Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 185: Thuộc về (h)

Kì Hủ Thiên nghe thấy lời nói của y, thu lại vài phần ý cười, tình ý và dục vọng trong mắt lại càng bốc lên, vật nóng cứng rắn kề sát người hắn khiến hắn cảm nhận được người phía sau phải kiềm chế dục vọng của mình như thế nào nhưng vẫn nhẫn nại như trước, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn, câu nói cảnh cáo tràn đầy tình ý bá đạo.

Nghiêng mặt cong khóe môi, ánh mắt của hắn dần dần tối lại "Nếu Minh Nhi nói ta là của ngươi thì liền tiếp tục đi, khiến cho phụ hoàng chỉ thuộc về một mình ngươi"

Bởi câu nói của hắn mà động tác trong tay đột nhiên nhanh lên, Kì Minh Nguyệt vừa nghe câu nói này, lửa tình bừng cháy và tình ý điên cuồng từ đáy lòng không cách nào kiềm chế được nữa.

Y muốn hắn, y muốn làm cho nam nhân trước mặt y trở thành người của y...

Rút lại ngón tay, tách mông của người phía trước ra, đem dục vọng dưới người đã sớm cứng rắn đặt tại cửa vào chậm rãi tiến vào bên trong, chỉ mới vào được một chút liền bị nội bích chặt chẽ chặn lại, nhẫn nại dục vọng muốn đâm mạnh vào, y cắn răng ghé vào bên tai Kì Hủ Thiên, thở dốc thầm thì "Hủ, ngươi thật chặt...”

Kì Hủ Thiên cũng thở hổn hển, phía sau bị vật cứng chen vào, hắn chưa từng trải qua cảm nhận khác thường đến vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến là Minh Nhi liền cảm thấy không có gì khó chịu, lúc này nghe y nói thế, hắn khẽ cong môi lên "Nơi chưa từng bị ai chạm qua đương nhiên phải vậy, bất quá Minh Nhi cũng không khác mấy, lần nào cũng đều cắn ta thật chặt không buông... Làm cho người ta..."

Kì Minh Nguyệt thúc một cái thật mạnh khiến hắn lời còn chưa dứt đã phải nuốt vào miệng, dục vọng phía trước tiếp tục bị hai tay của y bao phủ vỗ về, bởi vì khoái cảm đột ngột kéo đến cùng với đau nhức phía sau mà rên rỉ, Kì Hủ Thiên ngẩng đầu thở dốc, nhíu mi cười nhẹ "Minh Nhi đang bất mãn lời nói của phụ hoàng? Nhưng đó là sự thật" Mỗi một lần muốn y đều giống hệt như lần đầu tiên, đều khiến người ta điên cuồng.

Ôm chặt lấy hắn, Kì Minh Nguyệt thong thả rút ra một chút, lần thứ hai tiến vào không dám dùng tốc độ nhanh hơn, chờ hắn thích ứng được mới trả lời lại "Cho dù là sự thật thì cũng chỉ vì ta là huyết mạch của phụ hoàng, cũng giống như ngươi"

Từ bên trong dũng đạo gắt gao vây chặt của hắn rút lui ra ngoài, y nhìn bạch phù dính trên dục vọng của y khi rút ra từ trong cơ thể của Kì Hủ Thiên, cũng không thấy dấu vết bị thương, chỉ có lối vào hơi tách ra lây dính chút ướt át bóng loáng vô cùng mê người, y chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trên trán nhiễm đầy mồ hôi, xiết chặt thắt lưng người đằng trước, khẽ hôn lên vành tai hắn liền đem vật cứng dưới người đâm thật mạnh vào trong.

Đột nhiên tiến vào khiến cho cả hai đồng thời rên lên một tiếng, Kì Minh Nguyệt không nhịn được ôm chặt lấy hắn, không ngừng ra vào trong cơ thể hắn, một lần rồi lại một lần cắm vào thật sâu rồi lại chậm rãi rút ra, khe khẽ thở gấp, y hôn lên vành tai Kì Hủ Thiên, trong giọng nói ẩn chứa dục vọng ngập tràn mị hoặc "Ngươi là của ta, Hủ"

Thừa nhận va chạm lần lượt kéo tới từ đằng sau, Kì Hủ Thiên bị âm thanh bên tai mê hoặc, dục vọng trong lòng càng mãnh liệt hơn nữa, nghiêng đầu nhìn lại, tình ý trên gương mặt không hề che giấu, ánh mắt sáng ngời "Phụ hoàng vốn dĩ chỉ thuộc về một mình Minh Nhi" Giữa bọn họ vốn chỉ thuộc về đối phương, đến giờ phút này, lại càng triệt để, không hề giữ lại bất cứ thứ gì.

Nghe những lời này bảo y làm sao còn nhẫn nại cho được, khóe môi rốt cuộc cũng nở nụ cười, Kì Minh Nguyệt không kiềm chế bản thân nữa, tốc độ ra vào đột ngột nhanh lên, hai tay cũng tiếp tục xoa nắn dục vọng trên người Kì Hủ Thiên, động tác của y khiến cho lửa tình của cả hai đều tăng vọt, tiếng rên rỉ thở dốc từ trong miệng hai người phát ra hòa với tiếng va chạm của cơ thể, cả căn phòng tràn ngập hơi thở dục vọng bừng bừng.

Trước mắt y là phụ hoàng, là người mà y luôn muốn chiếm được từ nhiều năm trước, Kì Minh Nguyệt lần lượt ra vào chỉ cảm thấy dục vọng không thể áp chế, chỉ càng muốn chiếm giữ hắn thật sâu hơn nữa. Từ ngày còn bé liền khắc sâu dung mạo thân thể người này trong tận đáy lòng, nam nhân có chút tà khí, khiêu khích, mị hoặc, ôm ấp y vô số lần, bá đạo lãnh khốc, tàn nhẫn ích kỷ, đem người trong thiên hạ xem như quân cờ nhưng lại cam tâm nằm dưới người y, để cho y triệt để chiếm giữ...

Cắn nhẹ lên đầu vai đẫm mồ hôi rồi nhả ra, đầu lưỡi liếm mồ hôi kích tình vào miệng, thưởng thức mùi vị mồ hôi đầy tình dục, trong mắt Kì Minh Nguyệt như có ngọn lửa bùng cháy, giờ phút này, cuối cùng Hủ cũng thuộc về y.

"Hủ... Hủ..." Trong lửa nóng kích tình, Kì Hủ Thiên chỉ nghe thấy tiếng gọi bên tai không ngừng vang lên mang theo bá đạo độc chiếm cùng với tiếng thở dốc, lần lượt đem dục vọng chôn vùi vào cơ thể hắn không cho phép kháng cự, hơi thở nóng rực dường như thổi nhẹ qua cổ, hắn khẽ rên rỉ, đem vui thích trong lúc này thốt lên "Minh Nhi... Đúng là chưa từng khiến ta thất vọng..."

"Sau này cũng sẽ không..." Kì Minh Nguyệt khẽ cười, đột nhiên đem dục vọng dưới người rút ra, áp đảo hắn lên trên giường bên cạnh, nhấc hai chân hắn lên đem dục vọng lần thứ hai cắm vào thật sâu, đôi môi ngậm lấy điểm nổi lên trước ngực hắn mạnh mẽ liếm mút, cùng với tiếng rên rỉ trong miệng người bên dưới tiếp tục dùng sức đưa đẩy.

Thở dồn dập, sợi tóc cả hay quấn vào nhau, mồ hôi cùng thể dịch giao hòa, cùng với mỗi lần đưa đẩy đều có thể nhìn thấy trước mắt y, lồng ngực bởi vì tình sự kịch liệt mà ướt đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt long lanh trên làn da màu mật ong bóng loáng mê người, dưới mái tóc, vết hôn đỏ sẫm tạo thành từng mảng trên cổ, khiến cho nam nhân vốn đã tuấn mĩ tà khí càng thêm mị hoặc, khơi gợi tình ý trong y từ lâu đã không thể khống chế.


Mà lúc này đây, trong đôi mắt hẹp dài thâm thúy kia đang chăm chú nhìn vào y, tình ý như ngọn lửa bùng cháy, đôi môi hé mở, ánh nhìn rực lửa chăm chú không hề che giấu chút gì, khoái cảm phấn khích lúc này đây thi nhau gào thét.

"Ngươi là muốn bức điên người khác, phụ hoàng" Kì Minh Nguyệt cau mày, từ lâu đã biết phụ hoàng của y vốn chính là yêu nghiệt, vậy mà vẫn bị người bên dưới khiêu khích đến mức hận không để đem hắn trói lên giường, muốn hắn đến mức không thể xuống giường được mới thôi.

Kì Hủ Thiên nghe xong liền ôm siết lấy y, cười nhẹ hôn lên môi y "Vậy có từng bức điên Minh Nhi chưa?" Chỉ bằng vật cứng rắn nóng hổi nằm trong cơ thể hắn cũng biết Minh Nhi muốn hắn đến mức nào.

"Phụ hoàng vẫn còn chưa rõ?" Hôn lên đôi môi trước mắt, trao đổi hơi thở nóng hầm hập của nhau, tay y nhẹ nhàng trêu đùa khắp người Kì Hủ Thiên, không ngừng lưu luyến trên làn da màu mật lấp lánh mồ hôi khiến kẻ khác phải lóa mắt, dục vọng dưới người lần lượt va chạm với lửa nóng bên trong, âm thanh đưa đẩy ướt át vang vọng.

Đón nhận động tác của y, mặc kệ chiếc giường bên dưới hai người có hơi lắc lư, Kì Hủ Thiên thở dốc "Vì sao không gọi ta là Hủ?"

"Là phụ hoàng cũng là Hủ, cũng đều là của ta, cần gì phải để ý xưng hô thế nào" Nhướn mi nhìn xuống người bên dưới, khóe môi gợi lên một chút thách thức, nét mặt này rơi vào trong mắt Kì Hủ Thiên, ngọn lửa dục vọng càng thêm sôi trào "Đúng là không cần để ý" Đôi tay quàng sau cổ y chuyển ra trước ngực, nắm lấy lọn tóc đẫm mồ hôi, Kì Hủ Thiên cứ như vậy chuyên chú nhìn vào y, đem lọn tóc ấy đưa lên môi hôn nhẹ.

Đôi mắt u ám mê người, sâu thăm thẳm mà nồng cháy, Kì Minh Nguyệt không nhịn được nữa, đem hắn chặt chẽ đè xuống dưới người, nâng hai chân lên cao làm cho bản thân càng tiến vào cơ thể hắn sâu hơn nữa, mà tầm mắt rực lửa của người bên dưới cũng cứ tiếp tục nhìn y, tiếp nhận toàn bộ động tác của y khiến cho y càng không thể ngừng lại, thầm muốn giờ phút này kéo dài vô tận.

Trong phòng ánh hoàng hôn lặn xuống, ánh trăng dần dần lên cao, cơ thể hai người trên giường quấn riết vào nhau, giữa hương thơm mát lạnh mịt mờ, mùi vị hỗn hợp mồ hôi và thể dịch tạo thành hương vị tình dục nóng bỏng hòa với hương thơm mát lạnh ngập tràn ái muội kiều diễm, tiếng rên rỉ nỉ non, tiếng thở dốc trầm thấp, tiếng vang đong đưa ướt át truyền đến từ trên giường đan xen lẫn nhau trong căn phòng tĩnh lặng lộ ra tình sắc khiến bất luận là ai cũng phải rung tim đỏ mặt.

"Hủ..." Sau vài cú thúc đẩy cực nhanh, gầm nhẹ phóng thích trong cơ thể Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu thở dồn dập, động tác trên tay cũng nhanh lên khiến cho dục vọng của Kì Hủ Thiên cũng cùng lên đỉnh với y, cho tới tận khi hồi phục tinh thần từ trong khoái cảm cực hạn cả hai mới thả lỏng người, cùng nhau thở dốc ngã xuống giường.

"Không có bị thương" Dường như đột nhiên nhớ đến chuyện gì, cẩn thận quan sát phía sau của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nhìn thấy chất lỏng màu trắng đục chảy xuống giữa hai chân hắn không có màu máu mới yên tâm nằm xuống.

Kì Hủ Thiên nheo mắt, ôm lấy Kì Minh Nguyệt bên cạnh, hôn nhẹ lên vai y, giọng nói có hơi khàn khàn sau cơn tình sự "Bị thương cũng không sao"

"Ta không muốn phụ hoàng vì ta mà bị thương" Cơ thể đầy mồ hôi ẩm ướt nhưng vẫn mê hoặc lòng người, nằm bên cạnh Kì Hủ Thiên, nhìn cơ thể cận kề đầy những dấu vết tình sự, y hôn lên lồng ngực ướt đẫm mồ hôi khiến cho từng điểm đỏ hồng sau khi y chạm môi đến đều đỏ sẫm hơn.

Kì Hủ Thiên nhìn y cúi đầu trên ngực hắn, vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc Kì Minh Nguyệt, nghĩ lại lúc nãy y tha cho Lạc Phi Yên "Sao lại để cho nàng rời đi mà không lấy mạng của nàng ta?" Nhịn không được mà cau mày, lúc đầu vốn nên giết nàng ta.

Nghe thấy lời này của hắn, Kì Minh Nguyệt liền hiểu hắn đang ám chỉ ai "Không để nàng rời đi, chẳng lẽ để cho nàng nhìn thấy ta cùng phụ hoàng giao hoan hay sao?" Nhìn từng dấu vết đỏ thẫm rải rác trên cơ thể hắn, đầu ngón tay y vân vê từ cơ ngực trải dài xuống dưới, dính chút chất lỏng trắng đục trên bụng, ánh mắt tối sầm "Bất luận chỗ nào trên người ngươi, ta cũng không muốn để cho nàng ta nhìn thấy, huống chi phụ hoàng ở dưới thân ta câu dẫn lòng người như thế, làm sao có thể để cho kẻ khác thấy được?"

Đem thứ dính dớp trên ngón tay ngậm vào miệng, y liếm môi, Kì Hủ Thiên nằm bên cạnh thấy y như vậy, bất chợt dem y kéo vào lòng, xoay người đè y xuống dưới "Minh Nhi có biết dáng vẻ ngươi như vậy có bao nhiêu mê người, nếu ngươi không muốn nghỉ ngơi thì liền để ta đến yêu thương ngươi một phen"

"Xem ra phụ hoàng vẫn còn hăng hái, nhưng mà ta có hơi đói bụng" Kì Minh Nguyệt kéo cổ hắn đè xuống, khẽ hôn lên môi hắn, Kì Hủ Thiên nghe vậy liền tránh người ra, nhớ ra đúng là còn chưa dùng vãn thiện, nhìn sắc trời đã chuyển thành đêm đen.


Nằm trên giường, nhìn thấy y phục của hắn bị xé rách vứt bên dưới, gọi vọng ra bên ngoài một tiếng liền nghe thấy tiếng bước chân của Hồng Tụ và Oánh Nhiên ngay ngoài cửa "Bệ hạ, thái tử điện hạ, chính là... Chính là muốn dùng bữa? Hay là muốn tắm rửa..."

Hồng Tụ và Oánh Nhiên đứng trước cửa, mặt đỏ như chu sa, dường như đỏ đến muốn rỉ máu.

Lúc trước muốn mang điểm tâm đến thì nghe được giọng nói của nữ nhân từ bên trong, trong lúc còn đang kinh ngạc không yên thì điện hạ đã trở về, hai người chạm mặt nhau không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Ai ngờ thế mà sau đó lại nhìn thấy nữ hoàng Liên Đồng tái mặt vội vàng chạy từ trong ra, sau đó lại...

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ đến động tĩnh từ bên trong truyền ra lúc sau đều cảm thấy tim đập như sấm, trên mặt nóng như lửa đốt, lần này bệ hạ và điện hạ không vào phòng trong làm hại các nàng đứng hầu bên ngoài cũng không biết là nên lùi xa một chút hay là nên nán lại chờ đợi sai bảo mới tốt.

Trong phòng, Kì Minh Nguyệt cũng nhận ra sự khác thường của cả hai nàng, hơi nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn người nằm trên giường nhướn mày mỉm cười, y vậy mà không nhớ đây không phải là căn phòng trong tẩm cung, cũng chỉ vì phụ hoàng quá mức mê người, đưa mắt ra hiệu cho hắn, Kì Hủ Thiên cười ái muội nói vọng ra ngoài "Dùng bữa trước, tắm rửa... Không vội"

Chậm rãi nói ra hai chữ sau cùng, ánh mắt của hắn trước sau vẫn luôn không rời người trước mặt. Khoác áo ngoài, tùy ý đứng một bên, y phục lỏng lẻo lộ ra vẻ lười nhác sau cơn tình sự vô cùng mê hoặc.

Kì Minh Nguyệt đón nhận ánh mắt của hắn, trong lòng hiểu rõ, đáy mắt xẹt qua ý cười, y cũng nói với ra "Dùng bữa trước" Một tay cầm y phục màu đen bị vứt trên mặt đất ném lên giường, y chỉnh sửa lại trang phục trên người mình chờ Hồng Tụ và Oánh Nhiên đi vào.

Kì Hủ Thiên đón lấy y phục, tùy tiện mặc vào, vẫn nằm trên giường như trước, nhìn thấy Hồng Tụ và Oánh Nhiên bưng thức ăn vào, ngay cả mặt cũng không dám ngước lên, đem từng đĩa từng đĩa thức ăn bày ra "Nô tì để cho ngự thiện phòng hâm nóng lại nên lúc này mới mang lên, nếu bệ hạ và điện hạ không thích thì để bọn họ..."

"Không cần, lui ra đi" Kì Minh Nguyệt phất tay áo, đối với chuyện này cũng không quan tâm.

"Dạ" Hồng Tụ và Oáng Nhiên từ khi bước vào phòng liền cẩn thận dè dặt, mới vừa bước vào, các nàng liền ngửi thấy hương vị bạch phù kiều diễm cùng với mùi hương lẫn với phách ngọc băng đàn mát lạnh vô cùng rõ ràng khiến cho người ta tim đập không thôi.

Không dám dừng lại quá lâu lại càng không dám liếc nhìn về phía bệ hạ trên giường và thái tử đứng phía trước, hai người cúi đầu nhìn mũi chân chính mình, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, vội vã lui ra ngoài, cho dù không nhìn kỹ nhưng theo tình trạng hôm nay, xem ra chẳng lẽ bệ hạ...

Gương mặt đỏ bừng mang theo kinh ngạc, không dám suy đoán tiếp nữa, sau khi cả hai ra khỏi cửa liền vội vàng đóng cửa lại, lúc này mới dám thở nhẹ một hơi.

Kì Minh Nguyệt thấy Kì Hủ Thiên đứng dậy bước tới, theo bước chân của hắn, từng chút màu trắng đục từ giữa hai chân hắn chảy ra, hắn cũng không thèm quan tâm, y phục mở phanh ra, chậm rãi đi tới bên cạnh ngồi xuống, nhìn hắn, Kì Minh Nguyệt cầm chén đũa lên, ánh mắt sáng rỡ làm cho Kì Hủ Thiên khẽ cười "Lúc này Minh Nhi đang dùng bữa, nhìn ta như thế làm gì?"

"So với những món ăn này, trước mắt càng ngon miệng hơn, sao có thể không nhìn nhiều một chút" Ánh mắt ái muội đảo qua đảo lại trên người hắn vài lần, Kì Minh Nguyệt cong môi, cuối cùng cũng động đũa.

Trải qua một trận giao hoan kịch liệt, hai người đúng là đều có chút đói bụng, ánh mắt giao nhau, đáy mắt đều tràn ngập ý cười, dùng xong bữa này xem ra cũng đã quá giờ dùng vãn thiện rồi.

Đợi đến khi dùng bữa xong, nằm xuống giường phía trong, Kì Hủ Thiên đem y ôm vào lòng, Kì Minh Nguyệt bất chợt nói "Chuyện ban nãy phụ hoàng cũng nhận ra, ngươi có cảm thấy Lạc Phi Yên nàng ta..." Trầm ngâm, y không nói tiếp nữa, sắc mặt Lạc Phi Yên lúc đó cũng không giống như là ghen ghét.

"Nàng nghĩ gì muốn gì đều không liên quan đến ta, Minh Nhi cũng không nên nhắc đến nàng vào lúc này" Kì Hủ Thiên nhíu mày, bất luận Lạc Phi Yên thế nào, có tình ý với hắn hay không hắn đều không màng bận tâm đến, giờ phút này hắn chỉ muốn đem Minh Nhi ra yêu thương một phen.

"Vậy thì không nhắc nữa, đổi thành phụ hoàng bồi tội như thế nào?" Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, Kì Minh Nguyệt ôm lấy người bên cạnh, hôn lên môi hắn, một tay mò ra phía sau thăm dò, Kì Hủ Thiên biết y muốn làm gì cũng không ngăn cản, đầu ngón tay y từ dưới vạt áo lướt dần xuống khe mông.

Hiểu được suy tính ban đầu của Kì Hủ Thiên, lúc này liền thuận theo ý của hắn, tình ý từ đáy lòng Kì Minh Nguyệt dâng lên cuồn cuộn "Phụ hoàng..." Khẽ khàng hôn lên môi hắn, ngón tay y dính chút chất lỏng bôi trơn ban nãy còn sót lại không mấy khó khăn đã xâm nhập vào bên trong "Lần này không dùng bạch phù, nơi này của phụ hoàng vẫn thật ướt át như cũ..."

"Bạch phù vẫn còn nhiều, lát nữa nên đến lượt Minh Nhi dùng đến" Kì Hủ Thiên nghe câu nói khiêu khích của y nở nụ cười ái muội, đem tay y kéo xuống dưới người mình.

Cảm nhận được lửa nóng dưới bàn tay, Kì Minh Nguyệt nhướn mi "Nếu đến lúc đó phụ hoàng còn hơi sức hẵng nói"

Nghe được câu nói đáp trả lúc trước hắn từng nói, Kì Hủ Thiên cười cười thâm trầm "Nếu vậy lại xem lát nữa... Cuối cùng sẽ như thế nào..." Nói xong, hắn liền ôm lấy Kì Minh Nguyệt hôn lên đôi môi trước mắt.