Công chúa:
- Thiếp ngày ngày chịu đựng chờ chàng.
Thường Nhạc:
- Rời xa chốn hồng trần đầy phiền muộn là ý trí một suốt đời của ta.
Công chúa:
- Chàng đưa miếu thờ lên núi, một nơi đẹp như vậy sao không đem thiếp đi theo? Chàng thật là ích kỷ, một mình chạy đến chốn thảo nguyên độc hưởng sự thanh tịch, để thiếp ở lại nơi thối nát đó chịu tội.
Thường Nhạc:
- Ta ở đây sống những ngày gian khổ.
Công chúa:
- Thiếp cam nguyện sống những ngày gian khổ với chàng nhưng lại không thể giúp chàng trốn khỏi Yêu Yêu.
Thường Nhạc:
- Ta đã vào phật môn, không màng sự đời.
Công chúa:
- Phật môn? Người xuất gia là có thể biến mất không thấy tăm hơi.
Thường Nhạc:
- Khổ hình lại khổ hình, không cố định.
Công chúa:
- Thiếp cam nguyện cùng chàng chịu tội, cùng chàng chịu khổ hình, ẩn cư trong ngọn núi này.
Thường Nhạc:
- Điều này là không thể.
Công chúa:
- Thiếp lúc trước cũng nghĩ đến cùng chàng đi Thiên Trúc.
Thường Nhạc:
- Tôi ở lại đây chờ sư phụ trở về.
Công chúa:
- Phải đợi bao lâu?
Thường Nhạc:
- Không biết nữa.
Công chúa:
- Nếu như sư phụ của chàng thành phật ở Thiên Trúc, không trở về nữa, chàng sẽ đợi như vậy sao?
Thường Nhạc:
- Đúng.
Công chúa:
- Thiếp ghen tị với sư phụ của chàng, phật thông minh của thiếp ơi, chàng có biết vì sao thiếp tên Cao Dương không?
Thường Nhạc:
- Cao Dương là biệt danh của viễn cổ đế vương Khuất Nguyên.
Công chúa:
- Như chàng nói, vậy ta hẳn là nữ hoàng mới đúng.
Thường Nhạc:
- Ta nói sai sao.
Công chúa:
- Cao Dương chính là mặt trời mọc lên thật cao rồi rơi xuống, đó chính là thiếp.
Thường Nhạc:
- Mặt trời, ngoài không trung ra thì còn cái gì có thể chứa nạp nó chứ?
Công chúa:
- Trái tim của chàng thì dùng trái tim của chàng cất chứa.
Đến cảnh tượng này, đa số người đã bị nàng công chúa si tình này làm cảm động, về sau kẻ hòa thượng đó đã mềm lòng.
Nhưng Thường Nhạc lại lắc đầu nói:
- Trái tim của ta rất nhỏ bé, không thể chứa nổi một vầng thái dương.
Tất cả người xem đều dùng ánh mắt thù hận nhìn Thường Nhạc, cảm thấy tên này quá lạnh khốc vô tình.
Công chúa:
- Thái dương sẽ rơi xuống, nhất định sẽ rơi vào trái tim của người cô ấy yêu.
- Ô ô ô...
Có rất nhiều nữ sinh nghe nói những lời này, không kìm nổi đã khóc lên.
Lúc này Thường Nhạc lại nói:
- Cô ấy còn phải chiếu sáng vùng trời bao la và đất trời rộng lớn.
Công chúa:
- Cô ấy sẽ ủy thân cho một giọt sương châu và một bụi cỏ nhỏ.
Đoạn đối thoại trên, về sau đã trở thành câu đối thoại kinh điển mà nhiều thiếu nam thiếu nữ tranh nhau bắt chước.
Nội dung vở kịch đến đây đã sắp đi đến kết thúc, Thường Nhạc đứng lên, gần như trữ tình nói:
- Thái dương chói mắt chỉ ủy thân cho một bụi cỏ nhỏ, thì cả thiên địa rộng lớn kia sẽ vĩnh viễn mất đi sự che chở, chúng ta không thể ích kỷ như vậy, nàng đi đi, không đáng để cho nàng ủy khuất chính mình.
Nói xong, Thường Nhạc xoay người rời khỏi.
Công chúa ngưng mắt nhìn bóng dáng của hòa thượng, như xé ruột xé gan nói:
- Thiếp hiểu rồi, từ nay về sau, Ngô Vương sẽ là tình yêu của thiếp, còn chàng sẽ là hồn của thiếp...
Thường Nhạc giống như không nghe được, đi vào ngôi đền.
Công chúa chán nản quay đầu đi, ở ngoài cửa chờ Ngô Vương cùng xuống núi.
Lúc này, tiếng chuông thê lương và bi thảm vang lên, toàn bộ thế giới giống như bị tràn ngập trong không khí đau thương.
Lão hòa thượng lên sân khấu, hỏi Thường Nhạc:
- Tiếng chuông do ngươi gõ sao?
Thường Nhạc:
- Dạ đúng.
Lão hòa thượng:
- Vì sao tiếng vang lại gõ như vậy?
Thường Nhạc từ ngữ mập mờ. Nói:
- Bởi đây là quả chuông tốt nhất của Đại Đường.
Xuống núi, Ngô Vương nhìn công chúa:
- Tiếng chuông này sao bi thương như thế, như muốn rung động lòng người!
Công chúa như trút được gánh nặng cười cười, rồi nhìn xa xăm ở nơi tiếng chuông vang lại:
- Gõ ra tiếng chuông này, là người đàn ông ưu tú nhất Đại Đường.
Chào cảm ơn, tiếng vỗ tay vang lên.
- Cô giáo Tần, cô giáo Tần!
Phía sau hậu trường, một giọng nữ nhu nhược truyền đến.
- À?
Tần Uyển cuối cùng phục hồi tinh thần, đang cùng nữ sinh lúc nảy nói gì đó.
Trên thực tế, vừa rồi không chỉ có là Tần Uyển thất thần, mà đại bộ phận người xem đều bị thất thần, đợi sau khi Thường Nhạc rời khỏi sân khấu, tiếng vỗ tay như thủy triều che trời phủ đất vọt tới, cũng không ít đồng bào nữ sinh sớm đã ươn ướt viền mắt.
Sau khi xử lý xong những chuyện bên cạnh, Tần Uyển đi tới bên ngoài phòng thay quần áo, gương mặt sa sút đưa mắt nhìn về phía xa xa một cái, không ngờ phút chốc bị choáng bởi gương mặt thần kỳ bị che khuất lông mi kia, phát hiện này khiến cô càng thêm tò mò, ý nghĩ trong lòng cũng càng thêm kiên định.
Hơi thở âm u trên người của hắn không để ý phát ra, hình như không giống hơi thở ánh nắng của những người con trai cùng tuổi, nhưng, hơi thở như vậy đối với phụ nữ trưởng thành là sức hấp dẫn không có gì có thể so sánh được.
Thường Nhạc đi ra, trùng hợp như gặp thoáng qua Mộ Dung Trường Thiên, trong ánh mắt của Mộ Dung luôn luôn hiện lên một sự che dấu táo bạo, nụ cười trên khóe miệng thậm chí có ý không tương xứng với khuôn mặt cực máu tanh và ác nghiệt như đang tươi cười.
Bước chân bình tĩnh của Thường Nhạc đột nhiên ngừng lại trong giây lát rồi tiếp tục bước tiếp về phía trước, có thái độ vô cùng khinh thường và miệt thị đối với con mắt màu đen kia.
Căn cứ vào tinh thần nghề nghiệp của một Hoa hoa công tử, lúc này Thường Nhạc vốn định thừa dịp diễn xuất thành công, nên cùng Hoa Nhã Ca giao lưu trao đổi cảm tình, và thuận tiện khoe tài với Hoa Nhã Thi.
Nhưng, lúc Thường Nhạc đi đến lối đi vắng vẻ đó, hắn ngây người ra.
Đối diện trước mặt hắn, có một cô gái đứng đó, và cô gái này dùng một loại ánh mắt trước giờ chưa từng có đang nhìn hắn
Cô gái này ước chừng chừng hai mươi lăm tuổi, một bộ trang phục OL tiêu chuẩn, nhìn từ góc cạnh, ở phía dưới bộ trang phục màu đen kia là đường cong lả lướt duyên dáng mê người, bởi vậy cái gọi là yểu điệu thục nữ là phải dành cho cô lúc này.
Đồng thời, cái thắt lưng cường điệu và vạt áo duyên dáng kia, loại thiết kế tao nhã cực nữ tính này vẫn duy trì đến nay. Như vậy đã làm nổi bật dưới eo nhỏ nhắn hoàn mỹ của Tần Uyển, hơn nữa dưới làn váy màu đen mờ ám là đôi chân trắng thon dài. Và phía bên trái của chiếc vái cố ý chẻ đường dài, quả thực rất dễ khiến cho người ta phạm lỗi mà.
Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp mê người và dáng người cao gầy đầy khiến cho người ta nhìn chăm chú, đối với dáng người cao chót vót, thoạt nhìn toát ra một loại khí chất cao quý và ngạo mạn, ngoài ra còn có một vẻ đẹp trưởng thành có sức quyến rũ hấp dẫn, cộng với tầm vóc duyên dáng. Củ chuối thật, liếc mắt nhìn sơ một cái là khiến cho cả người nóng như lửa và ăn không tiêu.
Khuôn ngực lớn thì thôi, nhưng điều đáng ghét nhất là vòng eo nhỏ nhắn bám sát của cô, khiến người ta nghi ngờ không biết cô có chịu đựng nổi cái trọng lượng của cơ thể hay không, đoán chừng khẽ cúi đầu xuống sẽ không chịu nổi phụ trọng mà té ngã.
Thân phận của cô gái này không nói cũng hiểu, cái vẻ đẹp bên ngoài kinh thiên trọn vẹn 37E kia đã bán đứng cô... Không hề nghi ngờ, cô ấy nhất định là người đứng đầu Tam đại ngực lớn của học viện Kiêu Tử, là đệ nhất mỹ nữ giáo viên Tần Uyển!
Thường Nhạc cảm thấy thật bất ngờ, cô gái này cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Trong lòng xoay quanh vô số suy nghĩ, cuối cùng, bạn học Thường quyết định, phải xứng đáng với chức vụ Hoa hoa công tử!
Thế nào là Hoa hoa công tử? Thật ra rất đơn giản, chính là lúc theo đuổi con gái, nhất định có cần xấu hổ hay không, và lúc bị con gái truy đuổi, thì nhất định phải làm ra vẻ mặt ngầu, đơn giản mà nói, phải học cách ra vẻ tinh tướng.
Thường Nhạc đã cảm nhận được sự dịu dàng của Tần Uyển, bởi vậy, hắn kiên trì ra vẻ tinh tướng đến cùng.
Tần Uyển đứng ở góc, lặng lẽ nhìn về hướng Thường Nhạc đang đi tới, khóe mắt lần nữa lại tích tụ nước mắt, ai nói tình yêu là không cần dùng thời gian dài ngắn để cân đo? Nỗi nhớ của hai tháng gần đây chẳng lẽ không thể chứng minh tình yêu này?
Dùng một loại âm thanh run rẩy, Tần Uyển thậm chí có chút nói năng lộn xộn:
- Mỗi ngày tôi đều ở trong thư viện và lên docsach24.com đọc tư liệu, cuối cùng phát hiện, bài thơ Shakespeare chính là cậu phiên dịch.
- Trước kia tôi vẫn có một ảo tưởng, có một người có thể hoàn toàn hiểu tôi, và người đó có thể phiên dịch một bài thơ tình của Shakespeare, và hoàn toàn làm tôi cảm động.
Nói tới đây, khóe mắt của Tần Uyển hơi hơi đỏ, âm thanh có chút nghẹn ngào:
- Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra rằng người đó chính là cậu, tôi không thể chấp nhận người như cậu, nhỏ hơn tôi, còn là học sinh của tôi.
- Cô đến đây chỉ để nói với tôi cái này thôi hả?
Hai tay của Thường Nhạc để ở trong túi áo, giọng điệu lạnh như băng:
- Lúc trước cô nói cô muốn suy xét một chút, đây là kết quả suy xét cuối cùng...
- Cậu đang hận tôi?
Tần Uyển không phải chưa nghe nói qua chuyện ân ái của tên khốn này, có lẽ hắn chỉ là muốn đùa vui, dường như tình cảm cũng theo thời gian trôi qua rồi từ từ chuyển biến mà chết dần, cô hỏi đến vạn lần tuyệt vọng.
- Hận?
Thường Nhạc thản nhiên cười, cười đến tang thương, tang thương mà lạnh lùng:
- Hình như không có cái yêu cầu cần thiết đó, hận, có lẽ tôi đã từng ngây thơ và ngu ngốc vì tình cảm, nhưng bây giờ cái gì cũng phai nhạt rồi. Đối nghĩa với yêu không phải là hận, mà là lạnh lùng! Hận một người kỳ thật chính là không còn sức lực để yêu một người, chẳng lẽ trên đời này đó không phải chuyện bi ai nhất?
- Không, cậu không được như vậy.
Giọng nói của Tần Uyển vô cùng tuyệt vọng:
- Tôi biết tôi nên rời xa, nhưng tôi không có cách nào khiến cho bản thân không nhớ đến cậu, tôi cũng không biết tại sao, bao giờ cũng không quên được cậu.
Thường Nhạc ngẩn ngơ, hình như nhận định của mình đã sai, vở kịch hay này vẫn còn tiếp diễn.
Không ngoài dự tính, Tần Uyển nức nở nói:
- Trong mấy ngày này, trong đầu tôi luôn luôn xuất hiện hình bóng của cậu, đêm nào cũng mất ngủ, ngày nào cũng bị đau khổ dầy vò. Mỗi lần mất ngủ, tôi đều đếm mấy con cừu nhỏ để bắt buộc bản thân mình đi vào giấc ngủ, nhưng đếm tới cuối cùng, thì lại biến thành một Thường Nhạc, hai Thường Nhạc, và ba Thường Nhạc.
Trong thời khắc này một Tần Uyển trưởng thành đã bộc lộ ra nội tâm tuyệt vọng và bất lực, giống như một thiếu nữ bị bệnh tương tư, chẳng lẽ tình yêu thật không có giới hạn tuổi tác, khi tình yêu bình lặng đi tới, bất kể là thiếu nữ hay lão phụ, đều không ngăn cản nổi.
Trái tim của Thường Nhạc rung động mãnh liệt, hắn không muốn tiếp tục lạnh lùng nữa, hung hăng chạy tới ôm cô giáo xinh đẹp mà bấy lâu nay hắn nhớ mong, ở bên tai của cô ấy nồng nàn khẽ nói một tiếng:
- Đồ ngốc!