Diệp Diệu thành.
Trong Hoàng Cung.
Các vị đại thần lâm triều rốt cục có thể nghênh đón vị quân chủ của bọn họ.
Từ sau lúc đi săn, trong cung thủy chung không yên ổn. Cửu hoàng tử cùng hai vị tiểu công chúa và các phi tần hậu cung khác táng thân trong biển lửa. Mới vừa rồi phải bình ổn tai nạn và rắc rối. Bệ hạ cũng vì việc này mà ảnh hưởng tới tinh thần, khiến cho mấy ngày long thể mắc bệnh nhẹ, không hề lâm triều, tin đồn dị tinh lại truyền lưu ồn ào huyên náo, cơ hồ là tất cả mọi người đều biết.
Ngay tại cái lúc rối loạn này, trong hậu cung lại tuôn ra lời dèm pha về việc dâm loạn cung đình!
Việc này vừa truyền ra, không ai là không sợ hãi, bệ hạ cũng xuất hiện ở trên triều.
Chỉ thấy Thương Hách Đế Kì Hủ Thiên sắc mặt âm trầm, đang dựa người vào long ỷ, hai mắt hơi nhắm hờ, che lại đôi mắt ưng lợi hại bình thường, nhìn không ra sâu cạn trong đó.
Ngón tay thon dài chậm rãi gõ gõ ở trên tay vịn của long ỷ, một tiếng, một tiếng, mỗi lần đều đọng lại ở trong lòng các vị thần tử đứng phía dưới. Bệ hạ vốn là người thiện biến khó dò, từ sau lúc có Nhị hoàng tử thì đã có vẻ tốt hơn lên một chút. Chỉ là trước mắt, Nhị hoàng tử bị đồn là dị tinh, cũng lâu rồi không thấy xuất hiện trước mắt mọi người, sự thâm trầm của bệ hạ cũng tăng lên làm cho ai cũng kinh hãi.
Không gian yên lặng ở trên đại điện trở thành bầu không khí trầm trọng, hít thở không thông, các vị đại thần cúi đầu, không ai dám tiến ra lên tiếng trước, còn không ngừng hướng đến Lưu tổng quản đang đứng cạnh bệ hạ nháy mắt ra ám hiệu.
Lưu tổng quản đứng yên một bên, vốn định làm như không thấy những ra hiệu phía dưới, nhưng sau năm sáu lần như thế, rốt cục vẫn là hơi hơi khom người hướng quân vương đang ngồi trên long ỷ nói: “Bệ hạ, việc Hoa Phượng Cẩn dâm loạn hậu cung đã cho thẩm tra, nhân chứng đầy đủ, thỉnh bệ hạ định đoạt.”
Ngón tay gõ ở tay vịn dừng lại, Kì Hủ Thiên mở mắt ra, ánh mắt thản nhiên đảo qua thần tử phía dưới, âm điệu trong lời nói khó phân biệt hỉ giận: “Đem nàng dẫn tới …”
Các đại thần thấy Kì Hủ Thiên đã mở miệng, lập tức thở dài một tiếng nhẹ nhõm, trong lòng e sợ việc này khiến bệ hạ nổi giận, đến lúc đó thần tử bọn họ cũng khó có ngày an ổn.
Hoa Phượng Cẩn dâm loạn hậu cung, mặc dù đang ở Hàn Đình, nhưng về lý vẫn là người thuộc về hậu cung, việc này làm nhục uy nghiêm của hoàng gia. Nhất là sau sự tình phát sinh lần trước, nàng không ở lại Hàn Đình tự xét lại, lại cùng thị vệ trong cung thông gian với nhau, còn bị người phá vỡ lật mặt gian tình, cho dù có bị bệ hạ ban cho cái chết cũng là gieo gió gặt bão.
Quần thần đã sớm chờ bệ hạ đưa ra quyết đoán, tốt nhất đem tất cả tức giận trút ở trên đầu Hoa Phượng Cẩn không tốt đẹp kia đi, miễn cho thần tử bọn họ phải chịu tội.
Sự giận dữ của Thương Hách đế không phải kẻ nào cũng chịu nổi, lần này không biết kẻ làm cho y tức giận sẽ chịu loại kết cục nào.
Ở dưới sự chú ý của mọi người, Hoa Phượng Cẩn tóc rối tung, khuôn mặt tiều tụy bị áp giải vào trong điện.
Nàng quần áo hỗn độn không còn thấy được phong thái ngày xưa, miệng bị nhét khăn, tay trói sau lưng hai chân quỳ trên mặt đất, trong mắt thất kinh tràn đầy sự sợ hãi. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ở trên tòa thượng, nghĩ đến chính mình từng làm những gì, trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi chấn động.
Kì Hủ Thiên nhìn thấy nữ tử quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng cười hỏi: “Ngươi nói … Dâm loạn cung đình, phải chịu tội như thế nào đây. Trẫm nên giết ngươi, hay là …” Giống như đang trầm ngâm, âm cuối kéo dài khiến lòng người run sợ để lại một quãng trì hoãn, mọi người đã có thể đoán được, nàng sẽ chịu kết quả sống không bằng chết như thế nào.
Quý phi ngày xưa đẹp đẽ cao quý, lưu lạc thành tù nhân ngày hôm nay, tất cả đều là do nàng gieo gió gặt bão, trên điện thượng không có kẻ nào vì nàng cảm thấy tiếc thương.
Hoa Phượng Cẩn quỳ trên mặt đất lắc lắc đầu, vật trong miệng khiến nàng không thể nói thành tiếng, phát ra tiếng la ô ô, không biết là muốn cầu xin tha thứ hay là biện giải.
Đôi mi giãn ra như bừng tỉnh, Kì Hủ Thiên nhếch môi nâng lên độ cung (anh ý cười á): “Ngươi xem, trẫm thật đã quên, ngươi lúc này không đáp được.” Nghiêng người ra hiệu, Lưu tổng quản liền sai người lấy miếng vải trong miệng nàng ra.
“Bệ hạ, nô tì bị oan mà! Là bọn hắn, là bọn hắn nhảy vào trong phòng, ý đồ gây rối, nô tì liều chết phản kháng, rồi sau đó có người tiến vào cứu nô tì, nô tì trong sạch mà!”
Hoa Phượng Cẩn nghe xong tội trạng vừa rồi, lúc này không ngừng giải thích tình hình ngày đó.
Nếu là tội này, nàng thực sự là vô tội a, vì thế an tâm, sợ hãi trong mắt liền giảm đi một ít. Nhưng với thủ đoạn của vị đế vương này, nhớ tới những việc nàng đã làm, lại bất giác thấy trong lòng không yên, cực lực duy trì trấn định, nàng quyết định đánh cược một phen, làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh, cái gì cũng như không biết.
“Rõ ràng là ngươi tự thân mình hèn hạ làm, còn nói với trẫm oan uổng cái gì?” Kì Hủ Thiên không cho là đúng, lời nói kèm theo ý khinh miệt, đáy mắt lại xoẹt qua một tia sát ý lạnh như băng không đổi. “Nhân chứng rành rành, ngươi còn dám nói dối, xem ra ngươi chưa từng bao giờ có lúc nói thật …”
Trầm thấp ngữ thanh về cuối kèm theo tiếng than nhẹ tiếc nuối, Kì Hủ Thiên giống như khó xử hỏi: “Trẫm thật sự không biết, ngươi lưu lại cái lưỡi trong miệng kia còn có tác dụng gì.”
Một câu hỏi tùy ý đưa ra, liền có người biết ý. Không đợi Hoa Phượng Cẩn có phản ứng, thị vệ trong điện đã xông lên phía trước, cậy miệng của nàng ra, không biết dùng vật gì ở trong miệng nàng dò xét một chút, Hoa Phượng Cẩn hét thảm một tiếng, miệng đầy máu tươi đầm đìa chảy, ngã xuống mặt đất.
“Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi tự nhiên hiểu được, ngươi có gan đi làm, liền phải có gan giác ngộ kết quả về sau. Trẫm vốn không có tâm giết người, nhưng là ngươi như thế không an phận, thân đã ở Hàn Đình, lại vẫn muốn dấy lên sóng gió. Trẫm nếu không hảo hảo khiển trách một phen, như thế nào giữ công đạo với chốn hậu cung? Thể diện hoàng gia làm sao còn?”
Ngữ điệu không nhanh không chậm, vững vàng trầm thấp, uy nghi vương giả cùng khí thế không giận mà uy, khiến người tâm phục, những đại thần nghe thấy đều gật đầu, đối với lời nói của bệ hạ rất là đồng ý.
Hoa Phượng Cẩn cả người run rẩy, nằm úp sấp ở dưới đất. Y đúng là đã biết được chuyện đó! Tội dâm loạn hậu cung, chính là tội danh gán cho nàng để xử tội, hết thảy đều sớm nằm trong kế hoạch của y!
Nàng không để ý máu tươi chảy đây ra từ trong miệng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, kia y có thể hay không cũng biết …
“Bệ hạ, điện hạ thỉnh cầu triệu kiến.”
Kì Hủ Thiên nghe được lời cung nhân truyền đến, ánh mắt thản nhiên đảo qua Hoa Phượng Cẩn đang bối rối, dưới ưng mâu cất giấu ý cười đùa cợt: “Tuyên.”
Hoa Phượng Cẩn nghe một chữ này trong đầu nháy mắt trống rỗng, thân hình không thể khống chế không ngừng run rẩy, mang theo ánh mắt khẩn cầu cùng kinh hoảng, ngẩng đầu nhìn người đang ở trên tòa thượng.
Quân vương đang ngồi ngay ngắn trong long ỷ cũng hướng phía nàng nhìn lại, khóe miệng chậm rãi giơ lên, hướng nàng lộ ra ý mỉm cười cực nhẹ, độ cung nửa miệng bao hàm ác ý đùa cợt không thay đổi, trong mắt hàm ý vô tình cùng trào phúng, khiến nàng kinh hãi, nỗi sợ hãi vô hạn trong lòng càng khuếch trương, lan tới từng tế bào trong cơ thể.
Tin đồn dị tinh đúng là nàng phái hoàng nhi truyền ra, Kì Hủ Thiên biết căn nguyên là nàng, tự nhiên cũng sẽ biết hoàng nhi làm, nếu phế đi thân phận hoàng tử của hắn, nàng liền không thể có ngày quay trở lại.
Liều mạng lắc lắc đầu, miệng nàng đầy máu tươi, nằm ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang mơ hồ khó phân biệt, làm động tác giãy giụa phí công.
Văn võ cả triều đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý, đều có chút biểu tình xem kịch vui, chờ đại hoàng tử Kì Mộ Thịnh vào điện, cũng không ngừng hướng trên người hắn đánh giá, muốn nhìn ra một chút gì đó, xem vị hoàng tử đã gần như bị lãng quên này có phản ứng gì.
Làm cho mọi người giật mình chính là, Kì Mộ Thịnh vào đến trong điện, nhìn thấy Hoa Phượng Cẩn trên mặt đất, chính là lộ ra vẻ không đành lòng nhưng cũng không hề có động tác nào khác, mà là hướng về phía quân vương trên điện thượng, phụ hoàng của hắn Kì Hủ Thiên thi lễ.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.”
“Hoàng nhi miễn lễ, không biết lúc này cầu kiến là vì chuyện gì?” Kì Hủ Thiên hàm chứa ánh mắt hứng thú, cố ý hỏi như thế.
Kì Mộ Thịnh quỳ gối ở bên cạnh Hoa Phượng Cẩn, thấy mẫu phi một thân chật vật, trong miệng tràn đầy máu, hiển nhiên là đã chịu qua xử hình, liền có chút hoảng hốt.
Không biết mẫu phi có từng nói ra việc tin đồn đại dị tinh cũng có phần của mình không, nếu bị phụ hoàng biết được, chỉ sợ thân phận hoàng tử của hắn liền cũng bị phế truất. Trong lòng quýnh lên, hắn ngẩng đầu đáp: “Phụ hoàng, mẫu phi trước đây có sai, nhưng dù sao cũng là mẫu phi của nhi thần, cầu Phụ hoàng … Cầu Phụ hoàng khoan thứ cho tội không giữ chung trinh của mẫu phi.”
Những lời này nhưng thật ra có tình lý ở bên trong, các đại thần cũng không cảm thấy được ngoài ý muốn. Nhưng sự việc trọng đại, có tổn hại đến thể diện hoàng gia, lại làm loạn công khai, hành vi của nàng như thế, có thể nào dễ dàng khoan thứ, lập tức có vị đại thần đứng ra nói: “Bệ hạ! Trăm triệu không thể.”
“Nàng dâm loạn hậu cung, phải chịu cực hình.”
“Vi thần xem ra, tốt nhất nên nhốt vào địa cung mới thỏa đáng.”
“Bệ hạ! nàng không biết liêm sỉ làm ra việc này, bệ hạ chớ mềm lòng, trăm triệu không thể tha thứ nàng.”
“Sự việc trọng đại, sự việc trọng đại a, tuy là ở trong hàn Đình, nhưng nữ tử như thế, có thể nào thân ở hậu cung, thỉnh bệ hạ nghiêm trị, giữ gìn uy nghiêm của hậu cung.”
Các đại thần đều đưa ra lời can gián, đều muốn Kì Hủ Thiên nghiêm trị, Kì Mộ Thịnh đang quỳ gối ở dưới, đầu cúi xuống, hiển nhiên là tuyệt vọng.
Kì Hủ Thiên thủy chung không có biểu tình, nghe các đại thần nói những lời đó, khẽ nhấc tay lên, phía dưới liền đột nhiên im bặt. “Chư vị ái khanh không cần oán giận như thế, việc ở hậu cung dù sao cũng là gia sự của trẫm, hay là chư vị ngay cả việc trẫm quản lý hậu cung như thế nào cũng muốn can thiệp vào?”
Câu hỏi mang theo hàm ý vui đùa lại không một người nào dám trả lời, tính tính bệ hạ vốn là khó dò, ai dám vào lúc này tự tìm việc làm mất mặt mình. Chỉ cần bệ hạ có chủ ý, bọn họ là thần tử tất nhiên chỉ nên nghe theo chỉ thị.
Vì thế cả một đám cúi đầu xuống cùng nói không dám.
Kì Hủ Thiên nhìn xuống hai mẫu tử đang quỳ ở dưới, nhìn Kì Mộ Thịnh nói: “Không biết hoàng nhi còn có lời gì muốn nói không?”
Kì Mộ Thịnh lắc lắc đầu, ngữ thanh yếu ớt khóc nói: “Mẫu phi vốn là có tội, nhi thần cầu Phụ hoàng khoan thứ cho nàng là nhi thần không đúng, chỉ cầu Phụ hoàng đừng giận nhi thần, nhi thần biết sai rồi.”
“Hoàng Nhi dù sao vẫn còn nhỏ a.” Kì Hủ Thiên mang theo cảm thán, tán một câu, thần thái quỷ bí trong mắt vẫn chưa nhạt đi, ngược lại càng dũ phát thâm trầm thêm.(Để đề phòng có nường hem nhớ, Kì Mộ Thịnh sinh cùng ngày với bé Nguyệt nguyệt nên năm nay cũng 12 tủi).
Các đại thần lại đối với vị đại hoàng tử này có vài phần kính trọng, còn nghĩ đến hắn yếu đuối vô dụng, lúc này lại nói ra những lời này, xem ra coi như cũng hiểu lí lẽ, mặc dù có chút khiếp nhược, nhưng cũng không phải là không hữu ích, ít nhất hắn còn hiểu được bảo toàn thân phận hoàng tử của chính mình.
Vì thế điện thượng lại lần thứ hai rơi vào im lặng, đều chờ đế vương trên tòa thượng đưa ra quyết đoán với việc này. Qua một lúc lâu im lặng, Kì Hủ Thiên rốt cục mở miệng nói: “Nếu hoàng nhi vì nàng cầu tình, trẫm cũng không thể không để ý đến các ngươi là cốt nhục thâm tình, xem như nể mặt ngươi, tha cho nàng tội chết, bất quá tội sống khó tha. Phạt đánh năm mươi trượng, nếu như không chết, cuộc đời này để cho nàng trải qua trong ngục đi, hoàng nhi nếu như nhớ nàng, cũng có thể đến thăm.”
“Nhi thần thay mẫu phi đa tạ chi ân không giết của phụ hoàng.” Kì Mộ Thịnh dập đầu trên mặt đất, Hoa Phượng Cẩn cũng từ lúc hắn xuất hiện lấy ánh mắt không thể tin đánh giá hắn. Nguồn:
Hoàng nhi biết nàng trong sạch, lại không chút nào vì nàng biện giải, ngược lại một lòng muốn bảo trụ hoàng tử vị, hắn sẽ không phải là không biết phụ hoàng hắn đã sớm biết nội tình chứ? Nghĩ đến thủ đoạn của Kì Hủ Thiên, Hoa Phượng Cẩn vội vàng túm lấy ống tay áo của hắn lay động một trận.
Kì Mộ Thịnh vừa suy nghĩ, đập đầu trên mặt đất, thấy trên tay áo có bàn tay đầy máu của mẫu phi, hơi hơi nhíu mi, nếu không phải chính nàng nói cho mình chuyện này, hắn cũng sẽ không vì bí quá hóa liều mà đem tin đồn dị tinh lưu truyền, mà nay Nhị hoàng đệ quả nhiên không hề xuất hiện trước mắt mọi người, hiển nhiên là đã đạt được hiệu quả, Phụ hoàng muốn hỏi tội mẫu phi, bất luận là lý do gì, chỉ cần mẫu phi gánh chịu đi, từ đó liền vô sự.
Nhẹ nhàng an ủi bỏ tay của nàng xuống, Kì Mộ Thịnh ôm lấy nàng, vẫn như cũ mang theo thanh âm nhát gan ở bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ: “Đa tạ mẫu phi, về sau nhi thần sẽ thường xuyên đi thăm mẫu phi.” Chính là mẫu phi từ nhỏ đã dạy hắn, hắn thân là đại hoàng tử, là điạ vị đáng tôn sùng như thế nào, không thể để mất về tay kẻ khác, cũng là mẫu phi dạy hắn, phải cố gắng hết sức lấy lòng phụ hoàng, không thể trái nghịch ý chỉ của Phụ hoàng.
Hiện giờ hắn đều làm vì tương lai của hắn, mẫu phi cũng nên thành toàn mới phải. Trong mắt mang theo ý cười, tiếp tục ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Không phải mẫu phi bảo nhi thần làm cho phụ hoàng vui sao, Nhi thần đã làm rồi, mẫu phi có cảm thấy cao hứng không?”
Nghe được lời nói bên tai, Hoa Phượng Cẩn đột nhiên trừng lớn hai mắt kinh hoàng, tầm mắt nhất thời hoảng hốt mất tiêu cự, thấy được hoàng nhi lộ ra vẻ mặt đáng sợ, trong ánh mắt kia còn lóe ra u quang lạnh lùng.
Thân mình suy sụp ngã xuống, ánh mắt thoáng qua liền thấy quân vương cao cao tại thượng kia lộ ra vẻ mặt quỷ bí u ám.
_____ HẾT CHÍNH VĂN CHƯƠNG 49 _____