Edited by Bà Còm in Wattpad
Lâu Ánh Yên đưa Tiết Thần và Hàn thị đi đến sương phòng phía đông, Thủy bá sớm đã an bài phòng ốc sẵn sàng. Hạ Châu và Tô Uyển, Ngưng Tố và Ngưng Hương liền đi sắp xếp cho từng chủ nhân. Lâu Ánh Yên cùng Tiết Thần và Hàn thị ngồi xuống phòng khách bên cạnh nói chuyện. Lâu Ánh Yên hỏi Tiết Thần: “Đại tẩu, vì sao tẩu không trực tiếp vạch mặt bà ta? Không chừng bà ta còn tưởng rằng nhà chúng ta đồng ý với hôn sự của Ngũ Lang và Nhu tỷ nhi đấy.”
Tiết Thần không nói gì, Hàn thị ngồi bên cạnh trả lời thay: “Yên tỷ nhi đừng vội, đại tẩu con làm như vậy là đúng. Con cũng thật hồ đồ, đến bây giờ còn chưa nhìn ra chuyện này rốt cuộc diễn tiến như thế nào hay sao?”
Yên tỷ nhi ngơ ngác lắc đầu, Hàn thị âm thầm thở dài, Đại cô nương này cũng may là không thông minh, nhờ thế mới có thể miễn cưỡng trụ được ngần ấy năm ở chỗ này, nếu là mình, cả ngày bị đâm chọt như vậy thì đã sớm phất tay áo bỏ đi.
Bất quá, Yên tỷ nhi dù sao cũng là Đại cô nương trong phủ, cho dù nàng không hiểu thì mình cũng có nghĩa vụ dạy cho nàng hiểu. Vì thế, Hàn thị nhẫn nại giải thích cho Lâu Ánh Yên: “Đây là bà mẫu của con muốn lợi dụng Lâu gia chúng ta. Con cho rằng thư đính hôn kia là do Giang Ngũ Lang và Cung di nương làm?”
Tiếp theo liền kéo Lâu Ánh Yên tới sát bên người, ghé vào tai nàng nhỏ giọng thì thầm mấy câu, nghe xong Lâu Ánh Yên quả nhiên kinh hãi nhìn Hàn thị, sau đó mới bừng tỉnh ngộ ra, đi tới bên người Tiết Thần đang thưởng thức bức họa treo trên vách hỏi: “Vậy hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Hàn thị cũng đi tới nói với Tiết Thần: “Đúng vậy, chúng ta cứ ngồi chờ như vậy cũng không phải biện pháp, nghe giọng điệu của Thái phi thì coi bộ ngày mai chúng ta chưa chắc có thể gặp Cung di nương.”
Nếu Tiết Thần đã ám chỉ Lâu gia có hứng thú với Giang Ngũ Lang, vậy Ô thị tuyệt đối sẽ không mạo hiểm hô Giang Ngũ Lang qua gặp, lỡ như hắn thật khiến Lâu gia coi trọng, mụ ta hãm hại người không thành công ngược lại tìm cho đối thủ một chỗ dựa cường đại. Loại việc "đào mồ tự chôn mình" này chắc chắn Ô thị sẽ không làm.
Dùng tay sờ sờ bức họa điêu khắc đặc sắc trên tường, Tiết Thần cong môi nói: “Nếu không cho chúng ta gặp được Cung di nương, vậy để Cung di nương tới gặp chúng ta.”
Nói xong lời này, Tiết Thần không tiếp tục ngắm tranh nữa, nhìn ra ngoài cửa xem xét sau đó mới nói với hai người: “Ta có chút mệt mỏi, trở về phòng viết phong thư cho Lão thái quân. Lão thái quân đã dặn dò, nếu một ngày không viết thì ngài sẽ phái binh lại đây ngay, không thể trì hoãn được.”
Hàn thị và Lâu Ánh Yên cũng biết Lão thái quân đã dặn như vậy nên không ngăn trở, thấy Tiết Thần đã định liệu trước bèn không hề hỏi nhiều. Hàn thị cũng kêu Lâu Ánh Yên về phòng nghỉ ngơi, sau đó mới trở về phòng của mình.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần đi vào khách uyển của mình, sau đó kêu Nghiêm Lạc Đông tiến vào, giao cho ông ta một tấm thiệp để vào phong thư đặc chế của Lâu gia, nhờ ông ta lén đưa đến chỗ Cung di nương, rồi nhân tiện đi điều tra một chút bắt đầu từ khi nào Ô thị lại dính dáng với Hoài Nam Vương Thái phi.
Phân phó xong xuôi vụ này, Tiết Thần liền trở về phòng viết thư, sau đó kêu Hạ Châu cầm đến giao cho Lâu Ánh Yên, kêu nàng phụ trách đem thư đưa đến kinh thành đúng hạn. Sau đó Tiết Thần mới vào nội gian chợp mắt một chút, còn chưa ngủ được bao lâu đã bị Hạ Châu đánh thức, nói là Nghiêm hộ vệ đã trở lại có tin tức quan trọng cần báo cáo.
Nghiêm Lạc Đông mang về cho Tiết Thần một tin tức khiến người kinh hãi. Đúng là nếu không điều tra thì không thể nào biết được, tìm tòi ra mới bị dọa giật nảy mình, bởi vì Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi kỳ này không phải đơn độc tới đây, bọn họ có mang theo tư binh, đang mai phục ở phía sau núi của Nhữ Nam Vương phủ.
Tiết Thần lập tức tỉnh táo lại, nhíu mày hỏi: “Là thật sao?”
Nghiêm Lạc Đông gật đầu: “Là thật! Ta đi dò thám rồi, xác thật có khoảng ba bốn trăm tư binh, nhưng bên người Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi chỉ dẫn theo mười mấy hộ vệ. Giấu nhiều người sau núi như vậy thập phần khả nghi! Hơn nữa ta đã điều tra ra, Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi vào thành ngày hôm qua, trước chúng ta một ngày. Chuyện trùng hợp như vậy không thể nào không hoài nghi.”
Tiết Thần cũng lâm vào trầm tư, Hoài Nam và Nhữ Nam cách xa nhau cũng chưa đến trăm dặm, nếu thời điểm phái đoàn của Tiết Thần từ kinh thành xuất phát có người mật báo cho bên Hoài Nam, vậy thì khi đó phái đoàn của Hoài Nam Vương Thái phi mới xuất phát thì đích xác có khả năng tiến đến Nhữ Nam trước Tiết Thần để có thể mai phục thật tốt, nhưng bọn họ làm như vậy vì mục đích gì? Nàng từ kinh thành tới, chỉ mang theo mấy chục hộ vệ, còn người Lâu Khánh Vân ngầm an bài nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm người, nhưng vì sao phía Hoài Nam Vương phủ lại mang ba bốn trăm tư binh tới Nhữ Nam? Hơn nữa còn ẩn giấu sau núi của Nhữ Nam Vương phủ, vậy chứng tỏ Nhữ Nam Vương phủ không có khả năng không biết. Mà Nhữ Nam Vương dạo này đều bận rộn ở biên quan đốc thúc chiến sự, đối với việc xảy ra trong phủ có lẽ không biết được.
Tiết Thần nghĩ không ra đời trước Nhữ Nam Vương phủ và Hoài Nam Vương phủ có âm thầm liên kết hay không, cho nên không thể không phòng những việc này. Nếu nói Hoài Nam Vương phi mang đến nhiều người như vậy mục tiêu cuối cùng là nhắm vào phái đoàn của Tiết Thần, nếu Tiết Thần và Hàn thị ở Nhữ Nam này có bất trắc gì, vậy thì quan hệ giữa Nhữ Nam Vương và Lâu gia sẽ coi như hoàn toàn bị chặt đứt, hơn nữa rất có thể đem binh đánh nhau.
Chuyện này, Nhữ Nam Vương có tham dự hay không thì Tiết Thần không dám bảo đảm, nhưng có thể khẳng định Nhữ Nam Vương Thái phi chắc chắn có tham dự. Thấy điệu này thì coi bộ mụ ta hận Lâu gia không chỉ giới hạn trong vấn đề bà mẫu và tức phụ với Lâu Ánh Yên nữa đâu, chẳng lẽ còn có chuyện gì khác tác động mới khiến mụ ta phối hợp với Hoài Nam Vương phủ như vậy?
Trong lòng Tiết Thần như một cuộn chỉ rối, suy nghĩ một lúc mới bình tĩnh lại, đi vào viết một phong thơ giao cho Nghiêm Lạc Đông: “Phong thư này hãy kêu Liêu Thiêm phái người ra roi thúc ngựa đưa gấp về kinh thành cho Lâu Khánh Vân, nhắn Thế tử mau chóng trả lời ta.”
Nghiêm Lạc Đông cầm thư nhét vào vạt áo, sau đó hỏi Tiết Thần: “Thiếu phu nhân còn gì khác cần phân phó không?”
“Mấy ngày nay hãy an bài cho mọi người thay phiên nhau âm thầm giám thị tình huống sau núi, chủ yếu là điều tra rõ ràng tất cả chương trình làm việc và nghỉ ngơi của Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi. Ta phải biết mỗi ngày bọn họ bàn bạc cái gì, có hành động gì.”
Nghiêm Lạc Đông thu được mệnh lệnh liền lui xuống. Tiết Thần đi đến sau án thư, cầm lên bút lông sói cán bạch ngọc rồi phát ngốc -- chẳng lẽ bên trong kinh thành có người muốn xuống tay với nàng? Ai có năng lực để đối phó nàng như vậy?
Trong đầu đột nhiên hiện ra một dung mạo thanh nhã xinh đẹp -- -- Liễu Yên? Nàng ta là ngoại thất của Hữu tướng, được sủng ái đặc biệt, cứ xem cách Hữu tướng phái cao thủ hộ vệ vây chung quanh tòa nhà nàng ta đang ở liền có thể thấy được ngay -- nếu chỉ là đơn thuần bảo hộ an toàn của nàng ta, việc gì phải vận dụng cao thủ loại này? Nghiêm Lạc Đông đã từng nói qua, những người kia hẳn là đều xuất thân từ cấm quân, chẳng qua không biết vì sao lại đột nhiên quy ẩn lui xuống cống hiến cho Hữu tướng. Hữu tướng trong lòng có kế hoạch bá nghiệp vĩ đại, muốn mời chào nhân tài như vậy cũng không có gì lạ, kỳ lạ một điểm chính là, lão ta lại dùng những người này bảo hộ một nữ tử ngoại thất, đây thật không thể không khiến người hoài nghi. Cho nên Tiết Thần gần như có thể khẳng định, Liễu Yên không đơn thuần chỉ là ngoại thất của Hữu tướng, mà còn có thể là phụ tá đắc lực của lão ta, thay lão ta làm những chuyện bí mật trong bóng tối, tỷ như khống chế Thanh Dương Công chúa là chuyện liên quan đến nữ nhân hậu trạch có lẽ là do Liễu Yên điều khiển.
Mà lần trước bởi vì Tiết Thần không chút nào cố sức liền biết ngay tên Liễu Yên làm Liễu Yên cảm giác được uy hiếp, cho nên muốn mượn cơ hội này diệt trừ nàng, hoặc là khống chế nàng... Suy đoán này tuy rằng có chút vớ vẩn, nhưng lại làm Tiết Thần nhận thức thêm một kẻ địch.
Rốt cuộc bên trong kinh thành hiện giờ, kẻ có đầu óc lại cùng nàng có ân oán, còn có năng lực làm ra một vụ lớn như vậy, Tiết Thần thật sự không nghĩ ra được người thứ hai ngoài Liễu Yên.
*Edited by Bà Còm*
Trong kinh thành, Liễu Yên lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, nghe thuộc hạ hội báo tình huống ở Nhữ Nam. Trước nhuyễn tháp là một án thư bằng gỗ đàn hương, trên góc bên phải đặt một lư hương, giữa bàn là hai bộ sách, một tờ giấy Tuyên Thành đang viết dở, hình như làm thơ, uống rượu làm thơ tăng thêm thú tao nhã.
“Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi đã tới Nhữ Nam, ngày hôm sau Lâu gia Thế tử phu nhân cũng tới rồi, tất cả tư binh đều an bài sau núi của Nhữ Nam Vương phủ. Mấy ngày nay Giang Chi Đạo vẫn luôn ở biên quan không ở trong phủ, chuyện này chỉ cần không tiết lộ thì hắn cũng quản không được.”
Liễu Yên dường như có chút say, hai má phiếm hồng, vung tay lên ra hiệu cho nha hoàn rót một chung rượu nữa dâng lên. Liễu Yên uống một ngụm rồi mới nói: “Không thể thiếu cảnh giác, Thế tử phu nhân của Vệ Quốc Công phủ cũng không phải là "đèn cạn dầu", cao thủ bên người nàng ta nhiều như mây. Kêu bọn người của Hoài Nam Vương phủ ẩn mình cẩn thận một chút, đừng để người của nàng ta phát hiện. Các ngươi phải cố làm thành công vụ này, chỉ cần bắt được nàng ta thì Lâu gia liền có thể đắn đo lui tay, vậy là đối với nghiệp lớn của Tướng gia chỉ có lợi.”
Người trong viện lập tức quỳ một gối xuống đất bảo đảm: “Vâng, phu nhân cứ việc yên tâm, chuyện này liên quan đến nghiệp lớn của Tướng gia, chúng thuộc hạ nhất định sẽ không để xảy ra bất luận sai lầm gì.”
Thanh âm Liễu Yên vang lên ở nội gian: “Lui xuống đi.”
Sau khi người nọ rời khỏi, thị tỳ Phạm nương tử bên người Liễu Yên tiến ra ngoài. Lúc trước thị tỳ này theo hầu Liễu Yên đã được gặp qua Vệ Quốc Công phủ Thế tử phu nhân ở Hải thị phố, biết đối phương cũng không phải thứ dễ chơi, lo lắng cho cô nương nhà mình bị liên lụy vào bèn góp lời: “Nếu cô nương biết Thế tử phu nhân kia không phải "đèn cạn dầu", vì sao lại muốn trêu chọc nàng ta làm chi? Trước tiên chưa nói đến chuyện Lâu gia có thể bởi vì nàng ta mà phản chiến hay không, chỉ cần theo như lần chạm mặt nói chuyện kỳ trước, bản lĩnh của nàng ta phải nói là bình sinh nô tỳ ít thấy. Tướng gia an bài cao thủ như thế nào ở bên người ngài, thế mà người của nàng ta có thể đột phá vòng vây trùng điệp dò thám được tên họ của ngài. Đây, đây thật là một chuyện không thể tưởng tượng được. Hiện giờ ngài chọc nàng ta, nếu thành công thì nàng ta tất nhiên phản công, nếu thất bại thì cũng bại lộ thân phận của chúng ta. Khi đại sự của Tướng gia chưa thành, bại lộ chính mình quá sớm tuyệt đối không phải chuyện tốt.”
Liễu Yên nhìn Phạm nương tử, ngoại trừ mẫu thân thì nữ nhân này chính là người đối xử với nàng tốt nhất trên đời. Hai người họ đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn. Trước khi theo Tướng gia, Liễu Yên có thể sống sót hoàn toàn nhờ Phạm nương tử, sau năm mười ba tuổi làm ngoại thất của Tướng gia mới đem Phạm nương tử theo bên người. Liễu Yên rất tín nhiệm thị tỳ này, có chuyện gì cũng nguyện ý bàn bạc với bà ta. Nhưng đối với chuyện của Tiết Thần thì Liễu Yên dường như không muốn nói quá nhiều, chỉ từ nhuyễn tháp ngồi lên, cong môi giải thích một cách ba phải với Phạm nương tử: “Ta chỉ muốn thử coi nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, nếu ngay cả thủ đoạn này của ta mà cũng đối phó không được, hừ hừ...”
Phạm nương tử nghe không hiểu ý của Liễu Yên là gì, còn muốn hỏi thêm nhưng thấy Liễu Yên từ nhuyễn tháp đứng lên, say khướt lảo đảo đi vào trong nội thất. Trong nội thất có một suối nước nóng nhân tạo, là Tướng gia sai thợ lành nghề cố ý làm cho cô nương, mà Liễu Yên thích nhất là sau khi say rượu sẽ ngâm người trong suối nước nóng, nàng đã uống rượu cả một buổi trưa rồi.
Liễu Yên ghé người vào bờ ao nhìn chằm chằm vào chậu hoa phía trên, dường như có chút héo rũ. Liễu Yên bèn chuyển người về phía đó, dùng tay múc một vốc nước tưới vào trong chậu, lặp lại như thế ba lần rồi mới nín thở chậm rãi vùi đầu vào trong nước ao, sau đó dựa vào vách ao chìm người xuống cho nước ngập qua miệng mũi chỉ lộ ra hai con mắt, giống như một con cá sấu đang ẩn núp dưới nước, nhìn chằm chằm mặt nước gợn sóng hơi nước bay là đà.
[Tiết Thần, ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng đó nha!]