Cô bé nghìn mặt?
Thiên Diện Hồ Ly nghe được câu này suýt chút nữa ngất đi, trong thời gian ngắn nhất, bàn tay nhỏ bé của cô huơ huơ trước mặt.
Một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người, lần này Thường Nhạc rất choáng váng, thật không ngờ người phụ nữ này lại xinh đẹp, trẻ tuổi đến vậy.
Thủ hạ bên cạnh Thiên Diện Hồ Ly cũng ngây ngẩn cả người, trước mắt là đại ca miệng đầy lời thô tục đây sao? Một đại mỹ nữ yểu điệu, một người đứng đầu xã hội đen, thật sự không cách nào liên hệ chúng với nhau.
Thần sắc Thiên Diện Hồ Ly cổ quái nhìn Thường Nhạc, dường như có chút đắc ý, lại có chút tức giận nói:
- Tôi có đẹp không?
- Xinh đẹp, rất xinh đẹp!
Thường Nhạc gật lấy gật để, nhìn thấy nụ cười dần hiện ra trên mặt Thiên Diện Hồ Ly, hắn lại bồi thêm một câu:
- Một cô bé xinh đẹp!
Nếu điều kiện cho phép, Thiên Diện Hồ Ly nhất định sẽ trực tiếp bóp chết cái tên chết tiệt này, nhưng cô lại không thể làm như vậy.
Cô hít sâu một hơi, hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc, nói:
- Tôi đã đi được chưa?
- Có thể, đương nhiên có thể rời đi!
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thốt lên.
Vừa dứt lời, trong lòng liền cảm thấy không ổn, hình như hắn trúng mỹ nhân kế rồi, quả nhiên, Thiên Diện Hồ Ly điềm đạm mỉm cười:
- Cảm ơn, chúng ta đi thôi!
Thiên Diện Hồ Ly phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ.
- Bọn họ không thể rời đi!
Khi đám Tử Vân chuẩn bị rời đi cùng với Thiên Diện Hồ Ly, thanh âm của Thường Nhạc lại vang tới.
- Anh…
Thiên Diện Hồ Ly thật không ngờ, Thường Nhạc đã buông tha cho cô. Tại sao lại gây khó dễ cho đám thuộc hạ râu ria của cô? Chẳng lẽ tên kia có Long Dương?
- Vì sao bọn họ không thể rời đi?
Thiên Diện Hồ Ly rốt cuộc không kìm được mà hỏi.
- Vì bọn họ không phải mỹ nữ.
Thường Nhạc nghiêm túc nói.
Thiên Diện Hồ Ly hoàn toàn không còn gì để nói, đối mặt với cái tên siêu cấp vô lại thì phải làm thế nào? Cô dứt khoát đi về phía đại sảnh tổng bộ Điểm G.
- Cô định làm gì?
Thường Nhạc cũng không ngờ Thiên Diện Hồ Ly lại có hành động như vậy, hắn sững người, không kìm nổi kinh ngạc nói.
- Khi nào bọn họ được đi thì tôi sẽ rời đi!
Khi Thiên Diện Hồ Ly nói xong những lời này, dường như đã quên mất mình là một bá chủ, hình tượng trẻ con hoàn toàn lộ ra.
- Vậy thì tốt, cô trực tiếp ở lại đây giúp tôi giữ cửa lớn đi, ban ngày hầu hạ phụ nữ của tôi. Buổi tối hầu hạ tôi!
Thường Nhạc lộ ra nụ cười trêu đùa.
Thiên Diện Hồ Ly sửng sốt, vừa mới định mở miệng mắng người, không ngờ Thường Nhạc lại phất tay:
- Đi thôi. Hôm nay chúng ta phải hết mình vì Thiên Diện Hồ Ly, phải chúc mừng cho chu đáo một chút!
- Ha ha, ha ha!
Cao Tiếu và Huyết Hổ đồng ý cả hai tay, Lộ Đức kỳ thật không vừa mắt với hành động vừa rồi của Thường Nhạc, nhưng được chúc mừng miễn phí, cô cũng rất thích chí.
Thiên Diện Hồ Ly nhìn Thường Nhạc và hai mươi mấy thủ hạ lần lượt rời khỏi tổng bộ, còn cô và các thủ hạ lại ở lại chỗ này, thần sắc cô có chút cổ quái. Chẳng lẽ tên kia không sợ cô sẽ dẫn thủ hạ lao ra ngoài?
Đương nhiên, Thường Nhạc cũng không hề ngu ngốc, Ảnh và Mộ Dung Trường Thiên không đi chúc mừng, nhiệm vụ của họ là xem chừng đám người kia.
Đương nhiên, Thường Nhạc cũng không thật sự chúc mừng, mà là muốn nghênh tiếp một đám bạn, một đám bạn muốn mạng của hắn.
Vừa ra khỏi tổng bộ tới một chỗ vắng vẻ, trong lòng Thường Nhạc có một cảm giác kỳ diệu, không có bất cứ ai xuất hiện, cũng không có sát khí, Thường Nhạc lại không chút do dự dừng bước.
Hắn hiểu người đang đợi hắn, người muốn giao lưu với hắn cũng đến rồi, có đôi khi một người không thể tin vào đôi mắt của mình, không tin vào thủ hạ của mình, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào cảm giác của mình, nếu như ngay cả cảm giác của mình mà cũng không tin, thì e rằng cái chết cách hắn không còn xa nữa, rõ ràng Thường Nhạc là loại người tin tưởng vào cảm giác của bản thân.
Xung quanh dường như rất yên tĩnh, nhưng Thường Nhạc biết ở giữa con phố này ẩn giấu sát khí. Có lẽ thủ hạ của hắn không chú ý tới, nhưng khi Thường Nhạc vừa bước lên con đường này, hắn đã bắt đầu đếm nhưng cột đèn đường ở bên phố rồi.
Đèn, rất kỳ quái, cũng là chuyện khiến người ta kinh ngạc, nhưng Thường Nhạc làm như vậy, nếu ám sát thì cần chỗ tối! Nếu muốn ám sát ở giữa con phố này, nếu không phải bởi vì sát thủ đó có thực lực hùng mạnh thì bọn chúng thực sự rất ngu xuẩn!
Rõ ràng bọn chúng không phải, chín mươi cột đèn, đây là số lượng ở đầu phố.
Một trăm linh bảy cột đèn, đây là số lượng ở giữa con phố, nếu không cẩn thận thì tuyệt đối không thể chú ý tới những điểm này, nhưng theo quy luật thông thường, ở giữa phố thường là nơi náo nhiệt nhất, như vậy đèn đường tuyệt đối sẽ nhiều hơn ở đầu phố, chính là bởi vì nơi không rõ ràng này đã thu hút sự chú ý của Thường Nhạc.
Đèn thiếu một cột, chỉ một cột mà thôi, nhưng thế này đã đủ rồi!
- Lui về phía sau 30m!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác, đám Cao Tiếu nhanh chóng hiểu rõ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Khi bọn họ lui về phía sau, họ đột nhiên phát hiện chỗ đứng ban đầu lại là chỗ tối mà đèn không chiếu tới, là một chỗ rất nhỏ rất nhỏ.
Hành động rồi, trong chớp mắt khi bọn họ còn đang kinh ngạc, nền đất nơi họ đứng lúc ban đầu bỗng nứt ra, dưới đất đột nhiên nhô lên hơn mười thanh kiếm sắc bén.
Kỳ thật trong xã hội hiện đại hóa này, đã có rất ít người dùng kiếm, cho dù là ám sát, thì đạn dược vẫn nhanh hơn kiếm, nhưng là cao thủ chân chính, hắn thường lựa chọn kiếm, bởi vì kiếm giết người rất triệt để.
Đối phương rõ ràng tự biết kế hoạch ám sát của mình thất bại, ỷ mình đông người, ngay cả ám sát ở chỗ sáng cũng dùng tới rồi.
- Mày chính là Thường Nhạc?
Khi đám Cao Tiếu nghênh tiếp kiếm, một giọng nói âm trầm đột nhiên truyền tới từ đối diện con phố cách đó không xa.
Điều này khiến gần như tất cả mọi người đều chấn động, ở khoảng cách xa như vậy, không ngờ giọng nói của đối phương lại giống như ở ngay bên tai mình.
- Mày không phải là diễn viên chính!
Thường Nhạc lơ đãng nhíu mày. Hiện ra trước mắt hắn là một gã trung niên gầy yếu.
Chỉ dựa vào khí thế của đối phương, Thường Nhạc cũng hiểu ra đây là một khúc xương cứng, rất khó gặm, nhưng hắn đã quyết định phải chơi đùa với đối phương một chút thì nhất định phải nhổ cái răng nanh sắc bén trước mắt này đã.
Hai người cứ lặng yên đứng đối diện nhau, Thường Nhạc, người trung niên bất luận ở chỗ nào đều khiến người ta có cảm giác mơ hồ, cũng không phải bởi vì vóc dáng mảnh khảnh, không phải vì vẻ ngoài anh tuấn mà là đôi mắt lúc nào cũng tràn đầy tà khí kia!
Sát thủ đánh lén giằng co với thủ hạ của Thường Nhạc, nhưng theo tình thế hiện này thì rõ ràng bên phía Thường Nhạc đang chiếm thế thượng phong!
Chỉ dựa vào đôi mắt này có thể nói cho người ta biết, chỉ cần người khác không chủ động trêu chọc hắn, như vậy bạn chắc chắn sẽ an toàn, nhưng một khi đôi mắt hí này thức giấc, e rằng cho dù là lão Thiên vương cũng chỉ có con đường chết!
Khiến người ta hưng phấn chính là, trong phần lớn các tình huống, đôi mắt hắn vẫn bình thường, nhưng bây giờ đôi mắt hắn lại đang khép hờ, lẽ nào là có được sát khí vô tận hay là chần chừ chưa quyết?
Cái gã đứng đối diện Thường Nhạc thoạt nhìn rất bình thường, thân hình cao gầy, tay chân vạm vỡ, gương mặt nghiêm túc, thần sắc lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy khó lường, để lại cho người ta ấn tượng độc ác vô tình.
Nhưng cũng có một khí thế đáng kinh sợ khác, ánh mắt lợi hại, giống như chim ưng trong bóng đêm, hai mắt sáng như đuốc, toàn thân giống như một thanh bảo đao sắc bén, căn bản không thể che dấu ánh hào quang.
- Mày muốn giết tao?
Đồng tử Thường Nhạc hơi co lại, đầu tiên đã phá vỡ không khí giữa hai người.
- Mày không nên đối đầu với Tổ chức Thế giới sát thủ, cho nên mày phải chết!
Tay của đối phương đã bắt đầu dựng đứng.
Thường Nhạc căn bản lười so đo với những lời vô nghĩa của đối phương, nguyên nhân rất đơn giản, đối phương không phải mỹ nữ, nên Thường Nhạc trực tiếp tung ra một quyền, trong lúc đó, quyền cước kia như gió thổi nhổ tận gốc tất cả mọi thứ.
Nhưng khi nắm đấm sắp tiếp xúc với đối phương, đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen.
Gió lúc đó đột nhiên mạnh lên, bóng đen như lơ đãng dừng lại một chút, mặc dù chỉ là trong giây lát nhưng với Thường Nhạc thì như vậy đã đủ rồi.
Tốc độ như gió, một luồng chân khí trực tiếp đánh thẳng về phía bóng đen.
- Hừ!
Bóng đen dường như có chút kinh ngạc, tuy nhiên đợi đến khi đầu ngón tay của Thường Nhạc tiếp xúc với cơ thể y, thân hình vững chãi như đá khiến Thường Nhạc có chút đau đớn.
- Giết!
Bống nhiên một đám sát thủ lại thoát ra khỏi đám người đang giết chóc, cố sức xông về phía Thường Nhạc, quả đúng là cách đánh không muốn sống nữa mà.
Trong khoảnh khắc gió kiếm chạm vào than thể, thân hình Thường Nhạc khẽ động, mượn lực xoay tròn vẫn không thay đổi thái độ tấn công vừa rồi, chỉ có điều lúc này xoay một bước, chỉ là xoay người mà thôi, thì đám người không muốn sống kia lại nhìn thấy một chuyện khiến chúng hối hận không muốn liều mạng nữa.
Đó là thanh phi đao trong tay Thường Nhạc, trong chớp mắt xoay người kia, khi tên sát thủ đang kinh ngạc, thanh đao của Thường Nhạc như rắn độc đâm vào trái tim gã, khi gã xoay kiếm tấn công Thường Nhạc đương nhiên là vô ích rồi.
- Xoạt!
Không ngờ khi kiếm vừa qua, một thanh kiếm càng sắc bén hơn lại tấn công từ bên cạnh, tốc độ tấn công của đối phương hoàn toàn không bì được với người vừa rồi.
- Ầm!
Sức mạnh của thanh đao ở tay trái Thường Nhạc chỉ sượt qua khiến tên vừa mới xuất hiện kia ngã xuống, kiếm trong tay cũng bị Thường Nhạc chém thành hai.
Sắc mặt người trung niên hơi thay đổi, trên bàn tay trắng nõn đột nhiên biến ra một thanh đao, chém ngang về phía Thường Nhạc.
- Đ...A...N...G...G!
Thân hình người trung niên chấn động, một luồng khí không biết từ chỗ nào phóng thẳng tới làm cong mũi đao của gã, nguy hiểm là đã bị đối phương nhìn thấu, người trung niên hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, lại thấy đó là một cô gái mặc đồ đen, chính là Lộ Đức xinh đẹp, thân hình cô không ngừng biến ảo trong không gian.
Chỉ cảm thấy một luồng sát khí bức người, lúc này người trung niên mới phát hiện, đám người kế bên cũng bị giết sạch rồi, chỉ thấy xa xa vọng lại tiếng hét kinh người.
- Xoạt!