Kể cũng thật kì quái, vốn thân thể mệt muốn chết nhưng nằm trên giường lại không ngủ được, lăn lộn qua lại cũng đều nghĩ đến chuyện viết thư.
Trằn trọc đến nửa đêm, Hách Liên Dung dứt khoát đứng lên, cầm sách suy
nghĩ một lúc lâu, sau khi hạ bút viết mấy dòng đầu lại cảm thấy không
ưng ý liền vò nhẹ. Lấy ra tờ giấy mới cũng vẫn chậm chạp không hạ bút,
trong đầu vẫn cân nhắc từng câu chữ, vừa không thể để cha già lo lắng,
lại không thể quá khoa trương khiến người ta liếc mắt một cái liền nhận
ra không thật. Vừa nghĩ vừa viết, thẳng đến khi hừng đông mới viết xong
phong thư nhà.
Chờ đến khi Bích Liễu tiến vào hầu hạ, xiêm y, kiểu tóc của Hách Liên Dung đã sớm sửa soạn chỉn chu, chỉ còn kém chưa rửa mặt.
Bích Liễu ngạc nhiên hỏi : « Thiếu phu nhân sớm như vậy đã muốn đi ra ngoài ? »
Hách Liên Dung cười nói : « Đến chỗ Tam tiểu thư đi dạo một lúc. », rồi phân phó Bích Liễu tìm chút hồ mang
đến, dán phong thư lại.
Dùng điểm tâm xong, Hách Liên Dung mang theo Bích Liễu đến Tri Thu uyển của Vị Thu Cúc, vừa mới vào sân liền
gặp ngay Bích Xảo ở trong viện hái hoa, Tống Tử Hiên đứng ngay bên cạnh
cười tình tứ, cũng không thấy bóng dáng Vị Thu Cúc.
Hách Liên Dung liền để Bích Liễu đi lên trước chào hỏi, còn mình thì rời khỏi sân chờ đến khi được Tống Tử Hiến ra nghênh đón, cả hai mới cùng nhau vào sân.
« Thu Cúc đâu ? »
« Nàng tựa như hôm qua có chút mệt mỏi, vẫn còn ngủ. »
Hách Liên Dung gật gật đầu, lấy lá thư
ra : « Thật sự có chút mạo muội, có điều hôm qua tẩu nghe Thu Cúc nói
Tam muội phu vài ngày sau sẽ đến Tây Việt buôn bán, liền muốn nhờ đệ
giúp tẩu gửi phong thư. »
Tống Tử Hiên nhận lấy phong thư nhìn nhìn, cười nói : « Nhị tẩu yên tâm, thư này đệ nhất định tự mình đưa đi. »
Hách Liên Dung vội nói : « Cha tẩu được phong đất ở Tể An, là nơi xa xôi, sau khi tới Tây Việt đệ chỉ cần tìm
một trạm dịch, nói là thư này giao cho Duyên Trữ quận vương, tự nhiên sẽ có người đưa đi, không cần làm phiền Tam muội phu tự mình đi đến Tể
An. »
Tống Tử Hiên lại nói : « Không. Cho dù
xa đến mấy cũng không sao, đệ nhất định tự mình giao thư cho quận vương. Nhị tẩu cũng hi vọng có thể nhận được hồi âm của Quận vương đúng
không ? »
« Vậy… » Hắn nói như vậy khiến Hách
Liên Dung vô cùng cảm động, bởi vì buôn bán đương nhiên phải chọn mấy
thành thị náo nhiệt. Mà Tể An xa xôi, đường xá quanh co lại nhỏ hẹp.
Nàng sợ như vậy rất phiền toái Tống Tử Hiên, dù sao hắn cũng là người xa lạ với nàng.
« Cứ như vậy đi. » Tống Tử Hiên cất thư vào người : « Nhị tẩu cứ an tâm chờ quận vương hồi âm đi. Có điều lần
này đường xá xa xôi, hai ba tháng không biết có thể trở về hay chưa. Nhị tẩu cũng cần kiên nhẫn một chút. »
Hách Liên Dung vội vàng đáp ứng, trong
lòng nghĩ người ta hỗ trợ mình như vậy, bản thân cũng không thể mất mặt
được, vẫn nên nhanh chóng đến chỗ Tiễn Kim Bảo hỏi thăm chuyện quan
viên. Bởi vậy cũng không chờ Thu Cúc tỉnh lại vội vã rời khỏi Tri Thu
uyển.
Nàng chính là như vậy, không thể nhìn
người khác đối tốt với mình. Đối tốt với nàng một chút nàng liền như ánh mặt trời sáng chói, trả lại gấp mười tám lần mới yên tâm, nếu không sẽ
cảm thấy như thể phụ lại tâm ý của người ta.
Đang hướng đến cửa lớn Vị phủ mà đi thì Bích Lan, nha hoàn của Ngô thị đuổi theo nàng. Cách đó không xa cũng
thấy Ngô thị vội vàng chạy tới. Gần đến thì để nha hoàn đứng một bên xa
xa, vội gọi to : « Tẩu nghe nói hôm qua Thiếu Quân cho người đóng lại
cửa lớn của Từ Đường. Sao lại như thế ? Đệ ấy không định tu sửa ? »
Hách Liên Dung sợ run lên một chút rồi sau đó lắc đầu : « Muội không biết việc này. »
Ngô thị nhăn nhó mặt mày : « Hay là đệ
muội hỏi chút xem, Thiếu Quân làm việc chẳng có nguyên tắc gì cả. Nếu đệ ấy không sửa, bảo đệ ấy nói với bà nội để người khác làm. Đột nhiên
phong kín cửa lớn lại là có chuyện gì xảy ra vậy, có phải đề phòng ai
lén lút, vụng trộm vào đấy không ? »
Hách Liên Dung vội vàng xuất môn, không rảnh cùng nàng thảo luận việc này, liền ‘Vâng’ một tiếng xem như đáp
ứng, sau đó cũng không để ý xem nàng ta nói cái gì nữa, mang theo Bích
Liễu ra cửa lớn Vị phủ.
Nàng vốn định đi tìm Tiễn Kim Bảo,
không ngờ đến Hàn phủ lại không thấy người đâu, nghe nói là được Hàn Sâm đưa đi du hồ, Hách Liên Dung cũng không tiện đi quấy rầy, chỉ để cho hạ nhân chuyển lời đến Tiễn Kim bảo có rảnh thì đến tìm nàng.
Đến khi Hách Liên Dung trở lại Vị phủ,
không ngờ lại gặp ngay trận địa đã sẵn sàng nghênh đón quân địch, lão
phu nhân, đại phu nhân tụ tập ở đại sảnh, xem ra là đang chờ nàng. Hách
Liên Dung có chút đau đầu, nghĩ rằng bọn họ hôm nay sẽ bức nàng lựa chọn trước mặt mọi người, đang suy tính làm thế nào ứng phó mới có thể toàn
thân trở ra, lão phu nhân đã mở miệng nói : « Nghe nói cháu muốn viết
thư về nhà ? »
Hách Liên Dung sửng sốt, tin này truyền đi cũng nhanh , nàng chỉ viết phong thư cũng như thể lâm vào đại địch sao ?
Lão phu nhân nhận được câu trả lời
khẳng định thông qua sự yên lặng của Hách Liên Dung, dùng ánh mắt liếc
đại phu nhân, đại phu nhân nhếch khóe môi, nói với Hách Liên Dung :
« Nương là muốn hỏi con trong thư viết cái gì ? »
Sắc mặt lão phu nhân lúc ấy liền tối
sầm, ý định của bà là định để đại phu nhân hỏi, không ngờ nàng ta lại
dùng danh nghĩa của mình, vậy cũng khác nào bà tự mở miệng muốn hỏi ?
Nghiêm thị lại ra vẻ như không biết, vẫn ung dung nhìn Hách Liên Dung, trên môi mang vẻ hơi hơi cười.
Hách Liên Dung nhíu mày : « Viết cái gì ? »
Đây cũng không phải câu hỏi lại mà mang theo ngụ ý , viết cái gì thì liên quan gì đến các ngươi ?
Lão phu nhân cùng Nghiêm thị cũng hiểu
được, Nghiêm thị đang định mở miệng, lão phu nhân đã lên tiếng trước :
« Vốn đây là việc riêng của cháu, bà cũng không muốn hỏi đến, thế nhưng
cháu là huyền chủ Tây Việt, lại là hoàng thượng tự mình tứ hôn, thân
phận không như người thường. Nội dung thư tín có thể ảnh hưởng đến quan
hệ bang giao giữa hai quốc gia, cho nên bà mới nhiều chuyện hỏi đến. Tôn tức, cháu nên cân nhắc, châm chước câu chữ, đừng để sinh ra hiểu lầm gì không hay. »
Hách Liên Dung lúc này mới hiểu được ý
tứ của lão thái thái, đơn giản muốn nàng đừng tố khổ với người nhà, nếu
không một khi rơi vào tay quốc chủ Vân Hạ tin Vị gia đối đãi không tốt
thì không hay ho gì. Thật ra lão phu nhân không biết quan hệ giữa Duyên
Trữ quận vương cùng quốc chủ Tây Việt, đoán chừng cho dù nàng chết ở Vân Hạ, quốc chủ Tây Việt cũng không tất sẽ vì nàng xuất đầu lộ diện. Cho
nên sao có thể chỉ dựa vào thư từ vớ vẩn liền góp ý với quốc chủ Vân
Hạ ?
« Không biết bà nội hiểu lầm cái gì ? » Hách Liên Dung bình tĩnh mở miệng : « Cháu đến Vị gia, đương nhiên là
muốn sống hòa thuận vui vẻ. Nếu từ trước tới nay mọi người yên bình ở
chung, cháu sao có thể viết ra cái gì gây hiểu lầm như trong lời nói của bà nội ? »
Lão phu nhân bóp trán: “Đương nhiên
cũng cần để ý, có điều sống chung một nhà khó tránh khỏi bất đồng. Cháu
nên rộng lượng mới phải, dù sao Vị gia mới là nơi cháu quy túc (ý chỉ
nơi ở sau này), chúng ta mới là thân nhân của cháu, còn nhiều thời
gian. »
« Tôn tức sẽ nhớ kỹ những lời này. » Hách Liên Dung đứng lên : « Nếu không có việc, tôn tức cáo lui trước. »
Lão phu nhân phất phất tay áo, Hách Liên Dung hơi cúi người, xoay người rời đại sảnh.
Còn nhiều thời gian, mấy chữ đơn giản,
như thể cảm thán nhưng cũng giống như uy hiếp. Nói như thế khiến người
ta không nén được tức giận, muốn phát cũng không ra, từ đơn giản kết lại thành phức tạp, khiến cơn buồn bực chạy khắp toàn thân.
Trở lại Thính Vũ Hiên liền thấy Bích
Đào quỳ gối ở cửa, vẻ mặt áy náy. Hách Liên Dung lại hơi thêm suy tư,
liền hiểu được dụng ý của Bích Đào.
Chuyện nàng viết thư nhà không phải bí
mật gì nhưng cũng không đến nỗi truyền ra bốn phía. Nàng vừa mới chân
trước chân sau xuất môn, sau lưng lão thái thái đã biết chuyện lại còn
cảnh cáo triêng với nàng ? Bởi vì nguyên nhân thân phận trước kia của
Bích Đào, cho dù nàng đến Thính Vũ Hiên, liên hệ cùng lão thái thái bên
kia cũng không đứt đoạn. Hơn nữa với hành động hiện tại của nàng ta,
Hách Liên Dung không hỏi cũng rõ.
Nghĩ thông suốt việc này, Hách Liên
Dung liền không để ý tới nàng, mang theo Bích Liễu về thẳng phòng. Bích
Đào gấp gáp đến mức đứng tại chỗ vòng vo : « Thiếu phu nhân… »
Hách Liên Dung dừng bước trước cửa phòng : « Bích Liễu, quét tước ngoài sân một chút, thứ gì vô dụng thì dọn đi. »
Bích Liễu ‘dạ’ một tiếng, phân phó nha hoàn trong viện : « Đi lấy chổi quét sân. »
Bích Đào vội kêu lên : « Thiếu phu nhân, Bích Đào cũng là bất đắc dĩ, cầu Thiếu phu nhân tha thứ… »
Hách Liên Dung ngoảnh mặt làm ngơ đi vào phòng, đóng cửa, ngăn cách khẩn cầu nũng nịu của Bích Đào.
Kỳ thật chuyện thư nhà lần này cho dù
Bích Đào không đi nói, lão phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ biết. Cho nên
Hách Liên Dung biết có người lén lút sau lưng mình nhưng cũng không muốn truy cứu hay tính toán gì, bởi vì cái gì đến thì sẽ đến. Nhưng Bích Đào cố tình phải làm rõ ràng hai mặt, chủ động nhận sai với nàng, ra vẻ
chính mình trung gian vô tội.
Bích Đào tự cho là cách này của mình
thông minh, nhưng chính điều này lại khiến Hách Liên Dung phản cảm nhất. Với thân phận của Bích Đào, lai lịch đều rõ ràng sau chuyện đã xảy ra
kia, nằm vùng cũng được, theo dõi cũng được, ngoan ngoãn làm việc của
mình, Hách Liên Dung đương nhiên sẽ không làm khó dễ nàng ta, tùy ý mật
báo. Nhưng nàng ta không nên vừa làm mật thám vừa biểu hiện cái vẻ khăng khăng một mực trung thành với Hách Liên Dung, như thể việc mình gây nên là bất đắc dĩ nhưng lòng vẫn luôn hướng về phía Hách Liên Dung.
Chẳng lẽ chính mình thoạt nhìn ngu đến
thế sao ? Đúng là hợp với một câu thành ngữ : đắp mũi lên mặt (ý chỉ làm việc dư thừa k cần thiết). Bình thường không ai để ý đến mình liền tự
cho không ai phát hiện mánh khóe của mình, càng tự tung tự tác đắc ý,
phô trương.