Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 142: Toái ngọc

EDITOR: Tiếu Hồng Trần [NangBT]

Nghe Liên Sóc nói, Kì Minh Nguyệt liền cảm thấy không đúng, lại ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí kia, lập tức liền biết trong đó chắc chắn có điều cổ quái, Vô Hào ngã xuống, một đám thị vệ cùng đại thần chỉ cần dính phải một giọt máu kia đều bắt đầu thảm thiết kêu lên: “Vô Hào, trở về.”

Quay sang hạ lệnh cho Vô Hào đang giãy dụa muốn đứng lên kia, Kì Minh Nguyệt đứng dậy, thấy hắn trừ bỏ sắc mặt không tốt ra cũng không có gì đáng ngại, liền cảm thấy yên tâm hơn. Liên Sóc sau khi phun ra búng máu kia lại giống như không thể tiếp tục gắng gượng nữa, sắc mặt trắng bệch đã chuyển sang xám ngắt, thấy Kì Minh Nguyệt đứng dậy, giống như biết trước mắt không thể địch nổi, thân hình loạng choạng phóng chạy ra ngoài Xích Hi Điện.

Mọi việc hắn gây ra, cùng có sự biến hóa quỷ dị kia, tất cả mọi người đều chứng kiến, bọn thị vệ mặc dù muốn lập công cũng không dám đùa giỡn với tính mạng của bản thân, chỉ hơi ngan cản một chút rồi đều bị hắn làm cho kinh hãi thối lui.

Trước mắt nhìn thấy Liên Sóc sắp chạy thoát, mọi người không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên lo lắng, nguy cơ đã trừ bỏ, nhưng tai họa ngầm vẫn còn. Để cho kẻ này chạy thoát ra ngoài, nếu như hắn vẫn không rời khỏi cung, vậy chẳng phải trong cung đều ngày ngày không được an bình sao.

“Hắn sẽ quay trở lại.” Nhìn chăm chú vào bóng dáng Liên Sóc đang chạy đi, Kì Minh Nguyệt đứng ở trong điện, đối với Kì Hủ Thiên đang đứng bên cạnh hắn nói như vậy. Hận ý mà Liên Sóc có với Thương Hách, trừ bỏ bởi vì quyết định năm đó của Phụ Hoàng, lại còn có sự ghen ghét đối với mình, nói vậy sẽ không dễ dàng rời đi.

“Com mồi đã rơi vào bẫy, cho dù có trốn cũng chẳng thể chạy quá xa.” Kì Hủ Thiên nhìn bóng đêm ngoài cửa điện, hơi khép nửa ánh mắt, giọng nói mơ hồ vang lên, lại quay đầu nhìn Kì Minh Nguyệt, trên mặt lộ ra vẻ thân thiết: “Minh Nhi không có chuyện gì chứ, có bị dính vào độc vật kia không?”

Đưa mắt nhìn lại, phàm là những thị vệ đại thần dính phải máu của Liên Sóc, nhẹ thì sắc mặt trở nên xám trắng, nặng thì đã chết ngất đi, cũng không biết là còn có thể tỉnh lại không, trừ bỏ bị trúng phải độc tố trong búng máu kia, tựa hồ không có nguyên nhân khác, may mà lúc giao tranh với y, hắn không bị dính phải.

“Phụ Hoàng yên tâm, ta không sao.” Kì Minh Nguyệt lắc lắc đầu, nhìn một mảnh hỗn loạn trong Xích Hi Điện, trong lòng cảm thán khẽ cười một tiếng, tiệc rượu đêm nay đúng là náo nhiệt.

Kì Hủ Thiên nghe xong câu trả lời của hắn vẫn chưa yên tâm, lại cẩn thận xem xét toàn thân hắn một lần nữa, thấy trên ngoại bào màu trắng của hắn vẫn chưa nhiễm một hạt bụi nhỏ, lúc này mới vừa lòng ôm lấy thân người hắn: “Minh Nhi không có chuyện gì là tốt rồi.” Quay người lại, thấy các đại thần vẫn còn bị kinh hách chưa định thần lại, tất cả đều là ánh mắt trông mong nhìn về phía mình, Kì Hủ Thiên khẽ nâng lên khóe môi nói: “Khiến các khanh sợ hãi rồi.”

Quần thần còn chưa có định thần lại, lúc này cũng không ai nghĩ đến động tác kia của Bệ Hạ đối với Thái Tử Điện hạ có chút không ổn, cho dù nhìn thấy cũng chỉ cho là sự thân thiết của Bệ Hạ đối với Thái Tử Điện hạ. Liên tiếp bị kinh hách cùng những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đều khiến họ không kịp định thần, nghe Kì Hủ Thiên nói như vậy, mới có người vội vàng lắc đầu nói: “Bệ Hạ, chúng thần không có việc gì, chỉ là người của An Dương đến Thương Hách lại gây ra nhiều họa như vậy, thần thỉnh Bệ Hạ …….”

“Được rồi, Trẫm đã nói, trước khi sự tình sáng tỏ, An Dương Vương sẽ vẫn được giữ lại Thương Hách làm khách, về phần Liên Sóc, chỉ cần phát hiện hành tung của hắn, lập tức tróc nã, giết chết cũng được, còn có chuyện gì cần phải nhắc nhở Trẫm nữa không?” Đôi mắt hẹp dài quét xuống phía dưới, lời nói ra có vẻ nhẹ nhàng tùy ý, nhưng nghe những lời này lại khiến vị đại thần kia bị dọa một thân mồ hôi lạnh.

Bệ Hạ tối không thích người khác đối với quyết định của hắn khoa tay múa chân, chỉ cần lời Bệ Hạ đã nói ra, thần tử chỉ cần biết tuân theo, là hắn nhất thời bị dọa đến mức hồ đồ, lo lắng Liên Sóc lại tiếp tục gây chuyện, khiến quên mất điều kiêng kị này. Vị đại thần vừa đưa ra kiến nghị kia vội vàng quỳ xuống: “Thần không dám.”

Nhắc nhở? Hắn làm sao có tư cách nhắc nhở Bệ Hạ, chuyện hắn có thể nghĩ ra chẳng lẽ Bệ Hạ lại không nghĩ tới sao, hắn định lấy việc này để cho An Dương biết sự lợi hại của Thương Hách, Bệ Hạ lại chỉ giữ An Dương Vương ở lại Thương Hách mà không có hành động khác, chẳng lẽ Bệ Hạ đã có an bài gì rồi? Quân tâm khó dò a! Ở trong lòng cảm thán một hồi, hắn quỳ trên mặt đất không dám nói gì nữa.

Liên Mộ Hi vẫn ngồi ở chỗ cũ, hiển nhiên là cũng nghe thấy lời Kì Hủ Thiên nói, nhưng lại không có phản ứng gì, chỉ có vẻ mặt đau khổ, trong đôi mắt to tất cả đều là thần sắc lo lắng, thường thường hướng nhìn về phía Kì Minh Nguyệt.

Kì Minh Nguyệt sớm đã phát hiện ánh mắt thường xuyên nhìn về phía hắn của Liên Mộ Hi nhưng cũng không để ý tới, trước mắt xem ra bữa tiệc rượu ở Xích Hi Điện này cũng đã tiến hành coi như hoàn chỉnh, sắc trời cũng không còn sớm nữa, trận diễn này cũng nên kết thúc. Tiếp tục ngắm nghía ngọc bội ở trong tay, nhìn lướt qua những đồ ăn và rượu bị đánh đổ trong lúc hỗn loạn cung với các vị đại thần thần sắc hoảng hốt, hắn cầm ngọc bội trong tay giơ lên phía trước: “Một miếng Thái Tử ngọc bội nho nhỏ lại có thể nháo ra nhiều chuyện như vậy, thật là không có ý nghĩa.”


Màu sắc xanh đậm ở dưới ánh sáng của những hạt châu chiếu trong điện tạo nên một vầng sáng nhu hòa sáng bóng, người vừa nói câu nói đó hơi hơi nhíu mày, nghe thấy câu nói này khiến các vị đại thần nhất thời im lặng, Thái Tử ngọc bội là do tổ tiên truyền lại, là quan trọng tới mức nào, ở trong lời nói của Thái Tử lại trở thành “một miếng ngọc bội nho nhỏ”, hiển nhiên là cũng chẳng coi trọng gì.

Một vị đại thần cao tuổi nghe xong những lời này, rất không đồng ý trả lời: “Thái Tử Điện hạ, tất cả mọi chuyện xẩy ra hôm nay là do người chưa bảo quản Thái Tử ngọc bội cẩn thận, thần không dám trách Điện Hạ, nhưng thần nghĩ khẩn cầu Điện Hạ sau này không nên lại tùy tiện như thế, Thái Tử ngọc bội chỉ có Thái Tử của Thương Hách mới có thể đeo, không thể khinh thường được, cũng là đại biểu cho thân phận Thái Tử của người, vật trọng yếu như thế, mong Thái Tử Điện hạ nhất định phải bảo quản cẩn thận.”

Sau khi Nhị hoàng tử lên làm Thái Tử, chưa từng gây ra một sai lầm gì, mọi thứ đều làm cho người ta vừa lòng, trừ bỏ không chịu lập phi tử, trước mắt cũng chỉ có chuyện ngọc bội này là khiến cho các vị đại thần có chút kín đáo phê bình, lúc này nghe xong vị Triệu đại nhân này nói, mọi người đều cảm thấy không sai, nhưng cũng không có ai dám đứng ra tán thành lời nói của hắn, Thái Tử Điện hạ được Bệ Hạ tin tưởng hoàn toàn, sự uy nghi lại càng ngày càng hiển lộ, ai dám tùy tiện mở miệng, cũng chỉ có người cậy mình là cựu thần lớn tuổi mới có đảm lượng làm điều đó.

Không một ai lên tiếng, mọi người nhìn vị Triệu đại nhân vừa lên tiếng kia, lại trộm nhìn thần sắc của Thái Tử, chỉ thấy Thái Tử Điện hạ nghe xong những lời này, tựa hồ giống như cảm thấy thú vị, đôi bạc thần (môi) rất giống Bệ Hạ kia khẽ giương lên, lại tiếp lời nói: “Nga? Thái Tử ngọc bội quả thực trọng yếu như thế? Thậm chí so với bản thân Minh Nguyệt còn có thể quan trọng hơn? Nếu là mất đi ngọc bội, đó là tùy tiện khinh thường, là tội lớn phải không? Nếu quả thực mất đi ngọc bội này, ngôi vị Thái Tử này của ta cũng không ngồi yên được đúng không?”

Đối với câu hỏi liên tiếp của hắn, vị Triệu đại nhân kia hiển nhiên là vô lực chống đỡ, hắn nào dám nói Thái Tử có tội lớn, khả năng của Thái Tử Điện hạ, còn có sự tin tưởng tuyệt đối của Bệ Hạ đối với vị Thái Tử này, khiến cho cao thấp trong triều đều biết, vị trí Thái Tử của Thương Hách, sẽ chỉ có thể của vị Nhị điện hạ này, không ai có thể thay thế được, cũng không kẻ nào có đủ năng lực thay thế được.

Không ai dám trả lời, tuy nói trước đây hoàng tử mà làm mất Thái Tử ngọc bội là phạm vào tội lớn, nhưng ai lại dám lấy chuyện này ra chỉ trích vị Thái Tử Điện hạ mọi mặt đều bất phàm trước mắt này a.

Trong mắt hàm chưa ý cười đùa cợt, đem mảnh ngọc bội hết sức quan trọng trong mắt quần thần kia đặt ở đầu ngón tay ngắm nghía, Kì Minh Nguyệt thấy không có ai dám nói gì, cười khẽ một tiếng, mang theo chút lạnh lùng, lại có chút nhàm chán, đem mảnh ngọc bội kia tùy tiện ném cho người bên cạnh.

Màu xanh biếc oánh nhuận tạo thành một độ cung duyên dáng trong không trung, ở trong mắt mọi người, mảnh ngọc bội kia bị Thái Tử tùy tiện ném đi, giống như ném đi một vật vụn vặt chẳng quan trọng gì, dường như một chút cũng không thèm để ý.

Tất cả mọi người trở nên hết sức khẩn trương, tới tận khi nhìn thấy mảnh ngọc xanh biếc kia rơi xuống tay của Bệ Hạ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng lời nói kế tiếp của Thái Tử lại làm cho mọi người lần thứ hai trợn trừng mắt.

“Vật vô dụng, cũng chẳng cần làm gì, không bằng Phụ Hoàng thu hồi lại, miễn cho lại xảy ra chuyện phiền toái khác.”

Thái Tử lại muốn Bệ Hạ thu hồi ngọc bội, đây là ý gì? Là không cần ngôi vị Thái Tử, hay là không cần mảnh ngọc bội tương trưng cho thân phận Thái Tử kia? Bất luân là loại nào, đều tuyệt đối không thể đáp ứng, Thái Tử của Thương Hách chỉ có thể là Nhị điện hạ, Thái Tử ngọc bội cũng là do hoàng tộc truyền lại, có ý nghĩa trọng đại, cũng chỉ có thể đeo ở trên người Thái Tử, là nhất định phải có a.

Mọi người nghe hắn nói như vậy, đều nhất loạt quay đầu nhìn về phía vị quân vương của bọn họ.

“Minh Nhi không cần ngọc bội này, có điều Phụ Hoàng cũng sẽ không thu hồi lại.” Kì Hủ Thiên đem miếng ngọc bội hình tròn cầm ở trên tay, chậm rãi mở miệng nói: “Mảnh ngọc bội này đại biểu cho thân phận của Thái Tử, một khi đã cho Minh Nhi, thì đó là của Minh Nhi, ngươi không cần, người khác cũng không muốn được, Thái Tử Thương Hách chỉ có thể là ngươi.”

Nghe xong những lời này, quần thần đều gật đầu, vị đại thần họ Triệu kia cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn nói những lời kia cũng không phải để khiến cho Thái Tử thoái vị, hắn cũng không dám, hắn chỉ là muốn Thái Tử bảo quản ngọc bội thật cẩn thận mà thôi.

“Bất quá nếu Minh Nhi thấy nó phiền toái, Phụ Hoàng cũng sẽ không miễn cưỡng.” Nhìn chăm chú vào Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên nắm chặt lấy vật trong tay: “Vật vô dụng, không có cũng không sao, Phụ Hoàng sẽ không thu hồi lại, nếu Minh Nhi không cần, nó cũng không cần phải giữ lại nữa.”


Mở bàn tay ra, ở trước mặt văn võ bá quan, vừa rồi vẫn còn là ngọc bội hình tròn oánh nhuận đẹp đẽ lúc này đã hóa thành một đám bụi ngọc, nhỏ vụn như những hạt cát mịn theo khe hở giữa các ngón tay rơi xuống đất, rõ ràng có thể nghe thấy những âm thanh sàn sạt, nghe vào trong tai các vị đại thần, lại nhìn một màn trước mắt, không ai không sợ hãi, trong Xích Hi Điện tĩnh lặng thoáng chốc vang lên một loạt tiếng hít sâu đầy sợ hãi.

Bệ Hạ, Bệ Hạ thế nhưng đem ngọc bội mà tổ tiên truyền lại cứ thể hủy đi như vậy?!

“Bệ ……… Bệ Hạ ….” Đại thần họ Triệu không dám tin run rẩy cúi xuống, nâng lên Thái Tử ngọc bội nay đã giống như một đống cát mịn, lắp bắp không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Ngôi vị Thái Tử là do Trẫm ban tặng, chỉ là một mảnh ngọc bội thì có khả năng gì, chỉ là một vật chết, lưu trữ cũng chỉ phiền toái thôi.” Kì Hủ Thiên cúi đầu nhìn chăm chú vào vị đại thần đang quỳ trên mặt đất vì ngọc bội mà thương tiếc kia, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tuổi tác đã cao, không còn tác dụng nữa, lưu trữ cũng vô dụng, Triệu khanh cảm thấy có đúng không?”

Vị đại thần họ Triệu đang quỳ trên mặt đất thân hình nhất thời cứng đờ, những lời này của Bệ Hạ ……….

Nguyên bản các vị đại thần đứng ở một bên đang tính toán lên tiếng can gián, nghe xong những lời này, lập tức liền ngậm miệng, vị Triệu đại nhân này làm quan đã lâu, là một trong số ít cựu thần thời tiên hoàng lưu lại mà còn sống, lúc ngày thường cũng không làm gì, chỉ dựa vào tư lịch của bản thân mà hỗn ăn lừa uống trong triều mà thôi, có điều trên miệng lúc nào cũng nhắc đến tiên hoàng rất tốt, quá khứ của Bệ Hạ mọi người ít nhiều cũng biết một chút, chuyện tiên hoàng được coi như một trong những chuyện cấm kị, lúc này vị Triệu đại nhân này lại tự mình lao đầu vào chuyện này, coi như là hắn tự làm tự chịu.

“Bệ Hạ cựu thần chỉ là muốn nói ……….” Chỉ vì một câu nói vô ý mà khiến cho Bệ Hạ tức giận, mắt thấy chức quan của mình sẽ khó mà giữ được, vị đại thần họ Triệu này rất là hối hận, hắn đang muốn vì mình giải thích một phen, nam nhân mặc hoàng bào huyền mầu kia lại thản nhiên hừ một tiếng: “Những lời dư thừa không cần phải tiếp tục nói.”

Thiên hạ đều biến tính tình Thương Hách Đế bất thường, ở vào vị trí thần tử, đối với cung cách làm việc khó dò của bg bọn họ lại càng biết rõ hơn, lúc này nghe xong tiếng hừ thản nhiên kia, đã đoán được Bệ Hạ nhất định là đã tức giận, có vài vị đại thần vốn cũng muốn vì chuyện toái ngọc này mà nói chút gì đó, thấy chỉ vì mấy câu nói mà chức quan của vị Triệu đại nhân kia liền đã khó giữ được, sau khi cân nhắc lại, tất cả đều im lặng không dám lên tiếng.

“Minh Nhi là Thái Tử Thương Hách, việc này sẽ không thay đổi, chỉ là một vật chết làm sao có thể so sánh cùng với y, đã mất thì coi như đã mất, các khanh lại còn muốn lấy chuyện này tới hỏi tội? Vậy Trẫm hủy đi mảnh ngọc kia, có phải là Trẫm cũng phải chịu trách phạt hay không?”

Ngữ thanh không nghe ra hỉ giận, nặng nề vang lên trong Xích Hi Điện, lời nói phát ra không nhanh không châmh, không biết tại sao lại khiến người ta run sợ. Lúc này thì bị kinh hách, bây giờ lại bị sự uy nghi của quân vương chấn nhiếp, quần thần sớm đã không dám mở miệng nói nữa, tất cả đều quỳ xuống dập đầu hô: “Chúng thần không dám.”

“Thái Tử ngọc bội từ sớm đã không cần, Minh Nhi chỉ cần nhớ mang theo huyết ngọc Phu Hoàng đã đưa cho ngươi là được, chờ đến một ngày nào đó nếu cũng bị đánh mất, hoặc là bị hư hại, Phụ Hoàng lại tìm cái khác đưa cho ngươi.” Thu hồi lại ánh mắt từ trên người đám đại thần đang quỳ dưới đất, Kì Hủ Thiên quay đầu nhìn Kì Minh Nguyệt nói như vậy.

“Đây chính là Phụ Hoàng đưa cho ta, ý nghĩa của huyết ngọc cũng không giống với Thái Tử ngọc bội kia, Minh Nguyệt lúc nào cũng sẽ mang theo, sẽ không tùy tiện để nó rời khỏi người.” Kì Minh Nguyệt nhìn sâu vào đôi mắt đang mỉm cười kia, ánh mắt lộ ra chút ý cười đầy ẩn ý, tính ra, mảnh huyết ngọc này tựa hồ coi như là vật đính ước đi?

Quần thần sau khi nghe Kì Hủ Thiên nói như vậy, liền có chút ngốc lăng.

Huyết ngọc của Bệ Hạ là vật hiếm có trên đời, đó chính là năm xưa Bệ Hạ trong lúc vô tình mà có được, nghe nói còn là ở trong lúc chiến loạn, sau đó trở thành vật tùy thân của Bệ Hạ, cũng đại biểu cho một sự bắt đầu mới của Thương Hách, được coi như ngọc bội của Đế Vương. Chuyện Bệ Hạ đem nó tặng cho Thái Tử mọi người đều biết, nhưng những lời Bệ Hạ nói với Thái Tử này là chuyện không ai dự đoán được.

Không chỉ Thái Tử ngọc bội được coi là vật râu ria tầm thường, mà tựa hồ cho dù Thái Tử có đánh mất ngọc bội Đế vương kia, Bệ Hạ cũng sẽ không để ý. May mà nghe ý của Thái Tử có vẻ cũng biết sự quan trọng của ngọc bội Đế vương kia, cũng không khinh thường, làm cho bọn họ đều thả lỏng xuống, cuối cùng vẫn là Thái Tử làm việc ổn thỏa, biết ngọc bội đó có ý nghĩa bất đồng.

Nói xong lời nói chỉ có hai người mới hiểu được thâm ý trong đó, Kì Minh Nguyệt nhíu mày nói với Kì Hủ Thiên: “Mà bây giờ Thái Tử ngọc bội đã vỡ, phiền toái cũng coi như giải quyết xong, Minh Nguyệt sẽ đeo huyết ngọc của Phụ Hoàng, những thứ khác ta không cần.” Sớm biết Phụ Hoàng cũng không thích mảnh ngọc bội kia, mà lần này nháo ra chuyện này, lại đúng lúc hợp ý Phụ Hoàng đi. Nguồn:

Kì Hủ Thiên khẽ cười với hắn, cúi đầu nhìn mấy vị đại thần quỳ đầy trong đại sảnh, vung tay áo nói: “Sắc trời khồn còn sớm, các khanh đều mệt mỏi, về nghỉ ngơi đi.”

Thản nhiên liếc mắt nhìn đám toái ngọc trên mặt đất kia, chưởng phong đảo qua, thấy vật chướng mắt đã biến mất khỏi tầm mắt, Kì Hủ Thiên vừa lòng ôm Kì Minh Nguyệt đi về phía sau điện.

Quần thần dập đầu lễ bái cung nghênh, hai thân ảnh hoàng bào huyền y cùng màu nguyệt sắc dần dần đi xa. Sau khi hai người rời đi, một đám bụi màu xanh biếc từ từ bay tứ tán, ở trong mắt ọi người, ngọc bội thái tử từng được rất nhiều hoàng tử coi trọng, hiện giờ lại giống như bụi bậm tầm thường, rơi rụng trên mặt đất.

__________ Hết chính văn chương 142 __________