Thấy Diệp Mặc nhìn sang, hồn tu thu Minh tinh kia lập tức bắt đầu run run. Diệp Mặc mạnh mẽ thế nào, hồn phách chung quanh nơi này toàn bộ đều thấy hết, tuyệt đối là tồn tại mà bọn họ tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng đến, mà bây giờ gã lại đắc tội với đại năng mạnh mẽ này.
Mặc dù không có hồn tu ngưng thực ở đây, Trì Uyển Thanh đã luân hồi. Thế nhưng Diệp Mặc vẫn một phát tóm hồn tu này tới, đưa tay liền hủy bỏ một phần Âm Minh Thể mà hồn tu này đã ngưng luyện ra, lại ném gã đến trên cầu Luânn Hồi quát lên:
- Nếu như không phải ngày hôm nay ta gặp được Uyển Thanh, trong lòng vui vẻ, ta đã lập tức khiến ngươi thần hồn đều diệt, cút đi luân hồi đi.
Hồn tu này nào còn dám nói nữa chữ không, run run nhanh chóng nói cảm tạ một câu liền xông lên cầu Luân Hồi. Với gã mà nói, có thể bảo đảm luân hồi của mình, không bị thần hồn đều diệt, đã là may mắn lắm rồi.
- Các ngươi đều đi đi.
Diệp Mặc nhìn vô số hồn phách xung quanh, lại nói một câu.
Hồn tu Âm Minh thu minh tinh này đã bị Diệp Mặc tiễn bước, những hồn phách còn lại đều xông lên cầu Luân Hồi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, phía trước cầu Luân Hồi cũg đã quang đãng trống trải.
Diệp Mặc cấp tốc rời khỏi cầu Luân Hồi, tìm được một vùng đất cát, lủi vào trong đất cát sau đó tiến vào Thế Giới Trang Vàng.
- Tướng công, đây là em Uyển Thanh sao...?
Mục Tiểu Vận thấy Diệp Mặc trở về, lập tức thấy hồn phách trong tay Diệp Mặc.
- Lão đại, trong tay anh là một hồn phách hả?
Tiểu Băng Sâm cũng thấy hồn phách trong tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc ừh một tiếng nói rằng:
- Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta đi cứu Uyển Thanh.
Hồn phách Trì Uyển Thanh sau khi đã được Thiên Tâm Phục Phách Đan tưới đều, đã càng ngưng thực hẳn lên. Diệp Mặc mang theo hồn phách Trì Uyển Thanh lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào cung điện đẹp nhất trong Thế Giới Trang Vàng.
Nói là đẹp nhất, bởi vì cung điện này là Diệp Mặc luyện chế giúp Trì Uyển Thanh, xung quanh cung điện toàn bộ là tiên hoa, không chỉ vậy, Diệp Mặc còn dùng một lượng lớn thần tinh lập nên một Tụ Linh tiên trận bên dưới cung điện này.
Thân thể Trì Uyển Thanh an tĩnh nằm ở trong phòng của cô bên trong cung điện, một cành xanh tươi của Cây Hỗn Độn đặt ở bên người cô. Chính vì một cành Cây Hỗn Độn này, thân thể không có hồn phách của Trì Uyển Thanh đến bây giờ vẫn còn sức sống, nếu như người nào không thấy Trì Uyển Thanh như vậy, còn tưởng rằng cô đang ngủ.
Hồn phách Trì Uyển Thanh đã trở lại. Cô khiếp sợ nhìn thân thể đang nằm trong phòng, lúc này cô há có thể không rõ đây chính là thân thể của mình?
Diệp Mặc không chỉ đi U Minh Giới đem hồn phách của cô về, mà còn tìm được thân thể của cô nữa. Giờ khắc này, Trì Uyển Thanh bỗng nhiên cảm giác tất cả những gì mình từng trải qua cũng chẳng thấm vào đâu, chí ít Diệp Mặc còn nhớ rõ cô, còn cố ý tiến vào U Minh Giới vì cô.
- Uyển Thanh, đừng nói gì, hồn phách em rời khỏi thân thể đã quá lâu, hiện tại có chút không thích ứng. Nhưng em đừng lo lắng, trên người ta những thứ khác không có, chứ thiên tài địa bảo thì nhiều lắm. Em tự lo dung hợp vào thân thể của mình, những cáo còn lại giao cho ta là được rồi.
Diệp Mặc cảm giác được hồn phách Trì Uyển Thanh kích động. Lập tức lên tiếng an ủi.
Những lời này của Diệp Mặc thật đúng là không khoác lác, hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ ra, ai có Đạo quả nhiều như trên người hắn. Không chỉ nói Đạo quả, cây Hoàng Trung Lý hắn có một cây, cây Thái Sơ Đạo Văn Quả hắn có một cây. Những cái này khỏi nói, lần này tại Hư Thị, hắn thu thập được mấy trăm quả Đạo quả.
Về phần trước đó hắn dùng Thiên Tâm Phục Phách Đan, đây chẳng qua là một viên tiên đan cửu phẩm mà thôi.
Hồn phách Trì Uyển Thanh chậm rãi dung hợp vào trong thân thể của cô, cành cây Cây Hỗn Độn tản mát ra sức sống, căn bản là không cần Diệp Mặc ra tay, trong thời gian ngắn đã trợ giúp Trì Uyển Thanh bắt đầu dung hợp hồn phách với thân thể. Dù cho hồn phách Trì Uyển Thanh đã rời khỏi thân thể rất lâu rồi, thế nhưng dưới sự trợ giúp của Cây Hỗn Độn, vẫn không có nửa phần đình trệ, đã hoàn toàn dung hợp thành một thể.
Cho dù là như vậy, Diệp Mặc vẫn không phải là rất yên tâm, lại một viên Thiên Tâm Phục Phách Đan nữa hóa thành sương mù dung nhập vào thân thể Trì Uyển Thanh, song song một quả Dưỡng Hồn Đạo Quả được Diệp Mặc đặt ở trong miệng Trì Uyển Thanh.
Hồn phách Trì Uyển Thanh đã dung hợp, Đạo quả trong miệng cô lập tức sinh ra nước quả trong lành thấm vào kinh mạch cùng nguyên thần của Trì Uyển Thanh.
Chỉ ngắn ngủi một cang giờ, Trì Uyển Thanh đã mở mắt, khi cô nhìn thấy Diệp Mặc an vị bên cạnh mình, lại không nhịn được nước mắt của mình. Lúc trước cô muốn khóc thì không có nước mắt, hiện tại cô một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cô chỉ muốn khóc một trận đã đời trước mặt Diệp Mặc.
Mất đi rồi mới biết quý trọng, dày vò mấy trăm năm tại U Minh Giới, căn bản là nghĩ lại mà kinh.
Trì Uyển Thanh một chữ cũng nói không nên lời, có lẽ lúc này nước mắt là thứ tốt nhất có thể thay thế cho lời muốn nói. Không ai biết sự dày vò khi muốn khóc lại không có cách nào khóc được, không ai biết cả.
Diệp Mặc lẳng lặng ngồi bên người Trì Uyển Thanh, chờ đến khi Trì Uyển Thanh đã bình tĩnh trở lại, lúc này mới dịu giọng nói:
- Uyển Thanh, sau này em cứ đi cùng chúng ta đi, đừng bôn ba khắp nơi nữa.
- Diệp đại ca, cám ơn anh, anh vì em mà tốn nhiều tâm tư như vậy, em...
Trì Uyển Thanh nói mấy chữ này xong, lại không thể nào nói tiếp được nữa.
Không nói Diệp Mặc tìm được thân thể cô từ dưới đáy vùng đất tuyết tại đại lục Thần Khung, Diệp Mặc còn cố ý đi tới U Minh Giới, tìm về hồn phách của cô tại U Minh.
Cho dù là những chuyện này cũng không tính, chính cô cũng có thể cảm giác được lúc này sức sống của cô so với lúc trước khi cô tự sát không ngờ lại càng dồi dào hơn. Diệp Mặc khẳng định là đã dùng bảo vật cấp cao nhất để giúp cô, ngay cả giá trị của bảo vật có khả năng so với mấy Trì Uyển Thanh là cô cũng còn quý hơn.
Diệp Mặc biết Trì Uyển Thanh đang suy nghĩ điều gì, tại đại lục Thần Khung Trì Uyển Thanh vẫn luôn ở tầng dưới chót nhất, tại trong quá trình tu luyện của cô, có lẽ một gốc linh thảo cũng trân quý hơn so với tính mạng. Vì một gốc linh thảo có lẽ cô phải liều mạng, còn chưa chắc có thể lấy được. Diệp Mặc cũng không thấy kỳ quái khi Trì Uyển Thanh nghĩ như vậy, bởi vì trước đây chính hắn cũng đã từng sống như vậy.
- Uyển Thanh.
Diệp Mặc nắm tay Trì Uyển Thanh nói rằng: Truyện được copy tại Truyện FULL
- So với sống sót, những cái khác đều chẳng là gì cả. Ta cũng không có thứ tốt gì khác cho em, em nhìn thấy một cành cây này chứ?
Trì Uyển Thanh sớm đã nhìn thấy một cành cây xanh tươi ở bên cạnh cô này, cô cảm giác một cành cây này rất thân thiết, giống như đã làm bạn với cô vô số năm rồi vậy.
- Một cành cây này là quà ta tặng cho em, tương lai em có thể đem cành cây này đặt ở trong Tử Phủ săn sóc cẩn thận. Nhớ khi chưa có một thực lực nhất định, đừng cho người khác thấy em có một cành cây này. Bởi vì đây là thứ quý giá nhất trong toàn bộ vũ trụ tinh không, nếu để cho người khác biết, cho dù là Hỗn Nguyên Thánh Đế cũng sẽ tới cướp đoạt...
Trì Uyển Thanh nghe thấy một cành cây này quý giá như thế, vội vàng đem cành cây đưa đến trong tay Diệp Mặc nói rằng:
- Diệp đại ca, em không thể nhận cái này...
Diệp Mặc nhanh chóng đẩy tay Trì Uyển Thanh trở về nói rằng:
- Ta vẫn còn một cây đại thụ, một cành cây này của em, chính là từ trên một cây đại thụ kia của ta phân ra. Em săn sóc cẩn thận trong Tử Phủ của em, tương lai có lẽ sẽ thành pháp bảo lợi hại nhất của em, có lẽ một cành cây này của em cũng sẽ trưởng thành thật lớn giống như cây đại thụ này của ta.
- Thật sao?
Trì Uyển Thanh nghe thấy cành cây này chỉ có cô cùng Diệp Mặc có, trong lòng lập tức tràn ngập kinh ngạc vui mừng, nhanh chóng cất đi, không hề trả cành cây lại cho Diệp Mặc nữa.
- Diệp đại ca, anh đi đại lục Thần Khung chỉ để tìm em sao?
Trì Uyển Thanh hỏi, hỏi xong, cô bỗng nhiên nghĩ đến Tiểu Lang, nhất thời viền mắt đỏ lên nói rằng:
- Xin lỗi, Diệp đại ca, Tiểu Lang anh đưa cho em chết rồi.
Tiểu Lang Diệp Mặc đưa cho cô, đã làm bạn với cô rất nhiều năm, từ Địa Cầu đến Tiểu thế giới, lại đến đại lục Thần Khung. Trong những khi cô cô đơn nhất, vẫn luôn là Tiểu Lang làm bạn bên cạnh cô, sống nương tựa lẫn nhau. Mà bây giờ Tiểu Lang lại chết, cô nhớ tới khó trách khỏi đau lòng.
Diệp Mặc vỗ vỗ tay Trì Uyển Thanh, lấy ra một cây lược gỗ nói rằng:
- Tiểu Lang ta cũng mang đến đây rồi, hơn nữa số điện thoại em đưa cho ta còn đây.
Nhìn thấy cây lược gỗ mình đưa cho Diệp Mặc, đến bây giờ Diệp Mặc vẫn còn giữ ở bên người, Trì Uyển Thanh cũng không nhịn được nữa, nhào tới trong lòng Diệp Mặc khóc lớn lên.
Cái cây lược gỗ này cũng là trước đây cô mượn cớ để lưu lại số điện thoại cho Diệp Mặc, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, Diệp Mặc vẫn còn giữ ở bên người. Bỗng nhiên, cô cảm giác những khổ sở mình đã chịu, hoàn toàn không đáng gì.
Diệp Mặc léo Trì Uyển Thanh đứng lên nói rằng:
- Uyển Thanh, ta dẫn em đi ra gặp Tiểu Vận, còn có thế giới sau này chúng ta sống nữa.
- Vâng.
Bi thương trong lòng Trì Uyển Thanh đã bị niềm vui gặp lại hòa tan, lập tức đứng lên, theo Diệp Mặc ra khỏi phòng.
- Cung điện đẹp qua, thật nhiều hoa, ôh, những loài hoa này...
Trì Uyển Thanh sau khi ra khỏi cung điện, lập tức đã nhìn thấy cung điện xinh đẹp, cùng những tiên hoa bên cạnh cung điện này. Cô lại phát hiện hoa ở đây tràn ngập khí tức tiên linh, cô chỉ cần ngửi hương hoa, thì có thể cảm giác được tu vi của mình đang dư giả. Giờ khắc này, cô hận không thể lập tức an vị trong đám hoa mà tu luyện.
Mục Tiểu Vận thấy Diệp Mặc cùng Trì Uyển Thanh đi ra, đã sớm đến chào đón, đồng thời kinh ngạc vui mừng nói rằng:
- Em Uyển Thanh đã khỏe lại.
Trì Uyển Thanh ngơ ngác nhìn Mục Tiểu Vận, qua thật lâu mới có chút không dám tin hỏi:
- Chị, chị là Tiểu Vận tiên tử của Liên Hoa Tông...
Mục Tiểu Vận tại Liên Hoa Tông là đệ tử thiên tài được toàn tông bảo vệ, hoàn toàn bất đồng với loài cây cỏ như cô đây. Trì Uyển Thanh tại đại lục Thần Khung, từ lau đã được biết tới Tiểu Vận tiên tử của Liên Hoa Tông.
Mục Tiểu Vận tiến lên kéo tay Trì Uyển Thanh nói rằng:
- Xin lỗi, em Uyển Thanh, ta lại không biết em đã ở đại lục Thần Khung, nếu như ta biết, có lẽ em không cực khổ nhiều như vậy.
Trì Uyển Thanh nhìn Diệp Mặc, bỗng nhiên lắc đầu:
- Chị Tiểu Vận, em thấy may mắn vì em từng trải những trắc trở này, chuyện này với em mà nói là tài phú vĩnh viễn cũng không dùng hết, không có những thứ này, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được một số thứ. Nhưng bây giờ em lại hiểu rất rõ ràng, cũng rất rõ ràng mình muốn cái gì, nên làm những gì.
Mục Tiểu Vận lại gật đầu nói rằng:
- Uyển Thanh, em nói không sai, nếu như không trải qua một vài gian khổ, vĩnh viễn sẽ không biết mình muốn gì, nên làm gì.
Đối với lời Trì Uyển Thanh nói, Mục Tiểu Vận có sự đồng tình thật sâu sắc, cực khổ cô từng trải qua cũng không ít. Mặc dù không gian khổ như Trì Uyển Thanh, nhưng cũng từng sống mà bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị người ta đem đi huyết tế. Cũng may cô may mắn hơn Trì Uyển Thanh, tại Tu Chân Giới cô đã gia nhập Liên Hoa Tông, tại Tiên Giới cô có một sư phụ là Tố Đạo Thánh Đế. Cho dù là tại Thánh Đạo Tàn Giới, cô cũng có một sư phụ bảo vệ cô.