Trời tạnh mưa, bọn họ cũng lập tức tiến vào, càng đi càng xa, càng sâu; bốn phía ẩm ướt mà u ám không thấy một ánh mặt trời, không nghe thấy một chút âm thanh nào.
Chỉ từ trong không trung tối tăm phía trên đỉnh đầu thi thoảng truyền tới tiếng chim ưng kêu to, tiếp đến trước mặt lại xuất hiện một bụi rậm không thể đi qua.
Thường Nhạc và Vũ Vu bước càng lúc càng nhanh, hai bên con đường u tối, cây cối mọc càng thêm tươi tốt. Một khắc sau, bóng cây bên tay trái Thường Nhạc đột nhiên biến mất.
Con đường nhỏ bên sườn để leo lên núi không ngờ biến thành một thế giới khác rộng mở trong sáng, tràn đầy ánh nắng tươi đẹp. Dưới chân núi xa xa có một hồ nước yên lặng, xanh thẳm, gần như toàn bộ cây xanh bốn phía đều được ánh mặt trời bao phủ.
Trong rừng cây chỉ có một khe hở, nhìn ra vùng núi xanh rờn phía xa. Lá cây rừng giống như được rắc lên một lớp tuyết trắng nõn.
Đó là những cây ăn quả đang nở hoa, trên bờ hồ cao cao có một sơn động khiến cây lá lộ ra nhìn có vẻ vô cùng đẹp mắt. Một chú chim từ nóc nhà bay lên chậm rãi bay xoay quanh mặt hồ.
Thường Nhạc nhìn một mảnh thế ngoại đào viên trước mặt, tầm mắt lướt qua cành cây, nhìn chằm chằm vào hình bóng đang nhẹ nhàng đung đưa dưới hồ nước trong như gương này.
Con đường dốc dẫn thẳng xuống chân núi, những cây cao su phía dưới rất nhanh đã ngả bóng đồng thời cũng che trước mặt hồ, chỉ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy chút ánh nước qua các khe hở ở nhánh cây.
Chỉ chốc lát sau lại đi lên một đường dốc thoai thoải, rừng cây hai bên lập tức lui ra, thay vào đó là cây nho, còn có một vài cây ăn quả đang nở hoa, chỉ thấy từng đàn ong mật chui tới chui lui, vo ve giữa những bông hoa.
Nơi này không có nhân tạo, chỉ có những con dốc cao và vách núi đá. Hồ nước trong suốt rực rỡ, biển hoa mênh mông, thật sự là thiên nhiên vô giá, giản dị mà vô cùng xinh đẹp!
- Thật là đẹp!
Thường Nhạc không kìm nổi tán thưởng, bản thân luôn bận rộn với công việc của Điểm G, rất ít khi có thể dành thời gian để cảm thụ thiên nhiên.
- Anh là đang khen tôi sao?
Trên mặt Vũ Vu lộ ra nụ cười nhẹ, bỗng nhiên cô đưa khuôn mặt tuyệt mỹ tới gần. Thường Nhạc cũng không hề tránh né, ngược lại lại chủ động hôn cái miệng anh đào nhỏ nhắn động lòng người của Vũ Vu.
Một lúc lâu sau
Thường Nhạc bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện mặt Vũ Vu không ngời lại đỏ lên. Đây quả thực là một kỳ tích. Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, không kìm nổi bật thốt lên: - Đừng nói với tôi, đây là lần đầu tiên của cô.
- Sao có thể như vậy, đàn ông Vũ Vu tôi hôn qua không có tới vạn thì cũng phải đến hàng ngàn. Vẻ mặt Vũ Vu hơi bối rối, nhưng lập tức nghiêm túc nói.
Loại chiêu trò nhỏ này người khác còn có thể lừa được chứ muốn lừa Thường đại thiếu gia của chúng ta chỉ sợ còn khó hơn lên trời. Tuy nhiên, Thường Nhạc lại hưởng thụ loại cảm giác này.
Vũ Vu cũng phát hiện ra sơ hở trong lời nói của mình, đôi mắt cô hơi động nói: - Thường điện hạ, đã tới nơi rồi, chúng ta đi vào thôi.
- Được.
Nhìn sơn động trước mắt này, Thường Nhạc khẽ gật đầu một cái, đưa tay ra kéo tay Vũ Vu đi vào trong sơn động.
Toàn bộ sơn động thoạt nhìn rất bình thường, ngoại trừ tia sáng âm u ra, căn bản không tìm thất bất kỳ cái gì kỳ quái hoặc cơ quan nào.
- Thánh vật quý giá của các cô cứ để trong này như vậy sao? Vẻ mặt Thường Nhạc tràn đầy vẻ kỳ quái. Trước mắt có một quả cầu màu đen phát ra ánh sáng, hắn cảm thấy thật có chút hoài nghi về mắt của mình.
- Đương nhiên, bởi vì thánh vật căn bản không có người nào dám đụng tới, vì vậy để ở nơi nào đều không có vấn đề gì cả. Vũ Vu mở trừng hai mắt, cười quyến rũ.
Thường Nhạc hoàn toàn bội phục. Trong lòng hắn, thánh vật hẳn là phải giấu ở nơi rất bí mật, có rất nhiều người canh giữ. Hiện giờ nhìn lại mới thấy bản thân phán đoán thật sai lầm.
Có chút buồn cười chính là mình lại xem những điều này là những điều quan trọng.
- Quả cầu ánh sáng này có tác dụng gì? Thường Nhạc đi về phía quả cầu đen.
- Đừng có đụng vào.
Mắt tấy tay Thường Nhạc đưa tới, Vũ Vu hoảng sợ, tim dường như muốn nhảy ra ngoài, cô vội vàng ngăn cản nói.
Thường Nhạc thản nhiên cười: - Cô sợ tôi cũng giống những người trước kia, đột nhiên bị chết sao?
- Đương nhiên, anh nhìn thánh vật một chút là được rồi, nếu thực sự đụng vào, nguồn năng lượng bên trong thánh vật sẽ giết chết anh. Vũ Vu không ngờ tới Thường Nhạc thật sự muốn làm như vậy, cô không kìm nổi bắt đầu khuyên can.
Nhưng việc Thường Nhạc đã quyết định, Vũ Vu nào có thể ngăn cản. Ngay trong lúc Vũ Vu còn đang nói chuyện, tay Thường Nhạc đã sờ tới phía trên quả cầu đen phát sáng.
Vừa mới đụng vào, đầu hắn cảm thấy quay cuồng, choáng váng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Năng lượng cổ quái mà mạnh mẽ điên cuồng đánh vào thân hình Thường Nhạc.
Thường Nhạc lần đầu tiên cảm giác được năng lượng mạnh mẽ như thế này. Chính hắn từng hấp thu năng lượng của Công Tôn Khả Nhân, hấp thu long khí của Đệ Nhị Mộng, thế nhưng so sánh với năng lượng bên trong quả cầu đen này, những năng lượng kia dường như chỉ là dòng suối nhỏ so với biển cả mênh mông.
Thường Nhạc hơi giật mình, hắn cố gắng muốn rút tay lại, nhưng lực hút của năng lượng này thật sự quá lớn, hắn cảm thấy bản thân như sắp nổ tung.
Giờ khắc này, Thường Nhạc cảm thấy bản thân thật muốn chết, không nghĩ tới chính mình lại không thoát nổi ma chú của thánh vật tộc Hắc Vu này.
- Ầm.
Trong chớp mắt, thân hình Thường Nhạc run rẩy mạnh, tiếp theo cả người hôn mê bất tỉnh.
- Thường điện hạ.
Vũ Vu hoàn toàn luống cuống, cô không nghĩ tới Thường Nhạc sẽ chạm vào quả cầu màu đen kia, càng không ngờ Thường Nhạc cũng không thoát khỏi bị quả cầu thần bí đánh chết.
Giờ phút này, không ngờ ánh sáng của quả cầu màu đen dần mờ đi.
Vũ Vu vội vàng đưa tay lên mũi Thường Nhạc, hơi thở còn tồn tại nhưng vô cùng mỏng manh Cô hoàn toàn hoảng loạn, ôm Thường Nhạc nhanh chóng chạy ra khỏi sơn động.
Thường Nhạc hôn mê làm cho cả tộc Hắc Vu luống cuống, đương nhiên cũng bao gồm Đệ Nhị Mộng, Tiểu Bảo và Vũ Dực.
- Vũ Vu, chẳng nhẽ cô không biết thánh vật là một thanh đao giết người không thấy máu sao?
Hắc Vu Vương vẻ mặt âm trầm. Nếu không phải Vũ Vu là người đặc biệt trong tộc Hắc Vu thì chỉ sợ khi Thường Nhạc gặp chuyện không may, cô cũng bị hại chết.
Vũ Vu cũng biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu Thường Nhạc thật sự chết đi thì cả gia tộc đều kết thúc, cô cũng kết thúc, tất cả đều kết thúc rồi.
Nhưng cả tộc Hắc Vu căn bản không ai có thể kiểm tra được nguyên nhân Thường Nhạc bị hôn mê, chỉ cảm giác được trong cơ thể hắn có một năng lượng cổ quái mà bá đạo đang đấu đá lung tung.
- Hắc Vu Vương bệ hạ, nếu chúng ta có thể phân tán năng lượng bá đạo trong cơ thể Thường điện hạ đi, thì chắc chắn ngài ấy sẽ không sao. Thần y tộc Hắc Vu Hắc Vu Y sau khi kiểm tra thân thể Thường Nhạc, vẻ mặt có chút trầm trọng nói.
- Phân tán bằng cách nào?
Ánh mắt Hắc Vu Vương sáng ngời, trước mắt có thể dùng bất cứ cách nào chỉ cần có thể cứu được Thường Nhạc.
Hắc Vu Y trên mặt lộ ra nụ cười chua xót: - Nếu muốn đem nội lực trong người Thường điện hạ phân tán đi, chỉ sợ vô cùng khó khăn. Nhất định phải tìm được một người có thể thu nhập được sự công kích của năng lượng trong cơ thể Thường điện hạ.
- Lời này của ông có ý gì?
Đầu mày Hắc Vu Vương lơ đãng nhíu lại, chịu đựng nội lực từ cơ thể Thường Nhạc cũng chính là chịu đựng năng lượng trong thánh vật, điều đó có khác gì tự sát.
Hắc Vu Y khẽ gật đầu một cái nói: - Nội lực trong cơ thể Thường điện hạ rất lớn, nếu muốn sơ tán bằng cách truyền năng lượng chỉ sợ không ai có khả năng chịu đựng được. Hiện tại chỉ có thông qua quá độ âm dương, nhưng cho dù là phương pháp này thì vẫn nhất định phải tìm một cô gái phù hợp với mấy điều kiện.
- Điều kiện gì?
Vũ Vu cảm giác sự việc dường như đang có chuyển biến, cô vội vàng nói.
- Thứ nhất, năng lượng trong cơ thể cô gái kia nhất định phải đạt tới cảnh giới vô cùng cao. Thứ hai, tính dung nạp kinh mạch trong cơ thể cô gái đó bắt buộc phải lớn như vậy cần xử nữ thuần âm. Thứ ba, cô gái đó còn nhất định phải hiểu được những kiến thức về phương diện kia mới có thể sơ tán năng lượng trong cơ thể Thường điện hạ. Hắc Vu Y nói tới đây, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.
Tất cả người bốn phía đều choáng váng, tại nơi này còn là một cô gái quả thực chính là một nữ thánh thuần âm, lại vừa muốn có sự dâm đãng, còn phải có năng lượng đạt tới cảnh giới cao nhất.
Vũ Vu tự nhận là người nổi bật trong tộc Hắc Vu, nhưng cô lại không phù hợp với điều kiện thuần âm này, cho dù tìm được một cô gái thuần âm, đối phương làm sao lại có mặt dâm đãng này?
Huống chi còn muốn có năng lượng đạt tới cảnh giới cao.
- Làm sao bây giờ?
Ánh mắt Vũ Vu nhìn sang Hắc Vu Vương
- Hơn nữa nhất định phải nhanh chóng, trong vòng hai ngày nếu không tìm thấy người như vậy, chỉ sợ Thường điện hạ cũng đã nổ tan xác mà chết rồi. Hắc Vu Y lại bổ sung thêm một câu.
- Tên vô sỉ này!
Tiểu Bảo rất muốn nhổ sạch râu của Hắc Vu Y, miệng lão già này vốn không thể phun ra được cái gì tốt, hai ngày không phải là gấp chết người ta.
- Chị, để em làm đi.
Tiểu Bảo bỗng nhiên ưỡn ngực đi ra, nghiêm túc nói.
Đệ Nhị Mộng không hề nghĩ ngợi trực tiếp lôi Tiểu Bảo trở về. Cô bé đáng chết, lúc này còn muốn nghịch ngợm, gây sự, quả thật là khiến người ta tức chết đi được.
Hắc Vu Y nhìn thấy Tiểu Bảo ánh mắt hơi sáng lên, nhưng lập tức lại tối sầm đi. Tiểu Bảo đúng là một cô gái thuần âm nhưng một con nhóc như vậy quả thực hay nói giỡn.
Hắc Vu Vương bình tĩnh ra lệnh: - Từ lúc này bắt đầu tuyên bố toàn tộc, hễ là người phù hợp với ba điều kiện trên đều có thể tới đây, vị trí người thừa kế bổn vương trong tương lai cũng sẽ thuộc về người đó.
- Cái gì?
Đám người Vũ Nữ ngơ ngác nhìn nhau nhưng không thể không cam chịu. Bọn họ đều hiểu rõ nếu Thường Nhạc chết đi thì tất cả đều sẽ trở thành vô nghĩa, sẽ hủy diệt hy vọng mấy trăm năm qua của tộc Hắc Vu.
- Chị, em cảm thấy em có thể phù hợp, ít nhất em cũng là một xử nữ thuần âm tiêu chuẩn. Tục ngữ nói không sai nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài! Tiểu Bảo vừa nghe tới vị trí người thừa kế tộc Hắc Vu, ánh mắt liền vụt ra ánh sáng.
- Người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ!
Vũ Dực đi bên cạnh Tiểu Bảo lần đầu tiên phát hiện ra tiểu Lão Đại của mình cũng có lúc tính sai, Đệ Nhị Mộng càng nghĩ càng thấy bản thân mình không gánh nổi người này.