Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 790: Mồi nhử

- Cháu nói chúng ta không tìm thấy hắn trước, hắn còn dám chủ động tìm đến Bảo Xà Đường sao?

Thật lâu sau, Phan Động Tân mới hỏi một câu.

Phan Thái Phượng gật đầu nói:

- Không phải dám, mà là khẳng định sẽ tìm đến. Lúc ấy, sở dĩ hắn không nói nhiều với cháu, hẳn là vì hắn vừa tìm được con gái. Cháu đã hỏi qua mọi người xung quanh.

Sắc mặt Phan Động Tân trở nên thâm trầm, đồng thời ông ta đang kích động cũng dần dần tỉnh táo lại. Ông ta biết rõ bản lĩnh của cháu gái. Ngay cả cháu gái mình cũng không địch lại người này, vậy thân thủ của người này không cần phải nói cũng tuyệt đối là lợi hại. Người như thế muốn cảnh sát bắt hắn, đó là một trò cười.

- Hắn bao nhiêu tuổi? Ngay cả cháu cũng không phải là đối thủ của hắn, chẳng lẽ hắn là tu vi Hoàng Cấp hậu kỳ sao?

Phan Động Tân đã khôi phục lý trí. Tuy rằng trong lòng ông ta vẫn còn phẫn nộ, nhưng ông ta nhất định phải biết rõ ràng về nội tình của đối thủ.

Phan Thái Phượng nghe Phan Động Tân nói cũng biết, chú của cô đã khôi phục lại lý trí và bình tĩnh. Lúc này cô vẫn có chút hồi hộp nói:

- Thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi đến ba mươi tuổi. Hắn lột bỏ giầy cháu mà cháu không hề phát hiện gì. Cháu dám khẳng định, lúc ấy nếu hắn chém vào chân cháu, chân cháu khẳng định không giữ được. Tu vi của hắn tuyệt đối không phải là Hoàng Cấp. Hẳn là đã tới tu vi Huyền Cấp.

- Lợi hại như vậy sao?

Trong lòng Phan Động Tân đã bắt đầu phát lạnh. Đắc tội với một cao thủ Huyền Cấp là chuyện không thể nói đùa được.

Tuy rằng Bảo Xà Đường của ông ta không nhỏ, hơn nữa ở trong này bọn họ nói một không ai dám nói hai, nhưng bất kỳ một võ giả Huyền Cấp nào cũng có thể tiêu diệt bọn họ. Hơn nữa trong mắt người tu luyện Cổ Võ, ý thức pháp luật vô cùng mỏng. So với người lăn lộn trong giới hắc bạch như ông ta còn mỏng hơn.

Một khi người như thế muốn tới tiêu diệt Bảo Xà Đường, cho dù quốc gia phái người đến cũng không kịp. Tuy nhiên, nếu như ông ta có phòng bị, cho dù đối phương là võ giả Huyền Cấp, cũng không nhất định có thể yên ổn tiêu diệt được Bảo Xà Đường của ông ta. Nhưng cũng tương tự như vậy, nếu đối phương chủ động muốn tiêu diệt, ông ta sẽ không có thực lực này.

Phan Động Tân liền hít một hơi khí lạnh. Ông ta không thể tưởng tượng được tùy tiện liền đắc tội một người hung ác như vậy. Khó trách hôm nay chung quy ông ta có chút tâm thần bất định, là vì chuyện này, không cần nói đến chuyện muốn trả thù, chỉ nói con trai mình bị đánh tàn phế, chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy mà thôi hay sao?

- Chú Tân, chú cũng không cần quá lo lắng. Dù sao tu vi của hắn chỉ là suy đoán của cháu. Phải biết rằng võ giả Huyền Cấp dưới ba mươi tuổi là rất ít. Hơn nữa, cho dù hắn là võ giả Huyền Cấp, Bảo Xà Đường cũng chưa đến mức phải sợ hắn.

Phan Thái Phượng nhìn ra được sự lo lắng của Phan Động Tân, chủ động nói.

Phan Động Tân gật đầu.

- Không phải chú sợ. Tuy rằng Bảo Xà Đường của chúng ta không có cao thủ Huyền Cấp, tuy nhiên cũng không phải chỉ là vật bài trí. Hiện tại chú có phòng bị. Nếu như hắn dám đến Bảo Xà Đường, chú khẳng định hắn có đi mà không có về. Nhiều nhất thì chúng ta tổn thất mấy anh em mà thôi. Chú chỉ sợ hắn không đến, chúng ta muốn bắt hắn, ngược lại sẽ khó khăn hơn nhiều.

Phan Thái Phượng trầm ngâm một lát lại nói:

- Buổi tối sư phụ cháu sẽ tới. Hơn nữa cháu đã nhận được tin tức, sư phụ đã bước vào Địa Cấp rồi...

- Thái Phượng, sư phụ cháu thật sự là Địa Cấp sao?

Phan Động Tân ngạc nhiên mừng rỡ đứng lên. Nếu để sư phụ của Thái Phượng đối phó với tên thanh niên kiêu ngạo này, Bảo Xà Đường của ông ta cần gì phải lo lắng nữa?

Phan Thái Phượng dường như biết được ý của chú, có chút lo lắng nói:

- Tuy lần này sư phụ đồng ý đến thu nhận cháu làm đệ tử chính thức, nhưng dù sao cháu vẫn chưa phải là đệ tử chính thức. Hơn nữa sư phụ là người trong Ẩn Môn. Cho dù cháu là đệ tử chính thức, cũng không thể vừa gặp mặt sư phụ đã bảo sư phụ ra tay. Nói như vậy...

Phan Động Tân bỗng nhiên cười âm hiểm. Ông ta ngắt lời cháu gái nói:

- Thái Phượng, cháu không cần lo lắng, chú đã chuẩn bị một đại lễ. Đợi lát nữa có thể lấy qua đây. Chú tin chắc món quà này khẳng định sẽ khiến sư phụ cháu động tâm. Hơn nữa món quà này còn tốt hơn vài dược liệu đã đưa cho sư phụ cháu lần trước.

- Là cái gì vậy?

Thấy chú mình nói rất chắc chắn như vậy, theo bản năng Phan Thái Phượng hỏi.

- Dạ minh châu.

Phan Động Tân đọc rõ ràng từng tiếng một nói. Sở dĩ ông ta chắc chắn như vậy, bởi vì ông ta hận người đã đả thương Phan Địch con của ông ta đến tận xương tủy.

- Cái gì? Dạ minh châu?

Cho dù biết sự đời, Phan Thái Phượng cũng cảm thấy chấn động, nói lặp lại một câu. Nếu quả thật là dạ minh châu, quả thật là đủ trọng lượng. Lúc trước trên hội đấu giá Paris, một viên dạ minh châu bán ra với giá năm trăm triệu đô la. Hiện tại không ngờ ở Ninh Hải cũng xuất hiện một viên dạ minh châu?

- Chú đã phái Lập Bình đi làm chuyện này. À, theo lý phải có tin tức của anh ta rồi chứ?

Phan Động Tân nói tới đây, mới nhớ ra Lỗ Lập Bình đã rời đi một hai giờ, vì sao còn chưa thấy có tin tức?

Phan Động Tân lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Lỗ Lập Bình. Nhưng ông ta nghe thấy báo đã tắt máy. Ngay sau đó, Phan Động Tân lập tức liền cảm giác được chuyện có chút không ổn. Lỗ Lập Bình là thủ hạ đắc lực của ông ta, tuyệt đối sẽ không tắt máy hoặc đổi điện thoại mà chưa được sự đồng ý của ông ta.

Nếu như điện thoại di động của anh ta có vấn đề. Trước tiên, anh ta phải lập tức báo lại với ông ta, chứ đừng nói hiện tại anh ta đang chấp hành một chuyện đặc biệt quan trọng.

- Có chuyện gì thế ạ?

Phan Thái Phượng cũng cảm giác sắc mặt Phan Động Tân không ổn.

- Không thể liên lạc được với điện thoại của Lập Bình. Lẽ ra không thể có chuyện được. Anh ta chỉ đi lấy một vật ở chỗ của một người bình thường thôi?

Phan Động Tân cau mày dường như đang trả lời Phan Thái Phượng, lại dường như đang lẩm bẩm một mình.

Phan Thái Phượng cũng cảm giác chuyện có chút không ổn. Cô ta lập tức hỏi:

- Làm sao Lỗ Lập Bình biết được tin tức về dạ minh châu? Dạ minh châu quý giá thế nào, anh ta sao có thể tùy tùy tiện tiện có được tin tức này?

Vẻ mặt Phan Động Tân cũng có chút nghiêm trọng. Ông ta gọi hai gã thủ hạ tới, bảo bọn họ lập tức đi tìm Lỗ Lập Bình, hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc này ông ta mới trả lời Phan Thái Phượng nói:

- Anh ta nghe một người lái xe taxi nói. Người lái xe taxi nói hình như đó là hai cha con...

- Hai cha con?

Phan Thái Phượng cau mày hỏi một câu.

- Đúng vậy.

Phan Động Tân nói lại toàn bộ những lời Lỗ Lập Bình đã nói cho Phan Thái Phượng nghe.

Phan Thái Phượng nghe xong thở dài một tiếng. Giọng điệu cô ta càng thêm thận trọng nói:

- Chú Tân, nếu như cháu không đoán nhầm, hai cha con kia chính là hai người cháu đã nói. Lái xe kia cũng nói bọn họ vừa mới gặp lại, lại thêm chiếc xe lại từ cửa trung học Hải Sa đi ra. Hơn nữa theo lái xe miêu tả, cháu gần như có thể khẳng định người đàn ông kia chính là hung thủ đã đả thương Địch Tử. Không ngờ được chuyện lại quá khéo như vậy. Dạ minh châu cũng là của bọn họ. Tuy nhiên hiện tại cháu khẳng định, chuyện dạ minh châu là thật. Người như vậy có được dạ minh châu hẳn cũng xem như là chuyện bình thường.

Phan Động Tân hít một hơi khí lạnh. Ông ta kinh hãi nhìn Phan Thái Phượng. Sau một lúc lâu ông ta mới chậm rãi nói:

- Nếu như dựa theo ý của cháu, mấy người Lỗ Lập Bình đã...

Phan Thái Phượng gật đầu.

- Nếu quả thật là người kia, mấy người bọn họ quả thật dữ nhiều lành ít. Chí ít cũng đã bị người kia khống chế. Tuy rằng bây giờ người kia còn chưa tìm tới cửa, nhưng cháu khẳng định buổi tối hắn nhất định sẽ tới.

Phan Động Tân bỗng nhiên cảm giác có chút rét lạnh. Cuối cùng ông ta phát hiện chuyện dường như không đơn giản như vậy. Hơn nữa cũng không thật sự nằm trong sự khống chế của ông ta.

Không chờ Phan Thái Phượng trả lời, chuông điện thoại di động của ông ta bỗng nhiên vang lên. Trong lòng Phan Động Tân không còn tâm lý không thích điện thoại di động đột nhiên vang lên nữa. Ông ta gần như không chần chừ nhận điện thoại.

- Cái gì?

Phan Động Tân không biết đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay ông ta đã khiếp sợ nói ra hai chữ này. Nhưng lời bẩm báo của thủ hạ quả thật khiến ông ta lại kinh ngạc.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Phan Thái Phượng thoáng nhìn về phía vẻ mặt có chút khó coi của Phan Động Tân hỏi.

Phan Động Tân suy sụp để điện thoại xuống.

- Đã phát hiện ra xe tải do bốn người Lỗ Lập Bình lái dừng ở ven đường trong vùng ngoại thành. Bên trong chỉ có bốn đống bụi, còn có mấy khẩu súng đã cháy hỏng. Ngoài ra không có một bóng người.

Nghe Phan Động Tân nói xong, Phan Thái Phượng cũng nhíu mày. Qua một lúc lâu, cô ta mới thở dài nói:

- Chú Tân, chúng ta đã không thể giải quyết ổn thỏa chuyện này được nữa. Tuy nhiên vẫn có một điều có ích. Chính là dạ minh châu nằm trên người của hắn. Buổi tối sau khi sư phụ cháu đến đây, cháu sẽ nói cho sau sư phụ biết. Với giá trị của dạ minh châu, cho dù sư phụ không dùng được, cũng sẽ không bỏ qua.

Phan Động Tân thật giống như đã già thêm mười tuổi.

- Chỉ có thể làm như vậy. Nếu như sư phụ cháu bằng lòng động thủ thì không còn gì tốt hơn. Ô, chỉ sợ... Chú đi xem tình hình Địch Nhi thế nào đã.

Tuy rằng ông ta và cháu gái cũng không nói rõ, nhưng đã quyết định trước cứ lấy dạ minh châu làm mồi. Bọn họ chỉ sợ sư phụ của Phan Thái Phượng nhìn ra tâm tư của bọn họ, lại không muốn động thủ. Dạ minh châu ở trong tay của ông ta đưa cho người khác và người khác chủ động đi lấy, đây hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Phan Thái Phượng biết ý của chú cô ta. Ông ta chỉ sợ sư phụ của mình không muốn động thủ, hoặc là nói đối phương cũng có liên quan đến Ẩn Môn.

Tuy nhiên cô ta lại không hề lo lắng. Bởi vì cô ta biết, nếu quả thật là dạ minh châu, sư phụ khẳng định sẽ động thủ. Không nói tới chỗ quý giá của dạ minh châu quý, chỉ nói về dạ minh châu trị giá năm trăm triệu đôla, vậy cũng là một khoản tiền rất lớn.

Cho dù người trong Ẩn Môn, năm trăm triệu đôla cũng là một khoản tiền lớn. Thậm chí có thể mua được mấy thứ tốt trong hội đấu giá của Ẩn Môn.

...

Mặc dù thời gian Diệp Mặc ở lại Ninh Hải không ngắn, nhưng muốn hắn nói thức ăn ở khách sạn nào trong Ninh Hải ngon, hắn thật sự không thể nói rõ được. Ngoại trừ Tô Tĩnh Văn dẫn hắn đi Tây Hồ Nhân Gia, hắn cũng chỉ ăn cơm ở Tụ vị lầu của đại học Ninh Hải.

Tuy nhiên cấp bậc của Tụ vị lầu dường như không cao, hơn nữa cách chỗ Diệp Mặc ở cũng khá xa. Diệp Mặc lại dẫn hai người Tống Ánh Trúc và Ức Mặc tới Huy Hoàng Mỹ Thực.

Huy Hoàng Mỹ Thực gần chỗ Diệp Mặc ở. Hơn nữa hắn cũng đã tới đó một lần. Nhiều năm trước bạn học của Ninh Khinh Tuyết đến Ninh Hải, đã từng đến Huy Hoàng Mỹ Thực, ăn hết toàn bộ số tiền của Diệp Mặc. Cho nên sau lần đó Diệp Mặc đã nảy sinh ý định rời khỏi Ninh Hải. Truyện được copy tại Truyện FULL

Tuy rằng thức ăn ở đây đắt, nhưng Diệp Mặc đã từng nếm thử, mùi vị coi như không tồi. Tuy rằng Diệp Mặc không mấy thích, nhưng con gái hắn, Ức Mặc nghe nói đến khách sạn ăn cơm, cô bé đã rất cao hứng. Đương nhiên Diệp Mặc muốn dẫn cô tới một nơi tốt một chút.

Đã đặt chân lên mặt đất Tống Ánh Trúc vẫn còn khiếp sợ. Mà Ức Mặc lại hoàn toàn quên mất. Cô chỉ muốn ăn cơm, nên líu ríu lôi kéo Diệp Mặc nói không ngừng. Nếu như không phải biết chuyện bay như vậy không thể tùy tiện nói ra, cô đã sớm đứng trên đường kêu ầm lên rồi.

Tống Ánh Trúc nhìn Diệp Mặc và Ức Mặc dính cùng một chỗ, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn. Dường như khổ cực trong mấy năm nay đã biến mất không thấy nữa.