Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 339: Áo choàng Hắc Ám

Cảm giác này giống như một loại lưới đàn hồi, Huyết Hổ chính là thấy choáng váng, nhưng gã cũng không phải kẻ yếu, trong nháy mắt, sức mạnh trong nắm đấm lại lần nữa bùng nổ ra ngoài.

Bùm!

Nắm đấm của Huyết Hổ mạnh mẽ tràn đầy sức sống oanh kích ra ngoài.

Ầm!

Nắm đấm mạnh mẽ đánh vào gió xoáy, tạo ra những tiếng vang thật lớn.

- Móa!
Huyết Hổ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, dùng toàn lực đánh tới, vậy mà trận gió xoáy kia ngay cả một chút sơ hở cũng không có, trái lại sức mạnh của mình trong nháy mắt đã bị tiêu tan.

- Thoải mái quá!

Trong gió lốc truyền đến tiếng cười đắc ý lớn, thì ra nắm đấm của Huyết Hổ trong nháy mắt đã bị trận gió xoáy xoay tròn mở ra, hơn nữa phân thành những hiệu lực nhỏ nhất.

- Ông anh, nhìn xuống phía dưới xem! Trong thanh âm của Cao Tiếu có mang theo vài phần cổ quái.

Huyết Hổ sửng sốt, theo bản năng nhìn xuống phía dưới, toàn thân sởn tóc gáy, hóa ra không biết bắt đầu từ bao giờ, tự mình đã bay phấp phới giữa không trung, cách mặt đất mấy chục mét.

Cao Tiếu nở nụ cười tà ác - Hì hì, anh chắc chắn chưa trải qua rơi tự do, đến thử một lần đi! Huyết Hổ có chút căng thẳng, trong nháy mắt liền tỉnh ngộ.

Cái tên đáng chết này, gã muốn ngăn cản, cũng đã muộn rồi

Thân hình cao lớn của Huyết Hổ giống như ngôi sao băng hướng xuống phía dưới mà tấn công, nhưng Cao Tiếu trong nháy mắt đã biến mất với trận gió lớn, lẳng lặng đứng bên cạnh Thường Nhạc, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Ầm!
Vật thể rơi tự do thông thường đầu sẽ chạm đất trước, nhưng Huyết Hổ lại là mông chạm đất trước.

Cơn đau thấu xương truyền từ mông tới. Huyết Hổ cảm thấy mông mình như sắp vỡ ra rồi, gương mặt của gã do chịu đau mà trông rất khó coi.

- Ha ha!

Cao Tiếu đắc ý cười lớn.

Huyết Hổ miễn cưỡng bò trên mặt đất mà đứng dậy, cũng không liều mạng với Cao Tiếu nữa, tội nghiệp quay sang phía Thường Nhạc nói: - Lão đại, không công bằng, tiểu đệ kháng nghị, nhất quyết kháng nghị!
Thường Nhạc buồn cười, hai tên này tuyệt đối trung thành với bản thân, có lúc giống như đứa trẻ to xác. Hiện giờ đã tự mình đem sức khỏe của Cao Tiếu trong cơ thể thoát ra ngoài.

Về việc có tiến hóa được hay không. Cần phải xem sự nỗ lực của bản thân y.

Mà năng lực của Huyết Hổ vẫn chưa phát triển tới tột cùng, hắn thản nhiên cười nói; - Qua đây đi, lão đại giúp anh phát triển một chút!

Huyết Hổ vẻ mặt hưng phấn bổ nhào tới đó, duỗi tay mình ra, vẻ mặt mong chờ nói: - Lão đại, cậu mau xem cánh tay nhỏ mảnh này của đệ đi, nhẹ nhàng một chút, ah không thô bạo một chút!

- Bụp!
Huyết Hổ chưa kịp phản ứng, đã bị Thường Nhạc đạp cho một phát vào mông, - Đem đầu qua đây! Thường Nhạc tà tà cười nói.

- Đầu!

Huyết Hổ sửng sốt, ai, người thông minh không có biện pháp, trực tiếp đưa đầu qua đó.

Thường Nhạc nhẹ tay vung lên, ngay tức khắc liền thu về.

Tốc độ thật nhanh, thật là ngay một giây cũng không có.

- Lão đại, cậu nhanh lên một chút, tôi còn muốn đánh tên Cao Tiếu kia.
Huyết Hổ đối với việc mông của mình bị đau vẫn canh cánh trong lòng. Gã vung nắm tay, thúc giục Thường Nhạc

- Đã xong rồi!

Thường Nhạc thản nhiên cười nói.

- Cái gì? Đã xong rồi? Huyết Hổ mắt choáng váng, lão đại quá thiên vị đi? Cao Tiếu trong thời gian dài như vậy mà bản thân Gã mặt buồn rười rượi nhìn Thường Nhạc nói: - Lão đại, cậu đang đùa sao, cho thêm chút năng lượng nữa đi, tôi muốn biến thành Huyết Hổ điên cuồng!
Cao Tiếu cũng cảm thấy không thể tin nổi, thời gian vừa rồi thật là quá ngắn.

Thường Nhạc tà tà cười nói: - Nắm nắm đấm của mình lại đi, đem dị năng đó ra ngoài thử nghiệm một chút!

Huyết Hổ nửa tin nửa ngờ mà nắm tay lại.

Trong nháy mắt, thân thể của Huyết Hổ run rẩy mạnh, thân hình bốn phía bùng lên ánh sáng kì dị màu đỏ chói mắt, gã cảm thấy trong cơ thể có sức mạnh không ngừng tràn ra bên ngoài.

- Thích!

Huyết Hổ cảm thấy thân hình chỗ nào cũng tràn đầy hưng phấn, sức lực, cấp thiết cần một chỗ để phát tiết, lúc ánh mắt tiếp xúc với Cao Tiếu, gã không hề nghĩ ngợi, điên cuồng lao qua đó.

Cao Tiếu vừa rồi chưa đã nghiền, hiện giờ Huyết Hổ chủ động bổ nhào qua đó thì rất hưng phấn, trên bầu trời gió xoáy lại sinh ra lần nữa.

Nắm đấm điên cuồng của Huyết Hổ, không ngừng công kích, miệng không ngừng kêu la: - Thích, thích a!

Cao Tiếu giống như đang hưởng thụ oanh kích của Huyết Hổ, kêu la

- Có lão đại như thế nào, ắt có tiểu đệ như thế ấy! Phía sau Thường Nhạc truyền đến thanh âm đẹp đẽ mà lại giống như tiếng sáo thông thường, chỉ thấy Thạch Tản Y từ trong sảnh lớn đi ra.

Thường Nhạc trong lòng ấm áp, trực tiếp đem Thạch Tản Y ôm vào trong ngực.

- Muốn chết à!

Thạch Tán Y giống như thỏ trắng bé nhỏ hoang mang, mau chóng rời khỏi ngực Thường Nhạc, ánh mắt hoang mang nhìn về bốn phía, thì ra quan hệ của hai người bọn họ vẫn chưa thể công khai.

Việc này cũng khó trách, suy cho cùng Thạch Tán Y trên danh nghĩa vẫn là cô nhỏ của Thường Nhạc, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, e là chỉ có Thường đại thiếu gia mới có dũng khí và khí phách để làm.
Thường Nhạc tà tà mỉm cười, lại đem Thạch Tán Y kéo vào trong lòng, ôn hòa nói: - Chuyện của chúng ta, toàn bộ người của Thường gia đại viện đều biết hết rồi.

Thạch Tán Y choáng váng, cô bất an nhìn Thường Nhạc, phức tạp dò hỏi: - Vậy là A Nhạc nói ra sao? Cô biết mối quan hệ giữa mình và Thường Nhạc sớm muộn gì cũng bị người ta biết, chỉ là thời khắc này đột nhiên đến như vậy.

- Không phải!

Trên khuôn mặt Thường Nhạc hiện chút nét mặt tươi cười vui vẻ, chậm rãi nói: - Mọi việc đều là chính miệng cô nhỏ nói ra!
Thạc Tán Y với nét mặt đầy hoài nghi nhìn Thường Nhạc, bàn tay nhỏ mà nặng trịch ấy vỗ nhẹ vài cái vào đầu Thường Nhạc, thỉnh thoảng còn chớp mắt: - Nói dối, cô nhỏ sao có thể nói ra được, một chút ấn tượng cũng không có.

- Ha ha , đó là cô nhỏ xinh đẹp với tiếng hét rung lòng người của mình, toàn bộ đại viện của Thường gia ai mà không nghe thấy chứ. Trên khuôn mặt Thường Nhạc lộ rõ sự kỳ quái và che dấu đi dáng vẻ tươi cười.

Khuôn mặt tròn trịa trắng như tuyết của Thạch Tản Y dường như được thoa lên một lớp cầu vồng rực rỡ tươi sãng, hoàn toàn đỏ ửng lên, lần này quả thực là tự mình làm mất thể diện rồi.

Khó trách mới sáng sớm ra, ánh mắt mọi người trong nhà nhìn mình đều kỳ quái, thì ra vấn đề phát sinh từ đây mà ra.
Tất cả muốn vượt qua sự ngại ngùng, đều tại hắn cả. Bàn tay nhỏ của cô không kìm nổi, hung dữ nhéo Thường Nhạc một cái.

Kỳ thực, với bản lĩnh hiện tại của Thường Nhạc, thì đừng nói là véo một cái. Cho dù chặt một dao xuống thì cũng không phải là vấn đề gì quá lớn . Nhưng hắn vẫn phối hợp rồi kêu lên một tiếng: - Á, nhẹ thôi ..

- Muốn chết hả!

Âm thanh này và vài câu to tiếng với nhau trên giường tối qua, thân hình mềm mại của Thạch Tán Y run rẩy một lúc, rồi ngại ngùng dẫm chân xuống.

Bịch!
Sự tranh đấu của hai vị cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.

Lúc này, Cao Tiêu và Huyết Hổ hai người vẻ mặt đầy hưng phấn, vậy mà lại trở thành cục diện bất phân thắng bại.
- A Nhạc, có phải lại muốn đi rồi không?

Kỳ thực Thạch Tán Y vẫn luôn để ý đến thời gian của hai người Cao Tiếu và Huyết Hổ. Cô dường như lờ mờ đoán ra được.

- Đúng vậy , có điều A Nhạc sẽ rất nhanh quay trở lại

Thường Nhạc nhìn hướng về phía khoảng thiên không màu lam, cái gọi là trời cao biển rộng, trời cao thỏa sức chim bay, bản thân mình bây giờ muốn được vượt qua cái Long Môn kia, đó mới chính là được bay trên bầu trời thật sự.

Gia đình mãi mãi là bến cảng để bản thân được nghỉ ngơ . Nó cũng như là nơi ấm áp nhất trong tận sâu thẳm nội tâm con người.
Thạch Tán Y hướng ánh nhìn dịu dàng về phía Thường Nhạc, nhẹ nhàng nói: - Nam nhi chí lớn ở bốn phương, cô nhỏ không muốn cản trở A Nhạc, chỉ mong hãy cố gắng bảo trọng, còn nữa

Thoáng dừng lại một chút, nét mặt Thạch Tán Y hiện rõ vẻ ngại ngùng, chậm rãi nói : - Ít sát sinh, cũng là muốn tích thêm chút công đức cho con cái chúng ta sau này...

Đôi mắt sắc bén của Thường Nhạc liều lĩnh kia bỗng nhiên dụi dàng hẳn đi, bản thân ở bên cạnh người những người con gái ấy, họ không hề khao khát bất cứ gì, danh lợi? Tiền bạc? Địa vị? Vinh hoa phú quý những thứ đó đều là giả dối.

Các cô chỉ hy vọng có được tình yêu của bản thân kia, hy vọng bản thân có thể được bình an, đó là tình yêu đơn giản nhất, nhưng lại là tình yêu đẹp đẽ nhất trên thế gian.
Hơn nữa những bước chân của mình đã mở ra rồi, thì sẽ không có cách gì để dừng lại được.

Nếu như hiện tại chính mình và những người con gái yêu dấu cùng nhau ẩn cư, như vậy thì chẳng khác việc địch thủ không thể bỏ qua cho mình, thời buổi hung ác chém giết kia, như là Siêu cấp chiến sĩ của Mỹ, Tư Đồ Lôi Minh, thậm chí là Mafia, tổ Sơn Khẩu Nhật Bản, Thiên Hoàng, vv

Mà mọi việc đều cần đến sự nỗ lực của bản thân.

Bước vào trò chơi này, lại nghĩ đi ra, việc này quả thật khó như lên trời, trừ phi trở thành Chúa tể thực sự, như vậy, Thường Nhạc cũng sẽ tin tưởng rằng bản thân mình cũng nhất định sẽ trở thàng Chúa tể thực sự .

Bản thân nắm trong tay mọi sinh mệnh của người khác.

Sự dịu dàng trong ánh mắt ấy dần dần từng bước chuyển sang thành lòng tự tin.

Nô bỗng nhiên phát hiện một việc hết sức phiền não, Áo choàng Hắc Ám thế mà lại như dung hòa cùng với mình.

Từ sau khi bị người đuổi giết, cô tưởng tượng ra rất nhiều thứ, cố ý biến đổi một chút màu sắc của chiếc Áo c hoàng Hắc Ám , hơn nữa còn mặc sát bên người.

Gặp phải sự công kích bất ngờ của Elise, bản thân mình vẫn chưa chết, tất cả đều là nhờ công của chiếc áo đó.
Đương nhiên, Nô lần trước cũng đã đánh cược, cô không hề muốn để Thường Nhạc có được một cái Áo choàng không có sức mạnh.

Ngay từ trước khi Elise chuẩn bị tập sát, bản thân đã tự đưa ra một lời gợi ý thần bí, cho dù như vậy, cô vẫn muốn giữ nguyên để đánh cược một lần .

Theo như trong truyền thuyết, chỉ cần mặc Áo choàng Hắc Ám lên người, như vậy là người kia sẽ nhận được Hắc Ám chúc phúc, sẽ có sức sống bất tử .

Nếu như thật là nói như vậy, lại dâng tặng cho Thường Nhạc, vậy thì hắn có biết bao sự lợi hại đây? Bởi vì Thường Nhạc cũng muốn dò xét xem Elise có thật sự là kẻ địch hay không?

Nô cố ý diễn mọi việc này.

Nhưng, đợi đến khi cô biết Thường Nhạc rời khỏi Trung Quốc, cô dự định cởi bỏ Áo choàng Hắc Ám ra, nhưng lại kinh hãi phát hiện ra rằng Áo choàng Hắc Ám đã dung hòa làm một với cơ thể mình.

Ban đầu da thịt trẵng nõn như ngọc, giờ hoàn toàn biến thành màu tím, thoạt nhìn thì có chút kỳ dị, nhưng lại càng tăng thêm một thứ sức hút cực kỳ quyến rũ, xinh đẹp đầy mê hoặc.

- Tại sao lại lại như vậy?

Nô cúi đầu xuống nhíu mày buồn rầu. Bây giờ chỉ có gặp được Thường Nhạc, rồi mới nghĩ cách khác, nghĩ đến đây, thân thể Nô xoay tròn thành một đường cong kỳ lạ.

Áo choàng Hắc Ám bắt đầu hoạt động, toàn bộ cơ thể nàng cô ngờ lại biến thành một vật với sắc màu đen như con dơi, thân hình nhanh chóng như bay nhảy lên Đây là sự bất tử và sự tăng vọt của cơ thể mà chiếc áo choàng đen đem đến .