Sorry các bạn vì thờ gian qua mình đã bơ truyện. Nay mình đã trở lại với lời hứa sẽ cố gắng hết sức để hoàn truyện.
Yêu các bạn nhiều lắm vì đã luôn theo dõi truyện của mình.
Năm mới chúc các bạn xinh đẹp, khỏe mạnh, yêu đời!!! ^_^
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!!
HAPPY NEW YEAR
+|+|+|+|+|+
Its been a long day without you my friend
And Ill tell you all about it when I see you again
Weve come a long way from where we began
Oh, Ill tell you all about it when I see you again
When I see you again...................
Nó vừa đi học về,nằm dài trên giường mệt mỏi.Bỗng chuông điện thoại vang lên....
Nhìn lại thấy số lạ........
-Ai vậy a?
Im lặng....không có tiếng trả lời.Nó ngạc nhiên giơ lại điện thoại nhìn.Vẫn đang kết nối mà..
-Alo.....Nếu không nói gì tôi cúp máy đó.........
Vẫn im lặng không có tiếng nói gì.
Nó bực mình định cúp điện thoại thì.......
-Là anh-đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng trầm ấm quen thuộc.....
Nghe thấy cái giọng đó nó đứng hình......
-Anh là Dương Lãnh Phong?
-Ừm...
-Đang yên đang lành anh gọi cho tôi làm gì?-nó kinh ngạc hỏi..
-..................Lát chuẩn bị.Chiều anh qua đón..
-Hả. ...-không đợi nó nói hết câu thì...
Sau đó là một tràng tút tút vang lên...
-Ơ..Cái tên này!.Nó nhìn cái màn hình điện thoại đen thui mà bực mình......
-Anh tưởng anh là bố tôi chắc.Hừ.....-ném cái điện thoại xuống giường....
Định làu bàu thêm mấy câu nữa..
Xong vì bị đói nên nên nó phải nhảy xuống đi tìm đồ ăn nên tạm quên đi...
Cơ mà. Hắn định rủ nó đi đâu. Không phải là hẹn hò chứ?- vừa ăn nó không nhịn được suy nghĩ. Cơ mà chắc không phải đâu. Cái tên siêu biến thái đó mà nghĩ được đi hẹn hò. Thà bảo ở Sahara trồng được cải còn hơn!!!
2PM,
Hắn lang thang đi trên con đường mà lần trước đến đón nó,,,
Bây giờ hắn mới phải nhận mình ngu ngốc....Quen nó lâu nay mà hắn chả biết nhà nó ở đâu cả.
Chỉ biết hình như là ở khu này... Đem xe đánh lòng vòng một hồi,cũng không có kết quả gì....
Lấy điện thoại ra....
Đầu dây bên kia
-Alô...
-Nhà em.......ở đâu vậy..-mặt hắn lúc này nhìn thật quẫn bách..
Cũng phải..có ai là người yêu của nhau mà ngay cả nhà ở đâu cũng không biết....
Còn nó...
-Hả.......à ờm..........
anh cứ đứng ở đầu đường đi em ra liền-vừa nghe hắn hỏi nó thốt cả tim..
Tự nhiên sao tên này hỏi nhà nó ..Không phải là hắn biết cái gì chứ...
Xong để trốn nên......
-Em......-chưa đợi hắn nói hết câu thì một tràng tút vang lên rồi.
Lắc đầu thở dài,hắn mệt mỏi tựa lưng vào ghể mà trầm tư.
Đôi mắt nhắm ghiền.....
Vài phút sau....
-Cốc cốc cốc......
Tiếng gõ kính vang lên làm hắn giật mình tỉnh dậy....
Đem kính hạ xuống...
-Sao em không vào xe...Gõ cửa kính làm gì?-đôi mắt hắn mơ màng do vừa thiếp dậy...Nhìn nó ngạc nhiên nói..
-Anh mệt lắm hả??-nó không đầu không đuôi tự nhiên hỏi câu này..
-Hả..
-Em hỏi anh mệt lắm hả? Ngay cả ngồi trong xe cũng thiếp đi được...
-À.........-hắn đang ấp úng thì nó lại chợt nói..
-Chắc đợi em lâu lắm hả??
-Cũng mới thôi..!! Em mau lên xe đi!!!
-Ừm...
!*!*!*•••••••••
Ngồi yên vào vị trí phụ lái. Nó mới giương đôi mắt tò mò lên hỏi:
-Đang yên lành! Gọi tôi ra đây làm gì?
-Chẳng lẽ có việc thì mới được gọi em sao?
-A..... Không phải! Chỉ là tôi thấy hơi lạ!
-Lạ?-nghe nó nói vậy. Hắn không nhịn nổi ngạc nhiên. Có người phụ nữ nào được hắn rủ đi chơi mà không vui đâu. Làm gì có ai thấy lạ như nó.
-Ừm. Anh mà chủ động rủ phụ nữ đi chơi thì đương nhiên lạ rồi!- nó ăn ngay nói thật mà trả lời
-Haha.. vậy cũng được gọi là lạ!- hắn nói xong đem gương mặt tuấn mĩ của mình lại gần nó- vậy thì từ giờ em phải cố tập làm quen với cái lạ này rồi.
Dứt lời hắn trở lại vị trí lái xe. Một bộ dạng tươi cười. Còn nó thì ánh mắt siêu cấp kinh tởm mà trừng hắn!!!!!!!!
********
Có một loại ấm áp không tên tồn tại trong bạn. Khi nó bên cạnh bạn bạn sẽ không cảm nhận được. Chỉ khi nó rời xa đi rồi bạn mới cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Trong lòng anh vẫn mãi chấp niệm tơ tình với một người con gái. Mà cô gái ấy anh không hề biết là tình cảm củ amh đối với cô ấy là gì. Anh chỉ khăng khăng cố gắng che chở bảo vệ và gìn giữ cô ấy trong tim. Không nhận ra người anh yêu và yêu anh. Để rồi khi em rời đi mãi rồi!!!!
Họa chăng lúc ấy anh mới nhận ra sự tồn tại của em.
Liệu có quá muộn không?