Bảy năm sau…
“Chúng ta có một tình huống mở rộng.” một giọng nói quen thuộc vang lên trên điện thoại được mã hoá an ninh của Cael Traylor.
Cael có thể liên tưởng cả danh xưng lẫn khuôn mặt trong giọng nói đó, vì anh đã đạt được đến mức độ có thể làm như thế. Để phát hiện ra điều anh muốn biết phải có một cuộc băng rừng, nhưng hành trình đó sẽ giữ anh thoát khỏi radar, thứ anh sẽ không vướng vào nếu anh bay. Bất kỳ lúc nào tên anh xuất hiện trong danh sách hành khách, chắc chắn đơn vị không quân của chính quyền Mỹ sẽ nhận ra ngay. Không phải Hội đồng An Ninh Quốc Gia, không phải chính quyền Bang, nhưng chắc chắn là người giám sát các hoạt động đen tối, chẳng hạn như người đang nói chuyện với anh trên điện thoại.
“Chi tiết.” Anh nói ngắn gọn, tắt ti vi và xoay khỏi chiếc máy vi tính để anh có thể tập trung. Anh không viết ghi chú. Một dấu vết để lại trên giấy có thể quật ngược vào mông anh. Anh phải cẩn thận để chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ bị treo lòng thòng đến cạn khô nhưng dù sao thì ghi chú cũng không phải là một phần thói quen của anh.
“Chúng ta bắt được vài tín hiệu từ Bắc Triều Tiên khiến chúng ta hoài nghi rằng họ đã thiết lập một nhà tài trợ cho vài công nghệ mà chúng ta cho rằng tốt hơn họ không nên có.”
Cael không hỏi công nghệ đó là gì – dù sao đi nữa vẫn chưa. Vào thời điểm này anh không cần biết. Nếu vào thời điểm anh quyết định rằng cần phải biết, thì anh sẽ không xuất phát mà không có thông tin đó. “Ai là nhà tài trợ ?”
“Frank Larkin.”
Mức độ quan tâm của Cael tăng lên vài bậc. Larkin là một triệu phú, một trong những thế lực kín trong hậu trường của Washington DC, với nhiều bạn bè và những mối quan hệ thượng tầng. Ông ta chạy theo trào lưu xanh, với cái gọi là ngành kinh doanh và các sản phẩm thân thiện với môi trường, những thứ vẫn còn nhiều tranh cãi và dứt khoát là trò lừa bịp. Cael không để mắc míu cảm tính lẫn vào trong căn nguyên, nhưng theo đánh giá của anh, phần lớn loại con hoang bẩn thỉu nắm giữ lợi ích của những người đang cố làm điều tốt.
“Ông ta thu hút vô số bạc đấy.” là tất cả những gì anh nói, giọng anh vô cảm. Do những mối liên kết của Larkin, bất kỳ thứ gì họ tiến hành với hắn sẽ phải cứng rắn – và thậm chí không có gì bảo đảm một điều nào sẽ được thực hiện. Mặt khác, trong rất nhiều trường hợp như thế này, chưa từng có lời cáo buộc chính thức nào được đưa ra. Ít ra trên mặt báo, “vấn đề” được quan tâm đến sẽ có vẻ giống như lòng nhiệt tâm bị công kích hoặc bị bóp nghẹt, trong khi đó vết đạn từ phía sau đầu không biết bằng cách nào lại thoát được chứng nhận pháp y.
Cael đã thực hiện với thành viên của anh cho những nhiệm vụ khó nhọc, nhưng đó là vì một quê hương khác, một nhóm mười khác. Chuyên môn thật sự của anh là giám sát, dù vậy, việc anh đang được triệu tập là điều tốt cho Larkin, không phải cho anh.
“Chi tiết.” Anh nói.
“Larkin thuộc một trong những hiệp hội phát triển du lịch biển bằng tàu cao cấp. Chiếc tàu đầu tiên, Silver Mist, được lên kế hoạch trở thành dịch vụ cực ngắn ngày. Tuy nhiên trước lúc đó, hành trình đầu tiên của nó sẽ là một chuyến du lịch biển đặc biệt hai tuần đến Hawaii với mục đích từ thiện. Hành khách đều là nhưng kẻ cực kỳ giàu có. Tất cả những hoạt động của chuyến du lịch biển sẽ hiến tặng cho hội từ thiện, và có những mối quan hệ công chúng rộng lớn thúc đẩy tiến hành. Larkin sẽ là người tổ chức cuộc hải hành. Chúng tôi cho rằng hắn sẽ gặp người của Bắc Triều Tiên trong lúc hắn ở Hawaii, nhưng nơi chốn và thời gian chưa được tiết lộ cho đến lúc đó. Chúng tôi cần biết khi nào và ở đâu.”
Cael nghiền ngẫm những thông tin đó. Thời đại công nghệ thông tin đã làm thay đổi hoạt động tình báo; hiện nay nguyên mẫu hoặc sản phẩm không cần phải lấy trộm nữa. Thay vì vậy, kính đeo mắt có thể truyền tín hiệu trong chớp mắt, và được truyền đến đất nước hoặc cơ quan hoạt động ở cách xa nơi đó. Bắc Triều Tiên nổi tiếng hoang tưởng, một cuộc gặp gỡ trực diện, đặc biệt ở ngoại quốc, có vẻ quá nhiều rủi ro cho họ hơn là việc truyền tài liệu đơn giản.
“Thứ gì đó sắp bắt đầu.” Anh nói. “tại sao phía Bắc Triều Tiên đồng ý điều đó ? Tại sao họ cần phải gặp trực diện ?”
“Chúng tôi không biết. Có thể còn điều gì khác nữa mà chúng tôi chưa có manh mối. Chúng tôi chỉ biết có thế.”
Cael thầm nhún vai. Cuối cùng, không quan trọng tại sao người Korean lại đồng ý di chuyển liều lĩnh đến thế, chỉ cần họ có làm. “Chuyến hải hành xảy ra khi nào ?”
“Hai tuần nữa.”
Không còn nhiều thời gian. “Ông có thể đặt chỗ cho tôi và người của tôi không ? Chúng tôi cần dãy buồng cạnh buồng của Larkin.”
“Anh cần bao nhiêu phòng ?”
“Hai.” Anh đáp. Anh và Tiffany sẽ lấy một phòng, Ryan và Faith lấy phòng còn lại. Thật vậy, sắp xếp tốt nhất là Ryan và Faith sẽ ở phòng kế cận của Larkin. Chuyến hải hành này chỉ là một trong những thứ hai người đó sẽ làm để sự có mặt của cả nhóm không có điều gì đáng nghi ngờ. “Và tôi sẽ cần hai người ẩn trong đám thuỷ thủ của con tàu.”
“Tên.”
Cael cung cấp chúng. Suy nghĩ của anh thường đi trước. Anh cũng sẽ cần người trong nhóm nhân viên bảo vệ, và việc cài người của anh vào thời điểm trễ như thế này là điều không thể thực hiện được. Vậy nên anh cần mua ai đó đã có sẵn trong nhóm nhân viên bảo vệ. Anh cũng đề nghị tiếp yêu cầu đó nữa.
“Tôi sẽ thực hiện mọi thứ. Hãy để người của anh sẵn sàng.”
Cả hai cùng gác máy. Cael rời khỏi ghế để lấy thêm cà phê. Anh phải tỉnh táo và làm việc trên máy vi tính nhiều hơn một giờ. Nhưng mới năm giờ sáng, giờ California, còn quá sớm để gọi cho người của anh và đặt họ vào lệnh báo động đỏ. Thay vì thế, anh cầm tách cà phê ra hiên trước, ngồi vào chiếc ghế thư giãn, duỗi dài chân dựa vào lan can hàng hiên. Bình minh chưa ló dạng trên rặng núi phía đông, nhưng chim chóc và côn trùng đang trình diễn một bản giao hưởng sớm. Anh lắng nghe, thích thú với bản nhạc và sự cô tịch, cảm giác nhẹ nhàng của không gian buổi sớm mai tràn ngập trên bộ ngực trần của anh.
Ngôi nhà của anh chỉ có một cảnh ngắm, và anh thích cảnh đó. Ngôi nhà hai tầng được xây dựng từ gỗ và đá để chúng hoà lẫn vào môi trường xung quanh, không quá lớn để gây chú ý, nhưng đủ lớn để anh có thể được thoải mái. Sự lắp đặt những thiết bị an ninh vượt quá mức bình thường, nhưng rất khó nhận ra ngay. Anh đã tự lắp đặt phân nửa những thiết bị an ninh, thế nên không một công ty nào có được một bộ giản đồ đầy đủ để có thể sử dụng nhằm chọc thủng hàng rào phòng ngự của anh. Có lẽ anh có đôi chút hoang tưởng, nhưng với cách anh xem xét sự việc, anh thà tốn một ít tiền còn hơn bị bắt với chiếc quần dài tuột xuống. Anh tham gia một công việc nguy hiểm – hiện tại không nguy hiểm bằng việc anh đã làm lúc trước, nhưng với loại công việc của anh, anh không có được nhiều bạn bè.
Sự thật là yếu tố quyết định trong những mối quan hệ của anh, cả trong lĩnh vực chuyên môn lẫn cá nhân. Một cách chuyên nghiệp, anh không tin tưởng người anh làm việc cho, nhưng anh tin tưởng người anh làm việc cùng. Anh đã tập hợp được một nhóm tốt. Họ không hẳn lúc nào cũng làm việc cùng nhau, nhưng càng ngày những người khác càng loại bỏ những công việc không hoạt động cùng với anh.
Anh không sắp đặt để dẫn đầu trong bất kỳ việc gì. Hơn nữa, anh không sắp đặt để làm việc trong thế giới ngầm. Một sự kết hợp của dòng dõi, hoàn cảnh và tài năng thiên bẩm đã dần dần đưa anh đến vị trí bây giờ, và anh phải thừa nhận công việc này hết sức thích hợp với anh.
Anh sinh ra ở Israel trong một gia đình người Mỹ, mẹ anh là người theo đạo Do Thái không tích cực; cha anh là một chàng trai vùng châu thổ sông Missisippi không gò bó, người bất luận thế nào cũng không mất đi tính hài hước. Sự kiện mẹ anh không tích cực với tín ngưỡng mà bà được sinh ra trong đó là một vết đau đối với Cael. “Nếu mẹ không muốn tuân theo những tục lệ đã gắn bó với mẹ,” chỉ một lần anh càu nhàu với bà, “Vì lý do quái quỷ gì mà mẹ cắt bao quy đầu của con chứ ?”
“Ngừng phàn nàn đi.” Bà đáp. “Con không cần nó.”
“Nhưng con có muốn nó, và bây giờ con không thể biết được nữa, đúng không ?”
Chỉ là vấn đề về nguyên tắc. Anh không muốn sự việc rằng một phần thân thể của anh bị cắt bỏ mà không có sự cho phép của anh.
Anh sống ở Israel cho đến khi lên mười, và lớn lên trong việc nói ba loại ngôn ngữ: Hebrew, English, và Southern. Sau đó anh thêm vào tiếng Tây Ban Nha và tiếng Đức, với đôi chút tiếng Nhật mà anh vẫn còn đang mở rộng. Việc chuyển đến Mỹ là một cú sốc văn hoá lớn cho anh, nhưng anh muốn điều đó. Anh có thể đã trải qua mười năm đầu tiên ở Israel, nhưng anh luôn ý thức rõ anh là một người Mỹ. Đây là nơi anh thuộc về.
Tuy nhiên, anh vẫn giữ tình yêu sâu sắc dành cho Israel, và vì anh sinh ra ở đó, anh có hai quốc tịch. Khi anh mười tám anh quyết định muốn phiêu lưu, nên anh phụng sự trong quân đội Israel, nơi anh bộc lộ những tài năng chắc chắn đã đưa anh đến sự chú ý của Mossad*. Anh hoàn thành một vài công việc cho họ, trước khi sự chín chắn và khát vọng sống đưa anh trở về Mỹ, nơi anh muộn màng lấy bằng đại học về quản trị kinh doanh.
(*Mossad : tên gọi tắt của Viện các chiến dịch đặc biệt và tình báo theo tiếng Hebrew - là cơ quan tình báo của Israel hoạt động tương tự như cơ quan tình báo Mỹ (CIA), Sở mật vụ Anh (MI6)…)
Không có sự trốn tránh khỏi số phận nào hết, anh suy ngẫm. Bằng cấp của anh trở nên có ích, với một chuỗi điểm rửa xe, trạm giặt ủi tự động, và những việc kinh doanh kiếm ra tiền khác mà anh làm chủ. Anh tự mình xây dựng sự sản - nhỏ bé, nhưng vẫn là một sự sản. Tuy nhiên, sự thật là những công việc kiếm được khá tiền đó đã cung cấp một phương thức thuận tiện cho anh để anh che dấu số tiền kiếm được từ nghề nghiệp thực sự của mình, chủ yếu là tìm hiểu điều mà người khác muốn che giấu. Những người thuê anh không cung ứng chính xác 1099s* vào cuối năm, và anh phải có một vài cách để kê khai với sở thuế. Anh có một số tiền để dành ở Thuỵ sĩ, nhưng giá trị đồng tiền, đối với anh, đặt ở công việc. Để làm điều đó, anh phải có nó trong nước Mỹ. Theo như vậy, những công việc thuê mướn tầm thường hoá ra một mỏ vàng của anh, không quan trọng là thứ gì, dù là người lau rửa xe hơi hay giặt quần áo.
(*1099s : Cách tính thuế dành cho nhà thầu độc lập, hoặc người làm việc tự do ở Mỹ.)
Trong lúc anh ấp ủ tách cà phê, bình minh đã dần ló dạng. Lúc này anh đã có thể thấy rặng núi, rừng cây xanh thẫm bao quanh anh, ngắm nhìn những con chim đang hót. Dạ dày anh nhắc nhở anh rằng anh đã ở đó trong nhiều giờ, và đã đến lúc ăn điểm tâm. Sau bữa điểm tâm, anh sẽ bắt đầu gọi cho người của anh, và lập ra một kế hoạch đúng đắn.
….
Chùm đèn pha lê treo trên cao; thật ra toàn bộ phòng tắm dường như lấp lánh từ những chùm đèn đến những chiếc ly pha lê đặt trên bàn, đến những nữ trang thiết kế cho tóc và tai, cổ và tay, đến những vật trang trí bằng kim loại và pha lê đính trên áo dài và giày và chiếc ví dạ hội. Mọi thứ đều lộng lẫy.
Jenner nén một tiếng thở dài. Cô đã không còn hứng thú với sự lộng lẫy nữa, quá chán ngán những buổi lễ từ thiện vô tận này, ngay cả khi chúng vì mục đích tốt. Tại sao cô không thể chỉ viết một tờ check và kết thúc với nó ?
Dù cho cô có hứng thú với mặt xã hội của những thứ này, thưởng thức rượu, theo sau đó là một bữa tối xa hoa được nối tiếp bằng một phiên bán đấu giá những thứ được đánh giá quá cao so với giá trị thực mà cô không muốn cũng không cần đến, không phải là ý tưởng ưa thích của Jenner và cô hãy còn ở đây, một lần nữa.
Dĩ nhiên, đó là sai lầm của Sydney. Sydney Hazlett là một người bạn thật sự của Jenner trong đám người giàu có quyền lực ở bắc Florida, và thường nài nỉ Jenner tham dự những bữa tiệc như thế này để cho cô ấy sự ủng hộ và trợ giúp; trong một sự đảo ngược tình thế kỳ lạ, bản chất – bất kể thứ gì – là một phụ nữ sinh ra trong một cuộc sống cao sang, được nuông chiều và phục vụ trong suốt cuộc đời, lại phải chịu đựng sự thiếu tự tin làm cho tê liệt, trong khi Jenner, người xuất phát từ chỗ không có gì có thể nhìn xuống bất kỳ ai và xem thường bất kỳ sự mong manh nào, điều này có nghĩa là ai đó đang bị coi nhẹ chẳng quan trọng gì đối với cô.
Đó là cách Jenner trải qua bảy năm, sau khi rời khỏi Chicago. Cô phải thừa nhận rằng, nhìn chung, con người ở đây lịch thiệp, thậm chí tử tế, nhưng họ đã không chào đón cô vào trong giới của họ. Cô quen biết nhiều người, nhưng chỉ có một người bạn duy nhất, và đó là Syd.
Theo cùng Syd, sự hiện diện của cô ấy mang tính bắt buộc, điều đó có nghĩa là Jenner cũng vậy. Thế nên, cũng nhiều như cô ao ước, cô có thể chỉ cần viết một tấm check ủng hộ bệnh viện nhi và xem như xong, cô phải chịu đựng những sự kiện tẻ ngắt này – và cô vẫn phải kết thúc bằng việc viết một tờ check.
Cô thậm chí không thích rượu, cô tin rằng điều đó là một dấu hiệu cho tính khí cực kỳ nóng nảy và nền giáo dục bình dân, dốt nát của cô. Cho cô một ly bia, cô hài lòng nhiều hơn. Cô chỉ xoay sở được đôi chút để khỏi run bắn lên vào mỗi hớp, và cám ơn Chúa là cô có thể nhổ cái thứ kinh tởm đó ra. Ít ra thì trong bữa tối, cô có thể kiếm được thức uống cô ưa thích, một teeter-totter, loại thức uống dễ chịu được pha từ champagne và nước táo xanh lên men. Cô không thể uống champagne thuần vị, nhưng trộn với nước táo thì tuyệt. Tất cả những người phục vụ và pha chế rượu đều biết thứ cô uống mà không cần hỏi.
Dù sao đi nữa, Syd ở đâu ? Họ không rời nhau trong bữa tối và sau khi bị ép buộc phải chú ý vào những thứ này. Cô cần một ai đó cô có thể nói chuyện. Jenner rõ ràng có vẻ bực dọc rằng cô phải chịu đựng những thứ này để cho Syd có bầu có bạn, và bạn cô thậm chí không có ở đây. Cô lẽ ra nên trông đợi điều đó; Syd thường trễ - Jenner có phần nào hoài nghi, bởi vì tuy cô ấy khiếp sợ những cuộc hội hè còn hơn cả Jenner, nhưng sự chậm trễ của cô ấy thường vào khoảng mười lăm đến ba mươi phút. Lần này cô ấy vắng mặt toàn bộ buổi thử rượu, đã trôi qua hơn một giờ rồi.
Jenner đang định lẻn ra ngoài và gọi cho cô ấy khi Syd nói phía sau cô. “Cậu lại nhuộm tóc vàng rồi. Tớ yêu kiểu dáng đó.”
Jenner quay lại, cười nhăn nhó. “Cậu đến trễ. Nếu tớ biết cậu lặn mất tăm suốt buổi thử rượu, thì tớ cũng sẽ không xuất hiện đâu.”
“Tớ chỉ không thể” – Syd nhìn xuống bản thân với một tiếng thở dài. Cô trông ổn đối với Jenner. Chiếc đầm dạ hội của cô theo kiểu cổ điển trong đường nét và cấu trúc, màu kem có vẻ tuyệt với mái tóc màu vàng mật và làn da quý báu của Syd, và bản thân Syd rất xinh đẹp, với bản chất ngọt ngào lộ rõ trong vẻ mặt của cô. Nhưng Syd quá khe khắt với bản thân, luôn lo lắng cô không đủ tiêu chuẩn đối với khiếu thẩm mỹ của cha cô, e ngại người ta sẽ chế nhạo cô, phê phán về sự lựa chọn quần áo của cô, điều đó nghĩa là cô chưa từng mặc thứ đầu tiên cô thử - ít ra không bỏ qua việc thử vài thứ phụ trang khác trước đó, rồi trong tuyệt vọng, cô tìm đến với lựa chọn đầu tiên của mình.
Vì lợi ích của Syd, Jenner lẽ ra phải ghét quý ông Hazlett, ngoại trừ việc ông rõ ràng rất yêu thương Syd, và cố gắng nâng đỡ lòng tự trọng mỏng manh của cô ấy, cực kỳ yên tâm và biết ơn đối với việc Jenner trở thành bạn của Syd. J.Michael Hazlett quả thực có sự tinh tế không chê vào đâu được; ông hào phóng, tao nhã và hoàn toàn hài lòng với diện mạo của ông, cũng như dáng vẻ của một đại doanh nhân. Nhưng ông chưa từng nói một điều chê bai, dù nhỏ nhặt nhất, về Syd, và sẽ chiến đấu như hổ dữ để bảo vệ cho cô ấy. Thật khó để căm ghét ai đó không những không phải là kẻ khó ưa mà thật ra còn là người với cách thức đàn ông có đôi chút vụng về khá thú vị khi cố gắng tỏ bày với con gái của ông ta rằng cô ấy đặc biệt và đáng yêu như thế nào. Cô và Ngài Hazlett đã trở thành đồng minh, luôn cố gắng làm thế nào để chắc chắn một trong số họ ở bên Syd để cho cô thêm chỗ dựa nếu cô cần đến.
Giống như ngay lúc này.
“Cậu trông tuyệt, lúc nào cũng vậy.” Cô nói với Syd. “Nhưng việc bỏ tớ đối phó với một buổi thử rượu một mình thì không hay chút nào.”
“Tớ thà nói về tóc của cậu còn hơn về sự chậm trễ của tớ.” Syd đáp, mỉm cười tươi tắn. “Tớ vẫn nói tóc vàng hợp với cậu nhất, nó làm cho cậu có vẻ sinh động và rực rỡ. Dù cho màu nâu vàng đang gây ấn tượng.” Cô hấp tấp thêm vào. “Và màu đen cũng rất tao nhã. Dẫu vậy, màu tóc tự nhiên của cậu là màu gì ?”
“Màu vàng xỉn.” Jenner đáp. Dù cô đã không thấy nó trong nhiều năm, cô vẫn nhớ được sắc thái tẻ nhạt chính xác. Một chuyên gia tâm lý chắc chắn có thể có được một cơ hội lớn tìm hiểu lý do tại sao cô thay đổi màu tóc thường xuyên đến thế, nhưng nó là tóc của cô, và nếu cô muốn thay đổi nó thì cô cứ làm, ai thèm quan tâm nhà phân tích tâm lý nghĩ gì cơ chứ ? Cô thích có mái tóc đen, thích cảm giác mạnh mẽ, ngỗ ngáo (kick-butt) nó gây ra cho cô. Tóc đỏ quyến rũ đến sững sờ, và cô cũng thích điều đó nữa. Khi cô trở nên bực bội với màu tóc vàng nhạt này, có lẽ cô sẽ trở lại màu tóc đỏ một thời gian.
Có một tín hiệu để mọi người ổn định chỗ ngồi tại những chiếc bàn yến tiệc được bài trí tao nhã, tám chỗ cho mỗi bàn. Với tính toán của Jenner, có khoảng năm mươi bàn, nghĩa là khoảng bốn trăm người tham dự. Một dàn nhạc, được bố trí trong ban công, bắt đầu chơi một cách êm dịu, cung cấp một nhạc nền nhẹ nhàng không quá ầm ĩ đến mức cản trở những cuộc trò chuyện phía bên dưới.
Khi Jenner lấy chỗ của cô, nắm chặt tà áo mỏng manh của chiếc đầm dạ hội màu đen dài đến mức cô không thể chạm gót chân của cô vào được, và tung mặt trước vào trong bàn, cô nhớ lại buổi tiệc tối từ thiện đầu tiên của cô, gần bảy năm về trước. Cô đã làm điều tốt nhất của cô để hoà nhập, để giới thiệu bản thân với mọi người, nhưng vẫn cảm thấy bị đẩy ra ngoài một cách tàn nhẫn, và không thoải mái. Không ai phỉ nhổ cô, nhưng cô cũng không có cảm giác được chào đón.
Vào bữa tối, cô thấy mình ngồi cùng bàn với bảy người xa lạ và một dãy những bộ đồ bạc và ly thuỷ tinh làm nản lòng, thứ đi theo thành bộ nhưng làm cô tê liệt trong sự thiếu tự tin. Cô đã nghĩ, “Quỷ thần ơi, năm cái nĩa.” Cô biết làm gì với năm chiếc nĩa? Dùng một cái mới cho mỗi lần cắn ? Bảo vệ bản thân tránh khỏi những người khác trong bàn ?
Rồi một cô gái trẻ xinh đẹp phía bên kia bàn, bắt gặp ánh nhìn của cô, trao cho cô một nụ cười bí ẩn, thân thiện, và hết sức kín đáo nhấc lên cái nĩa bên ngoài cùng của bộ. Không có một chút chế diễu nào trong điệu bộ của cô ấy, chỉ là một đề nghị giúp đỡ thành thật, điều mà Jenner chấp thuận đầy biết ơn. Cô đã vượt qua bữa tối, nhận ra rằng việc sắp xếp tính năng sử dụng của đồ dùng rất đơn giản, và trong khi dùng bữa tối đó, cô cũng nhận ra cô gái trẻ bên kia bàn rất chân thật, ngọt ngào và thân thiện. Sau đó họ thu hút lẫn nhau đến mức họ thật sự nói chuyện, và cuối buổi lễ, mỗi người bọn họ tìm được một người bạn.
Kỳ lạ làm sao, cô đã thay đổi kể từ lúc ấy, Jenner nghĩ, và vẫn còn một điều không thay đổi : Thật ra cô vẫn không thích hợp với nơi này. Cô đã bỏ Chicago lại phía sau, và thực sự không còn cảm thấy giống cô gái của quá khứ, một người bị tổn thương và cay đắng quá mức bởi gia đình cũng như bạn bè, nhưng cảm nhận về sự không thân thiết của cô vẫn mạnh mẽ như xưa. Cô ở đây, ba mươi tuổi. Cô sống tại Palm Beach trong sáu năm, trong sáu năm đó cô đã tham dự cả trăm những buổi lễ từ thiện như thế này, đến những bữa tiệc cocktail, những buổi tiệc chung vốn, mọi thứ - và đối với những người thuộc giai tầng xã hội này, cô đã, và sẽ luôn luôn là , người đóng gói thực phẩm trong tầng lớp lao động, người đã có được may mắn trúng giải xổ số. Cô sẽ không bao giờ là một trong số họ, bất luận họ tình cờ thân thiết như thế nào với cô. Nếu không vì Syd, cô chắc chắn lại ra đi, tìm một nơi nào khác để sống, nhưng thay vì thế cô lại tạo lập một tổ ấm ở đây.
Cô đã lấp đầy bảy năm đó bằng cách làm cho mình bận rộn. Al đã cảnh báo cô cách đây nhiều năm, rằng phần lớn những người trúng số bị khánh kiệt trong khoảng năm năm. Jenner đã quyết tâm không trở thành một trong số đó. Với Al làm cố vấn trong những việc đầu tư, một kế toán tốt, đôi người luật sư, và thật lạ lùng, với tài năng tự mình quản lý đầu tư – Jenner đã giàu hơn lúc cô mới lãnh giải thưởng… giàu hơn gấp hai lần. Thậm chí với việc tụt giảm của thị trường chứng khoán mới đây mà cô đã được nghe về mặt tài chính, nhờ vào danh mục đầu tư đa dạng của cô, thị trường tụt giảm trầm trọng, nhưng thiệt hại của cô ít hơn hai mươi phần trăm. Những ngày này cô thậm chí tự mình quản lý một danh mục đầu tư, qua một tài khoản trực tuyến – mặc dù Al, giờ đã là một cộng sự cao cấp tại Payne Echols, trông coi phần còn lại.
Quản lý số tiền nhiều như vậy tốn rất nhiều thời gian, nhiều hơn nhiều so với cô đã hình dung trước đây khi cô lần đầu tiên lựa chọn Payne Echols từ những trang vàng. Cộng thêm những hội từ thiện mà cô ủng hộ, danh sách luôn thay đổi của những lớp học mà cô đã trải qua - về nghệ thuật, về cách nấu ăn sành sỏi (của người Pháp và Italy), về trang trí bánh kem, võ Judo, bắn vật thể bay, khiêu vũ đôi, làm đồ gốm, máy vi tính, bơi có ống thở, thậm chí bay dù lượn – và thời gian của cô bị lấp đầy. Thỉnh thoảng trống vắng, nhưng chủ yếu được lấp đầy.
Cô cố làm vườn và thỉnh thoảng đan len, nhưng cô không thích thú với những công việc đó. Dù vậy, Jenner thường cảm thấy như thể cô vẫn không biết mình là ai và muốn làm gì, cô biết chắc chắn mình không phải là Suzy Homemaker*. Cô rất tuyệt trong bếp nhưng cô thà lướt web còn tốt hơn. Và ngoài những bữa ăn trưa không thường xuyên mà cô chuẩn bị cho Syd, cô sẽ nấu ăn cho ai đây ? Nếu cô chỉ có một mình, cô thà kiếm thứ gì đó từ nhà hàng dưới phố và xua đi những rắc rối cho bản thân.
(*Suzy Homemaker : Bà nội trợ Suzy, trong chương trình truyền hình Mỹ, là biều tượng người phụ nữ của gia đình.)
Cô có một căn condo xa hoa cùng với những chuông báo và còi hiệu an ninh, và người dọn dẹp. Cô có những bộ quần áo hoàn hảo. Cô có một chiếc xe hơi tuyệt vời, một chiếc BMW mui trần xinh xắn. Cô thỉnh thoảng có hẹn hò, nhưng không thường xuyên. Nếu một gã không thuộc liên minh tài chính của cô, thì làm sao cô có thể thực sự biết được rằng hắn thích cô vì bản thân cô hay hắn chỉ quan tâm đến tiền của cô ? Những gì cô trải qua với Michelle, Dylan, và cha cô đã để lại những vết thương cảm xúc không thể phôi pha.
Cô biết cô hơi quá khắt khe với những người cô gặp gỡ, biết rằng phần lớn sự thiếu tin tưởng của cô xuất phát từ chính cô, nhưng bảo vệ bản thân bằng việc giữ phần lớn mọi người trong một khoảng cách thì dễ dàng hơn là đối phó với sự tổn thương và sửa chữa thiệt hại nếu sự ngờ vực của cô được chứng tỏ là đúng.
Họ thật sự là những người tử tế xinh đẹp, cô nghĩ, nhìn quanh bàn. Họ trao tặng hàng triệu mỗi năm cho những hội từ thiện quan trọng, và làm điều đó không vì mục đích khấu trừ thuế. Jenner đã bị choáng váng – đối với cô – khi khám phá ra rằng, ở mức độ tài chính của cô, hầu như không có gì được khấu trừ. Cô thậm chí còn không có được một khoản khấu trừ mang tính cá nhân. Thế nên những người này trao tặng bởi vì họ muốn làm điều tốt, thực hiện một sự khác biệt, và bất luận thế nào, không nhằm mục đích lợi dụng chúng về mặt tài chính. Rằng việc họ kết hợp những sự kiện xã hội với sự trao tặng của họ không phải là việc làm xấu xa. Tại sao không để họ kết bạn với nhau trước khi viết những tấm check giá trị đó ?
Cô thích phần lớn bọn họ, nhưng cô không thân thiết với ai, trừ Syd. Syd cũng chịu đựng tình trạng khó xử của Jenner khi đụng chạm đến đàn ông; cô ấy, cũng vậy, băn khoăn rằng phải chăng ai đó muốn giao thiệp với cô vì tiền của cha cô hơn là cảm thấy thích thú về cô. Và bất chấp Syd ngọt ngào thế nào, thân thiện và tử tế một cách chân thành thế nào, làm sao Jenner có thể nói cô ấy đã sai lầm vì cảm nghĩ theo cách cô đã có trong khi Jenner cũng trải qua những nghi ngờ tương tự ?
Sau bữa tối, cuộc bán đấu giá bắt đầu. Cô và Syd sang phòng bên cạnh, đi len lỏi qua những chiếc bàn trưng bày tặng vật. Không thứ gì ở đó mời gọi cô, dù vậy, cô tin rằng, cô sẽ làm phần việc của cô và đặt giá ít nhất cho một cặp, bất kể cô có muốn chúng hay không. Có một bì thư màu trắng nhỏ và những tập giấy dày, dồi dào, cho người tham dự sử dụng để đặt vào đó sự ra giá yên lặng của họ. Sau khi xem xét qua loa những vật trưng bày, Syd đặt giá cho một xuất chăm sóc mặt và massage tại một spa ưa thích của cô – với số tiền nhiều hơn rất nhiều so với số cô phải trả cho chỉ một chỗ đặt trước của dịch vụ chăm sóc – và Jenner đặt giá cho một cặp hoa tai cẩn ngọc trai chán ngắt. Nếu cô có được chúng, cô sẽ tặng chúng cho một trung tâm dành cho những phụ nữ bị bạo hành. Cô đã trao cho trung tâm này rất nhiều món đồ. Đôi khi, cả một loại nữ trang có thể làm tăng lòng tự trọng cho một phụ nữ đã từng bị đánh đập đến gục ngã trên mặt đất.
Sau khi buổi đấu giá trôi qua – không ai trong họ trúng giá, nhưng dù sao, cả hai vẫn viết những tấm check – là lúc khiêu vũ, thứ khác xa với việc nhảy nhót mà Jenner học được ở Bird, y như trứng cá hồi và cá ngừ vậy. Khi họ quan sát những cặp đôi đong đưa và xoay tròn , Syd hỏi. “Cậu có hứng thú với một chuyến du lịch bằng tàu biển không ?”
Jenner lục lọi trí óc của cô nhưng nó trống rỗng. “Du lịch bằng tàu biển là gì vậy ?”
“Du lịch bàng tàu biển là gì ư ?” Syd nghẹn lời, nhìn chằm chằm vào Jenner như thể cô mất trí. “Chuyến hải hành vì mục đích từ thiện. Cậu không đọc về nó trên báo ngày hôm qua sao ? Cậu đã đọc mà, đúng không ?” Trông cô có vẻ băn khoăn đột ngột. “Vào lúc đó cha có vài cuộc họp ở châu Âu, nếu không ông đã tham dự, vì thế tớ đi thay ông.”
Được rồi. Jenner chắc chắn có thể thấy điều này dẫn đến đâu. Mọi người, bất kể ai, sẽ mong đợi được tham dự chuyến hải hành này, vì chuyến hải hành từ thiện đòi hỏi rất cao. Và nếu Syd đi, cô ấy sẽ muốn Jenner đi cùng cho có bạn và có chỗ dựa. Và, quái quỷ gì đâu, cô chắc chắn phải đi. Cô chưa tham dự một chuyến hải hành nào trước đó, nhưng cô thích nước, thích bơi có ống thở và bài học bay dù lượn. Vậy thì sao không chứ ?
“Hôm qua, tớ không đọc báo.” Cô nói – một lời nói dối, vì cô đọc những thứ gây thích thú cho cô. “Tớ bận.”
“Nó là chuyến đi đầu tiên của tàu Silver… gì đó. Hoặc có lẽ là Crystal gì đó. Tớ không nhớ rõ .” Syd bỏ qua tên con tàu, vì điều đó thật ra không quan trọng. “Nó là một con tàu có những gian hàng và xa hoa nhất thế giới, trước khi đưa nó vào phục vụ, chuyến đầu tiên của nó được sử dụng để quyên góp tiền cho hội từ thiện. Tất cả tiền thu được từ mọi thứ sẽ được hiến tặng, từ phí hành khách cho đến những khoản thu được từ bài bạc. Sẽ có một buổi bán đấu giá tác phẩm nghệ thuật, một vũ hội hoá trang, một buổi trình diễn thời trang, nơi cậu chắc chắn có thể mua trang phục, và họ sẽ may đo cho thích hợp với cậu… Oh, đủ thứ món. Nghe có vẻ thú vị đấy chứ ?”
“Ít ra thì nghe cũng thú vị.” Jenner thừa nhận. “Nó tiến hành khi nào và ở đâu ?”
“Uhm… Tớ trả lại cho cậu “Khi nào” còn “Ở đâu” là một chuyến hải hành hai tuần trên biển Thái Bình Dương.”
“Hawaii ? Tahiti ? Nhật Bản ?”
“Uh… Xa hơn về phía Nam Nhật Bản. Ai mà đi du lịch bằng tàu đến Nhật chứ ? Bất luận thế nào. Hawaii hoặc Tahiti mà thôi. Chỗ này hoặc chỗ kia, hoặc cả hai. Tớ không biết. Chúng đều tuyệt, ai thèm quan tâm làm gì.”
Jenner bật cười trước lý lẽ của Syd, vì cô ấy hoàn toàn đúng. Họ đã từng tuần hành khắp Hồ Erie*, và họ vẫn còn đi, vì nó là một nguyên do tốt và đó là điều họ đã làm.
(*Hồ Erie là hồ lớn thư tư trong Ngũ Đại hồ ở Mỹ,lớn thứ mười ba trên thế giới, thuộc thành phố Philadenphia bang Pensylvania, giáp Canada, bang New York và Michigan. Hồ được đặt tên theo bộ tộc Erie của thổ dân da đỏ - Theo Wikipedia)
“Okay, tớ tham gia. Hãy nói cho tớ nhiều hơn.”
Gương mặt biểu cảm của Syd đầy vẻ nhẹ nhõm. “Cám ơn Chúa!” cô thở phào. “Tớ đã lo rằng tớ phải đi một mình. Cha đã đặt một dãy phòng trên tầng thượng, thế nên từ điều tớ hiểu, mỗi người chúng ta sẽ có một phòng riêng. Chiếc tàu này được cho rằng rất tráng lệ, mỗi buồng ít nhất cũng là một dãy phòng nhỏ với một ban công, nhưng có nhiều dãy phòng thật sự hơn những chiếc tàu khác trên thế giới – ít ra là trong lúc này.”
“Chiếc tàu có những giới hạn nào ?”
“Tớ không nghĩ là có giới hạn. Tớ nghĩ nó là một hiệp hội, bởi vì một trong những người đồng sở hữu, Frank Larkin, tổ chức chuyến hải hành. Cha biết ông ta.”
Điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên. J. Michael Hazlett quen biết mọi người.
Tuy nhiên, hai tuần cách ly, thanh bình và yên tĩnh, nghe cực kỳ thú vị. Cô sẽ ngủ, tham quan những chỗ mới lạ - thứ cô đã khám phá ra cô rất thích – và ăn những thức ăn tuyệt hảo. Về mặt bất lợi, sẽ có nhiều đêm như đêm nay, những đêm cô phải sánh vai với những người giàu có và thế lực, những người được sắp xếp trong danh sách hành khách hết sức chọn lọc. Và xét cho cùng thì cô cũng là một trong những người giàu có và quyền lực đó.
Hai tuần… Có lẽ cô không muốn thanh bình và tĩnh lặng nhiều lắm. Cô đột ngột cảm thấy bứt rứt. “Tớ không biết phải làm gì với khoảng thời gian dài đó.”
“Ngốc ơi. Có điện thoại trong tất cả các buồng, và cả đường truyền internet nữa. Phần lớn các con tàu chỉ có một café internet, nhưng con tàu này phục vụ wireless đầy đủ.”
Chỉ cần cô có được một máy tính, cô có thể giữ nguyên mọi thứ, vì thế cô dịu đi. Cô có đôi chút hoang tưởng về việc bị cản trở thông tin, có lẽ vì cô không thật sự làm ra tiền của cô, và cô luôn luôn, ẩn sâu trong tiềm thức của cô, e ngại rằng nó sẽ trượt khỏi cô dễ dàng như khi nó đến. Cô không phải người sống sót tội lỗi , cô có may mắn tình cờ tội lỗi.
“Có thể chúng ta sẽ gặp gỡ đôi người đặc biệt trong lúc chúng ta trên biển.” Syd nói, cười nhăn nhở.
“Phải rồi,” Jenner nói. “Cứ làm như con tàu không chứa đầy những người mà chúng ta đã quen biết rồi ấy, và nhóm người này đầy rẫy những anh chàng trẻ trung, đẹp trai, thẳng thắn và còn độc thân, người không quan tâm đến nguồn tài chính có thể làm chủ một đất nước nho nhỏ mà chúng ta sở hữu.”
Sydney che miệng và ho khan để che dấu tiếng cười. “Cậu quá kiệt sức rồi.”
“Và quá đúng nữa chứ.”
Nụ cười của Syd phai dần, trở nên thoáng buồn. “Có lẽ chỉ với chúng ta thôi. Không ai khác có vẻ lo lắng về việc cưới nhau vì tiền, họ chỉ tiến lên và sống cuộc sống của họ.”
“Và ly dị.” Jenner chỉ ra, rồi ước chi cô chưa nói, bởi vì cha và mẹ của Sydney đã trải qua một cuộc ly dị cực kỳ gay gắt khi Syd lên mười hai, độ tuổi rất dễ bị tổn thương, và điều đó rõ ràng đóng một phần vai trò trong việc khiến cho cô ấy không tự tin vào giá trị của bản thân, cũng như chống lại giá trị vật chất của cô.
Không những không giúp ích gì, chưa đầy một năm sau đó, mẹ cô từ bỏ quyền giám hộ Syd cho cha cô và chuyển sang Châu u với người chồng mới của bà. Toàn bộ cuộc sống của Syd đầy những biến động cảm xúc, bao gồm một hôn ước đổ vỡ.
Ngược lại, Jenner thật sự quan tâm đến bản thân, cô đã bị dày vò, chắc chắc như vậy, và đôi lần, khi cô có suy nghĩ non nớt hơn, cô đã từng yêu, dù chẳng đến đâu. Từ khi cô trúng số, cô đã ở trong trạng thái quá mức cảnh giác để ngăn chặn mọi người trở nên thân thiết với cô, và có lẽ điều đó tác động trên cô nhiều hơn trên những người đàn ông có thể biểu lộ sự thích thú với cô nếu cô dễ gần hơn. Có lẽ cô là một người không quên được mình là một công nhân đóng gói thực phẩm, có lẽ cô là một người nghĩ rằng không có ai muốn cô vì bản thân cô.
Những ý nghĩ tản mạn khiến cô khó chịu với bản thân. Chuyến du hành bằng tàu Silver Mist sẽ nhổ neo tại San Diego, và việc quảng bá quanh vùng rằng một con tàu chứa đầy những triệu phú, tỉ phú, và những kẻ bảnh bao là một lời rao gây kích động – Ít ra là trong giới của họ. Jenner hình dung mức độ bình thường mà người đàn ông bình thường có thể quan tâm ít hơn một đám đông giàu có đang nói về chuyến hải hành và sự hiến tặng của chủ nhân chiếc tàu tất cả số tiền thu được cho quỹ từ thiện. Trừ phi nó tác động trực tiếp vào họ… Ôi chao, thật kinh khủng.
Cô nhận ra đã không ngừng háo hức chờ mong nó. Đây là chuyến hải hành đầu tiên của cô. Và cô hơi bị kích động.
Sydney thật sự hứng thú về chuyến hải hành, dù vậy cô cam chịu nỗi lo âu thường lệ về các sự kiện xã hội trên tàu. Nhưng cô có một người bạn trong trường đại học sống ở vùng San Diego, và quyết định bay đến đó trước để viếng thăm.
“Cậu nên đi với tớ.” Cô phỉnh phờ Jenner. “Cậu chắc chắn sẽ thích Caro, và cô ấy sẽ thích có cậu. Nếu cậu thấy việc ở lại nhà cô ấy bất tiện, dù sao thì cậu luôn có thể lấy một dãy buồng ở Del Coronado. Nó là một khách sạn cổ kính tuyệt vời, và Hải Quân SEALs* huấn luyện trên bãi biển ngay phía trước những phòng dành cho khách mời. Nếu cậu tình cờ gặp được một người, cậu không thể nói ngay tức thì với anh ta về vần đề đất nước nho nhỏ.”
(*SEALs : (Sea, air, land) Đội hải quân được huấn luyện đặc biệt thực hiện được nhiều nhiệm vụ bao gồm hành động trực tiếp, hoạt động trinh sát đặc biệt, chống khủng bố, giải cứu con tin… Được thành lập vào 3/1961, tiền thân là đội hoạt động dưới nước của hải quân Mỹ, Demolition Team, trở thành đội quân tinh nhuệ đặc sắc nhất thế giới hoạt động cả dưới nước, trên không và đất liền.)
“Bây giờ, có một cuộc hôn nhân được thực hiện trên thiên đường.” Jenner đáp. “Anh ta có thể vượt qua đất nước nho nhỏ, và tớ sẽ mua nó. Chúng ta sẽ có tất cả nền tảng để che dấu.”
Cô chống lại lý lẽ của Syd bất kể Hải Quân SEALs hay không. Vì một điều, Caro không mời cô, mặc dù cô gần như chắc chắn Syd đã đề cập đến vấn đề này với bạn cô rồi, trước khi hỏi Jenner. Cô có thể hình dung cuộc hẹn của Caro với kế hoạch khá lạnh nhạt, do đó cô bỏ mặc lời mời hiện thời theo ý của Syd.
Nhưng cô và Al đã có kế hoạch họp mặt, điều họ không thường có cơ hội trong thời gian này. Cô và Al đã trở thành bạn tốt của nhau, và cô muốn nắm bắt những điều sắp xảy đến với cuộc đời của Al. Tất cả mọi điều đều được quan tâm, cô thà thăm viếng Al hơn là chịu đựng một kỳ nghỉ ngượng nghịu với bạn thời đại học của Syd.
Cô chẳng mất mát gì khi hai người bạn tốt nhất của cô đều là phụ nữ đơn thân với tên gọi là Al và Syd. Điều đó kỳ lạ như thế nào ?
“Cám ơn, nhưng tớ cần thực hiện cuộc họp này cùng với Al. Chuyến bay của tớ trở về Chicago vào chiều thứ Hai, vì thế tớ sẽ hoàn thành việc đóng gói hành lý vào tối hôm đó, rồi lấy chuyến bay sớm và, với việc thay đổi giờ, sẽ đến San Diego thừa thời gian để gặp cậu ở cảng. Cậu cứ vui vẻ với chuyến thăm viếng của cậu với Caro. Tớ cũng làm tương tự với Al, và rồi cậu và tớ trải qua hai tuần thú vị, lười biếng du hành vòng quanh Thái Bình Dương.”
“Tớ không thể đợi để trông thấy chiếc tàu.” Syd nói, ghì chặt đầu gối của cô. Họ ở trên ban công căn condo của Jenner, quan sát sự biến chuyển của bầu trời khi mặt trời lặn dần phía sau họ. “Tất cả các dãy buồng đều được trang trí khác nhau, và dãy buồng mà Cha chọn thì cực kỳ lộng lẫy, tất cả đều màu trắng và màu bạc với những chi tiết màu xanh. Nó chắc chắn có vẻ thanh bình và êm ả, ít ra trong những bức hình minh hoạ trên internet. Trừ phi tớ hình dung chúng ta tiêu tốn khá nhiều thời gian trong phòng, khác hơn việc ngủ ở đó.”
“Vậy thì ai quan tâm nó trông như thế nào ?” Jenner hỏi , thứ cô lưu ý đến là một câu hỏi hết sức thực tế.
“Tớ không muốn ngủ trong một căn phòng xấu xí.” Syd phẫn nộ nói. “Bất kể có những sự việc đã được lên chương trình cho mỗi đêm, và thừa mứa thứ để làm cho mỗi ngày.”
“Cậu đã từng đi du lịch bằng tàu trước đây, đúng không ?”
“Dĩ nhiên rồi, nhiều trò vui lắm. Tất cả các loại, cậu sẽ thích, những thứ cộng thêm như là spa, chiếu phim, những cuộc thi khiêu vũ, và thức ăn bất tận. Chúng ta sẽ cần một chiếc đầm dạ hội khác nhau cho mỗi tối.”
“Việc đóng gói hành lý sẽ là một việc khó khăn.” Jenner nói, ngẫm nghĩ trong nỗi kinh hoàng về số lượng va li cần thiết. Rõ ràng cô không chỉ cần mười bốn chiếc đầm dạ hội, mà còn giày, túi xách ban đêm, và nữ trang đi cùng với chúng nữa.. “Gaaa.”
“Ai quan tâm ư ? Đó là tất cả lý do tốt đẹp. Hãy mang theo chiếc đầm dạ hội màu đen hở vai mà cậu mua tháng trước, để phòng hờ cậu gặp gỡ một tỷ phú đẹp trai, thẳng thắn, trung lập, vẫn còn độc thân mà chúng ta luôn luôn tìm kiếm.”
“Hải Quân SEALs nghe có vẻ phù hợp hơn.”
“Nhưng cậu phải chuẩn bị chứ, để phòng hờ. Cậu đâu thể biết được điều gì sẽ xảy ra.”