Xuân Tuyết còn chưa kịp hành động, bên ngoài liền có một hồi xôn xao, một loạt ánh sáng mãnh liệt truyền đến tiếp theo, bốn phía đang kêu la: - Đừng nhúc nhích, đừng cử động, tất cả chớ cử động!
Rốt cuộc cũng đuổi đến nơi này, dẫn đầu là Cục trưởng cục cảnh sát, mười mấy chiếc xe cảnh sát bao vây lại, trong khoảng thời gian ngắn, thành viên của xã hội đen phía nam và cảnh sát giằng co chưa xong.
- Chuyện giữa chúng ta để sau hãy tính! Xuân Tuyết cần phải đem sự chú ý rời đi nơi khác, Huyết Hổ day day gân cốt bị thương, giống như bị vợ bé bắt nạt trở lại bên Thường Nhạc.
- Móa, trở về tính sổ với anh!
Thường Nhạc hung tợn trừng mắt liếc nhìn Huyết Hổ một cái, cái gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, mình ở bên ngoài cũng cần phải kiềm chế chút.
Bóng lưng của đám người nhìn Thường Nhạc biến mất, ánh mắt sắc bén của Xuân Tuyết chợt lóe lên: - Thường Nhạc, người đứng đầu Điểm G, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Huyết Hổ đi ra văn phòng chính, gã vẻ mặt hồ nghi nhìn Thường Nhạc, nói: - Lão đại, những người cảnh sát này không phải là cũng muốn kéo cậu qua đó sao?
- Đương nhiên!
Suy nghĩ của Thường Nhạc đã sớm bay đến nơi nào đó, hắn thuận miệng nói.
- Ách?
Huyết Hổ mắt choáng váng, dựa vào thân thủ của Thường Nhạc lão đại, đừng nói là Xuân Tuyết, cho dù là mười Xuân Tuyết, đều không đủ cho lão đại chơi đùa, lão đại sao lại tự mình chuốc lấy phiền phức?
Thường Nhạc nhìn ra suy nghĩ trong lòng Huyết Hổ, hắn quỷ dị cười nói: - Chẳng lẽ anh không nghe qua câu thả con săn sắt bắt con cá rô sao?
- Hì hì Lão đại cao minh!
Huyết Hổ ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt vẫn vô cùng hoang mang. Aizzzz, nếu như Huyết Hổ có thể hiểu được cách nghĩ của Thường Nhạc, như vậy thì Huyết Hổ cũng không phải là Huyết Hổ, Thường Nhạc càng không phải là Thường Nhạc nữa rồi.
Thiếu nữ áo trắng phát hiện mình cứu một kẻ lưu manh, một kẻ vô lại, một kẻ sắc lang tiêu biểu, hiện tại cô bỗng nhiên hối hận, sớm biết kết quả như thế này, mình không nên cứu người kia.
Ánh mắt Lạc Phong vẫn luôn tập trung ở ngực thiếu nữ áo trắng, cậu ta bỗng nhiên nói: - Kỳ thật cô có thể làm được chuyện này, lão đại tôi chưa chắc có thể làm được. Cô và lão đại đều có những ưu khuyết điểm.
Thiếu nữ áo trắng đối với lời nói này của Lạc Phong toát ra sự suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn còn không có hiểu ý.
Cô trừng mắt nói: - Đương nhiên, chỉ cần Thường Nhạc có thể cho. Tôi cũng có thể cho, Thường Nhạc không thể cho, chúng ta sẽ cố gắng làm anh hài lòng.
- Lời này nghe cũng hài lòng, ít nhất lão đại đến bây giờ cũng không phát bất cứ tiền lương nào cho tôi, hắn chính là tên quỷ keo kiệt! Lạc Phong nghiêm trang gật gật đầu.
Nếu Thường Nhạc nghe được đánh giá của Lạc Phong về mình, hắn chắc chắn sẽ nói: - Móa, thằng nhóc nhà cậu có phải ngứa thịt rồi không?
Thiếu nữ áo trắng nghe được câu này. Đôi mắt sáng ngời, hóa ra người kia thích tiền, vậy thì quá tốt rồi, cô không khỏi bật thốt lên nói: - Cần bao nhiêu, tôi đều có thể đáp ứng anh!
- 33A, nói thật. Cô muốn làm tôi hài lòng, vẫn còn chút khiếm khuyết hỏa hậu! Lạc Phong nghiêm trang nói.
- Anh
Thiếu nữ áo trắng cuối cũng cũng hiểu rõ, cái tên đáng chết này. Thì ra vẫn luôn chiếm tiện nghi của mình, cô không thích đấu võ mồm với Lạc Phong, trực tiếp quơ nắm tay xông tới.
- Lão đại! Vừa mới đi qua phố lớn, còn chưa vào cửa, một bóng dáng vui vẻ như chim yến non lao vào ôm ấp Thường Nhạc, hương thơm xông vào mũi, Thường Nhạc trong lòng cảm thán, tại sao người bị hại luôn là mình?
Từ sau khi Tiểu Bảo lấy được một số tiền nhuận bút của Thần, tiếp theo tiền không ngừng rót vào trong thẻ, tấm thẻ kia ngày càng đầy lên, tâm tình Tiểu Bảo càng ngày càng vui a.
Lại thêm việc nhận được một số tiền lớn từ Linh Nhi, cuộc sống như vậy, Tiểu Bảo càng ngày càng vui vẻ, càng đáng chết là lần trước, trong cơ hội ngẫu nhiên có được, cô nghe được Băng Tuyết hỏi Cao Tiếu: - Lão đại chúng ta thích nhất là gì?
Cao Tiếu không hề nghĩ ngợi thốt ra: - Phụ nữ xinh đẹp!
Vì thế Tiểu Bảo xinh đẹp cứ như vậy ra đời.
- Lão đại, anh đáp ứng Tiểu Bảo một việc được không? Tiểu Bảo đem đầu ở trong ngực Thường Nhạc nhúc nhích.
Thường Nhạc ngẩn người, lấy tay đựng vào mũi của cô một chút, loại cảm giác quen thuộc như thủy triều lao qua, - Nói đi, bất luận là việc gì, lão đại đây sẽ thận trọng suy nghĩ một chút.
- Giúp đỡ chị xinh đẹp, đánh bại tất cả những tên khốn nạn, sau đó biến thành anh hùng đến cưới Tiểu Bảo, được không? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo bày ra vẻ chờ mong, khát vọng.
Thường Nhạc có một loại cảm giác dở khóc dở cười, Tiểu Bảo bị hối lộ thật lợi hại, từ lần trước Như Vân thúc giục Thường Nhạc sớm ngày tiến quân vào Tam Giác Vàng, sau khi bị trì hoãn, cô thông qua quan hệ tiền bạc, mua chuộc Tiểu Bảo, Tiểu Bảo căn bản là năm ngày ba bận nhắc nhở Thường Nhạc.
- Đồng chí Tiểu Bảo, một vài chuyện cũng không giống như trong tưởng tượng của em đâu, còn nữa, đem khuôn mặt trang điểm đậm này đi tẩy trang đi, thật là mắc cỡ chết người. Thường Nhạc thật muốn đánh cô bé này một trận, nhưng nghĩ đến Đệ Nhị Mông, bản thân lại không tự chủ mềm nhũn ra, nếu chẳng may cô bé này đâm bị thóc chọc bị gạo, cuộc sống sau này của chính mình sẽ mất đi an toàn rồi.
- Kiên quyết không, hì hì, nanhcó phải thấy em quá đẹp, sẽ có những người khác theo đuổi em không? Người yên tâm đi, em đối với người là trung thành nhất đấy, huống chi Tiểu Bảo đã cùng lên giường với anh!
Tiểu Bảo nói đến đây, nghiêm túc nói:
- Tiểu Bảo đối với anh đã rất muốn rồi, tuy nhiên anh phải nhớ kỹ, dù thế nào cũng không được vứt bỏ em, sau lần đầu tiên nhìn thấy anh, linh hồn của em giống như bị lấy đi, bóng dáng của anh chiếm cứ trí óc em. Anh có thể hiểu được sự cuồng si của em không? Từ lúc em có được tình yêu của anh, giống như trong bóng tối nhìn thấy được ánh sáng, giống như đi trong sa mạc nhìn thấy suối, càng giống như trong núi đá phát hiện cành hoa rơi..
Thường Nhạc càng nghe càng cảm thấy buồn bực, như thế nào nghe ra đều giống như mình là phụ nữ, mà Tiểu Bảo lại biểu đạt tình cảm mến mộ với mình, - Những lời này học được ở đâu?
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bảo nhếch lên, thản nhiên cười một tiếng: - Em ôm chặt anhvào trong ngực, hôn anh tỉ tỉ lần. Em tình nguyện cả đời ở bên cạnh anh, mùa đông làm chăn bông, mùa hè làm quạt điện của người. Em chỉ muốn dùng nụ hôn của ta trải rộng từng tấc da thớ thịt của anh.
- Ngừng! Thường Nhạc càng nghe càng thấy không phải, giống như là mình nhận sự âu yếm của cô ấy, đường đường là đàn ông mà trong nháy mắt liền biến thành phụ nữ, hôn như thế nào, cũng phải là mình chủ động mới đúng, đương nhiên cũng không phải là người đàn bà như vậy!
- A, tình yêu của em đối với anh giống như nước sông cuồn cuộn chảy liên miên không dứt, lại giống như
- Nói đi, dùng cái gì mới có thể ngăn chặn cái miệng của em! Thường Nhạc cảm thấy đầu của mình sắp có hai cái lớn, vốn chuẩn bị trở về chỉnh đốn Huyết Hổ, hiện tại xem ra, chính mình đã bị sắp đặt.
Những lời tâm tình vừa nãy cô nói là rập khuôn từ chỗ nào.
- Em đói bụng rồi, muốn ăn kem. Tiểu Bảo trong lúc chuyển ánh mắt sang phía đối diện, trong mắt hiện ra tia hưng phấn, ngón tay nhỏ thủ đoạn kêu gào nói.
- Không thành vấn đề. Thường Nhạc nhấn một cái lên đầu cô, bóng dáng như tia chớp biến mất trước mặt Tiểu Bảo, mà ngay sau đó, hắn đã xuất hiện trước quầy bán kem.
- Cái kem lớn nhất ngon nhất!
Thường Nhạc sau khi lấy kem đến, trong nháy mắt xoay người
- Fuck!
Lọt vào trong tầm mắt, nhìn thấy thân hình mềm mại của Tiểu Bảo bị một chiếc ô tô phóng nhanh đụng vào bay lên, hóa ra tốc độ gặp Thường Nhạc của Tiểu Bảo nhanh như vậy đã đến đối diện, nhưng cô lại bỏ đi di chuyển tức thời, cũng muốn lại tiến lên, đồng thời, cũng muốn oai phong một chút, không ngờ đến, giờ phút này vưa vặn có một chiếc xe đi qua.
Đau nhức lớn truyền khắp toàn thân.
Thường Nhạc nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Bảo vừa mới rơi xuống đất, những chiếc xe phía sau bởi vì không thể dừng lại, mắt thấy cũng muốn lao về phía Tiểu Bảo .
Trong nháy mắt, những người ven đường cảm thấy trước mắt có một cái bóng hư ảo đỡ lấy thân thể Tiểu Bảo đang ở trên xe xuống.
Những chiếc xe phía sau bởi vì tác dụng của quán tính, vẫn vọt về phía trước, con ngươi màu đen của Thường Nhạc đã biến thành ánh sáng tím, nắm tay nặng nề đánh vào thân xe, sau khi chiếc xe bị đánh trúng, lập tức biến thành đống sắt vụn.
- Tiểu Bảo, không sao, không có gì đâu, chỉ cần có anh ở đây, tất cả đều không sao hết. Trên năm tay Thường Nhạc loang lổ những vết máu, hắn dịu dàng ôm cô bé vào trong ngực.
Sắp rời khỏi con đường khiến hắn rất tức giận, hắn đột nhiên dừng lại, đi tới chiếc xe vừa va chạm với Tiểu Bảo lúc trước, người đi bên đường, lái xe trong xe, hô hấp mỗi người đều ngừng lại, bọn họ không nghĩ tới trên đời không ngờ có sức mạnh kinh khủng đến như vậy, đồng thời, bọn họ đang suy đoán, người trẻ tuổi trước mắt này đến tột cùng là muốn làm gì?
Bởi vì ngay từ đầu, xe bị Thường Nhạc giơ lên, càng về sau lực buông ra cũng không lớn, bởi vậy lái xe vẫn tỉnh táo như thường, tim của gã dần dần đập nhanh cùng với tiếng bước chân của Thường Nhạc,.
Bóng ma chết chóc chậm rãi hướng về hắn, tuy rằng cửa xe bị đóng chặt, nhưng lại không cho gã bất cứ cảm giác an toàn nào. Một đạo ánh sáng màu đen quỷ dị theo nắm tay của Thường Nhạc lóe ra, trong ánh trăng mờ, dường như hình thành một đạo kim sắc quang mang, tia sáng kia trong nháy mắt đánh trúng thân xe.
- Ầm!
Toàn bộ chiếc xe con đều cháy hết.
- Bất cứ kẻ nào muốn làm hại người phụ nữ của tao, tao đều khiến chúng mày sống không bằng chết. Nghe thấy thanh âm thống khổ kêu đau của tên tài xế, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra tia tà ác.
Thường Nhạc đưa tay ra, cánh tay trắng như bạch ngọc mềm mại nhẹ nhàng nâng Tiểu Bảo, một đạo ánh sáng trắng thuần khiết bao phủ Tiểu Bảo.
Tay của đàn ông không ngờ lại trắng đến như vậy, quả thực khiến phụ nữ phải ganh tị, ánh sáng thuần khiết trải đều thân hình Tiểu Bảo, sắc mặt vẫn tái nhợt của Tiểu Bảo bắt đầu hồng lên, hô hấp cũng bắt đầu bình thường trở lại.
Nhìn thấy Tiểu Bảo trợn mắt nhìn, duỗi cái lưng mệt mỏi, lúc lộ ra nụ cười ngọt ngào, Thường Nhạc cuối cùng cũng yên tâm, mặc dù hắn có thứ ánh sáng thần thánh này, nhưng vẫn lo lắng như cũ, cái loại lo lắng này dường như là thừa thãi, nhưng cũng không phải bất kỳ vật gì cũng có thể thay thế.