Vừa quay lại phòng 301 tòa D, Thường Nhạc liền đứng sững ở cửa.
Trên thân thể Huyết Hổ, từng thớ thịt được một sợi dây thừng buộc lấy, lưng còn cắm một cái cây lau nhà.
Thường Nhạc kinh ngạc nói:
- Anh làm gì đấy, hát tuồng à?
- Thiếu gia, chẳng lẽ cậu không nhìn ra, tôi là đang chịu đòn nhận tội?
Huyết Hổ kinh sợ trả lời, bộ mặt quay trở về vẻ mặt không có kinh nghiệm lúc trước, gã nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không có can đảm lừa Thường Nhạc, trực tiếp kể lại đoạn đối thoại của mình và Lâm Quai Quai.
- Lão Hổ ngốc có tiến bộ nha, không tệ không tệ, không ngờ đã học được biên chuyện…
Thường Nhạc mỉm cười khen, điều này càng khiến Huyết Hổ sợ hãi, nghĩ đến Thường Nhạc nhất định sẽ giết mình, gã khẩn trương lộ ra biểu tình cầu xin.
Không ngờ vẻ mặt Thường Nhạc lại trở nên dâm đãng, khua tay nói:
- Đứng lên đi, người lớn chưa chắc đã nên khôn, anh biên chuyện người khác nhất định đều tin, lần sau tiếp tục phát huy… Ừ, chú ý, lần sau nhớ miêu tả bản thiếu gia đẹp trai tự nhiên hơn một chút, phóng khoáng si tình thêm một chút… Còn nữa, không được phép nói cho bất cứ kẻ nào là tôi dạy anh như vậy!
Huyết Hổ thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, dùng sức gật đầu. Trong lòng cảm khái nói, Nhạc thiếu gia chính là Nhạc thiếu gia, không ngờ có thể vô sỉ đến loại trình độ này!
Thường Nhạc không để ý tới Huyết Hổ nữa, ngồi trước máy vi tính nhanh như gió xem tư liệu người áo đen Giáp đưa cho.
Huyết Hổ ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói:
- Thiếu gia, cậu đang học thuộc tư liệu?
- Vô nghĩa, anh nghĩ tôi đang đọc tiểu thuyết xxx à?
- Tốc độ cũng quá nhanh rồi, chẳng lẽ cậu có năng lực xem qua là nhớ trong truyền thuyết?
- Không khoa trương như vậy, nhưng cũng chả khác là mấy, há há…
Huyết Hổ hú lên quái dị, bị kẻ biến thái này dọa mất rồi, ôm Big Ben chạy ra ngoài. Thời gian lặng lẽ chuồn mất.
- Mả mẹ mày!
- Mả mẹ mày!
Xem xong tư liệu Thường Nhạc login vào trò chơi, không một lời liền rùm beng lên với Đường Bạch Hổ, hai Tướng quốc mắng chửi một cách vô cùng nhuần nhuyễn và tinh thúy, còn thô tục hơn xa so với phường lưu manh. Nhưng Thường Nhạc lại rất hưởng thụ loại cảm giác này, trên thế giới này, người có gan chửi nhau với hắn, cho tới bây giờ cũng chỉ có Đường Bạch Hổ.
Khi vô sỉ gặp phải hèn hạ, nhất thời khó phân thắng bại. Cuối cùng Thường Nhạc xuất ra một tuyệt chiêu:
- Nhóc con, đừng để tao biết địa chỉ thật của mày, cẩn thận không ông tìm 100 đại hán đồng tính châu phi đến hiếp chết mày.
Một câu này đã hù chết Đường Bạch hổ. Trước khi Đường Bạch Hổ phát động phản kích, Thường Nhạc thấy tốt thì nhận, lập tức rút ngay dây mạng ra, bất kể Đường Bạch Hổ là hacker đến cỡ nào thì cũng không tìm được hắn. Mắng người xong rồi bỏ chạy là vô sỉ hèn hạ nhất, đối phương chỉ có thể ở bên kia giương mắt nhìn, nghẹn một bụng tức nhưng lại không có cách nào bắt bạn.
Nằm ở trên giường, Thường Nhạc đang nhắm mắt sửa sang lại suy nghĩ, mí mắt càng ngày càng nặng, thì thảo lẩm bẩm: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Hiên Viên quyết tầng thứ ba chết tiệt, sao lại luôn khiến người ta mệt rã rời như này? Hừ, lần tới về nhà phải hỏi bà nội mới được… Kỳ thật ngủ cũng không tệ, đây chính là cách giải trí thư giãn miễn phí tuyệt vời nhất trên thế giới, hy vọng không gặp ác mộng…
Lời còn chưa nói hết, Thường Nhạc đã nằm xuống ngủ thật say.
***
- Thiếu gia, cuối cùng tôi cũng tìm được máy ATM rồi, móa, hỏi bao nhiêu nhân tài mới tìm được đấy!
Sau khi nhìn thấy Thường Nhạc tỉnh lại, Huyết Hổ hoành tráng hò hét kể lại sự tích hào quang của mình, vạn phần ân cần bày đồ ăn nóng hầm hập lên bàn, miệng nói:
- Ha ha, thiếu gia, đây là "Thiên đường thực phủ" ngon nhất thành phố J, cậu nếm thử trước đi?
Thường Nhạc hài lòng gật gật đầu, trâu điên này cuối cùng cũng học được chút phong thái của thư đồng cao cấp rồi. Làm thư đồng của Thường Nhạc, không chỉ phải biết đánh nhau, mà còn nhất định phải chu đáo như quản gia. Tuy nói rằng có sự chênh lệch cực lớn so với Lạc Phong, nhưng có thể dạy dỗ Huyết Hổ ngốc đến trình độ trước mắt này đã là tốt lắm rồi, điều này khiến Thường Nhạc vô cùng có cảm giác thành tựu.
Hai người một chó lần lượt ngồi lên bàn, Thường Nhạc ăn coi như là nhã nhặn, Huyết Hổ và Big Ben quả thực chính là hoành tảo tiền quân, một trận gió cuốn mây tan. Đặc biệt là Big Ben, làm một con chó duy nhất trên thế gian này có thể ngồi cùng bàn ăn với Nhạc thiếu gia, nó vô cùng kiêu hãnh, cảm thấy cuộc sống của nó tràn đầy ý nghĩa.
Một mình ra khỏi ký túc, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mới hơn tám giờ tối, đua xe ngầm phải 12 giờ mới bắt đầu. Dù sao cũng là nhàn rỗi, Thường Nhạc tùy ý bước chậm trong sân trường u tĩnh, lòng mong mỏi phát sinh ra một cuộc diễm ngộ. Không giống các nam sinh có gan nghĩ không có gan làm khác, Thường Nhạc sẽ không đứng ở ven đường nhìn trộm mỹ nữ, hễ là con gái bị hắn nhìn trúng, hắn đều bỏ vào túi rồi nói sau…
Không thể không thừa nhận, học viện Kiêu Tử quả nhiên là trường học quý tộc tốt nhất quốc nội, hoa cảnh cây cối đình đài lầu các xây dựng trong trường đều rất muôn hình vạn dạng, khiến không ít đại học nổi tiếng xấu hổ thẹn thùng. Đều nói vườn trường đại học mới là thiên đường yêu đương, rất nhiều kiến trúc được xây dựng ở vườn trường đều được các học sinh dùng làm nơi "đánh dã chiến", học viện Kiêu Tử không hổ là trường vượt qua quan niệm mới, hiểu được cái gì gọi là "giáo dục sớm", toàn bộ từng cọng cây ngọn cỏ trong sân trường đều giống như để chuẩn bị cho đám học sinh nói chuyện yêu đương.
Vừa rồi lúc đi qua một rừng lá phong, một cô gái quần áo không chỉnh tề hoảng loạn chạy từ trong rừng ra.
- Đàn bà thối, đứng lại, em chạy không thoát được đâu!
Hai thanh niên quần áo màu sắc thô tục nụ cười dâm đãng bước nhanh đuổi theo cô gái.
Anh hùng cứu mỹ nhân? Thường Nhạc lộ ra nụ cười cổ quái, sau khi thấy rõ tướng mạo của cô gái này, Thường Nhạc lập tức bỏ đi ý tưởng này. Kỳ thật cô gái này dung mạo không tệ, từ tướng mạo dáng người ít nhất có thể cho 80 điểm, đáng tiếc cô ta không phải là loại Thường Nhạc thích, đây không biết là bất hạnh hay may mắn của cô ta nữa.
Mọi người đều biết, chuyện không có lợi Thường Nhạc bình thường sẽ không làm. Theo tinh thần cao thượng của quân tử, Thường Nhạc nhanh chóng vọt đến bên cạnh, rất thích thú mà thưởng thức một màn này, còn lầu bầu bình luận:
- Vận khí không tệ, không ngờ có thể nhìn thấy "hiện trường" phấn khích như vậy… Ôi, hai tên này vừa nhìn đã biết là mới vào nghề, bắt lấy a, kéo vào trong rừng… Củ chuốt thật, ngay cả người nhìn như mình cũng thấy tức giận, nhanh dùng chiêu hổ đói vồ dê đi!
Nếu cô gái đáng thương kia nghe được lời của Thường Nhạc… đoán chừng sẽ tự sát tại chỗ.
- Dừng tay!
Chúa cứu thế đột nhiên giáng lâm, trong mắt cô gái đang giãy dụa hiện ra tia hy vọng, anh hùng rốt cuộc đã tới, sau khi thấy rõ người tới là ai, ánh mắt cô rất nhanh nhạt xuống… Người tới không ngờ là nữ anh hùng, đoán chừng không phải đối thủ của hai sắc lang này.
Từ âm thanh trong trẻo mà hờ hững kia có thể nghe ra, nữ anh hùng đột nhiên đến tuyệt đối rất lãnh khốc.
Cô mặc trang phục tây trang đen kiểu Tanner Karan, người cao khoảng 1m7 làm hiện lên khí thế trung ngoại, nhìn qua vô cùng gợi cảm. Bộ tây trang này cũng không thể che được hai viên thịt nơi ngực cô, khiến người ta có một loại kích động muốn phạm tội.
Bộ dạng linh hoạt kia còn ngạo mạn hơn cả Thường Nhạc, lộ ra bên ngoài là làn da trắng nõn lại vô cùng cao quý. Ngũ quan của cô không tính là hoàn mỹ, nhưng kết hợp lại cùng một chỗ liền giống như gặp được kiến trúc sư thiên tài mà xảy ra dị biến, cấu thành một tòa cung điện thần kỳ mỹ cảm, vô cùng đẹp đẽ quý giá. Trong hai con mắt kia không có sự nhu nhược, ngược lại lộ ra một loại cảm giác cương nghị, còn có ánh hào quang trí tuệ đang lóe lên, lúc nháy động, giống như hơi thở hoàng gia của nữ vương đánh úp lại.
Không thể tin nổi là, không ngờ cô lại dùng nước hoa nam Lauren, khiến người ta hoài nghi xu hướng giới tính của cô, lại bị loại sức hấp dẫn khác của cô mê hoặc. Nét mặt cô gái này từ đầu đến cuối đều không bất kỳ biến hóa nào, dùng một loại ánh mắt có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng người để nhìn hai nhân huynh đại sắc lang, không hề cố kỵ mà thể hiện ra vẻ mạnh mẽ, cứng rắn, căn bản mặc kệ người khác chịu nổi hay không.
Thân hình Thường Nhạc chấn động mạnh, trên khuôn mặt tà mị lờ mờ sửng sốt. Tây Môn Khinh? Sao cô ta lại ở đây?