- Bác sĩ, cô muốn ăn gì? Hôm nay tôi là chủ, cô là khách, tôi sẽ tôn trọng ý cô.
Thường Nhạc vừa lái xe vừa cười hỏi, trong nụ cười kia luôn hàm súc một ý không tốt không xấu.
Ôn Nhu mẫn cảm nhận thấy trong nụ cười của Thường Nhạc đang có ẩn chứa một mưu toan không chính đáng, tuy nhiên cô vẫn lễ phép tươi cười nói:
- Cậu vốn là coi tiền như rác, thôi thì cậu làm chủ đi.
Thường Nhạc đột nhiên rất chân thành liếc mắt nhìn Ôn Nhu một cái, nghiêm mặt nói:
- Bác sĩ, xin cho phép tôi mạnh dạn nói một câu, cô rất có tiềm chất làm một người vợ thảo mẹ hiền, chả trách tên của cô là Ôn Nhu. Quả nhiên là tên thật xứng với người.
- Đa tạ Thường… tiên sinh khích lệ.
Ôn Nhu cười tự nhiên rồi bỗng đột nhiên nói:
- Tuy nhiên chuyện này hình như không liên quan đến cậu thì phải?
- Nói cũng phải.
Thường Nhạc đã không tỏ ra tức giận còn đồng tình gật đầu, lúc này mới nói:
- Hay là chúng ta đi ăn cơm Tây đi.
- Được.
Ôn Nhu kín đáo cười cười, cố ý nhìn thoáng qua quần áo của Thường Nhạc.
- Nhà hàng Maxime trên đường Tây - Lão Hoa là nhà hàng chính tông với các món ăn tiêu chuẩn, bên cạnh còn có nhà hàng Thái Cơ lầu là theo phong vị của Ấn Độ. Trên phố Lan Bảo tây nhà hàng Đại Bổn Tượng tây có thức ăn Nga chính tông, đối diện là các món nướng bắc Âu đem theo phong vị Bắc Âu, cuối phố còn có một nhà hàng xúc xích hun khói thuần Italy. Trên phố Kim Cúc nhà hàng Henri là phong vị Anh quốc, còn có cả nhà hàng phong vị Băng Cốc Thái lan. Đi tới đường Tịch Dương nhà hàng Munich mang phong vị truyền thống nước Đức. Xin hỏi bác sĩ cô muốn đi nơi nào?
Thường Nhạc thong thả giới thiệu, ánh mắt luôn luôn để ở trên người Ôn Nhu, còn rất quyến rũ nói mấy câu đầy cảm xúc:
- Hóa ra làm đầu rắn cũng thích đấy chứ, cô xem tôi có ấn tượng sâu với thành phố C này cỡ nào. Khi tôi tới thành phố J đôi khi ngay cả đường đi tôi cũng còn không tìm thấy.
- Thật vậy ư? Cậu mà cũng bị lạc đường à?
- Đúng đấy, tôi cũng đã nói qua, đôi khi thần kinh của tôi có vẻ như bị ức chế phản ứng rất chậm chạp. Mong cô đừng nói lại vấn đề này nữa, vì nói đến thì sẽ chạm đến nỗi khổ tâm của tôi.
Ôn Nhu để lộ ra một nét có vẻ hiểu ý tươi cười, nhìn vào thì thấy rất động lòng người:
- Được! Tôi sẽ không hỏi. Thôi, tiên sinh coi tiền như rác, ta đi ăn đồ ăn Pháp đi, cũng đã lâu rồi tôi chưa ăn, tôi còn nhớ rõ nhà hàng Maxime canh cá Marseilles cũng không tệ lắm.
Thường Nhạc liếc mắt một cái cổ quái nhìn Ôn Nhu nói:
- A ồ, đồ ăn nước Pháp. Xin hỏi bác sĩ, cô có hứng thú ăn hàu sống hay không? Còn có các thức ăn được nghiên cứu tương đối chính tông, ăn nửa chín hoặc là ăn sống, nghe nói các cô gái thích ăn đồ ăn sống rất là…gì đó.…!
Ôn Nhu đột nhiên đỏ mặt lên, gắt gỏng nói:
- Tôi không ăn loại đồ ăn đó, còn cái rất gì đó rốt cuộc là có ý gì?
- Chính là rất gì đó a.
- Nói mau đi.
- Đánh chết tôi cũng không nói. OK, xuất phát, ha ha.
- Thường Nhạc cười lớn một tiếng chân mạnh mẽ nhấn ga, chiếc xe Hummer màu đen đột nhiên tăng tốc độ.
Nhà hàng Maxime không hổ danh là nhà hàng Tây nổi danh nhất thành phố, bố cục tỷ mỷ khác biệt, hoàn cảnh thoải mái tự nhiên, yên tĩnh trang hoàng thanh lịch tinh tế, biểu hiện một suy nghĩ kín đáo khéo léo. Thiết kế duyên dáng, bố cục cách điệu xa hoa, luôn luôn dẫn đến trào lưu thời thượng, cho khách hàng tới đây luôn thấy được tôn quý hưởng thụ.
Thời điểm hai người đi tới của, một giai điệu duyên dáng của nhạc khúc Saxo đang truyền ra.
Người bồi bàn mở của nhìn hai khách hàng một nam một nữ này thì tỏ ra rất buồn bực. Người khách nữ thì không phải nói, xác nhận từ tướng mạo khí chất hay ăn mặc đều biểu hiện rõ ràng cao quý, điển hình một phụ nữ có địa vị và học thức. Nhưng còn người khách nam thì lại làm cho người ta kinh ngạc, ngoài bộ dạng hơi đẹp trai một chút, còn thì nhìn như thế nào cũng chỉ giống như một gã lưu manh ngoài đường.
Sau một giây đông hồ phán đoán vị bồi bàn thông minh này cho rằng, thằng nhóc này nhất định là hạng ăn cơm chùa.
Không nén được tò mò, anh ta lại lén nhìn vị khách nữ kia một cái thầm nghĩ rằng. Vị mỹ nữ này khẩu vị cũng thực là kỳ lạ, nuôi dưỡng gì cái dạng công tử bột không tốt, muốn nuôi dưỡng loại côn đồ trung học này, hay là cô ta chính là "Chính Thái Khống" trong truyền thuyết? Ôi! Bây giờ phụ nữ thành công luôn có tư tưởng kỳ quái như thế này ư? Trong nội tâm anh bồi bàn tỏ ra thật cảm thán.
Nhưng cảm thán thì cảm thán, về thái độ phục vụ của bồi bàn là rất không tệ, chỉ thấy anh ta cung kính ngăn trước người Thường Nhạc, rất cung kính nhìn Thường Nhạc, lại cũng rất cung kính nói:
- Tiên sinh, thật là ngại quá, nhưng tiên sinh nhất định phải mặc chính trang mới có thể đi vào.
Sự tình lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, Ôn Nhu hứng thú quay đầu nhìn Thường Nhạc, cô muốn biết kẻ này hóa giải tình thế này như thế nào.
Thường Nhạc rất ngang ngược cười hỏi lại:
- Thật ngại quá, hôm nay đi vội nên quên mất, xin hỏi có thể ngoại lệ một lần được không?
- Tiên sinh, thực là rất xin lỗi, nhưng như thế này thực sự không thể được, đây là quy củ của nhà hàng chúng tôi từ trước đến nay.
Bồi bàn nho nhã lễ độ đáp lại, trong lòng lại cảm thấy hơi thích thú vì cuối cùng cũng được giáo huấn cái thằng nhỏ mặt trắng này.
- Nhất định phải đeo caravat phải không? Anh lấy cho tôi mượn cái bút tôi vẽ một cái vào đây được không?
Thường Nhạc nắm vào cổ áo của mình cười hì hì nói.
Ôn Nhu che miệng cười, cũng không hề thấy lúng túng khi đang phải đứng ở trước cửa, cô đang hứng trí bừng bừng xem Thường Nhạc diễn trò.
- Chuyện này…!
Gã bồi bàn lộ ra bộ mặt thật khó khăn, nếu không có đại mỹ nhân dịu dàng đang đứng ở bên cạnh anh ta đã kêu bảo vệ đóng cửa thả chó rồi.
Thường Nhạc không nóng không lạnh, trên mặt như cười mà cũng như không cười, nói:
- Tiên sinh, anh như thế này là không đúng đâu, anh xem, anh để cho vị nữ sĩ tôn quý này đứng chờ lâu như vậy, có phải là các anh đã rất không có phong độ? Nếu anh không thể quyết định được, anh đi gọi giám đốc của các anh lại đây.
Vào thời điểm nói xong câu cuối cùng, Thường Nhạc thở mạnh một hơi, hơi thở lạnh lùng đập vào mặt bồi bàn. Bồi bàn hồi hộp trong lòng, anh ta thầm nghĩ không chừng sau khi mình hết giờ làm sẽ bị tên lưu manh này đánh lén sau lưng, là người đứng đắn nhất định không nên đắc tội với loại côn đồ này, vì thế anh ta nín nhịn xoay người đi tìm Giám đốc nhà hàng.
Giám đốc nhà hàng nhanh chóng ra đến nơi, ông ta rõ ràng thông minh hơn anh chàng bồi bàn kia, kinh nghiệm giang hồ lại càng phong phú. Ông ta không biết Thường Nhạc là ai, nhưng ông liếc mắt một cái về phía chiếc xe kia. Bởi vì đó là chiếc xe Humer, cả thành phố này không có nhiều hơn ba chiếc, mà H6 thì chỉ có một chiếc, đó chính là vật cưỡi của hung thần Huyết Thủ trong truyền thuyết.
Là một người làm nghề kinh doanh, nhất định không thể đắc tội với xã hội đen, thậm chí hội Huyết Thủ xem như luôn luôn bao che cho nhà hàng Tây này, vì thế vị giám đốc này có vẻ rất khách khí, hướng về phía Thường Nhạc nở một nụ cười rất chuyên nghiệp nói:
- Thưa tiên sinh, nếu ngài không thuận tiện, chúng tôi ở đây có chính trang để cho ngài thay, ngài xem xem có thể bỏ ra một chút thời gian đi thay đồ không?
Thường Nhạc lúc này mới lộ ra một nụ cười hài lòng nói:
- Không thể không nói, Giám đốc tiên sinh, thái độ phục vụ của các anh rất tốt, cũng rất có nguyên tắc, nhưng tôi nghĩ hôm nay ta ngoại lệ một lần đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Tiên sinh, đây chỉ sợ thật là không thể được.
Vị giám đốc này lần này thật là ở vào tình thế quá khó khăn, nếu không đồng ý e rằng đắc tội với một nhân vật xã hội đen. Nhưng nếu đáp ứng rồi e rằng lại phải vứt bỏ bát cơm của mình. Phải biết rằng nhà hàng này quản lý vô cùng nghiêm khắc, không phải một Giám đốc nhỏ như ông ta mà có thể phá lệ được.
- Ồ! Hay là ông mời Tổng giám đốc đến đây đi! Ông đừng có nói với tôi là Tổng giám đốc không có ở đây nhé, tôi sẽ tức giận thật sự đấy.
Thường Nhạc ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng vẻ mặt trông rất là hậm hực.
Lời nói này của hắn lại khiến cho vị Giám đốc kia thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa vặn hôm nay Tổng giám đốc lại đang có ở đây. Để cho người đó giải quyết việc này là tốt nhất, ông ta cũng không cần phải gánh lấy trách nhiệm này, nghĩ thế nên ông ta rất vui vẻ đi mời Tổng giám đốc.
Sau khi vị Tổng giám đốc hơi có chút mập mạp kia xuất hiện, mới nhìn thấy Thường Nhạc ông ta lập tức nở một nụ cười tươi tắn giống như mùa xuân, giọng điệu vô cùng cung kính:
- Ha ha! Hai vị thật là ngại quá, vừa rồi có chút hiểu lầm. Mời vào! Mời vào trong nhà hàng vừa vặn có một chỗ gần cửa sổ, mời hai vị vào…
Bên trong ánh mắt kinh ngạc của bồi bàn và vị giám đốc kia, Thường Nhạc dẫn Ôn Nhu đi đến vị trí cái bàn ở gần cửa sổ.
Sau khi vị Tổng giám đốc bố trí ổn thỏa cho hai người xong, khắp cả người ông đều toát mồ hôi lạnh. Ông ta lập tức xoay người mắng bồi bàn và vị Giám đốc kia một trận.
- Các anh có biết người đó là ai hay không?
- Các anh rốt cuộc là có muốn làm việc ở đây nữa hay là không?
- Không chỉ nói là mất việc mà các anh còn có thể là mất mạng?
- Trời ạ, tôi thật sự khâm phục dũng khí của các anh.
- Các anh có biết đắc tội với vị tiểu tổ tông này sẽ có kết cục như thế nào không?
Trong tiếng thóa mạ không đầu không đuôi mà vị Tổng giám đốc đổ xuống đầu, sắc mặt Giám đốc và bồi bàn càng ngày càng khó coi, thiếu chút nữa thì chảy cả nước mắt. Tuy rằng hai kẻ đáng thương này không hiểu mình vì sao mà bị mắng, nhưng cũng không dám nói năng gì.
Nói chung, bình thường ăn cơm Tây ở nhà hàng này đều phải đặt chỗ trước, khi đặt chỗ phải đặc biệt chú ý nói rõ ràng, đầu tiên là phải nói rõ số người và thời gian, có cần khu vực dành riêng hút thuốc hay không, có cần chỗ ngồi có vị trí và tầm nhìn đẹp hay không. Nếu như là sinh nhật hoặc là các ngày có sự kiện trọng đại phải báo cho biết mục đích và dự toán của yến hội. Đến đúng giờ hẹn là lễ phép căn bản, những quần áo quá xa sỉ hoặc quá thoải mái cũng không thể mặc khi vào nhà hàng, khi ăn cơm tốt nhất là mặc quần áo Âu Mỹ. Đi vào nhà hàng hạng sang đàn ông phải ăn mặc sạch sẽ, phụ nữ phải mặc bộ đồ và có cùng giầy.
Vậy mà có một người nào đó lại bỏ qua nhiều như vậy, giống như một nhà giàu mới nổi, dường như mới bán được vài con heo mà trở thành phát tài, mới đến thành phố mà chưa hiểu phép tắc vậy.
Ngay sau khi hắn ngồi xuống, lại hoàn toàn thể hiện ra phong độ quý tộc mà đám nhà giàu mới nổi không có, hắn cất tiếng rất lịch sự hỏi Ôn Nhu:
- Ở đây canh cá Marseilles, gan ngỗng nướng, tôm hùm Paris, rượu đỏ Sơn kê, Sa phúc la kê, gan gà nướng, Normandy kẹp, pho mát Bell cũng không tệ, có cần không, mỗi thứ chúng ta đều gọi một phần?
- Được.
Ôn Nhu có chút sững sờ nhìn Thường Nhạc, nói chung ấn tượng đầu tiên của cô với Thường Nhạc cũng như những phụ nữ khác, cô cũng hiểu rằng người đàn ông này là rất kỳ lạ.
- Canh gì đây? Canh cá Marseilles đặc sắc Provence có thể được chứ?
- Được.
Lúc này Thường Nhạc quay đầu lại nhìn bồi bàn cười hỏi:
- Uống rượu gì trước khi ăn cơm đây? Rượu Tuyết Lợi được không, còn khi ăn cơm thì uống rượu gì? Nghe nói các anh có mấy chai rượu nho trắng rất quý của Pháp sản xuất năm 98 rất hiếm có trên thế giới đúng không?
Người bồi bàn này không ngu dốt như tên đồng sự lúc trước, vừa thấy hai vị khách do Tổng giám đốc của mình đích thân đưa tới gã liên tục gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy thưa tiên sinh, có ạ.
- Tốt lắm lấy cho tôi một chai đi, cám ơn.
Một loạt thức ăn nhanh chóng được dọn ra. Nói chung nguyên bộ cơm Tây trình tự là: Món khai vị và súp, cá, hoa Quả, thịt các loại, váng sữa, món điểm tâm ngọt và cà phê. Còn có rượu uống trước khi ăn và rượu uống trong khi ăn. Đương nhiên không cần phải gọi tất cả, ở phương Tây nếu gọi nhiều quá ăn không hết sẽ bị coi là thất lễ.
Hai người ngồi đối diện với nhau đều có chút trầm mặc. Ôn Nhu nghe âm nhạc dịu dàng bên tai, uống một chút rượu nho Pháp nhập khẩu, nhìn ánh sáng nến lay động trên bàn, một buổi tối lãng mạn ấm áp ở nhà hàng Tây đã bắt đầu rồi.
- Cuối cùng cũng đã xong, đầu năm nay đi ra ngoài ăn bữa cơm thật cũng chẳng dễ dàng gì.
Thường Nhạc phá vỡ trầm mặc cảm xúc thở dài.
Ôn Nhu mỉm cười nhìn nhìn Thường Nhạc hiếu kỳ hỏi:
- Làm sao vị Tổng giám đốc kia lại biết cậu?
Thường Nhạc cười cười:
- Ồ! Không phải là biết mà rất quen thuộc.
Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trên khuôn mặt tinh xảo của Ôn Nhu xuất hiện một chút kinh ngạc hỏi:
- Vậy sao ông ta lại cung kính với cậu như vậy?
- Ồ, bởi vì nhà hàng này thực ra là sản nghiệp đứng tên tôi.