Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2179: Tôi nhận thua

Có người khiêu chiến với Diệp Mặc của Nhân tộc, lập tức liền khiến mọi người chú ý. Mặc dù biết cuối cùng chắc chắn sẽ có người sẽ khiêu chiến với Nhân tộc, nhưng không ngờ người đứng ra đầu tiên lại là Âm Minh tộc.

Diệp Mặc nhíu mày, hắn còn có việc muốn tìm Âm Minh thương lượng, không ngờ Âm Minh tộc lại muốn cướp suất vào trong tay hắn. Tên Thánh Đế lên khiêu chiến này không phải là tên Đạo Nguyên Thánh Đế lúc trước hắn chú ý đến, nhưng chỉ cần là khiêu chiến của Âm Minh tộc, thì nhất định phải kết thù oán.

Cho dù Diệp Mặc không muốn kết thù oán với Âm Minh tộc, nhưng người ta khiêu chiến đến rồi, Diệp Mặc cũng sẽ không lùi bước, hắn không chút do dự đứng lên nói:

- Muốn suất vào của Nhân tộc tôi thì đừng có mơ, còn khiêu chiến của anh, tôi nhận.

Thấy Diệp Mặc lần này cũng không muốn lấy suất vào của Âm Minh tộc, chỉ là nhận khiêu chiến bước lên đài thi đấu, những người đứng ngoài quan sát cũng có chút nghi ngờ. Lúc trước khi Củng Hạng của Ma tộc khiêu chiến Nhân tộc, Diệp Mặc không chút do dự cũng chọn khiêu chiến Ma tộc, hơn nữa còn muốn lấy đi 5 suất trong tay Ma tộc nữa.

Bây giờ Âm Minh tộc khiêu chiến Diệp Mặc, Diệp Mặc không ngờ lại không khiêu chiến ngược lại, quả thực có chút cổ quái, chắc không phải Hóa Đạo Thánh Đế của Nhân tộc này biết thực lực của Âm Minh tộc cường đại nhất, cho nên không dám quá chọc giận Âm Minh tộc chứ?

Chung Ly Hoắc Âm tu vi Đạo Nguyên đỉnh phong, mặc dù là từ Âm Minh tộc ra, nhưng không có chút gì giống người của Âm Minh tộc. Trên người gã cũng mang chút khí tức âm lãnh, thân hình cực kỳ ngưng thực, sắc mặt có chút hồng hào, lại giống Nhân tộc hơn là Thánh Đế Yêu tộc.

Chung Ly Hoắc Âm đợi sau khi cấm chế bên đài thi đấu được kích thích hoàn toàn, cũng chưa ra tay ngay lập tức, ngược lại lạnh lẽo nhìn Diệp Mặc:

- Anh vừa rồi lấy cây Tử Đao ra có phải là pháp bảo Tiên Thiên hay không?

Diệp Mặc sầm mặt lại, hắn muốn giao hảo với Âm Minh tộc, không có nghĩa Âm Minh tộc có thể đứng trên đầu hắn mà khua chân múa tay. Chung Ly Hoắc Âm rõ ràng là nhắm vào Tử Đao, nên mới lên đài thi đấu khiêu chiến hắn, đoán chừng tên này là sợ Tử Đao bị người khác cướp mất, lại sợ cướp một thứ không phải là pháp bảo Tiên Thiên sẽ khiến người khác hiểu nhầm, cho nên trước khi khiêu chiến hắn, còn muốn xác nhận xem Tử Đao có phải là pháp bảo Tiên Thiên hay không.

- Hỏi tôi thì được, nhưng trước đó, tôi cũng muốn hỏi anh một câu.

Diệp Mặc dùng ngữ khí không có chút cảm tình nói.

Chung Ly Hoắc Âm nhíu mày, khinh thường nói:

- Anh là cái thá gì? Dám hỏi tôi? Mau trả lời đi. Đừng cho rằng mình có công pháp thần thức đánh lén, liền coi mình là cao sang.

Tên có chút cuồng vọng này, không ngờ lại cho rằng hắn giết Củng Hạng là dùng công pháp thần thức đánh lén, nên mới đắc thủ.

Lập tức Diệp Mặc hiểu chuyện gì xảy ra, lúc trước sau khi hắn giết chết Củng Hạng, liền có một đường công pháp thần thức đánh lén hắn, bị hắn xoắn chết. Lúc đó người đánh lén đó coi như có bản lĩnh, không ngờ lại không bị hắn bắt được. Bây giờ Diệp Mặc cuối cùng biết được, người đánh lén hắn chính là Chung Ly Hoắc Âm này. Hắn nói gan của Chung Ly Hoắc Âm sao lại lớn như này, sau khi mình giết chết Củng Hạng, còn dám lên khiêu chiến mình.

Diệp Mặc cũng chẳng thèm tiếp lời, Tử Đao cũng đã phóng ra, đã có lĩnh vực giới hình thức ban đầu không chút kiêng kỵ liền mở rộng ra ngoài.

Chung Ly Hoắc Âm khi Diệp Mặc không nói muốn suất vào của Âm Minh tộc, liền biết Diệp Mặc kiêng kỵ gã, hoặc là Diệp Mặc kiêng kỵ Âm Minh tộc, không dám đắc tội với Âm Minh tộc.

Lúc này gã không ngờ, một Hóa Đạo Thánh Đế trong mắt gã sợ Âm Minh tộc không ngờ lại chủ động ra tay, Chung Ly Hoắc Âm cũng không kịp phẫn nộ, giới vực cường đại cũng thi triển ra. Tu luyện đến Đạo Nguyên, phần lớn lĩnh vực đều chuyển hóa thành giới vực. Còn giới vực của Hỗn Nguyên Thánh Đế cũng đã đại khái thành hình, cũng sắp hình thành một giới rồi.

Chung Ly Hoắc Âm dốc toàn lực ra tay, không chút lưu thủ. Gã muốn dùng giới vực của mình nghiền ép Diệp Mặc, sau bóp nát cổ của Hóa Đạo Thánh Đế này trong tay mình. Gã muốn Diệp Mặc biết, công pháp thần thức cũng không phải ai cũng có thể ám toán được.

Ầm…

Giới vực của hai người đập vào nhau, sóng gợn không gian cường đại tỏa ra, khoảng không gian của đài thi đấu hình thành từng đường chấn động không gian liên tiếp nhau.

Giới vực của Diệp Mặc không chút tổn hại, còn giới vực của Chung Ly Hoắc Âm lại xuất hiện một số vết rạn không nhìn rõ. Hai người chỉ là đấu giới vực với nhau một chút, Chung Ly Hoắc Âm trong lòng liền run lên, gã cảm thấy mình có chút liều lĩnh rồi. Bản lĩnh của Diệp Mặc tuyệt đối không chỉ là thần thức đánh lén, hắn đã đem lĩnh vực của mình hình thành hình thức giới vực ban đầu rồi. Cho dù giới vực của Diệp Mặc thoạt nhìn không giống gã, nhưng tính bền vững kiên cố thậm chí còn mạnh hơn giới vực của gã. Điều này chứng tỏ tu vi của Diệp Mặc cũng đã không thấp hơn Đạo Nguyên Thánh Đế rồi.

Đường đao màu tím giáng xuống, đỉnh đầu Chung Ly Hoắc Âm đột nhiên xuất hiện một cái trống lớn màu trắng, cái trống lớn này vừa mới xuất hiện liền chớp mắt di chuyển xuống dưới đường đao màu tím kia.

Tử Đao cường đại đến mức khí thế bàng bạc không chút khe hở không ngờ bị cái trống lớn kia đánh nứt một khe, Chung Ly Hoắc Âm trong nháy mắt từ khe hở đó thoát thân ra ngoài.

Bùm…

Đường đao màu tím đánh lên cái trống lớn kia, cái trống màu trắng phát ra từng âm thanh răng rắc chói tai. Sau đó biến thành mấy trăm đường ánh sáng màu trắng tiêu tán trên đài thi đấu.

Chung Ly Hoắc Âm sớm đã né sang một bên đờ đẫn nhìn pháp bảo trong một hiệp liền bị vỡ nát, im lặng không nói. Người này tuyệt đối không phải là Hóa Đạo Thánh Đế, đây là kết luận duy nhất Chung Ly Hoắc Âm có được.

Sát thế Tiên Thiên bàng bạc cường đại đến cựa điểm của Tử Đao, Diệp Mặc sớm đã biết rồi. Củng Hạng chính là bị sát thế cường đại của Tử Đao này trấn trụ lại, cộng thêm khinh thường mình, nên mới bị giết chết. Còn Chung Ly Hoắc Âm đồng thời cũng không coi hắn ra gì, nhưng cái trống trắng của gã cũng không tầm thường, không ngờ có thể tiêu tán lĩnh vực sát thế của Tử Đao, giúp gã thoát được một mạng.

Nhưng nếu đã đánh nhau rồi, Diệp Mặc cũng không có ý dừng tay lại, Tử Đao của hắn lại phóng ra, lần này lại là đường đao thần thông Lạc Ngân Đao Văn.

Diệp Mặc lúc trước dùng Tử Đao đối địch, trước giờ cũng chưa bao giờ thoải mái như ngày hôm nay. Sát thế Tiên Thiên cường đại của Tử Đao trực tiếp áp chế pháp bảo trong tay đối thủ xuống, cũng không còn là cục diện đánh nhau với người khác, pháp bảo tấn công của hắn lạc hậu. Truyện được copy tại Truyện FULL

Một đao dường như khiến cả đài thi đấu dưới đường đao màu tím uốn éo mà vang ầm ầm, Thánh Đế đứng ngoài đài thi đấu, mặc dù không thể nào dùng thần thức quét được đường đao vân này, nhưng sát thế và khí tức xé rách cường đại của đao vân này với mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Đây căn bản cũng không phải là đao vân, mà là sát thế hủy diệt, khiến người ta cảm thấy, cho dù thế nào cũng không thể chạy thoát được, toàn bộ đều biến thành tro tàn.

Ngay cả Diệp Mặc cũng khiếp sợ, hắn thậm chí có chút không nắm chắc cảm giác đao vân này, đường đao vân này dường như muốn phá tan cấm chế của lôi đài, muốn xé tan khoảng thìên địa này. Một đường sấm sét xoẹt qua trong thức hải của Diệp Mặc, Diệp Mặc trong lòng dâng lên tia cảnh giác, thần thức của hắn lập tức lập tức cuốn lấy Lạc Ngân Đao Văn này, khiến Lạc Ngân Đao Văn không chút sơ hở nào, có chút trì trệ lại.

Tử Đao đã được hắn luyện hóa, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy, lần hắn khống chế sát thế đao vân Tử Đao làn tràn ra này, khiến hắn toàn thân như nhũn ra. Một khắc sau, đầu óc của hắn có chút chấn động tổn thương, nguyên thần lại càng thêm tổn hao hơn.

Mặc dù như vậy, cảm thấy Tử Đao lại lần nữa nằm trong sự khống chế của mình, Diệp Mặc theo bản năng thở phào một cái. Trong lòng hắn thầm kinh hãi khối nguyên liệu Tiên Thiên thăng cấp Tử Đao, rốt cục là thứ gì?

Khối nguyên liệu Tiên Thiên này hình thành Thí Đạo Thương, kết quả Thí Đạo Thương không biết giết bao nhiêu chủ nhân rồi. Bây giờ được hắn thăng cấp Tử Đao, vẫn còn có chút khí thể hủy diệt đáng sợ này. Nếu đổi lại là Thánh Đế bình thường khác, một khi Tử Đao vượt khỏi tầm kiểm soát, ai cũng không thể khẳng định được, Tử Đao sẽ biến thành Thí Đạo Thương thứ hai hay không.

Diệp Mặc cũng không lo Tử Đao sẽ biến thành Thí Đạo Thương thứ hai, Tử Đao là do chính hắn thăng cấp, trước giờ vẫn là do hắn dùng. Vừa nãy sở dĩ xảy ra tình huống kia, là vì Tử Đao quá mức cường đại, còn tu vi của hắn thì hơi thấp chút. Nếu hắn chưa hoàn toàn luyện hóa Tử Đao tốt hơn chút, bây giờ hắn hoàn toàn có thể luyện hóa được rồi, Tử Đao cũng sẽ phát huy được toàn bộ uy thế của nó, điều này có thể tạo ra tình huống hắn không thể khống chế được.

Sau đó khi hắn dùng Tử Đao ngược lại cũng phải chú ý hơ một chút, không cần toàn lực kích phát, đợi khi hắn thăng cấp lên Đạo Nguyên thực sự rồi, có lẽ Tử Đao cho dù hoàn toàn được hắn kích phát, cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác không thể nào khống chế nổi.

Giới vực của Chung Ly Hoắc Âm vốn dĩ cũng đã có chút nứt rạn dưới đao vân uốn éo cường đại này, trong nháy mắt liền vỡ vụn.

Đao vân màu tím uốn éo toàn bộ hư không của đài thi đấu, thậm chí đến không gian cấm chế đài thi đấu cũng xuất hiện từng vết nứt nhỏ. Những đao vân màu tím uốn éo hư không này xuất hiện trước mặt Chung Ly Hoắc Âm, Chung Ly Hoắc Âm không ngờ lại không thể nào thoát khỏi sát thế đao vân hư không bàng bạc này, đồng thời cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Đao bổ về phía ấn đường của mình.

Lúc này Chung Ly Hoắ Âm cuối cùng đã cảm nhận được cảm giác của Củng Hạng, đây tuyệt đối không phải là công pháp thần thức đánh lén, đây là áp chế cường đại. Pháp bảo Tiên Thiên cộng với áp chế thần thông đao đạo, đường đao vân uốn éo này không ngờ khiến gã nhớ tới Thái Sơ Thần Văn hung danh lan xa.

Nếu như có thể hối hận, gã tuyệt đối sẽ không đứng ra khiêu chiến Diệp Mặc.

Mà đúng vào lúc này, gã lại cảm thấy đường đao vân uốn éo kia lại chậm trễ lại, sự chậm trễ này đến 1/10 tích tắc cũng chưa đến, nhưng trong chốc lát cũng quá đủ đối với Chung Ly Hoắc Âm gã rồi.

Chung Ly Hoắc Âm là một cường giả Đạo Nguyên, nếu không phải Diệp Mặc dùng Tử Đao pháp bảo Tiên Thiên áp chế gã lại, gã cũng không đến mức chờ chết như này.

Trong tích tắc 1/10 giây cũng chưa đến này, toàn thân Chung Ly Hoắc Ly hơi động một chút, thân hình vị trí nơi gã đang đứng liền trở nên nhạt mỏng hơn.

Bùm…

Đao vân uốn éo đánh bóng hình đã nhạt mỏng hơn kia thành hư vô, còn Chung Ly Hoắc Âm lại trong nháy mắt này dùng thần thông chuyển đổi không gian thoát khỏi sự trói buộc của Tử Đao, thoát khỏi chiêu tất sát này.

Lạc Ngân Đao Văn mặc dù chưa giết chết Chung Ly Hoắc Âm, nhưng lại dọa khiến hồn phách Chung Ly Hoắc Âm cũng muốn tiêu tán, đao vân trên đường được Diệp Mặc sinh ra, cho dù như vậy, vẫn đánh cho cấm chế xung quanh đài thi đấu từng trận lay động, dường như thêm chút nữa, thì những cấm chế này sẽ hoàn toàn phá hỏng.

Chung Ly Hoắc Âm đứng một góc trên đài thi đấu hoàn toàn đờ đẫn nhìn Diệp Mặc, đợi khi Diệp Mặc quay người đến, gã mới nhớ ra mình vẫn còn đang thi đấu, lúc này lại phóng ra một cây thương dài màu lục. Mặc dù phóng ra cây thương dài màu lục này, Chung Ly Hoắc Âm cũng chưa ra tay tiếp.

Khi gã nhìn thấy Diệp Mặc muốn tiếp tục tấn công tiếp, gã cuối cùng cũng không chịu nổi nói:

- Diệp tiên hữu, khoan đã, tôi nhận thua.