Diệp Linh Lung vốn muốn nhìn bộ dạng lung túng của Thường Nhạc, lại không ngờ được tên này vào nhà ăn của nữ binh lại như cá gặp nước, nhìn thấy nữ binh xinh đẹp, hắn liền chủ động lại gần chào hỏi, thậm chí còn bắt chuyện một vài câu.
Thiên văn địa lý quả thực không có gì hắn không biết.
Diệp Linh Lung nhìn hắn sắc mặt có chút lạnh lùng, - Tiểu Minh, anh lại đây!
Thường Nhạc đang cùng một nữ binh nói chuyện sôi nổi, nghe thấy tiếng của Diệp Linh Lung, hắn bất đắc dĩ nhún vai, trên mặt lộ ra nụ cười tự nhiên, phóng khoáng: - Tiểu Quyên, nếu buổi tối có thời gian, chúng ta tìm một khách sạn cẩn thận nghiên cứu thảo luận một chút về triết lý nhân sinh, được không?
Nữ binh kia đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.
- Ngực to mà không có đầu óc!
Diệp Linh Lung cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó buồn bực nói.
- Bà xã, gọi anh có việc gì thế? Trong nháy mắt, Thường Nhạc liền đi tới bên người Diệp Linh Lung, thản nhiên cười nói.
- Cơm đã chuẩn bị xong rồi, anh thanh toán đi! Diệp Linh Lung nghiền ngẫm nhìn Thường Nhạc, hiển nhiên muốn nhìn bộ dạng bị mất mặt của tên vô lại này một chút.
Thường Nhạc sờ sờ túi tiền, một tấm thẻ không biết từ đâu đập vào mắt, hắn rút ra quẹt rồi nhập mật mã.
Diệp Linh Lung cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng nhẽ hắn rất có tiền? Cô len lén nhìn, vừa nhìn một cái liền hoàn toàn ngây ngốc.
Trước mắt căn bản không thể dùng tiền để hình dung, trên máy hiện ra một loạt số rất dài, rất dài mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
- Thẻ của em!
Tại phân bộ của Điểm G ở nước Pháp truyền đến tiếng kêu long trời lở đất của Tiểu Bảo, khi cô lấy ra một cái thẻ giống y hệt như thẻ tiết kiệm lúc trước của mình, cô choáng váng.
Tiền trong thẻ của mình lại bị người khác lấy mất, thậm chí một đồng cũng không để lại, trước mắt Tiểu Bảo tối sầm lại, liền lăn ra hôn mê bất tỉnh.
- Tiểu Bảo, đừng dọa chị!
Khi lờ mờ nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Đệ Nhị Mộng, Tiểu Bảo mới miễn cưỡng mở mắt.
- Chị, thẻ của em!
Vừa tỉnh lại, Tiểu Bảo liền nhào vào lòng Đệ Nhị Mộng, khóc lên: - Thẻ của em bị anh Thường Nhạc trộm mất rồi, tên khốn khiếp này vẫn chưa chết!
Nghe nói vậy, thân hình mềm mại của Đệ Nhị Mộng đột nhiên run rẩy, những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, tiếp theo tiếng hoan hô long trời lở đất vang lên.
Tuy nói rằng Thường Nhạc còn sống, nhưng cũng chỉ là suy đoán, dù sao trong vụ nổ lớn như vậy, một người trọng thương cũng rất khó mà sống sót được.
Nhưng trải qua sự chứng thực của Tiểu Bảo, tất cả đều trở nên rõ ràng, quả thật, người có thể lấy trộm thẻ mà Tiểu Bảo không hề hay biết chỉ có mình Thường Nhạc, người có thể lấy được mật mã của Tiểu Bảo, cũng chỉ có Thường Nhạc, điều đó hiển nhiên chứng minh Thường Nhạc vẫn còn sống.
Nhìn đám người kia reo hò vui vẻ, Tiểu Bảo liền tức giận, bọn chúng đúng là một lũ đáng chết, chẳng nhẽ tới lòng thương hại cơ bản cũng không có sao?
Vì thế, sau khi có manh mối từ tấm thẻ của Tiểu Bảo, cấp cao của Điểm G lại bắt đầu hoạt động.
Thường Nhạc đương nhiên không hề biết có bao nhiêu người đang lo lắng vì hắn, mà hắn lại vô cùng tự do tự tại. Diệp Linh Lung sau khi nhìn thấy số tiền trên tấm thẻ của Thường Nhạc, liền trực tiếp xếp hắn vào hàng ngũ quái vật.
Đương nhiên, có một địa chủ như Thường Nhạc, nếu không lừa hắn một chút thì quả thật là không có thiên lý, vì vậy, Diệp Lung Linh đề nghị trang hoàng lại toàn bộ nhà cửa, sàn nhà cần làm lại, quần áo phải thay đổi rồi Hễ cô có thể nghĩ ra được, đều bắt Thường Nhạc phải chi tiền.
Thường Nhạc căn bản không hề biết xót tiền là gì.
- Tiểu Minh, chị họ em gần đây đang nghiên cứu một thí nghiệm vô cùng vĩ đại, cần một số tiền lớn, ha ha, anh có thể giúp một chút không? Từ sau khi Diệp Linh Lung nói ra chuyện Thường Nhạc có tiền, hiệu ứng hồ điệp lập tức nổi lên.
Thường Nhạc ngẩn người, lập tức mở miệng nói: - Có thể, nhưng điều kiện đầu tiên là chị họ em phải là một
Hắn còn chưa nói hết lời, đã bị Diệp Linh Lung lấy tay che miệng lại, không cần nghe cũng biết được hắn muốn nói gì.
- Đi, chúng tôi về trước, hội Tiểu Nhu chắc là đang sốt ruột chờ rồi. Diệp Linh Lung nghiêng đầu một chút, nhảy lên xe máy
Qua lời giới thiệu của Diệp Linh Lung, Thường Nhạc đã biết cô gái thon thả là Tiểu Nhu, cô gái cao nhất kia là Tiểu Vân, cô gái mặt tròn là Tiểu Hồng. Về phần tên đầy đủ, Thường Nhạc cơ bản lười ghi nhớ, bởi vì gọi ngắn gọn như vậy mới có thể khiến bọn họ trở nên thân thiết hơn.
Trở lại chỗ ở, liền nhìn thấy Tiểu Nhu đang phơi quần áo ở bên ngoài. Khi cô nhìn thấy Thường Nhạc, nghĩ tới trong phòng còn phơi áo ngực màu đen của mình, thần sắc liền trở nên kinh hoàng, rất nhanh chạy vào trong phòng.
Trong lòng Thường Nhạc hơi động, cũng nhanh chóng đi tới, kết quả là trong chớp mắt hai người cùng vào cửa, vô cùng ăn khớp!
Cánh cửa không lớn lắm, nhưng cũng đủ để một người đi qua trước mặt người khác, nhưng nhất định phải nghiêng người mà đi. Vì vậy, Tiểu Nhu nhất định phải đối mặt với Thường Nhạc hoặc quay lưng về phía hắn mới có thể đi qua, bất kỳ phương thức nào đối với một cô gái mà nói đều vô cùng xấu hổ.
Hai người vẫn một mực đi thẳng, vì vậy mà bị kẹt lại, Tiểu Nhu theo bản năng xoay người, muốn nới rộng khoảng cách giữa hai người, ngay lập tức, Thường Nhạc cảm thấy mùi hương thiếu nữ xông thẳng vào mũi.
Trong lòng hắn nhộn nhạo, cảm giác được thân hình lả lướt đang dán vào mình, phía dưới của hắn lập tức nổi lên phản ứng, xấu hổ hơn nữa là mông của Tiểu Nhu và phía dưới của Thường Nhạc vừa lúc không có khe hở, mà khi hắn nảy sinh phản ứng lại đúng lúc ở giữa khe mông của Tiểu Nhu.
Trong chớp mắt, khuôn mặt Tiểu Nhu đỏ như uống phải rượu mạnh, gần như có thể nhìn thấy máu nhanh chóng nhỏ ra.
- Anh. Có thể hay không đem cái. Đi Ngay lúc hai người đang ở trong tình trạng kỳ quái, Thường Nhạc nghe được giọng nói ngượng ngùng của Tiểu Nhu.
Nhưng đặc thù của đàn ông chính mình cũng khó có thể dễ dàng khống chế, hơn nữa, trước mặt là một cô gái xinh đẹp, trên mặt Thường Nhạc lộ ra vẻ kỳ quái. Cho dù khó có thể làm được, mình cũng phải cố gắng một phen thôi!
Sắc mặt Tiểu Nhu liên tục biến đổi, cuối cùng cắn răng đưa bàn tay nhỏ bé ra phía sau, nhẹ nhàng tìm được vị trí, sau đó mạnh mẽ dùng lực.
- Áiiiii! Thường Nhạc đau đớn kêu lên, bởi vì đau nên khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, hóa ra, vừa rồi không ngờ Tiểu Nhu dùng lực đưa tay bắt lấy tiểu đệ đệ của Thường Nhạc.
Nơi đó là nơi yếu ớt nhất của đàn ông, làm sao có thể chịu đựng được bàn tay non mềm nhỏ bé kia của Tiểu Nhu túm lấy, Thường Nhạc quả thực khóc không ra nước mắt. Đây là phụ nữ sao?
- Cái kia Tiểu Nhu, cô có thể buông tay ra trước được không? Thể xác và tinh thần Thường Nhạc bị tàn phá nặng nề. Hắn miễn cưỡng ổn định tinh thần, bất đắc dĩ dùng giọng điệu cầu khẩn nói.
Tiểu Nhu điềm nhiên trừng mắt.
Chỉ nhìn sự chuyển động trong ánh mắt của đối phương, trong khoảng thời gian ngắn, Thường Nhạc cũng không hiểu được ý của cô, nhất là tay cô còn không buông ra, tuy nhiên, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, hiển nhiên là Tiểu Nhu đã đồng ý cho hắn đi qua rồi.
Giờ phút này, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nhu chính là trạm kiểm soát, giấy thông hành của mình có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng!
Vì thế, Thường Nhạc lựa chọn tiếp tục đi lên, đương nhiên cũng không phải hướng về phía trước, mà chậm rãi dời theo hướng bên cạnh, lần này hiển nhiên biết điều hơn rất nhiều so với vừa rồi, nhất là tên phía dưới lại càng biết điều hơn.
Cái kia từ cứng rắn biến thành mềm nhũn quá mức, đều là công lao của bàn tay nhỏ bé linh hoạt của Tiểu Nhu. Đương nhiên, Thường Nhạc cũng hiểu, nếu như mình tiếp tục cứng rắn, chỉ sợ lịch sử Trung Quốc sẽ xuất hiện thái giám cuối cùng.
Trong phòng, Tiểu Hồng, Tiểu Vân sắc mặt kỳ quái ngồi trên giường, một màn vừa rồi kia, các cô đều trông thấy rõ ràng, Thường Nhạc và Tiểu Nhu vừa mới giải phóng ra. Tiểu Vân bỗng nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, dùng tay chỉ xuống phía dưới của Thường Nhạc, cười hì hì nói: - Anh phía dưới anh giấu cái gì vậy? Làm cho tôi vô cùng
Lời phía sau còn chưa có nói ra, trong chớp mắt, Tiểu Nhu nhanh chóng xông lên, bịt miệng Tiểu Vân lại, cô bé đáng chết này, dám vạch trần vết sẹo của người khác.
- Ha ha ha ha!
Ba cô gái tụ lại thành một nhóm vui đùa ầm ĩ.
Thường Nhạc ở bên cạnh nhìn, mắt choáng váng, đám con gái vui đùa ầm ĩ, nơi mềm mại như ẩn như hiện, quả thực là một loại hấp dẫn trí mạng, thực muốn nhào tới hưởng thụ một phen.
- Được rồi, đừng nháo lên nữa, còn nháo nữa thì quá dễ dàng cho tên đại sắc lang này rồi, chúng ta đi ăn cơm đi! Diệp Linh Lung đứng ở cửa, lớn tiếng kêu la.
Tiểu Nhu lén nhìn lên trần nhà, may quá, đồ vật ngượng ngùng đó đang treo ở trên cao, tên vô lại này không có chú ý tới!
- Thiếu gia, rốt cục anh đang ở phương nào?
Nô liên tiếp bị ám sát vài lần, đợi khi cô tới được tổng bộ Điểm G ở Nam Phi, Thường Nhạc không có tin tức, thân cất giấu Áo choàng Hắc Ám như cô, căn bản không thể tin tưởng bất cứ người nào.
Áo choàng Hắc Ám chính là vật báu trong thiên hạ, rất nhiều người muốn có được nó, ai có thể cam đoan trong khoảng thời gian Thường Nhạc biến mất này, một số người trong Điểm G có hay không nảy sinh ý đồ xấu?
- Nô, tôi muốn cùng cô đi tìm anh Thường Nhạc!
Ngay khi Nô còn đang hoang mang, bóng dáng Elise đã hiện ra trước mắt cô.
Đối với Elise, Nô hiểu được tính cách của Thường Nhạc, nhất định là nuôi béo mập rồi làm thịt, mà từ sau khi Thường Nhạc đi Nhật Bản, Elise liền trở về nước Anh.
Mãi cho tới sau khi Thường Nhạc gặp chuyện không may, cô mới đuổi tới Nam Phi.
Cho nên, Nô vẫn rất có cảm tình tốt với Elise, cô gật đầu, nói:
- Được, Elise, chúng ta cùng đi tìm thiếu gia!
Mắt Elise chợt lóe lên vẻ âm hiểm, nhưng lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào: - Ha ha, chúng ta lén lút đi, đừng nói cho bất kỳ ai khác, được không?
- Được!
Nô đúng lúc cũng có suy nghĩ tương tự, nghe được lời này của Elise, hai mắt cô sáng ngời.
- Tiểu Bảo, em chuẩn bị đi đâu thế? Nhìn Tiểu Bảo trang bị đầy đủ, bộ dạng chuẩn bị đi xa nhà, Đệ Nhị Mộng sững sờ, kinh ngạc nói.
Tiểu Bảo mấy ngày nay không có sắc mặt tốt với bất kỳ ai, dường như toàn bộ người trong thiên hạ đều thiếu nợ cô.
Quả thật, còn gì bi thảm hơn so với việc một siêu cấp tham tiền đột nhiên bị biến thành lưu manh nghèo.
- Em muốn đi Trung Quốc tìm Thường Nhạc!
Bởi vì tức giận, Tiểu Bảo trực tiếp bỏ đi chữ anh, đương nhiên, cũng sẽ không xưng hô lão Đại.
- Đi Trung Quốc? Chúng ta đã điều tra tất cả các chuyến bay quốc tế, tướng công chị căn bản không có ra khỏi nước Pháp. Tiểu Bảo, em đừng có chạy lung tung được không?
Đệ Nhị Mộng đau đầu, đắc tội với Tiểu Bảo còn kinh khủng hơn so với đắc tội Diêm Vương.