- Cô gái hám của?
Ôn Nhu cúi đầu xuống, gặp phải ánh mắt có chút xuất thần của Thường Nhạc, bốn mắt nhìn nhau khiến cho trái tim cô gái hơi hơi rung động, cô cất tiếng hỏi:
- Cậu nghĩ như vậy cũng là bình thường, nhưng tại sao cậu lại phải thất vọng?
Thường Nhạc cũng không tránh né ánh mắt Ôn Nhu, hắn suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói:
- Bởi vì, có lẽ là bởi vì tôi không muốn người phụ nữ mình thích quá ham thích vật chất.
- Người phụ nữ cậu thích? Cậu đang nói tôi?
Vẻ mặt Ôn Nhu cùng với giọng điệu đều rất bình tĩnh.
- Đúng thế!
Vẻ mặt cùng với giọng điệu của Thường Nhạc còn bình tĩnh hơn cả Ôn Nhu.
Ôn Nhu:
- Vì Sao?
Thường Nhạc:
- Cái gì vì sao?
Ôn Nhu:
- Cái gì, cái gì vì sao?
Thường Nhạc:
- Sao cô lại vì sao nhiều như vậy?
Ôn Nhu:
- Chẳng lẽ tôi lại không thể vì sao nhiều như vậy?
Thường Nhạc:
- Đương nhiên cô có thể vì sao nhiều như vậy. Nhưng tôi lại không có thói quen cho phép người khác hỏi tôi vì sao nhiều như thế. Những thuộc hạ của tôi đều không dám hỏi tôi vì sao, họ chỉ có thể làm theo lời tôi…
Ôn Nhu:
- Tôi không phải là thuộc hạ của anh, tôi muốn biết vì sao!
Thường Nhạc:
- Vì sao cô muốn biết thì tôi phải cho cô biết?
Ôn Nhu:
- Bởi vì tôi là bác sĩ, nên tôi cần phải biết suy nghĩ thực sự của anh.
- Được rồi, tôi thua cô, kỳ thực tôi chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.
Thường Nhạc cười cười, cái nụ cười quỷ dị đó không giống thoải mái cười to, cũng không giống nụ cười đùa dai, mà nụ cười này làm cho người khác rất khó lý giải ý nghĩa bao hàm trong đó:
- Được rồi, rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?
- Hỏi anh, vì sao anh lại thích tôi?
- Tôi có thể sử dụng một lời thoại trong một bộ phim cũ để trả lời không? Thích một người cũng cần có lý do sao?
Ôn Nhu cuối cùng đã tìm được cơ hội xoay chuyển tình thế, cô cố ý nghiêm mặt:
- Không cho phép nói năng ngọt xớt. Theo như lời cậu đã nói từ trước, chúng ta hiện nay đang tiến hành tâm lý trị liệu, mời nghiêm túc một chút.
- Ồ, điều này cũng rất đơn giản, ánh mắt của cô, cái mũi, cái miệng, cái tai, tướng mạo, dáng người, giọng nói, lại còn bộ dạng khi cô nói chuyện, thậm chí cả bộ ngực của cô, tất cả tôi đều thích.
Thường Nhạc quả thực là quá "thành thực", đơn giản có hỏi là có đáp. Hắn nghiêng đầu xuống dùng cái mũi dịu dàng chuyên nghiệp lướt trên bộ ngực rất hít hít sau đó mới chậm rãi nói:
- Còn nữa, mùi nước hoa Estee Lauder trên người của cô cũng là thứ tôi thích. Nguồn tại http://Truyện FULL
Ôn Nhu trước sau như một bình tĩnh hỏi:
- Còn gì nữa không?
Thường Nhạc giống như đứa trẻ bị vạch trần lời nói dối, trên mặt lộ ra một nét cười ngượng ngùng, nghiêm mặt lại nói:
- Quả nhiên là không lừa được cô, trên thực tế, ở đây, tôi thích nhất vẫn là, là đôi chân của cô. Khi vừa đến tôi đã bị đôi chân dài và cặp đùi đẹp đẽ của cô cuốn hút.
Ôn Nhu cười cười:
- Cậu có tâm lý thật phức tạp, đây tuy rằng không phải trạng thái bệnh lý, nhưng điều này có thể dẫn đến ý thức bài xích những phụ nữ chân không đủ dài, đối với các cô ấy mà nói như thế là không công bằng.
- Tôi không quan tâm nhiều như vậy, với lại không phải mỗi người phụ nữ đều làm vợ của tôi.
Thường Nhạc làm ra dáng vẻ một tên vô lại, sau đó không kiêng sợ gì trong thiên hạ mà lấy tay đặt lên đùi Ôn Nhu, rất trịnh trọng nói:
- Kỳ thực tôi cũng không có tâm lý phức tạp gì, chủ yếu là đôi chân của cô thực sự quá đẹp, khiến cho tôi không thể kìm lòng được mà phải hết lời ca tụng, khen ngợi. Ôi! Thật đúng là một đôi chân đẹp, một đôi chân hiếm thấy, một đôi chân tuyệt mỹ, một đôi chân rất khó gặp, một đôi chân ngàn năm mong đợi, một đôi chân đẹp đến không thể đẹp hơn, một đôi chân đẹp đến kinh thiên động địa, đẹp đến quỷ khóc thần sầu, làm cho người ta nhìn thấy không thể không vỗ tay khen ngợi mà kêu to lên ba tiếng - chân đẹp quá!
Nói xong những lời này Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy mình có chút giống như làm trò cười. Hay là bản thiếu gia bị nhóc này lây nhiễm rồi?
Ôn Nhu nhẹ nhàng hất bàn tay trộm cắp đang đặt trên đôi chân đẹp đẽ của mình ra, không nóng không lạnh hỏi:
- Rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào?
- Câu hỏi thật hay, cho phép tôi suy nghĩ ba mươi giây, sắp xếp lại từ ngữ một chút sau đó sẽ trả lời cô.
Sau khi nói xong, Thường Nhạc nhắm hai mắt lại, làm ra một bộ dáng trầm tư, đúng ba mươi giây sau mở mắt ra nói:
-Nói thật, tôi từ trước đến nay chưa từng gặp qua một phụ nữ nào có đôi chân đẹp như thế này.
Nói tới đây,Thường Nhạc lại đem bàn tay trộm cắp của mình đặt lên đùi cô, còn làm ra bộ dáng nghiên cứu học vấn rất nghiêm túc chỉ chỉ trỏ trỏ trên cặp đùi của cô mà nói:
- Cô xem, bắp chân của cô rất đầy đặn nhưng lại không quá mập mạp, toàn bộ bắp chân nhỏ, dài thằng tắp, đường cong có thể nói là đẹp tuyệt trần, mà ở bên dưới đôi gót sen lại càng tinh xảo, mắt cá chân mượt mà, phối hợp với giày xăng-đan cao gót để lộ ra những ngón chân tinh xảo giống như ngà voi điêu khắc mà thành. Lại nhìn đến hai bắp đùi của cô, đó là bộ phận thu hút đầu óc của tôi nhất, nó thật có lực bùng nổ nhưng lại rất mềm mại mượt mà có thể nói là một cực phẩm trong hàng vạn không tìm được một.
- Nói xong rồi hả?
Ôn Nhu biểu hiện bình tĩnh càng ngày càng giống một bác sĩ tâm lý, lại một lần nữa nhấc đôi tay gian tà của Thường Nhạc ra, tán dương một câu:
- Tôi nhìn không ra, cậu đúng là đã có nghiên cứu rất kỹ đối với chân của phụ nữ.
Tuy rằng thoạt nhìn Ôn Nhu rất bình tĩnh, nhưng Thường Nhạc vẫn phát hiện dưới mi mắt cô hiện lên một tia vui sướng. Không có phụ nữ nào không thích được người khác giới khen ngợi, cho dù là Ôn Nhu, bác sĩ tâm lý kiệt xuất này cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, dựa vào đạo đức nghề nghiệp căn bản của một Hoa hoa công tử, Thường Nhạc giả bộ như không phát hiện thấy gì cả, hoặc giả hiện giờ hắn cũng không vội tán gái, hắn tỏ ra rất là xúc động nói:
- Ồ! Cô thực sự không phải nói, cá nhân tôi cảm thấy, thật ra thì tôi cũng vừa mới phát hiện ra, tôi thật sự có tiềm chất viết tiểu thuyết xxx…
- Ha ha, thật à?
- Đương nhiên, chẳng lẽ cô không cảm thấy sao?
- Tôi chỉ là phát hiện ra cậu rất biết miêu tả phụ nữ, cũng rất biết dụ dỗ phụ nữ.
- Không, bác sĩ, cô nói như thế thì tôi phải nghiêm túc phê bình cô rồi.
Thường Nhạc nghiêm mặt làm ra một dáng vẻ rất bi thương nói:
- Bác sĩ, sao cô có thể nói như thế? Tôi chẳng qua là có thói quen nghiên cứu con người mà thôi, bất kể nam hay nữ. Đương nhiên, bằng lương tâm mà nói tôi vẫn thích nghiên cứu phụ nữ hơn. Lấy thí dụ, vừa rồi khi tôi vừa mới tới đây, tôi có nhìn thấy một cô gái đẹp bên ngoài phòng làm việc, tôi không kìm lòng được có nghiên cứu cô ta một chút, cô ấy thoạt nhìn rất bi quan…
- Anh nói là Susan, đồng nghiệp của tôi? Cô gái trẻ tuổi mặc bộ váy màu trắng kia?
- Ừ, đúng rồi, chính là cô ấy.
- Không thể nào, Susan là một cô gái rất lạc quan, sao anh có thể nói là cô ấy bi quan?
- Ở ngoài mặt thì là như vậy, nhưng bác sĩ, chỉ cần cô nhìn kỹ bộ ngực của cô ta một chút, cô sẽ phát hiện cô ấy đối với cuộc sống có thái độ bi quan tiêu cực.
- Vì sao?
- Điều này cũng muốn hỏi? đương nhiên bởi vì ngực của cô ấy chảy xuôi xuống.
Ôn Nhu vốn định giả vờ giận dỗi, nhưng lại không thể kìm nổi bật lên cười khanh khách, cười đến rung hết cả người. Thằng nhóc này, hắn cũng… cũng thật biết tán gẫu, thật biết chọc ghẹo người ta. Mà còn cái luận chứng méo mó kia, còn cố tình làm cho người ta ôm bụng mà cười, cười đến không thể nào phản bác.
Thường Nhạc cảm nhận được thân mình run rẩy của mỹ nhân mang đến chấn động, hưởng thụ này còn khoái cảm gấp hàng vạn lần so với ghế mát xa. Sự thoải mái khiến hắn thiếu chút nữa chỉ muốn cởi sạch quần áo, nhưng cuối cũng hắn cũng chỉ có thể nhắm hai mắt lại mà lẳng lặng hưởng thụ.
Ôn Nhu thật ra rất có kinh nghiệm của một bác sĩ tâm lý, tỷ mỷ khai quật tất cả các vấn đề của Thường Nhạc hỏi:
- Vì sao cậu thích nghiên cứu con người?
Thường Nhạc đột nhiên mở mắt ra, trên mặt có chút lạnh lùng lại cũng chút bất đắc dĩ nói:
- Khả năng bởi vì có rất nhiều người muốn đối phó với tôi, cũng có thể bởi vì tôi luôn muốn đối phó với người khác, cho nên…Ha ha điều này thật là khó nói, nói một cách khác, từ nhỏ đến lớn, trước sau có tới gần hai mươi nhóm người muốn bắt cóc tôi, chẳng qua là bọn họ chưa thành công mà thôi…Vì để sống sót, mỗi người đều trở nên âm hiểm, giả dối không phải sao?
- Cậu bị bắt cóc hơn hai mươi lần?
Dù là tố chất tâm lý của Ôn Nhu rất tốt, nhưng cũng đã không nhịn được phải kêu lên một tiếng. Tuy nhiên cô cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại ngay, đa số con cháu những nhà quyền quý đều có từng bị bắt cóc, điều này cũng không phải là chuyện lạ.
- Điều này cũng không có gì kỳ quái lắm, bác sĩ, cô cũng không cần quá lo lắng như thế. Trên thực tế rất nhiều bọn cướp còn chưa kịp tiếp cận tôi trong phạm vi một trăm thước, đã bị vệ sĩ trong nhà tôi giải quyết.
Trên mặt Thường Nhạc hiện lên nụ cười như có như không, một loại mùi máu nhạt nhạt từ trong người hắn tràn ra:
- Kỳ thực, nguyên nhân nghiên cứu về con người cũng không phải tất cả vì như thế, mà có thể là do tôi đam mê. Trong mắt của tôi, chỉ cần là người thì sẽ có nhược điểm, tôi thích tìm nhược điểm của người khác, đặc biệt là nhược điểm đối thủ của tôi.
Dừng lại một chút, trên mặt Thường Nhạc lộ ra một chút không đàng hoàng, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng:
- Nhiều khi, thực sự tôi cũng không muốn như vậy, nhưng không có biện pháp. Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, thân thế của chúng ta quyết định tất cả, cho dù tôi không đối phó người khác, người khác cũng sẽ vắt óc tìm cách đối phó tôi. Mà tôi thì lại không muốn làm một con dê béo để cho người khác làm thịt, vì thế tôi chỉ có thể biến mình thành một con mãnh thú.
Cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo khác thường truyền đến từ trên người Thường Nhạc. Ôn Nhu cảm thấy ở lạnh từ chân truyền đến khắp cơ thể của cô. Cô lại một lần nữa cúi đầu dùng một ánh mắt trước nay chưa hề có nhìn Thường Nhạc, cô muốn nhìn rõ thực tại thái quá tuổi trẻ trên con người trẻ tuổi này, rốt cuộc phải nhận áp lực và trách nhiệm như thế nào?
- Tốt rồi, hiện tại chúng ta đã quay về vấn đề ban đầu, cậu nói xem tại sao cậu lại không thích phụ nữ hám của?
Ôn Nhu khéo léo chuyển đề tài phân tán sự chú ý của Thường Nhạc.
Quả nhiên sắc mặt Thường Nhạc hòa hoãn đi nhiều, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng nói:
- Thực ra tôi cũng không kỳ thị các cô gái hám của, người cũng nên có một mặt hám lợi, cho dù là kỹ nữ tôi cũng vẫn giữ một phần tôn trọng. Ở trong mắt tôi, dựa vào bản lĩnh của mình để tồn tại trên thế giới này, cho dù là bán mình đi nữa thì cũng không có gì sai.
Nói tới đây, Thường Nhạc lại bổ sung thêm một câu:
- Nhưng tôi không hy vọng tôi có thể thích các cô gái hám của. Tuy rằng tôi có nhiều tiền đến mức căn bản tiêu không hết, tôi cũng không quan tâm tiêu tiền trên thân thể phụ nữ, nhưng tôi không thích phụ nữ quá ham muốn vật chất, nói như thế cô hiểu chưa?
- Không hiểu!
- Không phải chứ, bác sĩ, cô có tinh thần chuyên nghiệp một chút có được không? Lời nói thông tục dễ hiểu như vậy mà cô vẫn còn không rõ ư?