Bạch Hồ hít sâu một hơi, bất đắc dĩ liếc nhìn Phong Hồ một cái:
- Được rồi, vậy mày phải cẩn thận!
- Yên tâm…
- Bộp!
Phong Hồ còn chưa dứt lời, đã bị Bạch Hồ một quyền đánh ngất đi.
- Ngoại trừ đội thứ nhất ở lại, toàn bộ những người khác rút lui theo lỗ hổng bên phải.
Bạch Hồ nhìn Phong Hồ đang hôn mê, quyết đoán ra lệnh.
- Hy vọng về sau mày có thể kìm chế được cái tính nôn nóng, kích động.
Nhìn bóng người dần biến mất, Bạch Hồ khẽ nói thầm một câu.
Sắc mặt Cục trưởng rất xấu, gã đi đi lại lại, một lát sau, hung hăng dập điếu thuốc lên mặt đất
- Mẹ nó, thiên đường thì chúng mày không lên, địa ngục không có cửa lại cứ thích rúc vào, chúng mày đã thì chui thì tao sẽ thành toàn cho chúng mày, nghe lệnh của tôi, dốc toàn lực tấn công.
Sau khi ra lệnh, gã lẩm bẩm:
- Vốn muốn tìm cái cớ, giờ thì hay rồi, chúng mày đã động đến họng súng thì cũng đừng trách tao vô tình, cũng coi như tao bàn giao cho hắn vậy.
Thường Nhạc khẽ gõ mặt bàn, tuy rằng mỗi bước đều rất hoàn mỹ, thậm chí đã đạt tới cảnh giới vừa xem liền hiểu, nhưng trong lòng Thường Nhạc vẫn có chút bất an, đám Cao Tiếu và Băng Tuyết cùng hợp tác đồng thời tấn công tổng bộ ở Chiết Giang, chỗ này cũng không có sơ hở nào đáng nói.
Hơn nữa theo tin tức thì Hồ và phần lớn tinh anh trong tổng bộ của Sở Thiên Hùng ở Chiết Giang đều đang ở hẻm Đông Phong, tổng bộ có thể chống cự nhưng cũng không mạnh.
Huống chi vì hành động lần này, bên hắn đã xuất ra toàn bộ tinh anh, sau khi trải qua mấy ngày huấn luyện kĩ càng, thực lực của mỗi người bọn họ đều được nâng cao đang kể, cho dù coi như đối phương có một nửa thế lực, cũng sẽ không gặp nhiều khó khăn, mà bây giờ đối phương chỉ còn mấy tên già nua yếu ở lại thôi!
Nhưng vì sao hắn vẫn bất an? Vẫn nói phụ nữ có giác quan thứ sáu, hắn đường đường là một người đàn ông, nghĩ đến đây, Thường Nhạc cho rằng hắn phải đích thân đi quan sát một chút
- Gọi Huyết Hổ tới đây.
Nghĩ tới việc để Huyết Hổ trông coi tổng bộ Điểm G ở Hàng Châu, khuôn mặt của thằng nhóc kia vô cùng ủ rũ, Thường Nhạc âm thầm bật cười, nhưng chuyện này không có cách nào khác, tổng bộ nhất định phải có người trông giữ. Huyết Hổ đương nhiên là sự lựa chọn hàng đầu.
Một lát sau, Thường Nhạc phát hiện Huyết Hổ vẫn chưa tới. Hắn không kìm nổi bực bội đứng lên:
- Gọi người có cần lâu như vậy không, chẳng lẽ thằng nhóc đó từ trên trời chui xuống đất rồi hả?
- Lão đại! Anh ấy không ở tổng bộ!
- Cái gì?
Thường Nhạc khẽ nheo mắt, khó trách vừa rồi hắn lại có cảm giác bất an, cái thằng nhóc Huyết Hổ đáng chết này… Lúc về nhất định phải dạy dỗ cẩn thận mới được.
- Lão đại, anh ấy mang theo một nhóm người còn lại của tổng bộ tới tổng bộ xã hội đen ở phía nam Hàng Châu, nói nhất định phải chiếm được tổng bộ của Hồ trước Cao Tiếu, chiếm tổng bộ của xã hội đen phía nam trước.
Thủ hạ nhìn sắc mặt của Thường Nhạc, cẩn thận nói.
Sắc mặt Thường Nhạc hoàn toàn âm trầm, hắn đi thẳng ra bên ngoài rồi lạnh lùng nói:
- Chỉ cần là người biết đánh, gọi tất cả đến đây cho tôi!
Một chiếc xe biến mất trong màn đêm.
Thường Nhạc không ngừng lẩm bẩm, cái thằng nhóc đáng chết đó, chẳng lẽ người ở xã hội đen phía nam đều là làm cảnh hay sao? Chỉ dựa vào hơn một trăm người lại muốn trực tiếp chiếm tổng bộ của người khác. Đúng là người ngốc nói mê mà.
Đương nhiên, lúc này Huyết Hổ cũng vô cùng kinh ngạc, gã không ngờ lại dễ dàng chiếm được tổng bộ xã hội đen ở phía nam Hàng Châu dễ dàng như vậy. Căn bản ngay cả sức chống cự cũng không có… Chẳng lẽ bọn chúng biết trước lần này sẽ thất bại nên mới vội vã lẩn trốn sao? Huyết Hổ ngồi trên ngai vàng, suy nghĩ rất lạc quan.
- Huyết lão đại, không xong rồi!
Một thanh âm kinh hoàng vang lên ở ngoài cửa.
- Gấp cái gì?
Huyết Hổ khẽ nhíu mày, nhưng vừa dứt lời, sắc mặt gã hơi thay đổi, bên ngoài ánh lửa đỏ rực, rất nhiều người đang xông thẳng về bên này.
- Đây là cái quái gì vậy? Chẳng lẽ đám người này đều giết tới đây?
Dựa vào tình hình này, Huyết Hổ gần như không có cách nào, đối phương có gần 800 người, mà bên mình chỉ còn hơn một trăm người, vẫn lại bị Cao Tiếu chọn cái còn lại rồi, quan trọng hơn là địa hình, tuy rằng chiếm được tổng bộ của đối phương, nhưng lúc này đối phương càng quen thuộc môi trường ở đây hơn.
Không có bất cứ đường lui nào, tiến lùi đều phải đối mặt với 800 người này… Huyết Hổ hoảng hồn.
- Huyết lão đại, chúng ta xin lão đại tới cứu viện đi!
Người bên cạnh gã đã bắt đầu ý kiến, Huyết Hổ nghe thấy vậy, thân hình chấn động mạnh, hung hăng nhìn bọn họ
- Móa, lần này là tự ý hành động, tao làm gì có mặt mũi mà xin lão đại cứu viện, nếu không xông ra nổi thì hôm nay đanh chết ở đây vậy!
- Chuẩn bị đi mấy thằng nhãi kia, mở!
Huyết Hổ rút vũ khí ra.
Lúc này trên đường đi trong lòng Thường Nhạc vô cùng lo lắng, càng khiến cho hắn phát điên chính là, theo tin tức truyền đến của thủ hạ bí mật của hắn: Xuân Phong, Lôi và đám thủ hạ lại an toàn rút khỏi hẻm Đông Phương.
Một khi thủ hạ của Sở Thiên Hùng đã rút lui khỏi đó lại gặp bọn Huyết Hổ, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi
- Móa, cái thằng ngốc chết tiệt này, chẳng lẽ não nó ở dưới đít à?
Xe tiếp tục tiến về phía trước, lúc này Thường Nhạc đang suy xét các loại tình huống có thể xuất hiện, đồng thời cũng lo lắng, bây giờ cao thủ Điểm G ở Hàng Châu cơ bản đều đã được phái tới chỗ Cao Tiếu, cho dù là cứu viện cũng không kịp, chỉ đơn thuần dựa vào mười mấy người bên hắn?
Đột phá vòng vây gần ngàn người của đối phương, đó quả thực là nằm mơ mà.
Nếu như có thể đuổi kịp trước khi đối phương tới đó thì tốt rồi… Nhưng trong lòng Thường Nhạc cũng rất rõ, khả năng này rất nhỏ, hắn nhất định phải chuẩn bị phương án xấu nhất.
- Đã nối được điện thoại với Cục trưởng kia chưa?
Thường Nhạc âm trầm nói.
- Nối được rồi ạ…
Còn chưa dứt lời, Thường Nhạc đã giật lấy điện thoại, hít sâu một hơi:
- Cục trưởng Lý, bây giờ ông nghe cho rõ đây, những chuyện đã qua tôi cũng có thể không tính toán với ông nữa, nhưng lần này hơn một trăm anh em của tôi đã vào tổng bộ xã hội đen phía nam Hàng Châu, nếu họ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến ông lấy mạng đổi mạng!
Căn bản cũng không cho đối phương bất cứ cơ hội mở miệng nào, dứt khoát ngắt điện thoại.
Phía bên kia điện thoại, đối phương cũng sững người, vừa mới ngồi lên cái ngai cục trưởng này, có thể nói là con đường làm quan rộng mở, vốn muốn mở một lỗ hổng này để xoa dịu quan hệ giữa mấy thế lực lớn ở đó, đồng thời cũng để Thường Nhạc chú ý tới tầm quan trọng của mình.
Nhưng không ngờ, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện sơ suất này, trong lòng gã hiểu rõ cảm xúc của chủ nhân cú điện thoại vừa rồi, gã thậm chí dám khẳng định, một khi cái gọi là đám anh em kia xảy ra chuyện, vị trí cục trưởng của gã sẽ mất, thậm chí ngay cả cái mạng nhỏ này cũng xong đời.
Cảm giác được vô số ánh mắt dò hỏi ở xung quanh, cục trưởng Lý quăng mạnh cái điện thoại:
- Nhìn cái gì mà nhìn, lập tức đuổi tới tổng bộ xã hội đen ở phía nam Hàng Châu, CMN, mười phút mà không đuổi kịp, tôi sẽ giết hết!
Từng hàng xe cảnh sát điên cuồng chạy về phía mục tiêu, người đi trên đường đều dừng lại, nhìn cảnh tượng xe cảnh sát chạy nối đuôi nhau.
Thời gian một phút đồng hồ, một phút đã trôi qua.
Thấy đám thủ hạ đều bị bao vây chặt chẽ, Huyết Hổ nắm chặt tay lại, tất cả đều phải dựa vào chính gã, cho nên gã nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo.
- Huyết Hổ, mày chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, chỉ cần đồng ý trung thành với xã hội đen phía nam, tao sẽ để cho mày một con đường sống!
Một thanh âm trong trẻo đột ngột vang lên, trong chớp mắt, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Huyết Hổ nhìn thấy đôi phương là một cô gái có dung mạo cực kỳ xinh đẹp đi ra, gã khẽ nhíu mày, giơ ngón giữa với Xuân Tuyết:
- Con điếm kia, từ khi tao ra đời lăn lộn thì hai từ trung thành này đều không biết, tao thấy tốt nhất là mày nên rên rỉ trong lòng đàn ông đi!
Tất cả mọi người ở đây, có lẽ chỉ có Huyết Hổ mới có thể to gan lớn mật nói ra những lời thô bỉ như vậy, mọi người đều ngây ra… Đường đường là một trong tứ đại thiên vương của xã hội đen phía nam, một nhân vật có sức mạnh thần bí, lại bị người khác làm nhục như thế, đúng là tự tìm cái chết mà.
Khí tức rét lạnh ngày càng đậm, Huyết Hổ rùng mình một cái, ánh mắt gã hung tợn nhìn Xuân Tuyết
- Thối…
- Muốn chết!
Hơn mười thân ảnh nhanh như chớp cùng phóng thẳng về phía Huyết Hổ, lần này, công kích của Xuân Tuyết cũng vô cùng quỷ dị.
Huyết Hổ cũng coi là cao thủ, nhưng Xuân Tuyết cũng là cao thủ, huống hồ lại có hơn mười cao thủ trợ giúp cô ta, Huyết Hổ tất nhiên sẽ yếu hơn một chút.
Huyết Hổ cảm giác lục phủ ngũ tạng trong người mình sôi lên, máu không ngừng chảy ra từ miệng, nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của Xuân Tuyết, nhiệt huyết trong thân hình bất khuất của Huyết Hổ nháy mắt đã sục sôi.
gã chịu đựng đau đớn trong cơ thể, quật cường đứng lên, từng bước, từng bước đi về phía Xuân Tuyết, Xuân Tuyết nhíu mày, đối với hạng người không sợ chết này, thật ra cô có chút khâm phục, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể tha cho gã.
- Ầm!
Trong chớp mắt, trên mặt Xuân Tuyết đỏ bừng, thân hình bất giác lùi về phía sau hai bước.
Một người mặc đồ đen anh tuấn trẻ tuổi lẳng lặng đứng trước mặt cô
- Anh là ai?
Nhìn thấy nụ cười tá ác của đối phương, Xuân Tuyết lơ đãng nhíu mày.
- Lão đại….
Huyết Hổ tùy ý lau vết máu ở khóe miệng, lúng túng nhìn Thường Nhạc:
- Đại ca, tôi… không đáng để cậu mạo hiểm như vậy!
Lại nhìn ra xung quanh, ngoại trừ Thường Nhạc, căn bản không có thêm đám đàn em nào tới cứu viện.
- Nếu cô đủ thông minh thì lập tức thả anh ta!
Thường Nhạc chăm chằm nhìn Xuân Tuyết, gằn từng chữ.
Xuân Tuyết lạnh lùng nhìn gương mặt Thường Nhạc:
- Nếu gã đã chọn xâm nhập vào tổng bộ của chúng tôi, nhất định phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình, cho nên bọn chúng nhất định phải chết!
- Haizz, thật không ngờ người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại lập tức phải biến mất vĩnh viễn, giống như hoa tươi rồi sẽ héo tàn!
Thường Nhạc tiếc nuối lắc đầu.
Sát khí nồng đậm bắt đầu không ngừng xuất hiện trong mắt Xuân Tuyết:
- Được, anh đã muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh!
Khí tức rét lạnh ngày càng đậm, đập thẳng vào mặt Thường Nhạc, mỗi lần Thường Nhạc hít thở, dòng khí như bị đóng băng lại, cả người hắn giống như bị vô số khối băng bao vây.
Khí tức của đối phương ngày càng tràn đầy, Thường Nhạc cười quỷ dị, đối phương rất lợi hại, nhưng so với hắn dường như vẫn còn kém mấy bậc.