Hách Liên Dung liền cảm thấy như cả bầu trời sao đang bay vòng vòng trước mặt, vừa định lấy tay khua đi, hai
phiến nóng bỏng mềm như cánh hoa liền áp lên môi nàng, nhẹ nhàng hút.
Đầu óc lúc đầu hơi hỗn độn giờ lại biến thành mơ mơ hồ hồ, ngơ ngác ngửa đầu quên cả đáp lại, chỉ cảm thấy hơi thở phả trên mặt mình ngày càng
nóng, lực đạo hút trên mặt cũng ngày càng mạnh, một đầu lưỡi linh hoạt
len vào trong, đang muốn triền miên cùng nàng. Hách Liên Dung đột nhiên
gục đầu xuống, dấu vết lưu lại làm cho nàng lo lắng liếm liếm đôi môi,
rồi sau đó lấy hai tay nhẹ nhàng níu cổ, nỉ non một tiếng : « Thật
ngọt. »
Đỉnh đầu có người cười nhạo một tiếng,
ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ mất mát của Vị Thiếu Quân lại nâng sát đến
khuôn mặt nàng, đụng chạm ấm áp khiến người ta say mê, Hách Liên Dung
khép mi lại, thỏa mãn thở nhẹ nhàng. Đang lúc khôi phục thần trí lại, mí mắt Hách Liên Dung giật giật, mở mắt, trong mắt còn men say mơ hồ :
« Ngươi là…Vị Thiếu…Quân ? »
Vị Thiếu Quân không trả lời cũng không
kiên nhẫn giữ chặt gáy nàng, đôi môi lại áp lên, không cho nàng thời
gian hỏi. Hách Liên Dung thở dốc một chút, giãy dụa quay đầu đi khiến nụ hôn tinh tế, nhẹ nhàng rơi xuống cổ nàng : « Vị Thiếu Quân, ta chán
ghét ngươi. »
Động tác của Vị Thiếu Quân dừng lại,
tay hắn giữ lấy mặt nàng, mạnh bạo đối diện với nàng : « Phản ứng vừa
rồi của ngươi cũng không giống như chán ghét ta ! »
Hách Liên Dung đảo đảo mắt : « Ta còn
tưởng là Brad Pitt… » Nàng nói xong đẩy mặt Vị Thiếu Quân ra, lắc lắc
lắc lắc đứng lên, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, nhưng vẫn không phân rõ đâu là hướng về Thính Vũ Hiên, tùy
tiện chọn một hướng, chưa đi được hai bước liền bị một lực mạnh mẽ kéo
quay lại, người bị áp lên một hòn giả sơn, không thể động đậy.
« Bố Pit là ai ? » . Vị Thiếu Quân nắm
chặt cằm Hách Liên Dung, nghiến răng nghiến lợi, căn bản cũng không cho
nàng cơ hội trả lời, lại một lần nữa cúi đầu, che lại làn môi mềm mại
như cánh hoa. Môi Hách Liên Dung bị hắn ngấu nghiến đến phát đau, rên rỉ giãy dụa, lại bị Vị Thiếu Quân giữ chặt đầu cắn vào tai, hơi thở vô
thức phả vào tai làm thân mình nàng căng cứng, không chịu được cảm giác
kích thích run rẩy, tránh cũng không tránh được, chỉ có thể nức nở, như
thể một con mèo nhỏ bị người ta khi dễ (= bắt nạt, làm khó).
Sau đó thì sao ? Hách Liên Dung không
nhớ gì cả, nằm ở trên giường, đầu đau như muốn nứt ra. Trên thực tế
chuyện trước đó nàng cũng không muốn nhớ lại, chỉ nhớ rõ mình bị Vị
Thiếu Quân khi dễ, khi dễ đến chết.
« Đáng giận a ! » Hách Liên Dung rên rỉ một tiếng, day day thái dương, này hôm qua rốt cục là uống cái rượu
gì ? Tác dụng chậm lại mạnh như vậy ? Nhìn nhìn trên giường, may mắn chỉ có một mình nàng, xiêm y cũng coi như chỉnh tề, nếu không bây giờ nàng
muốn nhảy sông tự vẫn.
Đại khái nghe được động tĩnh của nàng,
Bích Liễu từ ngoài cửa cẩn thận đi vào, thấy Hách Liên Dung ngồi ở bên
giường, nhẹ nhàng thở ra, vội đẩy cửa mà vào, vội vàng sai bảo nha hoàn
rửa mặt chải đầu cho Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung lại thật sự quay về giường : « Ta còn phải ngủ tiếp… »
Bích Liễu kéo nàng lại, vừa giúp nàng đi hài vừa vội la lên : « Lão phu nhân cho gọi thiếu phu nhân đến. »
Hách Liên Dung lại day day trán: “Có nói việc gì không ? »
Bích Liễu lắc đầu, thu xếp tìm xiêm y
cho nàng, lại phân phó nha hoàn thừa dịp lúc Hách Liên Dung rửa mặt chải lại búi tóc hôm qua chưa kịp tháo.
Hách Liên Dung bật cười : « Cũng không cần vội đến như vật đi ? »
« Thiếu phu nhân, người nhìn xem đã đến giờ nào rồi, lão phu nhân đã phái người đến thúc giục vài lần. »
Hách Liên Dung lúc này mới phát hiện
chính mình đã ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào : « Có việc gấp như
vậy sao không gọi ta dậy ? »
« Cái này cũng phải gọi mãi mới được. » Có lẽ xúc động vội vàng làm cho Bích Liễu trở nên không hề cẩn thận,
nói chuyện có vẻ tùy tiện chút. Giúp Hách Liên Dung thay đổi xiêm y, lại để nàng ngồi xuống rồi chải đầu, bạn rộn nửa ngày. « Được rồi. »
So với Bích Liễu đang lo lắng, Hách
Liên Dung có vẻ chậm rãi, không nhanh không chậm, bởi nàng thật sự không nghĩ ra lý do lão thái thái tìm nàng, trừ lúc ăn cơm chiều căn bản cũng không nói chuyện song phương thì có việc gì gấp chứ ?
Có điều cũng vẫn là có việc gấp, một
chân Hách Liên Dung vừa mới đặt ra khỏi cửa Thính Vũ Hiên liền gặp lão
phu nhân đang được nha hoàn đỡ,mặt đen âm u, nghiêm khắc đập vào trước
mắt. Chân Hách Liên Dung vẫn còn dính chặt trên bậc cửa, lão thái thái
đã vào đến sân, thẳng hướng đến nhà chính. Hách Liên Dung nhíu nhíu mày, cũng còn chút hồn phách, bất đắc dĩ xoay người đuổi kịp. Nhìn sắc mặt
này đoán chừng không phải có chuyện tốt gì.
Lão phu nhân ngồi vào chỗ của mình, mở
mồm liền trách mắng : « Ngươi tự nhìn chính mình, nào có một chút tự
giác thái độ làm vợ ? Ta vốn nhớ kĩ ngươi đến từ Tây Việt, vẫn chưa quen với quy củ Tây Hạ, vẫn chưa trách móc nặng nề cái gì, không thể ngờ
được ngươi cố tình làm trầm trọng thêm ! Có việc cũng muốn người bà như
ta đây vội vàng tới gặp ngươi ! »
Đến cùng là nói cái gì vậy. Hách Liên
Dung thấy đầu mình ngày càng đau, lão phu nhân sẽ không đặc biệt vội
vàng đến giáo huấn mình đi ? Huống hồ chính mình cũng không ngờ rõ ràng
là say rượu quấy rối, lại nhìn lại lão phu nhân, này hôm qua như uống
cũng không ít, hiện tại tinh thần tỉnh táo, thật khiến người ta lấy làm
lạ.
Có điều, lúc này đoán chừng có một trăm câu trách cứ của lão phu nhân đang chờ về vấn đề say rượu. Biết là lỗi
của mình, Hách Liên Dung cũng không biện bạch, chủ động hỏi : « Bà nội
tới tìm cháu là có việc gấp gì đã xảy ra ? »
Lão phu nhân trừng mắt lườm nàng, sau
một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt : « Chuyện Từ đường Thiếu Quân tính toán khi nào thì mới tiến hành ? »
Hách Liên Dung sửng sốt, việc này sao lại hỏi đến nàng ?
Lão phu nhân đợi một lúc không nghe
được đáp án, sắc mặt càng trầm : « Tu sửa Từ đường không phải việc nhỏ,
không thể coi như không quan trọng, càng không thể vớ vẩn cho xong việc. Ta thấy tâm tư Thiếu Quân đều đặt lên việc tửu lâu, không quá để bụng
chuyện Từ đường. Ngươi nên khuyên hắn, Từ đường là nơi thờ cúng tổ tiên, cố gắng tu sửa sẽ được tổ tiên phù hộ. Tửu lâu kia có bạc là có thể mở, khi nào làm chẳng được ? Trước mắt phải tập trung sức lực vào chuyện Từ đường. »
Hách Liên Dung cười mỉa một chút, lão
thái thái đúng là bóc lột sức lao động, không muốn tự mình dây dưa với
Vị Thiếu Quân liền phái nàng đi làm thuyết khách. Có điều nàng đáp ứng
lấy lệ, dù sao cũng chỉ là câu cửa miệng, ngươi nói là việc của ngươi,
ta làm là việc của ta, đồng ý với bà ấy một tiếng cũng không mất gì.
Lão phu nhân dường như nhìn ra thái độ
lấy lệ của Hách Liên Dung, hừ một tiếng : « Ngươi không cần vờ vịt với
ta, có chút đạo lý hẳn là ngươi hiểu được. Ngươi cùng Thiếu Quân là vợ
chồng, nó tốt thì ngươi mới sướng, cứ bất cần như vậy, lúc nào mới có
ngày thư thái ? »
Hách Liên Dung trầm mặc không nói, lão
phu nhân lúc này mới vừa lòng chút : « Sửa Từ đường là bà giao cho Thiếu Quân làm, các cháu nên cho bà mặt mũi mới phải. Cháu phải khuyên Thiếu
Quân nhiều hơn, chính nó có thể làm tốt việc này, không cần để kẻ khác
can thiệp vào, làm việc bằng chính sức mình mới có vẻ thành kính. Nói
lại với Thiếu Quân, nếu có chuyện gì về Từ đường chỉ cần đến thương
lượng với bà, bà sẽ giúp nó. Cháu cũng nên chú ý nhiều tới động tĩnh
trong phủ, đến chỗ bà nhiều một chút, bà không phải hổ dữ, không ăn thịt cháu đâu. »
Hách Liên Dung đơ người, thẳng đến khi lão phu nhân đi nàng vẫn không hiểu lão phu nhân tìm nàng là có ý gì.
Tiễn bước lão phu nhân chưa được bao
lâu, Bích Liễu lại tiến vào bẩm báo : « Đại phu nhân sai người đến kêu
nhị thiếu phu nhân qua một chuyến. »
Hách Liên Dung không nói gì sau một lúc lâu, nhân phẩm của nàng hôm nay bộc phát hay sao ? Một người rồi lại
thêm người nữa đều phải tìm nàng mật đàm. Không nghĩ ra lí do cự tuyệt
Hách Liên Dung đành mang theo Bích Liễu đến chỗ đại phu nhân.
Nghiêm thị đang ở trong viện chăm sóc
bồn hoa, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, thấy Hách Liên Dung tới rồi cũng
không tiếp đón, sau khi sửa sang bồn hoa chỉnh tề mới mở miệng hỏi :
« Nghe nói bà nội con sáng nay phải đến Thính Vũ Hiên, có việc ? »
« Bà nội đi tìm Thiếu Quân. » Hách Liên Dung không phải là xấu hổ nếu nói bà nội đến gặp chính nàng mà căn bản
là chính mình đã hiểu được ý của bà.
Nghiêm thị lại cúi người xuống một chậu hoa, không chút để ý nói : « Cũng đúng, Thiếu Quân vẫn như đứa trẻ
con, khó trách bà nội con lo lắng, con nói xem ? »
Hách Liên Dung không hé răng, nàng cảm
thấy hôm nay thật khác thường, mọi người nói chuyện đều âm dương quái
khí ( úp úp mở mở, kì quái), tuy bình thường không tốt đẹp gì nhưng còn
hơn cái vẻ giả vờ quan tâm như lúc này.
« Thiếu Quân a, ngoài miệng thì nói
vậy, luôn khiến bà nội vui vẻ, Thiếu Dương lại không giỏi việc này, làm
việc gì cũng không tranh công, đúng là đứa nhỏ ngốc, con nghĩ sao ? »
« Thiếu Dương…Năng lực được tất cả mọi
người công nhận, công lao lớn không cần phải nói. » Hách Liên Dung cẩn
thận tìm từ, trong lòng vẫn cân nhắc người nhà này hôm nay rốt cuộc là
làm sao vậy.
« Lời này cũng thật có lý. » Nghiêm thị cười cười, vẻ lạnh lùng trên mặt giảm đi không ít : « Thiếu Dương mặc
dù không phải do chính ta sinh ra, nhưng từ mười năm trước khi nó làm
con thừa tự của ta, ta chưa làm phiền nó bất cứ việc gì , nó cũng không
để ta bị thua thiệt, Vị Tất Tri có ngày hôm nay không thể không dựa vào
công sức của nó. Có điều… ». Nàng trầm ngâm một chút : « Mắt nhìn người
của bà nội con lại làm cho ta lo lắng. Tu sửa Từ đường mặc dù không phải là việc gì khó nhưng cũng rất quan trọng. Với tính cách chíp bông tếu
táo của Thiếu Quân( :D nguyên văn convert đấy nhá), sao có thể làm tốt
việc này được ? Nếu tổ tiên bị quấy nhiễu, chẳng phải là có tội ? Con
nói xem ?
« Vậy…ý của mẹ là… »
« Theo ta, dù sao việc này đến cuối
cùng vẫn cần Thiếu Dương đến giải quyết nốt hậu quả. Thế nên đừng để cho sự tình phức tạp hơn mới tìm người giải quyết hậu quả, có gì nói với ta và Thiếu Dương một tiếng, nếu có rảnh nó có thể chú ý đến việc Từ
đường. Con cũng nói với Thiếu Quân một tiếng để hắn bớt làm phiền Thiếu
Dương hơn. Hai huynh đệ bọn họ lặng lẽ giải quyết tốt chuyện này, trước
mặt mọi người cũng không có gì phải ngại ngùng, bà nội con cũng vẫn vui
vẻ. Con thấy thế nào ? »
Con thấy thế nào ?
Con thấy thế nào ?
Con thấy thế nào…
Sau khi ra khỏi chỗ đại phu nhân Hách
Liên Dung mới thở phào một hơi, lần đầu cảm thấy trước đây mình ngây thơ cỡ nào, ném chén đĩa giả làm người đàn bà chanh chua, thật sự vẫn còn
kém xa.
Nói chuyện hai lần khiến cho đầu óc vốn không thanh tỉnh của nàng lại càng mơ hồ, định về Thính Vũ Hiên ngủ
thêm một lúc, không ngờ Ngô thị đã sớm chờ ở nơi đó.
Hách Liên Dung dường như muốn quay đầu bước đi, ai ngờ thị lực của Ngô thị không kém, xa xa đã từ trong nhà chính ra đón.
« Nhị đệ muội, đi đâu ? »
« Đại tẩu đến đây lâu như vậy, hẳn là
đã sớm hỏi thăm rõ ràng rồi đi ? » Đối mặt với Ngô thị, Hách Liên Dung
cũng không cần che giấu thái độ của mình, bởi vì quan hệ giữa hai người
không quá tốt đẹp, không cần giả vờ thân thiết làm gì.
Ngô thị cười cười, trở lại nhà chính
uống trà, dường như đột nhiên phát hiện ra cái gì : « Trên khay trà sao
lại bị hổng một chút thế này ? »
Nha hoàn hầu trà tiến lên nhìn xem, quả nhiên, một bên khay trà bị sứt một ít, vội nói : « Để nô tì đi đổi lại. »
Ngô thị khoát tay áo : « Mấy thứ này
dùng đã lâu ngày, cũng nên thay đổi. » Dứt lời lại nói vói Hách Liên
Dung : « Đệ muội nhìn xem trong viện còn có chỗ nào chưa thỏa đáng, nói
với đại tẩu, nhất định sẽ đổi lại. »
Hách Liên Dung cho lui nha hoàn bên
người : « Đại tẩu có chuyện gì nói thẳng đi, quan hệ giữa chúng ta trong lòng mỗi người đều tự biết rõ ràng, không cần nói lời khách sáo. »
Ngô thị nghe xong cũng không hờn không
giận, cúi đầu nhìn xiêm y của mình, khóe mắt lại liếc nhìn bọn nha hoàn, thẳng đến khi Bích Liễu cũng rời khỏi nhà chính, Ngô thị mới hít một
hơi : « Đệ muội là người thẳng tính, đại tẩu cũng không vòng vo, giấu
giếm. Kỳ thật muội cũng thấy đấy, đại tẩu làm đương gia nhưng cũng không quá hài lòng. Bà nội cùng nương bề ngoài thì mặc kệ mọi việc, đó là các nàng khôn khéo, đắc tội với người khác đều để ta đi làm. Không cần phải nói nhiều, chỉ nói đệ muội mới đến Vị phủ, những chuyện không tốt của
muội… » Ngô thị cảm thán lắc đầu. « Muội ngẫm lại, ta và muội có hận thù gì ? Nào có lí do gì khiến chúng ta phải bất hòa ? Nói thì như ta chính là cái thùng thuốc súng, nhưng có một số việc không thể làm theo ý muốn bản thân. »
Thật không ? Hách Liên Dung cười lạnh
trong lòng, trên mặt cũng không biểu hiện gì. Ngô thị thấy nàng không có phản ứng, mím môi lại nói : « Tẩu đương nhiên biết đệ muội vừa mới đến
chỗ nào, thầm muốn nhắc nhở đệ muội một câu, trong cái nhà này, ai không toan tính vì chính mình ? Đệ muội nếu cảm thấy không để ý là cách tốt
nhất, như vậy là vô cùng sai. Lại phải nói, trong bốn huynh đệ của đại
ca ngươi, xuất sắc nhất chính là Thiếu Dương, việc buôn bán trong nhà
một tay đệ ấy nắm giữ. Bây giờ hắn còn trẻ, đương nhiên vẫn coi chúng ta là người một nhà, vậy tương lai thì sao ? Chờ đến lúc hắn có con, hắn
có thể không có tư tâm sao ?Còn có thể hòa hợp với chúng ta sao ? Đệ
muội, muội không lo lắng đến những điều đó sao ? »
Thình lình được khuyên bảo tận tình làm cho Hách Liên Dung cười cười : « Muội không nghĩ tới nhiều như vậy. »
Ngô thị không đồng ý, ngồi gần lại bên
cạnh Hách Liên Dung : « Nếu tẩu đoán không sai, nương định để cho Thiếu
Dương đi giúp Thiếu Quân đúng không ? »
Hách Liên Dung cúi đầu không nói, Ngô
thị thở dài nói : « Đây là thả con săn sắt, bắt con cá rô. Hôm nay phân
quyền lực cho chúng ta, ngày mai lấn áp quyền lợi. Chờ cho đến khi chúng ta hiểu được thì cũng đã muộn. Ngay cả sản nghiệp, thờ cúng tổ tiên đều giao cho con dâu nhà mình, bây giờ nói xong là thay lấy lại tiền thuê,
tương lai…Ai mà biết được ? » (k hiểu mụ này lảm nhảm cái gì nữa ? @ @)
« Cho nên ? »
«Cho nên, chuyện tu sửa Từ đường chúng
ta không thể để ai nhúng tay vào. » Vẻ mặt Ngô thị kiên định nói : « Tuy rằng việc này không lớn, nhưng tương lai thế nào, chỉ có thể trông chờ
chúng ta có thể qua cửa này hay không. Chỉ có thể để Thiếu Quân cùng
Thiếu Huyên cùng làm một chỗ, hơn nữa với sự giúp đỡ của bà nội mới có
thể để nương và Thiếu Dương biết điều cảnh giác. Đệ muội, quan hệ lợi
hại bên trong, muội nhất định phải cùng Thiếu Quân quan tâm, lo lắng
thật cẩn thận. »
Ba người, nói ba chuyện, nhưng từ mấu chốt vẫn là…Từ đường, từ đường…Từ đường.
Theo như vậy, nhớ lại lời nói của lão
phu nhân, Hách Liên Dung đột nhiên hiểu được ý tứ của bà : việc tu sửa
Từ đường đừng để người khác can thiệp, tình huống không hay xảy ra liền
sớm báo lại.
Tình huống ? Là tình huống gì ?
Thái độ của lão phu nhân cường ngạnh
(mạnh mẽ, nganh ngạnh), đại phu nhân không cho người ta cự tuyệt, hiện
tại Ngô thị lại nhún nhường, hòa hảo một cách kì quá ? Vậy Từ đường Vị
gia rốt cuộc có ma lực gì khiến người ta tranh đoạt đi làm việc này ?
Hách Liên Dung cân nhắc, đột nhiên nhớ đến một câu, mơ mơ hồ hồ như là
Vị Thiếu Quân nói : « Vì nhà chúng ta có đồ vật này nọ, ngươi sẽ sớm
hiểu được. »
Hắn nói ‘sớm hiểu được’ chính là chỉ
hôm nay ? Hắn biết nếu mình tiếp nhận chuyện Từ đường sẽ mang tới sự chú ý từ ba phía, cho nên sáng sớm chạy đi, để lại mình nàng nhận khảo
nghiệm ? Thật sự là một tên u hồn, rõ ràng là chuyện của hắn…Chậm đã,
Hách Liên Dung tạm thời thu lại xúc động mắng chửi, lại nghĩ kĩ câu nói
kia, nhà chúng ta có đồ vật này nọ ? Vị phủ…Đồ vật này nọ ? Ở Từ đường ?
Đến cùng là vật gì ? Là vật gia
truyền ? Vô lý, Vị lão gia không phải đột tử, tất cả có lẽ đã giao thác
cho Vị Thiếu Dương. Cho dù không giao lại, Vị Thiếu Huyên quản lý Từ
đường nhiều năm, Ngô thị hẳn đã hoài nghi, sớm bảo Vị Thiếu Huyên đi
tìm, cần gì phải chờ tới bây giờ ?
Hách Liên Dung đang trầm tư, Bích Liễu lại vội vàng chạy vào : « Thiếu phu nhân… »
Hách Liên Dung nhức đầu, kêu ca một tiếng : « Là ai đến đây ? »
Bích Liễu chỉ vào ngoài cửa nói : « Nhị thiếu gia sai người mang đến một cái thùng, nói là đưa cho Thiếu phu nhân. »
Hách Liên Dung liền bỏ nghi hoặc trong
lòng, đi ra ngoài cửa, thấy trong viện đặt một cái thùng cao đến nửa
thân người. Hách Liên Dung cau mày đi vòng quanh thùng hai vòng nhưng
không có ý định mở ra. Tên u hồn này không biết nghĩ ra cái chiêu trò gì để dọa nạt nàng đây ?
Đang muốn sai người bê thùng đi, bên
trong đột nhiên truyền đến tiếng phịch phịch, dọa Hách Liên Dung nhảy
dựng, vẫn là thứ còn sống ? Sắc mặt Bích Liễu hơi trắng bệch, đứng sát
vào Hách Liên Dung, tìm người mang gậy đến mở thùng.
Hách Liên Dung cũng không ngăn cản, nói thật, nàng cũng bắt đầu tò mò Vị Thiếu Quân mang tới vật gì ? Nha hoàn
mang gậy gộc tới, Bích Liễu khẩn trương nhìn Hách Liên Dung, Hách Liên
Dung gật gật đầu, Bích Liễu liền đứng xa xa lấy gậy đẩy nắp thùng ra.
Trong nháy mắt, Hách Liên Dung đột nhiên sinh ra ý tưởng…Không phải tên u hồn kia nấp mình trong thùng, muốn hù dọa nàng đi…
‘Ba’ một tiếng, cùng với tiếng mở
thùng, một cái bóng đen nhảy ra, mấy nha hoàn kinh hô một tiếng, không
có nghe thấy giọng nói của Vị Thiếu Quân, lại nghe thấy mấy tiếng chó
sủa, nhìn đến chỗ phát ra thanh âm, một con chó màu vàng đứng ở trong
viện phát tiết nỗi buồn bị nhốt trong thùng. Sợ bóng sợ gió một hồi, đưa con chó này đến làm gì ? Hách Liên Dung dễ dàng tha thứ không mắng mỏ,
Bích Liễu kêu lên một tiếng : « Thiếu phu nhân, người xem trên người
nó… »
Hách Liên Dung cẩn thận nhìn lại con chó kia, trên lớp lông vàng viết ba chữ to bằng mực nước…
« Bố …Pit ? » Hách Liên Dung ngơ ngác hỏi Bích Liễu : « Là ai ? »