Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 140: Đám hỏi

Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT]

“Ta đem ngọc bội cho ngươi cũng không phải để gây thêm phiền toái cho Nhị hoàng huynh, còn không mau đưa đây!” Ngưng Lộ đứng đối diện với Thấm Vũ, sự tức giận như ngọn lửa thiếu đốt rực trong ánh mắt cùng sự cảnh cáo làm cho Thấm Vũ cảm thấy ngạc nhiên, vị công chúa này đột nhiên xuất hiện, dùng danh tiết của chính mình đánh đổi, chỉ vì để che chở Nhị hoàng huynh của nàng. Hành động này nguyên bản cũng không phải rất thông minh, chỉ cần một lời của hắn, phủ nhận việc này, hoặc là rõ ràng nói rằng đó là do Kì Minh Nguyệt đánh rơi ở chỗ của hắn thì hành động của nàng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhìn thấy sự lạnh lùng cùng đùa cợt trong mắt Thấm Vũ càng lúc càng rõ ràng, Ngưng Lộ cắn răng, cánh tay túm lấy ống tay áo của hắn chưa từng buông lỏng, nàng cũng biết, hành động này có bao nhiêu mạo hiểm, tên Thấm Vũ này cũng sẽ không giúp nàng, nhưng nàng chính là không nhịn được, nếu không làm gì cả thì không phải là tính cách của Ngưng Lộ nàng, cho dù Nhị hoàng huynh đã có chủ ý trước, nàng cũng muốn tại thời điểm này làm gì đó để giúp y.

Hôm nay, nàng chính là quấn lấy tên Thấm Vũ này, nếu hắn dám không tiếp nhận nàng, nàng sẽ khóc lóc kể lể hắn bội tình bạc nghĩa, nàng không tin danh tiết của một vị công chúa đổi không được kết quả mà nàng muốn.

“Ta sẽ không cho ngươi thực hiện được, ngươi đừng mơ tưởng có ý đồ với Nhị hoàng huynh!”

Đôi mắt như ánh lửa nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói khinh nhẹ cảnh cáo bên tai, Thấm Vũ nhìn vị Ngưng Lộ công chúa trước mặt tựa hồ dù đánh đổi hết thảy vẫn phải giúp đỡ Kì Minh Nguyệt, bỗng nhiên nhớ tới muội muội của hắn, thân là thánh nữ của Liên Đồng, có được vũ kĩ tối hoa mĩ đẹp mắt, lại mất đi hết thảy tự do của chính mình, nếu muội ấy cũng có thể có được ánh mắt giống như người trước mắt này thực là tốt.

“Là lỗi của Thấm Vũ, không nên đem ngọc bội công chúa tặng cho tùy tiện đeo ở trên người để người khác nhìn thấy, mà bây giờ đã biết vật này là của Thái Tử, tất nhiên là phải trả lại.” Cởi xuống ngọc bội bên hông, Thấm Vũ một tay đưa ra, một tay lại vuốt vuốt mái tóc dài của Ngưng Lộ: “Sự trong sạch của công chúa, Thấm Vũ nhất định sẽ phụ trách.”

Ngưng Lộ ngốc lăng tiếp nhận ngọc bội đưa tới, nhìn khuôn mặt tươi cười của Thấm Vũ trước mặt, còn có ánh mắt chứa đầy thâm ý khác, thật không dám tin tưởng, hắn lại tiếp nhận những lời nàng nói, cũng không nói thêm gì, lại càng không phủ nhận, cứ như vậy làm theo lời của nàng……

“Ngươi …….” Khó có thể tin lại có thể thuận lợi như vậy, Ngưng Lộ cầm lấy ngọc bội, cõi lòng đầy nghi hoặc nhìn chăm chú vào nam tử ở trước mặt nàng, rõ ràng là tới từ Liên Đồng, rõ ràng là không có hảo ý, vì sao bỗng nhiên lại thay đổi?

“Lời Thấm Vũ nói lúc trước, nói có người để lại ở trên giường của ta, người đó chính là công chúa Ngưng Lộ, công chúa lo lắng Bệ Hạ sẽ không đồng ý chuyện của chúng ta, nên mới giấu diếm tới tận bây giờ, ngọc bội kia vốn là vật đính ước ……….” Lại khôi phục thần sắc đạm mạc, Thấm Vũ nói như vậy.

“Cái gì là vật đính ước? Buồn cười, đường đường là công chúa của Thương Hách, lại đi lấy ngọc bội của người khác làm vật đính ước? Lại ngẫu nhiên như vậy vừa vặn đó là Thái Tử ngọc bội?” Liên Sóc bước nhanh đến trước mặt của Thấm Vũ, khó có thể tin chỉ còn kém một chút nữa thôi sẽ đạt được mục đích, thế mà tên Thấm Vũ này lại đột nhiên phản lại, nhìn chằm chằm vào Thấm Vũ cùng Ngưng Lộ đang đứng cùng một chỗ, lúc này trên mặt hắn rốt cục không thể giữ nổi vẻ tươi cười.

Ngưng Lộ hừ một tiếng: “Ngọc bội của ta đương nhiên không ít, nhưng mấy thứ đó đều là dành cho nữ tử đeo, sao có thể đem tặng, tặng xong cũng vô dụng, Nhị hoàng huynh lại đang đeo những hai mảnh ngọc bội a, ta chỉ là lấy một mảnh thì có sao, nguyên bản nghĩ chỉ cần sau đó nói lại, Nhị hoàng huynh nhất định sẽ không trách tội, ai mà biết đó lại là Thái Tử ngọc bội.”

Thấy ánh mắt khinh miệt của Ngưng Lộ, Thấm Vũ lộ ra một tia cười khẽ, ở Thương Hách này, trừ bỏ Thái Tử bất phàm, không nghĩ tới công chúa cũng đặc biệt như vậy, nếu là chuyện ngoài ý muốn thú vị như vậy, hắn liền chỉ biết thuận theo thôi. “Bệ Hạ, Thái Tử điện hạ, nếu chuyện giữa ta và công chúa đã không có cách nào tiếp tục giấu diếm, vậy hôm nay ta liền hướng Bệ Hạ cầu hôn, thực hiện đám hỏi giữa Thương Hách và Liên Đồng, đây cũng là mong muốn của Nữ Hoàng Bệ Hạ.” Chỉ là không biết Nữ Hoàng Bệ Hạ biết được đám hỏi là như thế này, sẽ có biểu tình như thế nào a. Nhưng xét bề ngoài cũng coi như hắn đã hoàn thành sứ mệnh là được.

“Ngưng Lộ ngươi thật sự nguyện ý gả cho Thấm Vũ của Liên Đồng chứ?” Việc đã đến nước này, Kì Minh Nguyệt chỉ có thể hỏi hoàng muội của hắn như vậy, cử chỉ đột nhiên của nàng không những làm rối loạn kế hoạch của hắn, tựa hồ cũng làm rối loạn kế hoạch của Liên Sóc, câu trả lời của Thấm Vũ nhưng cũng thật sự phù hợp với cung cách làm việc của hắn trước giờ.

Nhị hoàng huynh muốn xác nhận lại, đó là vì lo lắng cho nàng đi, nhưng Ngưng Lộ nàng cũng không phải là người yếu đuối, cũng sẽ không sợ tên Thấm Vũ này, gả thì gả đi, xem ai sợ ai a: “Ngưng Lộ nguyện ý.”


Không có sự nhăn nhó của nữ tử, cũng không có nửa điểm ngượng ngùng, vị tứ công chúa của Thương Hách đứng bên cạnh hắn ngẩng cao đầu, trả lời người ở trên tòa thượng như vậy, nhìn thấy dũng khí cùng sự can đảm của nàng, Thấm Vũ luc này thật sự cảm thấy được thuận theo hôn sự này không chừng cũng là một chuyện đáng chờ mong a.

“Một khi đã như vậy, trẫm phê chuẩn, hôn sự của Ngưng Lộ cứ quyết định như vậy đi.” Cầm lấy chén rượu ở bên cạnh, chầm rãi uống một ngụm, Kì Hủ Thiên nhìn sang Lưu Dịch đang đứng ở không xa bên cạnh nói: “Việc lễ hỏi giữa hai đại quốc không thể qua loa, đồ lễ cũng không thể thiếu, Lưu Dịch a, việc này liền do ngươi phân phó đi, nhớ làm tốt cho trẫm.”

Quần thần nghe thấy Bệ Hạ nói như vậy, chuyện đám hỏi giữa Thương Hách và Liên Đồng coi như định rồi, rốt cuộc không thể thay đổi, nhưng đối với việc công chúa xuất giá thực hiện đám hỏi này, tất cả mọi người đều không có chút phản đối, chỉ cần đó không phải là Thái Tử, gả đi một vị công chúa cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Kì Minh Nguyệt bưng lên chén rượu đứng dậy, chẫm rãi đi xuống, đi tới trước mặt Thấm Vũ: “Thấm Vũ vốn xử lý mọi việc đều tùy tâm, chỉ hi vọng lần này tâm ý của ngươi sẽ không thay đổi, đối với Ngưng Lộ cũng thật lòng.”

Thấy Kì Minh Nguyệt ngữ thanh thản nhiên, vẻ mặt cũng rất trịnh trọng, Thấm Vũ liếc mắt nhìn Ngưng Lộ đứng bên cạnh, hơi hơi gật đầu: “Thái Tử điện hạ không cần lo lắng, Thấm Vũ mặc dù không phải là người thiện tâm gì, nhưng đối với lời đã nói ra không bao giờ nuốt lời, sau này sẽ hết sức chiếu cố Ngưng Lộ công chúa.”

Nói xong câu đó, Thấm Vũ cũng nâng lên chén rượu trên bàn, cùng Kì Minh Nguyệt nhìn nhau trong chốc lát, hai người nâng chén, cùng cạn hết chén rượu, mọi chuyện hôm nay như thế nào lại phát triển đến tình huống này, cả hai người đều hiểu rõ trong lòng không cần nói ra, đối với Thấm Vũ, Kì Minh Nguyệt cũng không có ác cảm, mà nay Ngưng Lộ cũng đã mười bảy tuổi, cũng đã đến tuổi phải xuất giá rồi, y theo tính tình của nàng, có khi lại rất xứng với Thấm Vũ.

Ngưng Lộ nghe hai người đối thoại, biết Nhị hoàng huynh quan tâm nàng như thế, trên khuôn mặt vui mừng lộ ra tươi cười. Nghe những lời tên Thấm Vũ này nói, coi như cũng không phải quá xấu xa, cũng thật làm cho nàng có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn lại phía hắn, vừa lúc lại thấy thần tình âm ngoan không cam lòng của Liên Sóc đứng ở bên cạnh, nhất thời trở nên khẩn trương kéo kéo áo Kì Minh Nguyệt.

Liên Sóc vẫn đứng ở chỗ cũ, nắm chặt hai nắm tay, hơi hơi cúi đầu nhìn xuống đất, trên mặt tất cả đều dấu không được phẫn hận, hắn hao tổn bao tâm cơ, thế nhưng chỉ là công dã tràng, Thái Tử ngọc bội, Thái Tử ngọc bội lại đơn giản như vậy về lại trên tay Kì Minh Nguyệt, nhìn lại ngọc bội Kì Minh Nguyệt vừa cầm lại từ tay Ngưng Lộ, ánh mắt chợt lóe, nhớ tới lời nói vừa rồi của Ngưng Lộ, ánh mắt chuyển tới bên hông của Kì Minh Nguyệt, một mạt huyết sắc lưu chuyển kia, chẳng phải là …………….

Là Huyết ngọc hình thú chỉ có thể đeo trên người quân vương, đại biểu cho đế vương của Thương Hách!

Kì Minh Nguyệt thưởng thức miếng ngọc xanh biếc trong tay, cũng không phải không chú ý tới ánh mắt Liên Sóc kia nhìn huyết ngọc trên thân hắn, đưa mắt nhìn chăm chú Liên Sóc, nụ cười nhẹ bên môi dần dần nhạt đi, cũng không nói gì với y, quay đầu đối với Liên Mộ Hi tựa hồ đang bị liên tiếp những chuyên ngoài ý muốn xảy ra làm cho kinh hách nói: “Tùy tùng của An Dương Vương có vẻ quản quá nhiều chuyện không phải của mình, Minh Nguyệt nghĩ rằng, đối với tùy tùng không nên dung túng quá mức như thế mới phải.”

Liên Mộ Hi mang theo ý xin lỗi gật gật đầu, Liên Sóc như cũ hơi cúi đầu xuống, tựa hồ không hề nghe thấy lời nói của Kì Minh Nguyệt, ngay cả những lời Liên Mộ Hi ở bên cạnh nói với hắn tựa hồ cũng không nghe thấy, lúc này ở trong lòng của hắn, chỉ thấy mạt huyết sắc kia không ngừng chớp lóe, giống như cười nhạo hắn uổng phí bao tâm cơ, cười nhạo hắn tự cho là đúng, vốn tưởng rằng áp chế Kì Chung Ly lấy được Thái Tử ngọc bội, hết thảy đều có thể y kế mà hành sự, nhưng lúc này ……….

Có mảnh huyết ngọc kia, cho dù là Thái Tử ngọc bội thì có là cái gì, có thể đem ngọc bội của đế vương đều cho Kì Minh Nguyệt, thì còn để ý gì đến Thái Tử ngọc bội, cử chỉ hôm nay của hắn ở trong mắt hai người kia, chẳng phải là một hồi chê cười!

“Xem ra là Liên Sóc hiểu lầm, thỉnh Bệ Hạ và Thái Tử Điện hạ thứ tội.” Cắn chặt hàm răng, một tia đỏ tươi thấm ra từ khóe miệng, trên khuôn mặt cứng ngắc của Liên Sóc lộ vẻ khiêm cung không được tự nhiên, chậm rãi cắn răng nói ra vài lời như vậy.

‘Quả thực là hiểu lầm sao?” Nam tử một thân huyền y trên tòa thượng thuận miệng hỏi một câu, ngay cả ánh mắt cũng không nâng lên, ngữ khí không nhanh không chậm vang lên trong điện, ở trong không khí nặng nề căng thẳng này khiến cho tăng thêm chút thâm trầm quỷ bí.

Theo ý ngầm bảo qua ánh mắt của Kì Hủ Thiên ngồi trở lại bên cạnh y, Kì Minh Nguyệt tiếp nhận chén rượu trên tay Kì Hủ Thiên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong mắt dẫn theo chút ý cười: “Phụ Hoàng nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ tùy tùng của An Dương Vương lại có bụng dạ khó lường thế sao?”


“Chuyện này cũng khó nói, không biết các vị ái khanh đối với chuyện hôm nay cảm thấy thế nào?”

Quân Vương trên tòa thượng tựa như chỉ tùy ý hỏi một câu. Nhưng các vị đại thần phía dưới cũng không dám lỗ mãng trả lời, Bệ Hạ thánh ý khó dò, ai biết câu hỏi này của y là muốn câu trả lời như thế nào, nếu trả lời không tốt, thậm chí có thể dẫn đến chiến tranh giữa An Dương và Thương Hách, tuy nói lấy thực lực quốc gia của Thương Hách, không sợ An Dương có hành động gì, nhưng trước mắt Bệ Hạ vẫn chưa có tính toán xuất binh đối với An Dương, nếu tùy tiện nói những lời không nên nói, nháo không tốt có khi còn rơi đầu.

“Thần không dám vọng ngôn, tuy là lời nói tùy tùng của An Dương Vương rất vô lễ, nhưng ngoại trừ việc đó cũng không có chứng cớ khác, thần …………” Có chút buồn rầu, vị đại thần lớn tuổi nhất châm chước phương thức trả lời, thật cẩn thận đáp lại câu hỏi của quân vương.

Tâm thần hơi có chút thả lỏng, Liên Sóc liếm liếm đi huyết sắc ở trên môi, lại cúi thấp đầu xuống. Không sai, không có chứng cớ, giờ không giống như năm đó còn có tội chứng, lần này bất luận hắn làm cái gì, không phải đều không có chứng cớ sao. Mặc dù không thành công, trước cứ bảo toàn bản thân đã, chỉ cần còn có sư phụ tồn tại, sự sỉ nhục mà Thương Hách gây ra cho hắn sẽ có một ngày hắn hồi báo lại tất cả.

“Ta có chứng cớ.” Ngoài Xích Hi Điện bỗng nhiên truyền đến một câu nói, đánh vỡ sự trầm lặng hồi lâu trong điện, Kì Chung Ly đi vào trong điện, cũng không hề liếc mắt nhìn bất cứ kẻ nào, thẳng tắp hướng hai người đang ngồi trên tòa thượng quỳ xuống: “Kì Chung Ly đến chậm, thỉnh Phụ Hoàng, Nhị hoàng huynh thứ tội.”

Ngũ hoàng tử? Lúc này nhìn thấy Kì Chung Ly, quần thần mới phát giác, lúc trước nghe Lưu tổng quản nói người đã đến đông đủ nên cũng không chú ý, lúc này mới nhớ ra, tựa hồ từ đầu tới giờ không nhìn thấy thân ảnh của vị Ngũ hoàng tử này.

Nhìn kĩ lại, quần áo của Ngũ hoàng tử tựa hồ có chút hỗn độn, có nhiều chỗ bị tổn hại, trên đó còn vấy rất nhiều điểm đỏ sậm, giống như là vế máu, lại nghe nói hắn có chứng cớ, không biết là có ý gì?

Liên Sóc nghe thấy câu nói kia, trong lòng lại bỗng nhiên trở nên căng thẳng, Kì Chung Ly biết mọi chuyện hắn làm, lúc khai yến hắn lại không chú ý là y không có ở trong điện, xem bộ dáng này của hắn, hay là hắn đã đi ……….

“Tiểu Ngũ đến đây, đứng lên đi, nhìn ngươi một thân chật vật như vậy, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Giống như có chút kinh ngạc, Kì Hủ Thiên cau mày đối với Lưu Dịch đứng cách đó không xa nói: “Lưu Dịch a, mới vừa rồi trẫm cũng không thấy ngươi nói Tiểu Ngũ còn chưa tới.”

“Lưu tổng quản vì việc thiết yến mà bận rộn cả ngày, cũng sẽ có lúc sai sót, Phụ Hoàng cũng đừng vì chuyện này mà trách y.” Kì Minh Nguyệt tựa hồ thực thông cảm, cũng không quá để ý, sai người mang tới một bầu rượu, đem chén rượu trước mặt Kì Hủ Thiên rót đầy.

Kì Hủ Thiên tiếp nhận, ánh mắt hai người lần lượt trao đổi, lại đều tự liễm hạ vài phần ý cười, trận diễn hôm nay, thật đúng là không làm cho người ta thất vọng

“Lưu Dịch đáng chết, là Lưu Dịch sơ sót, đã quên nói, Ngũ hoàng tử có việc xuất cung, sẽ đến muộn một chút.” Lưu Dịch khom người giải thích, ngữ thanh không chút thay đổi nghe không ra mảy may chút kích động nào của việc bị chất vấn, ý tự trách trong đó thậm chí tìm cũng không thấy.

Lưu tổng quản ở trong cung cũng không phải mới một vài năm, bất luận ở thời điểm nào chưa hề có nửa điểm sai lầm, loại sơ sót này sẽ không bao giờ phát sinh trên người Lưu tổng quản, đó là chuyện chẳng ai tin. Nghe xong Bệ Hạ cùng Thái Tử Điện hạ nói chuyện, lại nghe Lưu tổng quản nói như vậy, lúc này phàm là người có chút thông minh đều có thể ngộ ra vài manh mối.

Các đại thần đưa mắt ra hiệu cho nhau, xem ra buổi tiệc rượu hôm nay, sẽ không đơn giản như vậy mà kết thúc đi.

Vị đại thần vừa rồi trả lời câu hỏi của Kì Hủ Thiên lúc này mới ngộ ra ảo diệu trong đó, nhấc chân bước lên, hướng về phía Kì Chung Ly hỏi: “Ngũ điện hạ vừa nói có chứng cứ là có ý gì? Cự thần cả gan lại hỏi thêm một câu, Ngũ điện hạ một thân chật vật không biết là bởi vì sao?”

Kì Chung Ly đứng dậy, lúc này chỉ cần nhìn kỹ, là có thể thấy được mấy vệt đỏ sậm kia đúng là máu người không thể nghi ngờ, nghe thấy câu hỏi, hắn xoay người đáp: “Chuyện này còn phải nói từ những tai nạn rắc rối xảy ra gần đây trong cung, địa cung bị đột nhập, tử tù kẻ chết người chạy trốn, khiến cho trong cung đại loạn, rồi sau đó còn có lầu các của các cung phi vô cớ phát hỏa, cùng thị nữ chôn thân nơi biển lửa, tất cả chuyện này, đều do một người gây nên!”

Liên Sóc nhìn thấy hắn một thân chật vật cùng những vết máu trên người, lại nghe những lời hắn nói lúc này, đột nhiên dâng lên một trận hoảng hốt, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn đã sai nhiều người như vậy trông coi nữ tử kia, theo lý mà nói sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới đúng. Kì Chung Ly cho dù dẫn theo người, những quân tốt tầm thường kia làm sao có thể đấu lại những Ám Sử áo xám kia được.

Lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn về phía Kì Chung Ly, vốn ánh mắt mang theo ý cảnh cáo, không ngờ lại gặp phải một đôi mắt bình tĩnh đến cực điểm lại bao hàm ý vô cùng kiên quyết.

__________ Hết chính văn chương 140 __________