Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 52: Cô giáo, cô có muốn không?

Cảm thán xong, Thường Nhạc lại tiếp tục vùi đầu, đồng thời cũng nảy sinh một quyết định.

Giống như ngày trước lúc đối phó với Giang Hoán Sa, Thường Nhạc cho rằng đối phó với loại phụ nữ cao ngạo như Tần Uyển đây nhất định phải đem gạo nấu thành cơm rồi mới nói. Lúc trước gặp Giang Hoán Sa là hắn không có khả năng đó, bây giờ chỉ lật người là nông nô đã hát ca, từ lâu đã là súng chim thay đạn, hắn có thể tự hào mà nói một câu: Ông đây mấy năm trước đã chẳng phải xử nam rồi.

Tần Uyển lâm vào mê võng cực độ, thân thể mềm mại vẫn không nhúc nhích mà để tuỳ ý Thường Nhạc xâm lược. Cùng lúc cô hiểu được chính mình hẳn là hết sức phản kháng nhưng mặt khác lại có phần không nỡ, cũng không phải mình là một sắc nữ mà vì cái đầu của tên sắc lang đang vùi trong bầu ngực nàng có một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với nàng.

Dựa vào chiến thuật "Bại thì thay đổi thắng quyết không thay", chiêu này của Thường Nhạc hiệu quả, lập tức lại muốn được đằng chân lân đằng đầu, ngón tay vụng trộm cởi cúc áo Tần Uyển, cũng vô cùng thuần thục cởi áo lót cô, hai đỉnh núi cao chọc trời lồ lộ hiện ra, được phụ trợ thêm bởi vòng eo nhỏ nhắn kia, khí thế thanh khiết khiến Thường Nhạc vô cùng thành kính trong lòng hát vang ca khúc "Cao nguyên Thanh Tạng".

-Không, xin em, đừng có như vậy…

Tần Uyển không ngừng giẫy dụa thân thể mềm mại, trong lòng kinh ngạc không thôi, áo lót của cô có kết cấu khá phức tạp, người không hiểu thì không sao mở được, vậy mà lại bị tên tiểu sắc lang này dễ dàng cởi bỏ, hay hắn đã được đào tạo bài bản?

Trong lòng e ngại, khiếp sợ, ánh mắt ai oán kích động, khuôn mặt đã bị nước mắt thấm ướt, nửa người trên hoàn toàn loã lồ. Tần Uyển cao ngạo rốt cục chịu thua rồi, thân thể nhẹ nhàng dẫy dụa như chú dê nhỏ đợi bị làm thịt, chỉ có tiếng năn nỉ buồn bã phát ra.

Thường Nhạc mãnh liệt ngẩng đầu, Tần Uyển giật mình nhìn hắn, nàng không ngờ trong ánh mắt tà khí của tên tiểu sắc lang này còn có nỗi bi thương và tình yêu say đắm nồng đậm. Trong nhát mắt này nàng đã thấy choáng váng, hoảng hốt.

Bởi vì cái gọi là "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng", ở trong tình huống này lý luận cũng được áp dụng vào thực tế, nhạy bén nhận ra sự thay đổi khác thường của Tần Uyển, Thường Nhạc thâm tình nói một lời thâm tình bên tai giai nhân rồi lại mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại ướt át của nàng. Tần Uyển cảm nhận được sự mãnh liệt trong nụ hôn này khẽ ưm một tiếng, không tự chủ được ôm lấy cổ Thường Nhạc.

Ngực gắt gao cọ xát với bộ ngực của người đẹp, một tay Thường Nhạc lần theo chiếc eo nhỏ nhắn lần thả đến bờ mông của nàng, thừa dịp Tần Uyển đã ngã vào mê trận của nụ hôn này một bàn tay mờ ám khác lại tranh thủ chiến thuật "Giương đông kích tây" lần vào váy nàng, thành công trình diễn một khúc tuyến cứu quốc.

Ngay lúc Tần Uyển xụi lơ bất lực cả người tê dại, Thường Nhạc dần đẩy đến lúc nước sôi lửa bỏng thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.

Tần Uyển kinh hãi xấu hổ, lúc này cho dù có mặc quần áo rồi làm bộ không có chuyện gì cũng không kịp nữa rồi, cả người lâm vào trạng thái sợ hãi khốn khổ.

Thường Nhạc lại cười tà ác, hắn 12 tuổi đã có thể một quyền đánh ngã Huyết Hổ - một thế hệ hung thần, muốn tha cho Tần Uyển yếu đuối bất lực thực sự là chuyện quá nhỏ. Hắn thản nhiên ôm Tần Uyển thả xuống đất rồi đè cả người trên người nàng.

Lo lắng sự việc bị bại lộ Tần Uyển tạm thời không để ý đến tư thế mờ ám của hai người, đỏ mặt tía tai nghe động tĩnh bên ngoài. Cô có chút không phát hiện ra Thường Nhạc vô tình hữu ý tách hai chân cô, bản thân mình đang nằm dạng chân trên mặt đất đúng hình chữ "Đại", quá nửa người đều bị che dưới bàn làm việc, một chân còn vô tình ngoắc lấy đầu gối Thường Nhạc. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, hai vị thầy giáo đi tới, mỗi người đều có vị trí riêng ngồi xuống bàn làm việc của mình. Không thể không nói bàn làm việc cực lớn của học viện Kiêu Tử này rất có lợi, dấu hai người phía dưới thực sự rất khó phát hiện, bàn làm việc của Tần Uyển lại ở trong cùng bên cửa sổ, không đi đến tận nơi căn bản rất khó phát giác.

Sau một tràng thanh âm sửa sang lại sách vở một người trong số họ kinh ngạc nói:

-Quái, thầy Trương, cô Tần hôm nay sao đi sớm vậy? Trước kia cô ấy toàn chấm bài của học sinh đến hết giờ mới về cơ mà?

-Không rõ, chắc là có việc gì đó rồi.

Thầy Trương kia đáp lại.

Tục ngữ nói ba người đàn ông ngồi với nhau nói chuyện bóng đá, hai người ngồi với nhau khó tránh nói về phụ nữ, lời này quả thật không sai.

Không ngờ tiếng người kia trở nên hơi đáng khinh, cười ha hả nói:

-Thầy Trương, chẳng phải thầy cũng hiểu cô Tần đấy sao? Có phải có ý gì với người ta rồi không?

Thầy Trương xấu hổ bật cười:

-Thầy Triệu nói ra đừng nói đùa, truyền ra ngoài người ta lại nói tôi đũa mốc chòi mâm son. Người phụ nữ xuất sắc như cô Tần chỉ có thể đứng từ xa nhìn thôi, tôi cũng tự biết thân biết phận mà.

Thầy Triệu kia vô cùng dâm đãng khích lệ nói:

-Chưa thử qua thì sao biết, cố gắng tán tỉnh đi, cả bộ môn chúng ta có mình thầy thôi đấy.

-Được rồi được rồi, thầy đừng có đùa tôi nữa.

Thầy Trương xấu hổ dị thường trả lời.

Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, Tần Uyển vừa thẹn vừa nóng nảy giẫy dụa, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Thường Nhạc thích ý thưởng thức phản ứng này của người đẹp không tự chủ được khẽ hôn lên trán nàng thấp giọng cười nhẹ:

-Tiểu Uyển, hình như có rất nhiều người thích cô hả? Ôi xem ra tình địch của mình đúng là không phải đông bình thường…

Tần Uyển vẻ mặt dở khóc dở cười, oán hận trừng mắt nhìn Thường Nhạc.

Đột nhiên thân thể mềm mại mãnh liệt chấn động, trong tình huống nguy cấp như này Thường Nhạc lại dám mở mồm nói thật sự là quá quắt. Hắn không để ý mặc kệ, nếu như sự việc bại lộ thì mình sẽ bị liên luỵ, thanh danh trong sạch cả đời sẽ lụi bại, cô nghi ngờ hắn cố tình liền trợn trừng mắt nhìn hắn… Cô đâu biết Thường Nhạc đã dùng công nghệ cao chốn giang hồ – truyền âm nhập mật - loại công cụ nói chuyện siêu cấp bí ẩn chỉ có trong ảo tưởng hoặc trong tiểu thuyết, thậm chí còn có tác dụng hơn cả OICQ và MSN.

Khi hai người kia hoàn toàn không có ý rời đi, thảo luận xong về nữ nhân lại chém gió vô số chuyện khác, nào chuyện thịt tăng giá đến cán bộ nào tham ô, từ thế cục Iraq đến hướng đi của nước Mỹ, cuối cùng lại nói đến chuyện con nuôi em họ mua xổ số trúng giải năm triệu tệ, hai người thổn thức không ngừng xúc động hồi lâu.

Mẹ kiếp!

Thường Nhạc thầm mắng một tiếng, muốn làm thịt luôn hai lão này. Tuy nhiên rất nhanh sau đó lại lộ ra điệu cười thầm bí không có gì tốt đẹp. Đối với những người như hắn mà nói thì thách thức cũng đồng hành với cơ hội, tình huống hiện tại với hắn mà nói khó có thể nói là một cơ hội tốt.

Nhẹ nhàng thổi bên tai Tần Uyển, Thường Nhạc hỏi han mờ ám:

-Cô giáo, cô có muốn không?

Vốn đang tự an ủi mình may mà không bị hai thầy giáo kia phát hiện ra, Tần Uyển mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe Thường Nhạc nói vậy thì tất cả các tế bào đều trở nên căng thẳng, lại không dám nói lời nào, cũng không dám để gây ra tiếng động gì, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Thường Nhạc. Nhìn thấy hắn có ý đồ bất chính mà vẫn kiên nghị tươi cười nàng biết sự uy hiếp của mình là vô dùng, chỉ có thể dùng thái độ mềm nhũn, dùng ánh mắt u ám khẩn cầu Thường Nhạc.

Đã đến nước này Thường Nhạc đâu để ý đến những thứ này mà hơi nâng thân mình, tham lam tận hưởng phong cảnh trước ngực Tần Uyển, trong đầu hiện ra hàng loạt từ ngữ kiểu như "Không có lớn nhất chỉ có lớn hơn nữa", "không có tròn mà chỉ có tròn hơn nữa" "không có trắng nhất kích động lòng người mà chỉ có càng kích động lòng người" "không có cực kỳ co dãn chỉ có càng co giãn". Quầng vú mê người kia thản nhiên chỉ có chút phấn hồng, hai nụ hoa nho nhỏ chắc là hưng phấn gắng gượng đưa tới. Thường Nhạc há mồm ngậm lấy một bên ra sức liếm mút dùng đủ cách trêu trọc. Tần Uyển chưa từng trải qua tình cảnh như vậy lại trong tình huống kích thích nguy hiểm như vậy chỉ có thể cắn chặt môi. Thân thể mềm mại khẽ vặn vẹo.

Lúc này hai thầy giáo kia đã cùng nhau thảo luận đủ thứ chuyện, thao thao bất tuyệt phân kích quan hệ thắng bại. Tần Uyển muốn đập đầu vào tường thầm mong cho hai tên khốn này biến ra ngoài để cô còn có thể phản kháng Thường Nhạc, vậy mà hai tên này lại còn chống đối, làm cô không dám gây ra tiếng động gì.

Thường Nhạc lệch cả răng, chỉ hận không thể ra kia bắt tay hành lễ mời hai vị này tối ra ngoài uống rượu. Đương nhiên, hiện tại việc chính quan trọng hơn, Thường Nhạc không ngừng thưởng thức bầu ngực giai nhân, bàn tay nhịp nhàng vuốt ve đùi cô, trong đó một tay lại quá đáng vươn vào địa phận phong quang vô hạn phía trong váy cô.