Mặt trời chiều ngã về Tây, Thường Nhạc bồi hồi bên bờ sông nhỏ.
Lúc này một thiếu nữ giống như thiên sứ áo trắng chạy chậm đến trước mặt, bộ dáng chạy thiếu tha mềm mại, quan trọng nhất là cô không đi giày, đôi chân nhỏ lộ ra khiến người ta mơ màng đến vô tận.
Kéo ống kính gần hơn một chút, thiếu nữ mặc váy liền trắng, điểm mấu chốt nhất chính là, cô không mặc đồ lót… đại bạch thỏ đung đưa, cỏ thơm thanh u rậm rạp, như ẩn như hiện mờ ảo dưới tà váy trắng.
Cô gái chạy đến trước mặt Thường Nhạc, ôn nhu ngã vào lòng ngực của hắn.
Thường Nhạc không kìm lòng nổi nuốt nuốt nước bọt, biểu hiện ra phong độ của thân sĩ, dịu dàng nói: xem tại TruyenFull.vn
- Tiểu thư, đừng như vậy! Ban ngay ban mặt, thật không tiện…
Tuyệt sắc thiếu nữ cong lên cái miệng nhỏ, xoay người định đi.
Thường Nhạc liền vội vàng kéo tay cô lại:
- Tiểu thư, đừng như vậy! Trời chiều đẹp như vậy, chi bằng chúng ta tâm tình thảo luận thi từ ca phú trước, đợi tối đến lại nói chuyện ánh trăng?
Thiếu nữ xấu hổ gật đầu, đột nhiên hôn lên mặt Thường Nhạc.
- A!
Một tiếng thét thảm thiết như giết heo vang lên, Thường Nhạc đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng.
Hắn đang ngã chổng vó trên giường, không có chút phong phạm nào của quý tộc. Mà Big Ben thì nhảy tới bên giường, lè lưỡi liếm liếm má trái Thường Nhạc…
- Chó hoang, nói bao nhiêu lần rồi, không được nhảy lên giường của tao!
Thường Nhạc tức giận quát một tiếng, nhổm dậy hung ác nói:
- Nếu có lần sau, tao sẽ tự tay thiến mày!
Big Ben vô cùng ủy khuất gật đầu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài cửa.
Thường Nhạc nhìn hiểu ý của nó, có khách đến.
Nhưng Thường Nhạc lại không lập tức đi ra ngoài, nếu như không ngoài dự tính, hẳn là Cao Tiếu đến. Hắn còn nhớ rõ tối qua chính miệng đã nói với Cao Tiếu:
- Tôi hy vọng ngày mai có thể thấy anh quay lại học viện Kiêu Tử…
- Có cô gái nhỏ, sáng sớm rời giường, mang quần vào nhà xí… Ô, ta chờ em trở về, ta chờ em trên giường, đêm Thượng Hải à đêm Thượng Hải…
Người nào đó ở trong phòng tắm vừa rửa mặt vừa hừ hừ hát một ca khúc tự biên, nhìn qua tâm tình rất tốt. Khiến tâm tình Thường nhạc sảng khoái như vậy không phải là bởi vì đã thu phục được Cao Tiếu, cũng không phải bởi vì đua xe thắng, mà là vì sau khi đấu xong trận đấu đêm qua, Thường Nhạc bất ngờ phát hiện chiếc quần tây đen dài của Tây Môn Khinh không ngờ bị ướt một mảng…
Tây Môn Khinh đương nhiên sẽ không đái dần, hiển nhiên là ở tốc độ cực nhanh đã ra cái đó đó, điều này khiến Thường Nhạc có cảm giác vô cùng thành tựu…
Nhớ lại bối rối của bà đàn ông kia, Thường Nhạc liền không nhịn được mà muốn cất tiếng cười to, thật sự là quá khiến người ta nghĩ xa xôi tới hàng nghìn vạn thứ nha! Điều này khiến Thường Nhạc nổi lên một kế hoạch vĩ đại, nếu tất cả mọi người thề sẽ cua gái, vậy có phải là nên tìm cơ hội để hai người cùng ôm một cô bé đi thuê phòng, sau đó làm một lần ba P trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đây, Thượng Nhạc lộ ra nụ cười sáng lạn, nhìn qua quả thực chính là thiếu niên dương quang trong truyền thuyết, kết quả là hắn lại rất tự tình hừ hừ hát, lần này là bản "Cho anh mượn cuộc đời" tuyệt tình của Thủy Mộc Niên Hoa:
Cho anh mượn xx của em
Em có chịu không
Nếu em không muốn
Anh sẽ hạ xuân dược
- Chín vạn ba ngàn bốn trăm… Hai mươi vạn sáu ngàn bảy trăm…
Trong căn phòng 302, Huyết Hổ đang bò trên đống tiền đếm một cách kinh khủng, sau khi nhìn thấy Thường Nhạc đẩy cửa vào, Huyết Hổ đầu úng nước cười nói:
- Ha ha, thắng nhiều tiền như vậy, sớm biết thì hôm qua tôi đã không đi rút tiền rồi!
- Đúng vậy, quả thật anh không cần đi rút tiền, mà là phải đi gửi tiền!
Nụ cười trên mặt nhìn như thế nào đều có chút ý xấu cùng với trò đùa quái đản.
- Không phải chứ?
- Cái gì không phải, mang theo người nhiều tiền mặt như vậy có mệt không?
- Ô, trời xanh không có mắt!
Huyết Hổ rên rỉ một tiếng rồi cầm đống tiền tán loạn bỏ vào túi.
Thường Nhạc cầm lên một cái ba lô, ném cho Cao Tiếu nói:
- Cái này của anh!
Cao Tiếu vừa mở ba lô ra thì thấy bên trong toàn bộ đều là tiền mặt giá trị lớn, kinh ngạc nói:
- Lão đại, ngày đầu tiên gặp mặt cũng không cần phải đối tốt với tôi như vậy đâu?
Dừng một chút, người này không đổi được tật xấu vô sỉ, liên tục nói:
- Mặc dù tiểu đệ tôi thân thủ xuất chúng tướng mạo bất phàm, nhưng cậu nhiệt tình như vậy thật khiến tôi ngại ngùng!
Thường Nhạc thản nhiên cười, không trách cứ Cao Tiếu. Những năm gần đây, Lạc Phong càng lúc càng giống ông nội gã là Lão Lạc, cả người cẩn thận tỉ mỉ, có chút không thú vị. Huyết Hổ người này thì không cần nói, nhiều khi có thể khiến người ta trực tiếp ngất đi. Mà các thủ hạ khác căn bản đều không dám đối diện với Thường Nhạc. Vì tạo uy tín, Thường Nhạc cũng không thể biểu hiện rất tùy ý trước mặt đông người… Nói ngắn lại, loại thủ hạ như Cao Tiếu có thể trêu chọc khiến mình vui vẻ, vẫn là thứ Thường Nhạc khổ sở đắng cay tìm kiếm.
Nhìn Cao Tiếu, Thường Nhạc mỉm cười nói:
- Anh hôm qua đen ăn đen kiếm được ba vạn năm nghìn tệ, là tôi sai người đi lấy.
Cao Tiếu cũng không tránh ánh mắt lợi hại kia của Thường Nhạc, chỉ là gã thấy thế nào cũng không thể nhìn thấu lòng dạ và trí tuệ của vị lão đại này, Cao Tiếu ha hả cười nói:
- Tôi đã sớm đoán được là lão đại lấy đi rồi, chỉ là không ngờ lão đại lại có bản lĩnh để tiền đẻ con, chỉ trong một đêm đã biến ba vạn năm thành hơn ba mươi vạn, tốc độ sinh sôi nảy nở này cũng rất khoa trương, ha ha…
- Chỗ tiền này, là cá cược ở bên ngoài thắng được, vận khí của anh không tồi, không ai xem trọng tôi, cho nên tỉ lệ đặt cược của tôi là một chọi mười, không cẩn thận đã biến số tiền lớn gấp mười lần…
Thường Nhạc từ từ nói, lời nói xoay chuyển, giọng điệu trở nên có phần ngưng trọng:
- Tôi hiểu, anh không cần người khác bố thí, nếu không anh cũng sẽ không tự mình lén lút kiếm tiền ở bên ngoài… Đây cũng không phải bố thí, là anh thắng được, cầm đi đi!
Thân hình Cao Tiếu khẽ chấn động, đứng ngẩn tại chỗ, Thường Nhạc dường như có thể đoán được suy nghĩ trong lòng gã, đây quả thực là việc quá kinh khủng.
- Tôi cũng không bảo anh phải bán mình làm nô lệ cho tôi, sau này anh chỉ là làm công cho tôi thôi, tôi sẽ là ông chủ của anh.
Huyết Hổ ở bên cạnh nhìn Cao Tiếu một cái, ý bảo vị ông chủ này rất tốt, đi theo hắn lăn lộn sẽ không bị thua thiệt đâu.
Cao Tiếu vẫn không có động tĩnh, lòng lại dao động, có lẽ bán mạng cho vị lão đại này cũng không tệ.
- Thế nào, có phải đã cảm động tới mức nước mắt lưng tròng rồi không?
Thường Nhạc đột nhiên cười nói.
- Đúng vậy a!
Khóe miệng Cao Tiếu giương lên, khôi phục bộ dáng điên điên khùng khùng làm chuyện ác như bình thường, lập tức như biến sắc mặt làm bộ dáng thái độ nước mắt lưng tròng, nức nở nói:
- Sao lại chỉ là nước mắt lưng tròng chứ, quả thực là cảm động phát ra từ nội tâm! Nói tới đây, tôi không thể không ca ngợi ông chủ cậu một chút! Từ sau khi nhìn thấy tư thế oai hùng của ông chủ, tinh thần tiểu đệ không khỏi rung lên, cảm thấy thất kinh bát mạch trở nên thoải mái… Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, ông chủ tuổi còn trẻ đã có tài năng kinh thiên, có trí bình định an ninh quốc gia! Cổ nhân nói, nếu như có một long phượng ẩn mình làm phụ tá thì đều có thể bình thiên hạ. Mà nay, đại Trung Hoa ta thế sự xoay vần 5000 năm, Thần Châu Trung Hoa sấm dậy đất bằng, cát bay đá chạy, đại vũ mê thiên, trong ánh trăng mờ, chỉ thấy một vị thiên thần kim giáp đầu đội trời chân đạp đất. Đại anh hùng này cầm trong tay hai lưỡi búa, hai mắt như điện, một búa nện xuống, hỗn độn sơ khai, hai búa nện xuống, nữ oa tạo người, ba búa nện xuống, tiểu sinh nghiêng đổ. Đại anh hùng đó chính là ông chủ cậu! Có được ông chủ như này, quả thật chính là may mắn của tiểu đệ, phúc phận của tiểu đệ. Sao có thể không khiến người ta vui đến phát khóc…
Thường Nhạc giật mình, thật quá khoa trương, thật sự là há mồm sẽ tới, hơn nữa trí nhớ lại rất tốt, bài post của Dầu Cù Là lưu hành trên docsach24.com đều có thể thuộc nằm lòng.
Huyết Hổ và Big Ben đồng thời há to miệng, ngơ ngác nhìn Cao Tiếu miệng lưỡi trơn tru, trong lòng cùng nghĩ:
- Có lầm không, như vậy cũng được?
Cao Tiếu hắng giọng một cái, rất có xu hướng sẽ nói tiếp, Thường Nhạc vội vàng phất tay ngăn lại, lòng có chút sợ hãi nói:
- Ngừng, ngừng! Bản thiếu gia hôm nay đột nhiên muốn đi học, trên đường vừa đi vừa nói.