Tương kiến thực nan biệt diệc nan.
Đông phong vô lực bách hoa tàn.
Câu trước trong bài thơ có ý nói hai người muốn gặp đã khó, chia ly lại càng khó hơn. Không thể không thừa nhận câu nói này rất có lý, nói ví dụ như lúc này đây bạn học Thường và Vũ Thì Tình rất khó mới có thể đến với nhau, lại một đêm điên cuồng tới 7 lần, lại phải nghĩ đến việc chia xa quả thực rất khó khăn.
“Đông phong vô lực bách hoa tàn.” Câu này có nghĩa chính là: Hai người trời sinh sẵn có tố chất tốt đẹp của quân dã chiến. Trong khi lăn lộn khắp nơi để quên tình thì thật vất vả để sắp xếp không phải tàn phá toàn bộ “hoa cỏ”, hơn nữa hai kẻ đương sự hiện tại cũng đã mệt mỏi rồi.
Có điều cuối cùng hai người vẫn phải mệt mỏi mà chia xa, bởi vì, trời đã sáng rồi.
Rất rõ ràng, hai người không có dũng khí giữa thanh thiên bạch nhật xuất hiện trước toàn thể giáo viên cũng như học sinh trong toàn trường.
Cứ như vậy bình thản trôi qua nửa tháng, có chút giống như sự bình lặng trước khi xảy ra cơn giông bão.
Mà cuộc sống của nhân vật chính của chúng ta vẫn như cũ, mỗi ngày nếu không cùng đám con trai làm những việc kỳ quái thì là cũng xxx với phụ nữ.
Đối với Thường Nhạc mà nói, ngày nào không có gái để của, cuộc sống giống như ly nước lọc, ngày nào có gái để của, cuộc sống giống như chai thuốc trừ sâu DDVP.
Dường như cuộc sống của hắn không có quá nhiều điều để mong đợi.
Nhưng đây chính là thực tế của cuộc sống, không ai mà cuộc sống lúc nào cũng là long trời lở đất hoặc oanh oanh, liệt liệt.
Cuộc sống như vậy không làm cho Thường Nhạc cảm thấy ấm ức, nhưng có một người lại ấm ức. Không đúng, phải nói là động vật nào đó gần đây cảm thấy ấm ức, đó chính là chú chó Big Ben!
Bởi rằng ban đầu Big Ben đóng một vai quan trọng trong bộ phim bom tấn “Lôi Đình kiều nữ”, nửa tháng trước bộ phim cuối cùng cũng đã lên hình. Kết quả là, sau một đêm cùng những cái tên như Jame Bond, Augustan, Mahler, Peter, Big Ben cũng đã trở thành nhân vật quen thuộc trong lòng mọi người. Ồ không, không phải nhân vật mà là “khuyển vật”.
Là một người nổi tiếng đã rất mệt, là một con chó nổi tiếng cũng như vậy mà rất mệt.
Hiện giờ, ở học viện Kiêu Tử thường có giới giải trí xuất hiện, vừa nhìn thấy Thường Nhạc thì không ngừng quấy rầy:
- Xin hỏi bạn học Thường, đối với siêu sao hành động Jame Bond Augustan Mahler Peter Big Ben, gần đây có tin đồn là nó có sử dụng thuốc cấm, anh có thể phát biểu đôi chút quan điểm?
- Không thể trả lời!
- Xin đợi chút, nghe nói Jame Bond Augustan Mahler Peter Big Ben gần đây đang thất tình, điều này có thật không?
- Không thể trả lời, các người mà không đi tôi sẽ báo cảnh sát!
"…"
Big Ben đeo kính râm, mặc áo Versace, nhưng lại không có thần sắc lẳng lơ như trước đây.
Nguyên nhân rất đơn giản, nó đang thất tình!
Một Big Ben vốn đẹp mã, bất khả chiến bại như vậy, vậy mà lại bị cự tuyệt bởi một cô chó thuộc loài chó săn hoàng kim tuyệt sắc Ascott. Đối với Big Ben của chúng ta mà nói thì quả là một đả kích rất lớn.
Bạn có thể tưởng tượng, là một tình thánh trong loài chó, là một chú chó nổi tiếng quốc tế, là một sinh vật có lòng tự tôn mạnh mẽ. Lại trong tình cảnh bị cự tuyệt như vậy, thật là tổn thương biết bao.
Gỡ kính râm xuống, từ ánh mắt ảm đạm và bi thương của nó có thể nhận thấy nó đã đau khổ và chán nản biết bao nhiêu.
Thường Nhạc cũng phiền muộn, hắn từng bị một cô gái Ascott cự tuyệt, hôm nay chó của hắn lại bị một con chó Ascott cự tuyệt, đây rõ ràng là một đả kích tàn nhẫn. Kết quả, một người một chó thoạt nhìn giống như những kẻ lưu lạc nơi chân trời. Tại phòng trọ 301, một cốc rượu to đang được đặt trước mặt Big Ben, bên trong chứa đầy rượu Vodka. Big Ben cúi đầu hung hăng uống một ngụm, lúc sau đôi mắt dần dần đỏ lên, phát ra một tràng nhưng tiếng rên ư ử. Từ tiếng rên ư ử này có thể nghe ra một giai điệu như “đừng để nước mắt của tôi cùng tôi qua đêm nay”.
Thường Nhạc cũng đau buồn, cầm lên một ly rượu nhỏ, một người, một chó mượn rượu giải sầu.
Thật lâu sau, Thường Nhạc cuối cùng cũng lên tiếng:
- Nhóc, hay là mày đi xxx một lúc đi.
Khác với Thường Nhạc, trong ánh mắt Big Ben lúc này không có lấy một tia hứng thú mà là đau khổ lắc lắc đầu.
- Mahler Peter, góc trời này chỗ nào không có chó tốt. Mày vui lên một chút có được không?
Big Ben vẫn lắc lắc đầu, đột nhiên một hơi uống hêt chỗ rượu Vodka, sau đó đột nhiên nhảy lên trên bàn phím, đập bùm bụp.
Mọi người đều biết, Lý Bạch đấu rượu làm thơ trăm quyển, mà Big Ben quả nhiên uống say cũng bắt đầu làm thơ.
Thường Nhạc trợn tròn mắt, nhìn nhìn những chữ trên màn hình, là như sau: “Hoàng hôn, nghe câu chuyện tình yêu của chú cho lang thang”.
Sau đó Big Ben ngẩng đầu lên, cảm xúc nổi lên, lướt trên bàn phím làm cho Thường Nhạc cảm thấy kinh ngạc vì những dòng chữ tình cảm đau buồn, ưu mỹ. Điều này làm cho Thường Nhạc cảm thấy hoài nghi, phải chăng “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”.
Chỉ thấy Big Ben từng chữ, từng chữ viết ra: “Khi ánh mặt trời dần dần lịm tắt, cây khô héo hắt in bóng dài, khung trời tựa tấm phim âm bản, rửa ra những câu chuyện ố vàng, chú chó lang thang rơi vào lưới tình, lại trốn không thoát mũi tên tình yêu, óng ánh những ánh vàng trên sách, nhưng lại không kìm nén được những tiêng cười trào phúng, tình yêu bân đầu của chú chó lang thang, khó truy khó hồi, đoạn nhân duyên tốt đẹp này,
trong những năm tháng thử thách, ngày càng mệt mỏi hơn, chú chó lang thang nhặt nhạnh những mảnh tâm hồn loang lổ vết thương, thoát đi, bóng tối chính là nới trở về.”
Thường Nhạc đọc đi đọc lại, bài thơ này rõ ràng nói lên sự ưu sầu cùng bi thương của một chú chó bị thất tình.
Điển hình của lối suy nghĩ, đừng nói là đi tán chó, cho dù đi tán người cũng có phân nửa người đổ!
- Mahler Peter, mày thật tài!
Thường Nhạc giơ ngón tay cái lên, nhìn Big Ben một cách sùng bái.
Big Ben không để ý đến Thường Nhạc, đi một mạch đến bên cửa sổ. Dưới ánh tịch dương thân hình sầu muộn đổ thành một bóng dài. Sau đấy, nó nhè nhẹ rên rỉ hát lên.
Tất nhiên người khác sẽ không hiểu nó đang hát cái gì, nhưng Thường Nhạc lại nghe hiểu rất rõ “Có lẽ anh sẽ là người đàn ông theo gió hòa tan vào tuyết. Có lẽ là anh trời sinh đã sùng bái theo đuổi.”
- Mẹ, mày vẫn còn phong độ vậy, một người phong độ sao lại thất tình được?
Thường Nhạc dở khóc dở cười nhìn Big Ben, hoàn toàn bị nó đánh bại.
Big Ben vẫn không thèm để ý đến Thường Nhạc, một mình tự vui tự buồn.
- Quên đi, cùng tao đi ra ngoài chơi, mày mà còn như vậy sẽ phát mốc lên đấy!
Thường Nhạc ôm Big Ben xuống dưới, đá đá vào mông nó cùng nhau đi ra khỏi phòng ngủ.
Bữa kỷ niệm thành lập trường của học viện Kiêu Tử được sắp diễn ra, rất nhiều người đang tranh thủ diễn tập.
Thường Nhạc lại không vội gì, bởi vì bản thảo cụ thể của hắn và Cao Tiếu viết đã được thông qua, luyện tập cũng tương đối rồi. Hiện tại chỉ thiếu mỗi trình diễn trước mọi người mà thôi.
Đến lúc đó sẽ gây nên những tiếng vang gì, xin hạ hồi phân giải.
Khắp nơi trong vườn trường đều là những bóng hình bận rộn, không bận cũng có. Khi Thường Nhạc và Big Ben đã dạo quanh một vòng sân trường thì gặp một người quen, nói một cách chính xác gặp gỡ một người quen mà lạ.
- Lại là anh?
Tô Mị Nhi vừa nhìn thấy Thường Nhạc khuôn mặt đang tươi cười bỗng nhiên bị che phủ bởi một tầng sương lạnh giá.
Mà cô chó ngao Tây Tạng của cô lại đang si ngốc nhìn Big Ben, ánh mắt trực tiếp phát ra tia nhu tình.
Thật đáng tiếc, tâm tình của Big Ben cả hôm nay không tốt, tỏ ra thờ ơ với cô chó Tây Tạng kia.
Thường Nhạc cười cười, nhìn chằm chằm Tô Mị Nhi nói:
- Hình như chúng ta rất có duyên nha, em không phải là cố tình muốn gặp anh đấy chứ?
Lời này khiến cho Tô Mị Nhi biến sắc, gắt giọng lên:
- Anh, hừ, anh cho rằng tôi là loại người gì vậy?
- Không là loại người gì cả, em như thế nào thì là như thế!
Thường Nhạc bình tĩnh nói. Tô Mị Nhi chỉ cảm thấy Thường Nhạc như đang chế nhạo cô, tức đến run người, kéo dây cổ cô chó Tây Tạng nói:
- Ti Ti, chúng ta đi.
Trong nháy mắt, Thường Nhạc ra hiệu cho Big Ben.
Big Ben tuy rằng hiện tại không có ý định trêu gái, nhưng nó vẫn phải nể mặt Thường Nhạc, do đó nó sủa lên một tiếng thu hut sự chú ý của Ti Ti, sau đó phát ra ánh mắt kiểu Lương Triều Vĩ.
Ti Ti liền bật người, trong ánh mắt tràn ngập xuân tình, giống như những fan hâm mộ nữ nhìn thấy thần tượng của mình xuất hiện.
Big Ben lại cúi thấp xuống kêu lên một tiếng, sau đó quay đầu lại đột nhiên chạy vào phía biển báo hiệu phía khu rừng.
Ti Ti cũng không chần chừ, rú lên như phát cuồng, mãnh liệt đuổi theo. Vì anh chó Big Ben mà phản bội lại cô chủ Tô Mị Nhi cũng rất đáng.
Tô Mị Nhi trong tay vẫn còn cầm sợi dây, bị một lực lớn của Ti Ti kéo đi, loạng choạng gần như sắp ngã đến nơi, Thường Nhạc liền nhanh tiến lêm một bước, rất chuẩn xác ôm gọn lấy cô.
Trên người Tô Mị Nhi tỏa ra một mùi hương dễ làm cho người ta ngửi thấy mà trở nên hưng phấn, làm cho Thường Nhạc thiếu chút nữa thì có phản ứng. Một tay ôm lấy eo cô, một tay đặt trên chiếc quần dài bó sát ôm gắt gao lấy đôi chân thon của cô, cảm thụ cô thật sống động, thật kiều mị.
Thường Nhạc cúi đầu, trong khoáng cách gần nhất nhìn khuôn mặt Tô Mị Nhi. Khuôn mặt tuyệt sắc vô song này làm cho người ta chỉ muốn phạm tội. Mày hạnh, mắt hoa đào, khi hơi nhướn nhẹ lên, liền nháy mắt tràn ngập một cỗ xuân tình, luôn làm cho người ta ngộ nhận là cô đang đánh mắt đưa tình.
Tô Mị Nhi bất chợt đỏ mặt, giãy giụa đẩy Thường Nhạc:
- Anh bỏ tôi ra.
- Nếu tôi nói không thì sao?
Thường Nhạc lộ ra một nụ cười tà mị, ngữ khi làm cho người ta cảm thấy rất không có ý tốt.
Cách đó không xa phía khu rừng truyền tới những âm thanh xxx kích tình bắn tứ phía của Big Ben và cô chó ngao Tây Tạng Ti Ti.