- Haizz, lớn hơn nữa không chống đỡ nổi hai cái trước mặt cô. Thường Nhạc lắc đầu đáng tiếc, ánh mắt quét qua trước ngực Vũ Vu.
Vũ Vu cảm giác được ánh mặt Thường Nhạc làm cho cả người mình mềm ra, đôi mắt cô hơi động, quyến rũ nói: - Chẳng nhẽ Thường điện hạ cảm tạ người đã cứu vớt tính mạng của anh như vậy sao?
Nắm tay Thường Nhạc hơi dựng lên, một luồng ánh sáng màu tím vờn quanh nắm tay, hắn vung nhẹ tay, luồng ánh sáng kia bao gồm cả dòng khí điên cuồng lao tới.
- Ầm!
Tại nơi tiếp xúc với bức tường, trong chớp mắt toàn bộ bức tường bắt đầu rung kịch liệt, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười sảng khoái: - Thật không ngờ tới năng lượng lại mạnh như vậy.
Vũ Vu cũng là lần đầu tiên biết tới khả năng này của Thường Nhạc, trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến Thường Nhạc nhiều lắm chỉ là ở phương diện cổ.
Nhưng Thường Nhạc trước mắt chỉ cần một động tác lơ đãng đã đạt tới hiệu quả kinh người như vậy, quả thực là bá đạo. Không biết người đàn ông trước mắt này rốt cục ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Hắn mở miệng liền muốn làm cho cả tộc Hắc Vu nguyện trung thành tất nhiên phải có khả năng không tầm thường. Bỗng nhiên lúc đó Vũ Vu cảm thấy Thường Nhạc trước mắt chính là một câu đố.
- Thường điện hạ, nhưng thứ anh cần tôi đều đã đáp ứng, hiện giờ cũng là lúc anh nên trả công cho tôi, đúng không? Vũ Vu ổn định lại tinh thần của mình, nghiêm túc mở miệng nói.
- Đương nhiên, Thường Nhạc tôi đã nói là giữ lời. Tuy nhiên, quan hệ của chúng ta đã đạt tới mức độ khăng khít như vậy, hi vọng cô đừng gọi Thường Nhạc tôi là điện hạ gì, như vậy rất dễ dàn kéo dài khoảng cách giữa hai chúng ta. Thường Nhạc khẽ lắc đầu, cười nhạt một tiếng.
Trong lúc Vũ Vu hiểu rất rõ, nếu để cho em gái thừa nhận quan hệ với Thường Nhạc, với tính cách của Mộng Vu chắc chắn sẽ không thừa nhận chuyện đã phát sinh với Thường Nhạc.
Nếu đã như vậy, bản thân cô thừa nhận cũng không có vấn đề gì.
- Anh Nhạc, như vậy anh hẳn là sẽ ủng hộ tôi ngồi lên vị trí Hắc Vu Vương. Thân hình yểu điệu của Vũ Vu hơi chuyển động đã tới trước mặt Thường Nhạc, bàn tay nhỏ bé chủ động vuốt ve ngực hắn.
Dục vọng của Thường Nhạc thiếu chút nữa lại bị Vũ Vu đốt lên, Vũ Vu dường như cũng chú ý tới vấn đề này, mặt cô hơi đỏ lên.
Nhưng trong nháy mắt lại khôi phục lại sự bình tĩnh, tuy nhiên đôi tay nhỏ bé kia cũng rời khỏi ngực Thường Nhạc.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vũ Vu, Thường Nhạc từ từ mặc quần áo vào, nâng cằm Vũ Vu lên nói: - Tiểu bảo bối, chúng ta đi thôi.
Nhìn thấy Thường Nhạc an toàn không vấn đề gì đi ra, toàn bộ hoàng cung Hắc Vu bắt đầu hò reo.
Thoạt nhìn Thường Nhạc vẫn như cũ, Vũ Vu thậm chí còn thấy Thường Nhạc dường như rất hưởng thụ nhưng cũng rất tự nhiên, cho tới khi Hắc Vu Vương phất phất tay.
Những vị quyền cao chức trọng của tộc Hắc Vu phía dưới dần bình ổn lại sự hưng phấn và vui sướng, ánh mắt gã chuyển tới trên người Thường Nhạc: - Thường điện hạ vĩ đại, việc ngài tỉnh lại đã mang đến hy vọng cho tộc Hắc Vu chúng tôi. Tôi thay mặt cho toàn bộ tộc Hắc Vu hi vọng ngài có thể giúp người trong tộc chúng tôi thoát ra khỏi cái nhà giam này.
- Không thành vấn đề.
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, thốt ra.
Thường Nhạc sảng khoái trả lời như thế khiến đám người Hắc Vu Vương đồng thời hướng ánh mắt tập trung lên người Vũ Vu, hiển nhiên bọn họ đều cho rằng đây là công lao của Vũ Vu.
Thậm chí bọn họ hoài nghi sau khi Mộng Vu rời khỏi, Vũ Vu kiều mỵ và Thường Nhạc đã sinh ra quan hệ thân mật hơn, nếu không tinh thần Thường Nhạc làm sao lại sáng láng như vậy.
- Thế nhưng tôi có chút lo lắng thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, các người nhiều người như vậy ra bên ngoài sẽ ở nơi nào? Nếu có người đối phó với các người, các người sẽ làm thế nào? Dù sao tôi cũng chỉ là đồng minh của các người chứ không phải là bảo mẫu!
Trong mắt Thường Nhạc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Lại không nghĩ tới, Hắc Vu Vương trực tiếp mở miệng nói: - Tôi hiểu ý tứ của Thường điện hạ, nếu không phát sinh sự việc hôn mê của điện ha, điều kiện lúc trước của ngài tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Nhưng hiện tại tôi đã suy nghĩ kỹ càng, chỉ cần có thể đưa tộc Hắc Vu ra khỏi cấm địa này, làm cho tộc Hắc Vu chúng tôi lớn mạnh lên, tôi nguyện ý đem vương vị tặng cho Vũ Vu.
- Ông thật là thông minh.
Ánh mắt Thường Nhạc hơi sáng lên, hắn rời tầm mắt lên người Vũ Vu, đã thấy trên gương mặt của Vũ Vu xinh đẹp mang vẻ vô cùng kích động, hiển nhiên vương vị đã mang tới cho cô niềm vui bất ngời không gì sánh được.
- Vũ Vu, khi cô lên ngài vàng Hắc Vu Vương, việc đầu tiên cô làm sẽ là gì? Hắc Vu Vương bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Vũ Vu nhìn sang phía Mân, mỉm cười quyến rũ. - Việc đầu tiên tôi làm chính là để Mân tập trung tinh nhuệ của gia tộc Hắc Vu chúng ta tạo thành một đội quân có thể tự bảo vệ mình đồng thời trợ giúp Thường điện hạ thống trị thiên hạ.
- Để cho tôi tập trung tinh nhuệ? Vũ Cô không phải vẫn luôn chán ghét tôi, coi tôi như đối thủ sao? Vẻ mặt Mân không thể tin nổi nhìn Vũ Vu.
Nụ cười trên mặt Vũ Vu dần dần biến mất, cô điềm nhiên như cũ nói: - Anh có thể làm đối thủ của tôi, tôi đương nhiên rõ ràng khả năng của anh. Nếu anh ngồi lên vị trí Hắc Vu Vương tự nhiên anh sẽ hi vọng đối thủ mạnh mẽ của mình có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất.
Thế nhưng Thường Nhạc thật không ngờ tên tiểu tử vẻ mặt tươi cười tặng mình hòm chân châu đen lại có thể bất phân thắng bại với Vũ Vu.
Tuy nhiên, dựa vào cảm giác trước mắt của mình, thực lực của Mân cũng không lớn, thậm chí ngay cả Lâm Phong, bộ hạ trước kia mình thu nhận ở ZNV cũng không bằng.
Hiển nhiên, người kia ngoài việc có thể thao túng cổ ra thì phương diện tâm kế chỉ sợ cũng là người nổi bật.
Tộc Hắc Vu bắt đầu hành động mà Thường Nhạc sau khi trải qua lần biến đổi này, bất kể phương diện nào đều đạt tới cảnh giới cao nhất, cho dù muốn thao túng cổ cũng dễ như trở bàn tay.
Khi Thường Nhạc giải quyết xong việc của tộc Hắc Vu, hắn để cho Hắc Vu Vương đưa người đến Trung Quốc, bắt đầu bố trí chỗ ở cho người trong tộc, để Mân đưa bộ phận tinh nhuệ tới nước Pháp.
Mà Vũ Vu, người đã được định làm Hắc Vu Vương lại đi theo Thường Nhạc tới nước Mỹ.
Lần này đối với Thường Nhạc mà nói, đó là thu hoạch vô cùng lớn, chẳng những thu phục được tộc Hắc Vu mà còn gia tăng năng lượng của chính mình. Hiện tại, hắn có lòng tin đấu một trận với Kim.
Đương nhiên, ngoại trừ hai điểm này ra, hắn còn có một mỹ nữ ngực lớn đi theo bên cạnh mình, loại tư vị này quả thực là thích tới tận xương tủy.
Đương nhiên, ngoại trừ Vũ Vu còn có một cô gái che mặt, Thường Nhạc đối với cô gái này cảm thấy kỳ quái, cô gái xa lạ này dường như có điểm quen thuộc, hình như hắn đã gặp ở nơi nào đó.
Nhưng là mình lại không nhớ được tên đối phương.
Vậy mà cô gái che mặt này lại không chịu gỡ khăn che xuống mà Vũ Vu cũng kiên quyết ủng hộ việc làm này của cô, chuyện này khiến Thường Nhạc cảm thấy thần bí, có phần không hiểu nổi.
- Vũ Vu, cô gái này có phải có khuyết điểm trên đùi không? Tại sao đi đường lại khập khiễng như vậy?
Thường Nhạc chợt phát hiện một vấn đề kỳ quái, cô gái che mặt phía trước kia dáng đi rất kỳ lạ.
Mặt Vũ Vu không tự chủ được đỏ lên, cô đương nhiên biết rõ tại sao Mộng Vu lại như vật, việc này có quan hệ rất lớn tới lần đầu của thiếu nữ, nhưng em gái mình lại kiên trì không cho mình nói ra, đây thật sự là việc đau đầu.
- Đúng vậy, chân của cô ấy bị cắn một phát bị thương, cho nên mới như vậy. Vẻ mặt Vũ Vu hơi kỳ quái nói.
Mộng Vu phía trước nghe được câu này, chân lảo đảo. Chị gái đáng chết, việc này đâu có thể nói lung tung
Nếu như nói về tâm tình sung sướng thì người vui sướng hơn cả Thường Nhạc chính là đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta. Lần đầu tiên nghe nói Vũ Vu là đệ nhất trong tộc Hắc Vu, sau khi biết tương lai sẽ là người thừa kế của tộc Hắc Vu, cô liền cảm thấy túi tiền của chính mình sẽ phồng lên.
Sau này trên đường đi, cô phát hiện ra Vũ Vu, quý bà lớn này cùng với lão Đại của mình bắt đi mày lại thì cô càng xác thực mình nghĩ đúng.
Khi tiểu bảo bối tới trước mặt Vũ Vu đã không gọi là chị nữa mà trực tiếp gọi là chị dâu. Cái miệng nhỏ nhắn, ngọt ngào quả thực đem lời của mình hét tới tận trong lòng của Vũ Vu rồi. - Chị dâu, chị rất có tiền nhưng Tiểu Bảo lại không có tiền, không có quần áo xinh đẹp, Tiểu Bảo không có tiền mua đồ ăn, Tiểu Bảo đói. Tiểu Bảo dùng đôi tay nhỏ bé của cô túm lấy quần áo Vũ Vu, tội nghiệp nói.
Đệ Nhị Mộng trực tiếp bịt tai mình lại, cô em gái này của cô dù gì cũng là một công chúa. Haizz, hiện tại quả thực là thủ đoạn càng dùng càng đê tiện.
Vũ Vu mỉm cười quyến rũ: - Yên tâm, chị cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền, em muốn bao nhiêu chị đều có thể cho em.
Tiểu Bảo hít một hơi lạnh, khó tự trách mấy ngày nay mắt trái mình đều liều mạng nháy, hóa ra là tài vận tới, việc này có muốn tránh cũng tránh không được.
Cô lau nơi khóe miệng có khả năng rớt xuống nước miếng, vội vội vàng vàng đi theo phía sau Vũ Vu.
- Mỹ nữ, chúng ta hẳn là đã gặp mặt.
Ngay khi Tiểu Bảo liều mạng đi theo sau mông Vũ Vu thì Thường Nhạc đã đi tới bên người Mộng Vu, thần sắc bình tĩnh.
Mộng Vu vốn không nghĩ Thường Nhạc sẽ đi tới, thân thể mềm mại của cô khẽ run, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: - Chưa từng gặp mặt.
Thường Nhạc khẽ lắc đầu, hơi nhíu mày lại nói: - Nói thật, con người tôi trời sinh có giác quan thứ sáu, tôi luôn cảm thấy chúng ta đã gặp mặt, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Mộng Vu không nói gì, cô ngậm miệng lăng yên đi thẳng về phía trước.
Thường Nhạc hít sâu một hơi, vẻ mặt hơi động nói:
- Hương thơm trên người cô khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc nhưng lại rất kỳ quái.
Mộng Vu đi nhanh hơn, cô cảm thấy ánh mắt của Thường Nhạc rất độc, dường như nhìn xuyên thấu khăn che mặt của mình, nhìn đến khuôn mặt chân thật của cô.
Đương nhiên, Thường Nhạc cũng không muốn nhìn xuyên khăn che của Mộng Vu, mà là gọn gàng, linh hoạt duỗi tay ra, chuẩn bị trực tiếp cở bỏ khăn che mặt kia.