Chương 178 : Thái giám cuối cùng của thế kỷ mới.
Thường Nhạc vừa ra khỏi hội nghị ở đại sảnh liền thấy một chiếc BMW màu đen đỗ ở bên ngoài, khóe miệng hắn hiện lên ý cười:
- Cho dù muốn chết, cũng không cần vội vã như vậy!
- Thường đại thiếu gia, thiếu gia của chúng tôi muốn mở tiệc chiêu đãi cậu, hy vọng được tạ lỗi với cậu. Mong Thường đại thiếu gia có thể nhận cho.
Vừa bước xuống bậc thềm, hai gã áo đen như âm hồn đã xuất hiện trước mặt Thường Nhạc.
- Không thành vấn đề!
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, ngồi luôn vào xe.
Sau khi xe nổ máy, Cổ Tư Văn và Cao Tiếu mới xuất hiện ở cầu thang. Bọn họ nhìn nhau rồi đập tay – trò chơi bắt đầu!
Ô tô vừa dừng tại khách sạn liền có nhân viên phục vụ mở cửa xe. Thường Nhạc dưới sự dẫn dắt của hai gã áo đen đi thẳng vào trong, ô tô đã có nhân viên lái vào bãi đậu.
Từ cách bài trí, đây phải là khách sạn bốn sao trở lên. Hành lang đại sảnh không có nhiều người, chỉ có mười mấy nhân viên phục vụ đứng ở một bên. Trông thấy Thường Nhạc, nhân viên trưởng vội vàng ra đón tiếp, khẽ nói nhỏ vài câu với người trước mặt, người đó gật gật đầu.
Bọn họ không dừng ở đại sảnh mà đi thẳng lên tầng ba. Hai bên hành lang tầng ba có rất nhiều phòng.
Họ tiến về căn phòng cuối cùng ở hành lang, cách rất xa những căn phòng khác, xem ra phòng này cách âm rất tốt, ở bên trong có làm gì cũng không thể gây chú ý cho bên ngoài, trên mặt Thường Nhạc nở nụ cười thản nhiên.
Vừa vào phòng, Thường Nhạc lập tức trông thấy Sở Phi Dương. Thoạt nhìn, thương thế của gã đã hồi phục, gã nhìn Thường Nhạc cười khoái trá.
Kiểu cười làm cho người khác buồn nôn như thế, cũng chỉ có Sở Phi Dương mới có thể cười được.
Gã dùng điệu cười mà như không cười đó nhìn Thường Nhạc.
Đương nhiên, bận tâm lớn nhất của Thường Nhạc không phải Sở Phi Dương mà là những vị khách bên cạnh gã. Khi nhìn thấy ánh mắt của người khách đầu tiên, nội tâm Thường Nhạc nổi lên một trận kinh ngạc.
Đó là một thanh niên vô cùng tuấn tú, toàn thân mặc một bộ trang phục màu trắng ngà. Xem ra người thanh niên này hết sức tài giỏi, phong thái nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, khí vũ bất phàm.
Hấp dẫn nhất ở thanh niên kia là nụ cười. Đó là kiểu tươi cười rất quen thuộc nhưng cũng rất thần bí, khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ ấm áp. Điệu cười này cho dù xuất hiện ở nơi tăm tối lạnh lẽo nhất cũng có thể xua tan giá lạnh. Mang đến ánh sáng và sự ấm áp, đó là nụ cười khiến người khác có thể tin cậy, cũng là thứ mọi người đều cần đến.
Nhưng Thường Nhạc biết rằng đó chỉ là một loại biểu hiện giả dối rất đáng sợ. Nước mắt cá sấu ư?
Nụ cười của gã như là nước mắt cá sấu, làm người khác mất cảnh giác.
Cho dù lúc gã không cười, dường như vẫn cảm thấy gã đang cười. Gã chính là loại người ngay cả khi giết người cũng sẽ mỉm cười. Trực giác cho thấy gã chính là một tên sát thủ chuyên nghiệp!
Thường Nhạc không nghĩ rằng Sở Phi Dương lại mời được cao thủ như vậy.
Người thứ hai là một cô gái thoạt nhìn rất ôn nhu thanh tú, nhưng khi nhìn vào đôi mắt động lòng người của cô ta, Thường Nhạc hiểu cô gái này còn đáng sợ hơn nhiều so với tên sát thủ kia.
Khi nhìn thấy người thứ ba, Thường Nhạc không khỏi sững sờ. Hắn không ngờ đối phương chính là cô gái ngoại quốc mình vừa chia tay sáng sớm nay – Âu Lộ. Lẳng lặng đứng cạnh cô là tên kỵ sĩ thần bí.
Không tính bốn người bọn họ, xung quanh còn có hơn mười người đàn ông cao lớn, toàn thân phát ra khí thế bức người, không hề thua kém bộ đội đặc chủng.
Thường Nhạc cuối cùng cũng hiểu vì sao Sở Phi Dương lại tự tin như vậy. Trước mắt hắn bất kỳ ai đều không phải là nhân vật tầm thường, huống hồ bọn họ còn liên hợp lại.
Trông thấy thần sắc có chút thay đổi của Thường Nhạc, Sở Phi Dương cười đắc ý:
- Thường Nhạc, mày hẳn không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, không nghĩ báo ứng sẽ tới nhanh như vậy, ha ha. Có trách cũng chỉ có thể trách mày thôi. Ha ha, không phải mày hung hăng lắm sao, thử hung hăng nữa tao xem nào. Mày nghĩ mày là ai mà dám làm nhục tao trước mặt bao nhiêu người.Con mẹ nó, dám giỡn mặt tao à?
Thường Nhạc rất muốn biết tên chó điên kia nói đến bao giờ mới mệt. Hiện giờ mình danh tiếng lớn, rất ít có dịp được nghe tiếng gầm rú như thế này, cảm giác thật là mới mẻ.
Sở Phi Dương nói tới đây, cười tà, rút ra một con dao găm, ngón tay vuốt vuốt lưỡi dao, miệng nhẹ nhàng thổi thổi.
Gã hài lòng gật đầu cười nói:
- Không tồi, dao thật là sắc, ha ha, Thường Nhạc, không biết sau khi tao cắt bỏ cái ấy của mày, mày sẽ có cảm giác gì? Điểm G có thể tiếp tục mạnh mẽ không?
Thường Nhạc làm ra vẻ kinh hoảng, lớn tiếng nói:
- Sở Phi Dương, mày, không thể làm như vậy!
Lông mày Âu Lộ bất giác nhíu lại.
Nhìn thấy sự thay đổi của Thường Nhạc, trong lòng Sở Phi Dương còn ngọt hơn cả ăn mật ong. Hắn đắc ý cười nói :
- Vì sao tao không thể làm vậy, cho tao một lý do đi? Thế nào, không có hả, nhưng tao thì có đấy.
Thoáng dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Bởi vì tao thích làm vậy, Thường Nhạc, mày cho rằng mày có quyền nói ở đây sao? Không có đúng không, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn mà nghe lời, tận lực phối hợp, đỡ gây thêm phiền toái cho tao, mày sẽ đỡ tội. Như vậy tốt hơn nhiều, tất cả đều vui vẻ. Nói cho mày biết, sau khi tao giúp mày, mày có thể đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, rất hữu ích đấy, ha ha – ha ha!
- Đợi một chút, chúng ta không thể thương lượng sao?
Thường Nhạc chờ mong nhìn Sở Phi Dương.
- Ha ha — ha ha, mày nhất định là đang nằm mơ.
Sở Phi Dương cảm thấy rất vui vẻ, áp lực đã nhiều ngày hoàn toàn được giải tỏa.
- Mày đã nói như vậy, tao cũng không có cách nào khác.
Thường Nhạc tiếc hận lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Phi Dương một cách thương hại.
Sự việc biến đổi khiến Sở Phi Dương giật mình, nhưng nghĩ tới những cao thủ đang đứng bên mình cùng sự bố trí tinh vi ở bên ngoài, lòng tin của gã lập tức được hồi phục.
- Lão Đại, mông của tên lãnh khốc nhất thuộc về tôi.
Một âm thanh tà ác mang theo vài phần hấp dẫn đột ngột vang lên. Không biết từ khi nào, trong phòng xuất hiện một người trẻ tuổi.
- Ha ha, nắm tay của tôi khá cứng rắn, tên đầu củ cải đó để tôi giải quyết đi.
Một âm thanh chất phác vang lên từ phía sau. Lần này, bọn họ nhìn thấy một cái bóng từ ngoài cửa tiến vào rất nhanh, vì tốc độ quá nhanh nên chỉ có thể thấy được chiếc bóng.
- Đao của tôi sắc nhất. Đủ để làm giải phẫu.
Người thứ ba bước vào cũng là một người trẻ tuổi.
- Ài, một kị sĩ nếu bốn phía mất đi không khí thì đúng là một việc khổ sở.
Người thứ tư bước vào là một tên béo.
- Nếu có thể thì tốt nhất là tôi nên đứng ngoài chụp ảnh.
Làm một tên tiểu đệ cấp thần tượng, gã luôn chọn thời gian thích hợp nhất để nịnh bợ, đạo lý này Cao Tiếu sớm đã hiểu rõ.
Ngoại trừ hai cô gái, những người khác đều bị Xử Nữ, Kim Ngưu phong tỏa chặt chẽ. Thường Nhạc rất hài lòng với sự hiệu quả ấy. Hắn hướng ánh mắt sang phía cô gái thanh tú.
Trong đầu hiện ra hiện ra màn cưỡng bức cô gái thanh tú ấy. Sắc mặt cô gái hơi đổi, không kìm nổi bật thốt lên:
- Đê tiện!
Vừa dứt lời, cô di chuyển thân mình, như tia chớp tới bên Thường Nhạc, một luồng khí lạnh thổi vào mặt. Thường Nhạc hơi căng thẳng, bản năng khiến hắn vặn vẹo thân hình một cách quỷ dị.
Nắm tay đấm thẳng ra ngoài.
Bóng hồng phía trước đã di chuyển về phía sau Thường Nhạc:
- Hừ. Có thể nhìn thấu tâm tư của mình, là siêu nhân sao?
Thường Nhạc cười lạnh, nắm tay dời sang hướng bên cạnh.
Bang!
Thân hình cô gái lay động, cô kinh hãi nhìn Thường Nhạc. Vừa rồi cô không ngờ lại không nhìn được nội tâm của Thường Nhạc. Nhưng đó chỉ là bắt đầu, nắm tay Thường Nhạc tiếp tục đánh tới, cô gái muốn né tránh nhưng cô định di chuyển đến đâu hắn đều có thể đoán trước.
- Anh.... Sao có thể làm được vậy?
Cô gái cuối cùng cũng mở miệng. Mắt nhìn chằm chằm vào Thường Nhạc.
- Bởi vì tôi là Thường Nhạc!
- Hừ!
Cô gái cười lạnh lùng, trong chớp mắt, Thường Nhạc không cảm nhận được đối phương nghĩ gì.
Đối phương dường như đang di chuyển rất nhanh, tâm thần Thường Nhạc thêm một lần nữa lo lắng.
- Mẹ nó!
Bóng dáng của cô gái biến mất ngay trước mắt, Thường Nhạc vô cùng buồn bực. Bị đối phương đùa bỡn, hắn thầm nói:
- Thuật đọc suy nghĩ, rất thú vị. Lần này mình thua rồi. Tuy nhiên một khi cô ta bị đánh bại, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội thoát đâu.
Sở Phi Dương lúc này mới ý thức được Thường Nhạc lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
Gã trăm cay nghìn đắng mời tới bao nhiêu cao thủ từ chỗ Tư Đồ Lôi Minh, không ngờ lại để Thường Nhạc chạy thoát.
Thật không khác gì tự tát vào mặt mình một cái.
Trong lúc Sở Phi Dương đang buồn bực, Thường Nhạc chậm rãi từ từ tới trước mặt gã. Có thể xem Sở Phi Dương là một cao thủ, nhưng trước một người dị năng, cao thủ như gã quả thực rất nhỏ bé. Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, đột nhiên đánh một quyền vào bụng Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương chỉ cảm thấy hơi thở toàn thân cứng lại, một trận đau nhức lập tức truyền, khiến gã rất buồn nôn. Gã hừ một tiếng, cố không ngã xuống, kìm nén cảm giác muốn nôn mửa lại.
Người thanh niên lạnh lùng bắt đầu nhiệm vụ, dù Sở Phi Dương có uất ức thế nào, dù đối thủ hùng mạnh cỡ nào, gã đã nhận tiền, nhất định phải thực hiện nhiệm vụ.
Gã di chuyển, Xử Nữ cũng di chuyển theo, tốc độ so với gã không nhanh không chậm. Bỗng nhiên lúc đó có một sức mạnh như trâu đực động dục nhanh chóng đánh về phía Xử Nữ.
Xử Nữ kinh hãi, gã hoàn toàn bị biểu hiện của đối phương mê hoặc, không ngờ đối phương có thể đánh ra một lực kinh người như vậy.
Theo trực giác, gã huy động năng lượng cản trở. Sức mạnh của Bá quyền đạo chớp mắt vượt qua năng lượng phòng ngự, trực tiếp đánh tới ngực Xử Nữ.
Thường Nhạc vẫn như làm việc của mình. Hắn vung nắm tay, đánh vào mặt Sở Phi Dương mấy quyền. Sở Phi Dương muốn trốn tránh, nhưng thân hình dường như bị cố định lại. Hắn chỉ có thể hết sức nhẫn nại, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống hòa với mồ hôi trên trán khiến gương mặt hắn nhìn rất quỷ dị và đáng thương. Thường Nhạc cười hết sức khoái trá.