Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 613: Uy hiếp của Bắc Sa

Bắc Sa, tổ chức biến thái này không ngờ phái ra sát thủ biến thái, còn cầm vũ khí biến thái như vậy. Loại súng tinh thạch Cực năng này có thể xuyên qua tất cả. Cho dù trước mặt mình có gì ngăn cản, mình cũng vẫn chết chắc.

Cho dù Diệp Mặc khẳng định một mình mình có thể dễ dàng giết được mười người dị năng này, nhưng nếu mười người dị năng này đều có loại vũ khí như thế, hắn còn có thể dễ dàng giết được sao?

Vừa rồi nếu người kia đồng thời động thủ với mình, vậy ai thắng ai bại khó có thể nói được. Bởi vì tốc độ đao gió của mình không nhanh bằng tia sáng màu lam của đối phương. Cho dù đồng thời động thủ, Diệp Mặc cũng khẳng định tia sáng màu lam của đối phương sẽ đánh trúng mình trước.

Tốc độ của tia sáng màu lam đã vượt qua tốc độ phản ứng của Diệp Mặc, so với viên đạn bắn ra không biết còn nhanh hơn bao nhiêu lần. Chẳng lẽ đây là thủ đoạn mà Bắc Sa, muốn đối phó với mình sao? Tuy nhiên Diệp Mặc tin, cho dù đối phương có vũ khí mạnh như vậy, nhưng người có tốc độ phản ứng giống với người đàn ông thấp lùn này, tuyệt đối không nhiều. Rất có thể chỉ có một mình anh ta.

Phải biết tốc độ của người đàn ông da trắng thấp bé này không thua gì Diệp Mặc hắn. Nếu có thêm người như thế nữa, toàn bộ thế giới không phải sẽ bị loạn sao.

- Không ngờ anh biết được tôi muốn động thủ. Tốc độ phản ứng lại không hề kém tôi. Anh rất giỏi, quả thật rất giỏi...

Người đàn ông thấp bé da trắng nói một câu tiếng trung không thực sự lưu loát, cắn khớp hàm một cái, lập tức gục xuống bỏ mình.

Không ngờ lại tự sát? Diệp Mặc nhìn người đàn ông thấp lùn nằm trên mặt đất. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới người Nhật của đế quốc mặt trời đen hắn gặp lúc trước. Sau khi bọn họ bị mình bắt được, cũng cắn độc dược bỏ mình. Vì sao lại giống như vậy?

Nhưng vì sao Khổng Lại Vũ và Đới Hằng không tự sát?

Diệp Mặc quay đầu thoáng nhìn về phía Khổng Lại Vũ. Lúc này sắc mặt gã đã tái nhợt. Hắn lạnh lùng nói:

- Khổng tiên sinh tính toán thật giỏi. Bắc Sa các người cũng thật bản lĩnh. Phỏng đoán các người vốn tính để người này vào trước che chắn tia sáng màu lam. Có lẽ, anh cũng là một người bị loại bỏ trong số đó. Nói thật ra, không ngờ các người có thể khai thác và phát triển ra loại vũ khí lợi hại như thế. Quả thật nằm ngoài dự đoán của tôi.

Sắc mặt Khổng Lại Vũ càng khó coi hơn. Gã biết mình xong rồi. Nhưng Diệp Mặc lại không để ý tới gã nữa, mà nhìn ba người Lỗ Linh đang hoảng hốt lo sợ, đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng, nói:

- Nếu đã đến đây, không cần lo lắng nữa. Vừa rồi coi như là may mắn....

Diệp Mặc nói lời này không phải không có lý do. Nếu vừa rồi trong ba người Lỗ Linh có bất kỳ một người nào cản ở phía trước hắn, chắc chắn người đàn ông thấp lùn kia sẽ không hề e dè mà nổ súng. Bởi vì tia sáng màu lam kia có thể đi xuyên qua tất cả, hoàn toàn có thể xuyên qua một người bình thường mà bắn chết Diệp Mặc, thậm chí tốc độ cũng không hề bị ảnh hưởng.

Diệp Mặc còn chưa nói xong liền kinh ngạc nhìn người đàn ông da trắng cao lớn nằm trên mặt đất. Vừa rồi tia sáng màu lam kia xuyên qua bụng của anh ta. Không ngờ lúc này vết thương ở bụng anh ta từ từ mở rộng ra xung quanh.

- Anh Diệp, cám ơn anh, anh đã cứu chúng tôi...

Dịch Nghiên Nghiên là người đầu tiên có phản ứng. Đôi mắt cô đỏ bừng, nhưng khi thấy Diệp Mặc, trong mắt vẫn có thể nhìn thấy được sự vui sướng.

- Cám ơn anh... Diệp Mặc. Nếu có thể, tôi từ bỏ di sản để lại. Chỉ cần ba mẹ con chúng tôi không có việc gì là được rồi.

Lỗ Linh tưởng rằng ba người các cô bị đưa tới chỗ này nhất định sẽ phải chết. Không ngờ được bọn họ gặp được Diệp Mặc. Đối mặt với sự lên lên xuống xuống, sống sống chết chết, thấy người bình thường phải chết ngay trước mắt, thậm chí còn có một người bị cụt tay, không ngờ cô cảm giác còn sống lại vui vẻ như vậy.

Trận chiến vừa rồi diễn ra quá nhanh, thậm chí còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Khi Thi Tu và Tiết Quốc Dương kịp phản ứng, cuộc chiến đấu đã chấm dứt.

Diệp Mặc có thể công khai nổ súng giết người, thậm chí cảnh sát đến đây còn muốn giúp hắn thu dọn hiện trường. Hiện tại Diệp Mặc làm những việc như thế khiến hai người Thi Tu đã chết lặng.

Rốt cuộc Thi Tu cũng hiểu được, nếu không phải là Diệp Mặc, có lẽ anh ta thậm chí còn không bằng một con kiến. Chết ở Cửu Đường, còn không biết mình chết như thế nào. Thật buồn cười, trước đây anh ta còn muốn thu thập chứng cớ, trợ giúp Lý Xuân Sinh.

Diệp Mặc đi đến trước mặt Khổng Lại Vũ, sắc mặt vẫn như tro tàn, vận chân khí vỗ một quyền vào bờ vai của gã, sau đó nói:

- Tôi đã phong bế kinh mạch của anh. Cố gắng làm việc cho tốt, tôi ở Cửu Đường chờ anh. Làm xong, ngày mai tới tìm tôi. Làm không xong, không cần tới tìm tôi nữa.

Diệp Mặc lại đi đến trước mặt Đới Hằng nói:

- Trở về làm sao cho tôi hài lòng. Nếu tôi không hài lòng, anh tự biết hậu quả.

Nói xong Diệp Mặc lại nhìn lướt về phía Dịch Lan. Hắn chỉ quét qua, cô đã có cảm giác rét run. Sở dĩ hắn không giết Đới Hằng, bởi vì rất nhiều chuyện cần người này đi làm. Hơn nữa Đới Hằng ở trong mắt Diệp Mặc cũng không tính là gì. Muốn giết anh ta, bất cứ lúc nào cũng có thể. Lưu một kẻ nghe lời, so với giết chết có lẽ còn tốt hơn.

Đám người trơ mắt nhìn Diệp Mặc rời khỏi. Khổng Lại Vũ không rõ vì sao Diệp Mặc lại buông tha bọn họ.

Nhưng đúng lúc này, Khổng Lại Vũ bỗng nhiên cảm giác được nội khí trong cơ thể không ngờ từ từ tụ lại đan điền, không thể tiến hành vận chuyển. Trong lòng gã lập tức kinh hãi. Nếu tiếp tục như vậy chỉ cần hai ngày, đan điền của gã lập tức sẽ nổ tung. Lúc này cuối cùng gã đã hiểu được vì sao Diệp Mặc buông tha cho gã. Hoá ra Diệp Mặc căn bản không sợ mình không đi tìm hắn.

- Anh Diệp, bạn gái của anh thật xinh đẹp.

Dịch Tiểu Điệp ít tuổi hơn, hiện tại đã bình ổn tâm trạng trước. Chỉ có điều khi cô nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Ảnh, mới hiểu được thế nào mới gọi là mỹ nữ.

- Cô cũng rất xinh.

Diệp Mặc nhìn Dịch Tiểu Điệp mỉm cười, sau đó nói với Lỗ Linh:

- Chị Dịch, chờ sau khi Đới Hằng đem tiền tới, nếu cả nhà không thích ở lại đây, có thể đi tới Lạc Nguyệt.

- Hả, chúng tôi có thể đi Lạc Nguyệt sao? Nghe nói hiện tại yêu cầu di dân của nơi đó rất nghiêm khắc. Lại nói, sao Đới Hằng có thể đem tiền qua đây?

Dịch Nghiên Nghiên lập tức ngắt lời.

Diệp Mặc lại nói:

- Nếu anh ta là người thông minh, khẳng định sẽ đem tiền tới. Chị không cần lo lắng. Về phần đi Lạc Nguyệt, đợi lát nữa tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại cho các người.

- Diệp Mặc, chuyện của anh Xuân Sinh có thể có vấn đề gì hay không? Như vậy có thể khiến Đới gia còn cả Khâu gia tới làm loạn không?

Thi Tu lo lắng hỏi. Dù sao tới trình độ của Lý Xuân Sinh, muốn dễ dàng sửa lại án bị xử sai, không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Diệp Mặc trầm ngâm một lát nói:

- Đối với cuộc tranh đấu này, tôi chắc chắn sẽ không tham gia, cũng không muốn tham gia. Nhưng Lý Xuân Sinh cũng tính là một bằng hữu của tôi. Tôi sẽ giúp anh ấy một chút. Anh không cần lo lắng. Tôi nghĩ Khổng Lại Vũ cũng biết nên làm như thế nào.

Diệp Mặc cũng không muốn giết Khổng Lại Vũ. Hắn đã động tay động chân với rất nhiều người trên cao tầng của Bắc Sa, không quan tâm nhiều tới Khổng Lại Vũ. Bắc Sa khiến hắn cảm giác được sự uy hiếp. Hơn nữa xem bộ dạng Bắc Sa bây giờ, đã xem hắn trở thành kẻ địch số một để đối phó. Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, hắn phải trực tiếp mặt đối mặt với Bắc Sa. Khống chế thêm một người, đối với hắn mà nói mới là có lợi.

Hắn khống chế không nhất định bắt Khổng Lại Vũ đầu nhập vào hắn. Điều này không thực tế. Nhưng hắn có thể động chân động tay một chút trên người Khổng Lại Vũ. Loại động tay động chân này so với lúc trước làm thần thức trên người Pierre và Trần Trụy khác nhau. So với thần thức còn mạnh hơn nhiều.

Chuyện Diệp Mặc là lão đại của Dược phẩm Lạc Nguyệt, Thi Tu đã sớm biết. Tuy rằng anh ta còn không dám khẳng định Lạc Nguyệt Thành có phải do Diệp Mặc làm chủ hay không, nhưng anh ta biết địa vị của Diệp Mặc ở Lạc Nguyệt Thành chắc chắn sẽ không thấp.

Nếu không phải Tiểu Vân không muốn rời khỏi Tây Đồng, anh ta đã sớm đi đến Lạc Nguyệt. Thi Tu không nói chuyện đi Lạc Nguyệt, đương nhiên Tiết Quốc Dương cũng sẽ không nhắc tới.

Khổng Lại Vũ tới sớm hơn so với sự tưởng tượng của Diệp Mặc. Ngày hôm sau Diệp Mặc vừa dậy, Khổng Lại Vũ đã đến khách sạn tìm hắn.

- Tranh chấp giữa hai nhà Lý gia và Đới Khâu không phải do Bắc Sa chúng tôi gây ra. Chúng tôi chỉ lợi dụng một chút mà thôi. Tôi dám cam đoan trong chuyện này, việc chúng tôi làm không liên quan tới bất kỳ lợi ích nào của anh. Cho nên tranh đấu giữa bọn họ tôi không tiện nhúng tay vào. Nhưng chuyện Lý Xuân Sinh là do Đới Hằng làm. Chỉ bởi vì đúng lúc được trong nhà ủng hộ mà thôi.

Khổng Lại Vũ đi thẳng vào vấn đề. Diệp Mặc chờ được, nhưng gã lại không chờ được.

Diệp Mặc biết Khổng Lại Vũ nói như vậy cũng vì muốn lấy được lòng tin của hắn, chẳng khác gì cho thấy những chuyện bọn họ có thể làm.

Khổng Lại Vũ nói xong không đợi Diệp Mặc trả lời, lấy ra một thẻ ngân hàng nói:

- Đây là tiền bán tập đoàn Cửu Hà. Tôi cũng mang tới đây rồi.

Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Lỗ Linh đang ngồi bên cạnh hỏi:

- Chị dâu, thẻ ngân hàng này là chín trăm triệu. Tôi cũng không biết tập đoàn Cửu Hà trị giá bao nhiêu. Chị xem có đủ hay không?

- Đủ rồi, không nhiều như vậy đâu....

Lỗ Linh biết tập đoàn Cửu Hà trị giá nhiều nhất chỉ khoảng năm trăm triệu. Đối phương đưa qua chín trăm triệu, vậy đã là quá nhiều rồi.

Diệp Mặc khoát tay ngăn Lỗ Linh lại. Hắn đưa thẻ ngân hàng cho cô nói:

- Còn lại là bồi thường tổn thất. Chị cứ nhận là được rồi.

Thấy Diệp Mặc nói như vậy, Lỗ Linh cũng không tiện nói gì thêm nữa. Nếu không nhờ có Diệp Mặc, mẹ con các cô còn không biết sẽ bị đày đọa tới mức nào.

Đối với tranh đấu giữa hai nhà Lý gia và Đới Khâu, Diệp Mặc không hề có hứng thú. Hắn và Lý gia không có giao tình. Ngoại trừ Lý Thu Dương có chút giao tình ra, người còn lại đều không liên quan đến hắn.

Thấy Diệp Mặc nhận lấy thẻ ngân hàng, Khổng Lại Vũ khẽ thở phào một tiếng, sau đó nói tiếp:

- Chuyện của Bí thư Lý đã được chứng minh là có người âm thầm đổ tội, cho nên hiện tại ông ta đã trở về vị trí công tác. Để bồi thường, Đới gia và Khâu gia bằng lòng nhượng lại một vị trí Phó chủ tịch tỉnh Hà Phong. Đương nhiên những điều này tôi chỉ truyền lời qua đây.

Diệp Mặc thầm nghĩ, lần này Lý Xuân Sinh lại thăng quan, tốc độ này quả nhiên là nhanh. Đương nhiên chuyện thăng quan đối với Lý Xuân Sinh, hắn chắc chắn sẽ không ngăn cản. Hắn chỉ gật đầu, coi như thể hiện sự đồng ý đối với chuyện này.

Sau đó hắn nhìn Thi Tu nói: nguồn TruyenFull.vn

- Lý Xuân Sinh lại thăng quan, hôm nay anh đi Hà Phong chúc mừng anh ấy một chút.

- Được.

Thi Tu lập tức gật đầu nói. Nếu Diệp Mặc nói phải đi, bản thân anh ta sẽ đi. Nếu nói không đi, đã chứng tỏ anh ta có chuyện.

Thấy Diệp Mặc thể hiện sự hài lòng, Khổng Lại Vũ còn nói tiếp:

- Chánh án Tòa án Nhân Dân Trung cấp Cửu Đường, Trần Xương Huy, hiện tại đã khôi phục lại chức vụ ban đầu, đồng thời sẽ nhanh chóng đảm nhiệm Phó chủ tịch thành phố Cửu Đường.

Đối với người như Trần Xương Huy, Diệp Mặc không có mấy thiện cảm. Tuy nhiên anh ta cũng vì hỗ trợ mình gặp họa, chiếm được chút lợi ích cũng là may mắn của anh ta.

- Cứ như vậy đi.

Diệp Mặc lại vỗ một cái vào vai Khổng Lại Vũ, đứng lên nói. Lần này hắn chẳng những lấy đi nỗi lo lắng của Khổng Lại Vũ, còn để lại một chân khí ẩn náu trong cơ thể gã.

Đối với việc Diệp Mặc không giết mình, hơn nữa còn thả mình đi, trong lòng Khổng Lại Vũ thầm thở phào một cái. Gã lập tức xoay người rời đi. Tuy rằng gã biết trong tay Diệp Mặc có súng siêu quang năng - thứ quý giá nhất của bọn họ, nhưng gã căn bản không dám mở miệng nói ra chuyện này.