Cael ép sát dạ dày của anh trên sàn phòng ngủ, đang khoan một lỗ nhỏ ở chân tường ngăn giữa phòng này và phòng của Larkin. Larkin có thể quay về phòng của hắn vào bất cứ lúc nào, mặc dù nhiệm vụ là người tổ chức cuộc hải hành của hắn kiến hắn bận rộn trong một giờ hoặc lâu hơn, tùy thuộc vào kẻ muốn nói chuyện với hắn. Nếu Cael không làm xong điều này trước khi Larkin quay về, họ sẽ bị mù và điếc trong đêm đầu tiên ra khơi. Anh không thích điều đó, vì vậy anh không để ý đến điều gì khác nữa và tập trung vào điều anh đang làm. Anh chỉ muốn đặt những thiết bị thăm dò trong dãy phòng đó, không ngoài điều gì khác.
Bình thường, sự tập trung không phải là vấn đề. Tuy nhiên, bình thường anh không có một người phụ nữ với thái độ không ngừng phàn nàn với anh.
Anh đã đúng về việc cô có những khí phách phù hợp với những hoạt động anh cần. Anh cũng đúng về việc cô sẽ gây rắc rối. Chỉ một lần, anh ước chi anh đã sai. Điều này sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cô giống Sydney Hazlett hơn, người đã bị hoảng sợ và khóc lóc nhưng không tỏ ra dấu hiệu đấu tranh nào. Cô ấy được bảo điều tương tự như Redwine được bảo, rằng sự an toàn của bạn cô tùy thuộc vào điều cô làm, rằng người này là một con tin cho người kia. Điều khác nhau là, theo những người của anh đang giữ Hazlett, cô ấy yên lặng, Redwine làm bất kỳ thứ gì trừ yên lặng.
Anh chửi thầm Larkin là đồ chó đẻ hoang tưởng và chuyển hướng những nhiệm vụ xoay quanh trong thời gian qua, cho đến khi kế hoạch đủ đơn giản. Từ gian phòng mà Ryan và Fail được bố trí lúc ban đầu, bên cạnh phòng của Larkin, họ có thể lắp đặt tất cả những sự giám sát cần thiết để thu thập thông tin : những cuộc điện thoại, những cuộc hẹn trên tàu, khách viếng thăm. Nếu Ryan và Fail ở đúng chỗ, không điều nào trong trò đánh đố phức tạp này là điều cần thiết, việc bắt cóc cũng không cần. Những thiết bị theo dõi đã được lắp đặt và kiểm tra rồi, và họ không bị ép buộc phải dàn xếp, như trong lúc này, đặt những con mắt và những cái tai trong phòng ngủ thay vì phòng sinh hoạt – và anh không buộc phải nghe những lời bình luận không ngừng về điều anh đang làm.
“Anh là thứ gì vậy, một kẻ cắp sao? Anh đang làm gì thế ? Đó có phải là camera không?” Anh có thể nghe thấy cô di chuyển vòng quanh chiếc ghế, cố gắng tìm kiếm tầm nhìn tốt hơn vào những thiết bị được xếp bên cạnh anh trên sàn nhà, cũng như điều anh đang làm. “Anh sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng về việc làm đồi trụy tầm thường đó cho xem.”
Cael ngừng khoan và kiểm tra tiến trình của anh. Việc khoan xuyên qua tường trên một con tàu không hoàn toàn giống với việc khoan xuyên qua tường của một căn nhà. Những yêu cầu về tính ổn định và sự giảm bớt tiếng ồn khác nhau, hệ thống dây điện khác nhau, cách làm khác nhau.
Phòng của Larkin là một căn phòng lớn, khoảng một trăm mười ba feet vuông, với phòng sinh hoạt bên một cạnh khác, sát ngay phòng mà Ryan và Fail đã đặt chỗ từ trước, chính giữa là phòng ăn và ở cạnh phía bên này là phòng ngủ. Những thiết bị anh đang dùng đủ nhạy để thu thập mọi thứ được nói trong phòng ngủ, và một phần những thứ được nói trong phòng ăn. Không cách nào thu được âm thanh từ phòng sinh hoạt. Họ sẽ phải cài một con bọ vào điện thoại của hắn, và nếu Larkin mang theo một computer, họ cũng phải truy cập vào chúng. Họ phải làm điều đó bằng bất kỳ cách nào, nhưng sự thiết kế của căn phòng sẽ loại bỏ phần lớn vấn đề của anh – và vấn đề lớn nhất cần phải được loại trừ là đặt những chiếc còng tay vào chiếc ghế phía sau anh.
Nếu họ vượt qua được điều này mà không bị thổi bay toàn bộ kế hoạch với cái miệng rộng của cô, thì đó là một điều kỳ diệu. Anh sẽ phải chăn dắt cô mọi phút trong ngày để giữ được cô trong sự kiểm soát, anh không dám chắc người nào khác của anh có thể làm được điều đó.
Cô đã khiến Bridget sởn gai ốc, làm Fail bối rối. Tiffany… không điều gì tác động được Tiffany, nhưng với những cảnh tượng mà họ đã sắp đặt, không một ai có thể tin rằng Tiffany và Redwine có thể trở thành bạn bè, dù cho Tiffany có tốn bao nhiêu thời gian với cô đi nữa. Matt không thể làm điều đó, vì vỏ bọc là nhân viên trên tàu cũng không để anh vào trong phòng của cô được. Còn Ryan, anh ấy thật tốt vì là người đàn ông đã kết hôn, anh ấy và Fail được biết đến như là một đôi hạnh phúc, vậy thì vì lý do gì anh ấy ở trong phòng của Redwine? Hơn nữa, Larkin đã quá hoang tưởng về Ryan và Fail, người đã đặt dãy phòng sát nách hắn từ lúc ban đầu, nay lại đột ngột bỏ nhiều thời gian ở trong căn phòng bên cạnh khác của hắn, hắn lại nổi cơn điên ngay.
Chỉ còn lại Cael. Chúa giúp con. Anh diễu cợt nghĩ.
“Bất luận kế hoạch của anh là gì, nó sẽ không suông sẻ đâu. Không ai tin tôi và anh là một cặp. Tôi quen biết một số hành khách trên chuyến hải hành này, và anh không phải kiểu người ưa thích của tôi, hơn nữa, họ sẽ không bao giờ tin tôi đưa anh về phòng của mình ngay sau đêm anh đổ vỡ với bạn gái.”
Nếu cô tiếp tục hôn anh theo cách cô đã hôn anh trên khoang thể thao thì họ sẽ tin thôi. Anh kềm chế ký ức đặc biệt đó trước khi nó có thể hình thành đầy đủ, bởi vì điều cuối cùng anh muốn ngay lúc này là nhớ lại điều đó. Anh tập trung vào công việc của anh, luồn lách hai sợi dây cáp cực kỳ mỏng manh, một sợi với đầu tai nghe bé xíu, một sợi với đầu camera cực nhỏ, xuyên qua cái lỗ mà anh đã khoan vào trong phòng ngủ của Larkin. Theo sơ đồ phòng mà Bridget đã trao cho anh, và kích thước thật mà anh đã sử dụng để xác định vị trí khoan lỗ, chiếc camera và micro phải ở bên cạnh một cây trồng lớn được đặt vào một chỗ trống trong một góc của phòng ngủ.
Anh có thể đã phải dùng một dây cáp đơn kết hợp cả audio và video, nhưng theo đánh giá của anh, chúng không nhạy bằng từng cái với chức năng riệng biệt, nên thay vì thế, anh di chuyển chúng xuyên qua một chỗ trống. Chiếc camera đã sẵn sàng hoạt động, được chèn vào khoảng một inch hơn, và anh dùng video thu được từ chúng để dẫn đường cho cáp audio đi vào một lỗ nhỏ trên bức tường đối diện. Ngay khi sợi audio vào đúng chỗ, anh cột sợi cáp để nó không di chuyển được và bắt đầu làm tương tự với sợi cáp video. Vấn đề nghiêm trọng nhất là, chỉ một cái chạm thật nhẹ cũng có thể làm sợi cáp audio rơi ra khỏi vị trí.
Đó chính xác là điều đã xảy ra. Ngay khi sợi cáp video chạm vào sợi audio, sợi cáp audio rơi sang một bên. Thầm nguyền rủa, anh bắt đầu lại tất cả một lần nữa. Anh đã toát mồ hôi vào lúc cả hai sợi cáp được đặt vững chắc đúng vị trí, nhưng chỉ vừa vặn nằm trong lỗ để chúng không dễ bị phát hiện. Anh kiễm tra số liệu đọc được trên màn hình, nín thở khi anh điều chỉnh camera cho đến khi anh hài lòng với góc quay, rồi buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm thầm lặng khi cả hai sợi cáp vẫn nằm nguyên vị trí. Cẩn thận, anh dán băng keo cố định cả hai sợi cáp trên sàn và tường.
“Tên gì mà lại là Cael chứ. Anh được đặt tên phỏng theo thực vật sao?”
Lúc này anh đã làm xong, anh nhìn cô lạnh lẽo. “Nó được đánh vần là C-A-E-L, và phải, nó được phát âm giống như Kale (cải xoăn). Em không có lý do gì để nói đâu. Tên gì mà lại là Jenner chứ?”
Cô nhún vai, “Theo lời ba tôi, mẹ tôi cực kỳ say mê Bruce Jenner*. Bà không thể gọi tôi là Bruce, vì thế bà đặt tên tôi là Jenner. Dĩ nhiên, với ba tôi thì câu chuyện ắt phải được thêm mắm dặm muối vào rồi.”
(*Bruce Jenner : Cầu thủ bóng đá giải nghệ vì chấn thương gối, vô địch thế vận hội Olympic mùa hè mười môn Decathlon 1976, diễn viên điện ảnh, nhân vật truyền hình nổi tiếng, làm chủ công ty hàng không cùng tên.)
Bằng cách nào mà cô có thể tiếp tục miệng lưỡi như thế chứ? Cô đã kiệt sức; gương mặt cô không có màu sắc gì trừ viền đen trên mắt cô. Anh nghi ngờ cô vẫn còn đấu tranh bên trong cô, dù vậy, cùng lúc đó anh cũng nghi ngờ anh có thể kềm giữ sức mạnh đầy đủ của sự chiến đấu đó khi cô nhận ra họ sẽ qua đêm cùng nhau như thế nào.
Dù vậy, điều tối quan trọng phải giải quyết trước những điều quan trọng khác. Lấy điện thoại, anh gọi Bridget. “Mọi thứ đã cài đặt và đang hoạt động. Hãy nghỉ ngơi đi.”
“Chúc mừng.” Cô ta đáp. “Tù nhân sao rồi?”
“Huyênh hoang”
Cô ta cười. “Yeah. Không dọa được cô ấy à. Hãy gọi nếu anh cần giúp đỡ nhé.”
Vui đấy. Anh không muốn chiến tranh với Redwine, anh chỉ muốn ngủ một chút. Anh xoay vai, làm vài thao tác lắc cổ, cảm thấy đau nhức trên bắp tay, nơi cô cắn anh. Cô thực sự khóa hàm giống như một con chó sục tóc vàng gầy nhom. Cô đã gặp may mắn là anh đã không bóp chết cô bởi vì sự thôi thúc làm điều đó chắc chắn đã có.
Anh đi vào phòng tắm và làm dịu bản thân, rồi khỏa nước lạnh lên mặt. Anh nhìn vào vòi sen, ước chi anh có thể mạo hiểm làm điều đó, nhưng anh không dám quay lưng lại Redwine lâu đến thế. Dù cho cô bị khóa chặt vào chiếc ghế và không thể tự mình rời khỏi nó, cô có thể mạnh mẽ hơn cô tỏ ra đến mức có thể nhổ chiếc ghế lên và mang nó đi. Anh không nghĩ thế, bởi vì bàn ghế trên tàu nặng nề hơn bàn ghế bình thường và cô thì gầy nhom, nhưng anh không dám đánh cá toàn bộ vốn liếng cho điều đó.
Cô chắc phải quá mệt mỏi để thử làm điều đó, vì khi anh ra khỏi nhà tắm, cô vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Nếu như cô không giống cái nhọt ở mông đến thế, anh có lẽ cảm thấy đồng cảm với cô.
Thay vì thế, anh quăng mình vào một cuộc chiến mới.
“Tốt rồi, Mike Tyson*, chúng ta hãy đi ngủ nào.”
(*Mike Tyson : Vô địch quyền anh hạng nặng của Mỹ, đã từng thua Evander Holyfield năm 1996, trong trận đấu lịch sử năm 1997 và thua lần thứ hai, anh ta đã cắn đứt tai Holyfield vì tức giận, trở thành truyện cười cho làng thể thao thế giới)
Jenner đã kiệt sức đến mức trong một thoáng từ ngữ không được ghi nhận. Mike Tyson ư? Rồi cô nhận ra anh đang ám chỉ việc cô cắn anh, điều khiến cho cô khao khát đến mất trí được cười, nhưng việc hiểu ra phần còn lại của câu anh nói làm cho nỗi khao khát được cười đó hoàn toàn tiêu tan.
Cô bật mạnh chân cô, điều ít nhất cô còn làm được trong lúc bị còng vào chiếc ghế. “Anh có ý gì khi nói chúng ta đi ngủ? Tôi không ngủ cùng anh đâu. Anh có thể ngủ trên chiếc ghế dài chết dẫm ở ngoài kia. Không có cánh cửa riêng nào bên ngoài phòng ngủ, thế nên chẳng có lý do gì…”
“Lựa chọn duy nhất của em, dù muốn hay không, là mặc bộ pajamas mà tôi thấy trong tủ hoặc ngủ trần.” Anh cắt ngang.
Ngủ trần là một yêu cầu quá xa vời, chắc chắn không phải là một điều để lựa chọn rồi. Anh cũng biết thế, bởi vì anh cười tự mãn khi anh nói xong và giải thoát cô khỏi chiếc còng. Sự giam giữ của kim loại ngay lập tức được thay thế bằng sự giam giữ của tay anh khi anh đẩy cô tiến về chiếc tủ. “Tiến lên và thay quần áo đi.”
Cô ngần ngừ trước chiếc tủ và chọn ngẫu nhiên một cặp pajamas, rồi đi vào phòng tắm trong lúc anh canh chừng ở bên ngoài. Sự độc đoán của anh khiến cô giận đến mức cô chỉ suy nghĩ được đôi chút. Hoàn toàn chẳng có lý do gì cho điều này ngoài việc chứng tỏ với cô ai là người chỉ huy, cứ như cô đã không biết rồi ấy.
Cô nhanh chóng cởi đồ và rửa lớp trang điểm, vì cô không để cho anh làm như lúc trước bằng việc kéo giật cánh cửa mở ra bất kỳ lúc nào. Dù vậy sau khi cô mặc bộ pajamas, cô còn phải đánh răng như cô vẫn luôn làm thế. Cô đáng lẽ phải đánh răng nhanh hơn nữa, vì anh mở cửa mà không báo trước và bắt gặp cô với cái miệng đầy bọt.
Cô gần chết nghẹn với kem đánh răng, bởi vì cánh cửa mở tiết lộ về anh nhiều hơn những gì cô muốn thấy. Anh đã dùng thời gian để tháo bỏ giày và quần dài và chỉ đang mặc quần lót màu đen bộc lộ những bắp cơ mạnh mẽ và nhiều thứ khác nữa. Sau cái nhìn hoảng hốt đầu tiên, cô quay đi và nhổ kem đánh răng vào thau. “Tôi sẽ đi đâu?” Cô cáu kỉnh, “Chui xuống một ống cống chăng?”
“Em cũng đủ mảnh mai đấy.” Anh đáp trả.
Cô lờ đi thôi thúc phủ nhận điều đó, và nói gắt gỏng thay vào đó, “Hãy gọi Bridget mang pajamas đến cho anh đi.”
Anh có vẻ thích thú. “Tôi không có bộ nào hết.”
“Vậy hãy mặc quần áo của anh vào đi.” Đã đủ tệ khi phải nhìn anh không áo sơ mi hàng giờ. Bây giờ, anh gần như khỏa thân, và nỗi đe dọa cố hữu khiến da cô nổi gai ốc như thể cô bị che phủ đầy kiến.
“Tôi không ngủ mặc quần áo đâu. Nếu em có đức hạnh, nó được an toàn với tôi. Vì thế, hãy ngừng cư xử giống như nữ hoàng đồng trinh đi.”
“Tôi cho rằng tôi có nhiều đức hạnh hơn anh, xét đến việc ai là kẻ bắt cóc ở đây.” Cô bắn lại.
“Được rồi, được rồi, đến đây, Cujo*, ngừng trì hoãn và lau khô nước dãi khỏi miệng em đi. Tôi đuối sức rồi.”
(*Cujo : Một bộ film kinh dị, dựa theo tuyện của tác giả Stephen King, đạo diễn Lewis Taegue, về một con chó giống Bernard tên Cujo bị cắn bởi một con dơi bị bệnh dại, bị biến đổi và gây kinh hoàng cho cư dân địa phương.)
Jenner liếc nhìn vào gương và thấy kem đánh răng vẫn còn nổi bọt trên môi cô. Ngượng ngùng không thể tưởng được, cô súc miệng và nhổ ra thật nhanh và lau khô miệng cô trước khi nhào trở lại vào cuộc tranh cãi. “Ít ra thì anh cũng mặc quần dài vào chứ. Bằng cách đó, tôi không phải trắng tròng mắt nếu như cái ding-dong nhỏ bé của anh tình cờ rơi ra ngoài.”
“Em và tròng mắt của em vẫn sống sót không quan trọng cái ding-dong của tôi có làm gì” Giọng anh dứt khoát và không nhượng bộ. Mắt anh lấp lánh đôi chút, nhưng cô không dám chắc anh muốn cười hay muốn đập cô.
Anh nắm cánh tay cô và kéo cô ra khỏi phòng tắm. Trong lúc cô ở trong đó thay quần áo, anh không chỉ cởi bỏ quần dài, anh đã tắt tất cả đèn trừ đèn cạnh giường, và anh cũng đã dọn giường. Toàn bộ cơ thể cô khao khát tấm trải giường trắng tinh mượt mà đó. Giá như anh không ở đây, cô có thể rên rỉ với niềm vui sướng với ý nghĩ được thực sự nằm xuống nghỉ ngơi.
“Vào giường đi.” Anh ra lệnh, dẫn cô tiến đến phía cạnh bên kia của chiếc giường, xa khỏi cánh cửa dẫn vào phòng sinh hoạt chung. Cô đã quá mệt không còn tranh cãi nổi nữa. Ý chí của cô vẫn muốn, nhưng thân thể cô cho biết nếu cô không tìm thấy giấc ngủ ngay cô sẽ bị ngã quỵ. Cô yên lặng trườn vào giữa tấm trải và kéo tấm đắp lên trên cô. Anh xoay chiếc đèn bên cạnh giường cô rồi đi quanh đến cạnh khác của chiếc giường và nằm vào bên cạnh cô.
Đôi mắt cô đóng lại ngay, bất chấp nỗ lực tốt nhất của cô là liếc nhìn anh. Chúng thình lình mở ra khi bàn tay anh phủ trên tay cô. Chiếc còng sắt lạnh lẽo khóa lách tách quanh cổ tay phải của cô, rồi anh yên lặng khóa chiếc còng còn lại vào cổ tay trái của anh, rồi vươn cánh tay phải xoay chiếc đèn phía bên anh.
Bóng tối bao phủ họ, và Jenner nhìn lên trong kinh hoàng. Chết tiệt anh, Anh đã còng cô chung với anh, để làm gì chứ?