Khụ khụ..." Hàn Ích Dương choáng váng, ho khan mấy tiếng.
Trình Điện Điện buồn bực, "Lẽ nào không có ai khen anh?"
"Bây giờ ít ai khen anh lắm." Hàn Ích Dương lắc đầu. Bây giờ đến cả tên của anh người ta cũng ít gọi thì nói chi đến việc khen anh đẹp trai.
Trình Điện Điện không kìm được hỏi anh, "Khi anh còn đi học, có nhiều con gái thích anh không?"
Hàn Ích Dương cười cười hỏi lại, "Em thì sao?"
"Em không dám dấu anh. Lúc em đi học có rất nhiều người bám theo. Sau này, tuổi tác càng lớn nhan sắc càng tàn, em rớt giá." Trình Điện Điện nói khoa trương, ném vấn đề lại cho người đàn ông lái xe, "Anh thì sao? Mau nói thật đi."
"Anh cũng như em. Khi còn đi học vì quá đẹp trai nên anh bị rất nhiều cô gái để ý. Nhưng về sau càng già càng xấu, anh cũng rớt giá."
Hàn Ích Dương chọc Trình Điện Điện bật cười vui vẻ, rồi bỗng nhớ tới Dương Hân, khóe miệng cô lại trĩu xuống.
Khi Trình Điện Điện đang trên đường đến Hàn gia ăn cơm, bà Hàn gọi điện cho cô. Thái độ và giọng nói của bà hiền từ ấm áp phá tan hoàn toàn tâm lý dè chừng của cô.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Điện Điện kéo gương trong xe của thủ trưởng Hàn xuống soi, "Xấu xí thế này, làm sao gặp người đây."
"Em đừng lo lắng. Chỉ cần là cô gái do anh dẫn về, ba mẹ anh đều rất vui mừng." Thủ trưởng Hàn dỗ dành, nhưng mấy lời này không hề có tác dụng trấn an cô, ngược lại càng khiến Trình Điện Điện bất mãn, "Nhưng em phải có yêu cầu của riêng mình."
Hàn Ích Dương nghiêng đầu nhìn cô, "Thực ra em rất đẹp."
"Thật không?" Trình Điện Điện xoay gương trên xe ra soi tiếp, cô nói nhỏ xíu, "Hình như được thủ trưởng khen, em đẹp lên một chút thật."
Hàn Ích Dương, “…”
"Vì thế sau này anh phải khen em nhiều hơn nữa. Em đẹp anh cũng nở mặt, đúng không?"
"..." Đây là kiểu biện luận gì vậy? Có điều Hàn Ích Dương vẫn gật đầu nghiêm túc, anh nói, "Được."
Mấy hôm trước Hàn Ích Dương đã kể sơ lược về từng thành viên trong gia đình của anh cho Trình Điện Điện nghe, nhưng hôm nay cô mới chính thức đi gặp họ. Họ là những người cô sẽ sống chung sau này: Ông Hàn, bà Hàn, em trai Hàn Tranh, em dâu Châu Thương Thương và ba đứa bé sinh ba gặp lần trước.
Trình Điện Điện tự nhận mình là người có thần kinh thép nhưng khi xe dừng trước ga ra Hàn gia, tay chân cô vẫn mềm nhũn. Trình Điện Điện túm lấy người đàn ông đang cởi dây an toàn giúp cô, cô nhăn mặt hỏi anh, "Nếu ba mẹ anh hỏi em câu anh bằng cách nào, em phải trả lời làm sao?"
Câu bằng cách nào?
Hàn Ích Dương phì cười, khóe mắt anh hiện lên nếp nhăn cong cong đáng yêu, anh sờ đôi lông mày nhíu chặt của Trình Điện Điện, "Em hãy nói Khương Thái Công câu cá, anh tình nguyện mắc câu."
"Xì." Trình Điện Điện cười tươi, "Anh mới là Khương Thái Công đấy, em đâu có già."
Nhưng nếu anh là Khương Thái Công, vậy chẳng phải cô là con cá ngốc tình nguyện cắn câu của anh ư?
Trình Điện Điện nghĩ đến đỏ mặt.
Hàn Ích Dương ngoái người nhìn ba cái đầu đang trốn lấp ló trong sân. Anh không ngờ mình sẽ có ngày như hôm nay, sẽ khẩn trương sợ sệt dẫn cô gái làm bạn đời của mình về nhà.
Em trai anh từng kể anh nghe cảm giác dẫn em dâu về nhà. Lúc đó nghe xong anh cảm thấy như thế nào? Anh không nhớ chính xác nhưng anh nhớ khi ấy mình đã ước ao được vậy.
Kết hôn là một chuyện đơn giản, nhưng gặp được cô gái có thể làm bạn suốt đời lại không đơn giản như vậy.