Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1984: Trận đấu trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn

Tuyết Hỏa sơn đúng như kỳ danh, những bông tuyết bay đầy trời, rơi trên miệng núi lửa, giao hoán thành một cảnh tượng rất cổ quái. Nếu như không phải trong Tiên giới, cảnh tượng này cũng rất khó gặp được. Trận tuyết bay đầy trời không thể nào hòa tan được, một khi rơi xuống rồi, trong thời gian ngắn sẽ chồng chất lên nhau, càng đừng nói gì đến những bông tuyết trong này cũng đã bay vô số năm rồi.

Diệp Mặc đứng bên ngoài Tuyết Hỏa sơn, trong lòng cũng có chút thất vọng. Vì Tiên linh khí xung quanh Tuyết Hỏa sơn này hoàn toàn bị tuyết và lửa thiêu đốt sạch sẽ, cho dù là nơi trong phạm vi mấy chục vạn dặm, cũng không nhìn thấy vết tích của tông môn nào, rõ ràng, nơi này không phù hợp cho tông môn tồn tại.

Cho dù là môn phái Song Tử đế tông đã ở đây vô số năm trước, bây giờ cũng không thể ở lại nơi này được.

Diệp Mặc chậm rãi tiến gần đến Tuyết Hỏa sơn, khi hắn đứng dưới chân núi Tuyết Hỏa sơn, một sức nóng vô cùng kinh khủng liền xông thẳng vào tận trong kinh mạch của hắn. Còn chưa đợi Tiên nguyên của hắn hoàn toàn chặn lại sức nóng kinh khủng này, thì từng đường khí tức băng giá lạnh thấu xương liền đánh úp tới. Những tia lạnh giá này không ngờ lại không thua kém gì so với sự băng hàn lúc trước hắn đã từng gặp phải trong Băng Thần cung, cho dù là đứng bên ngoài Băng Thần cung, cũng chỉ có lạnh vô cùng mà thôi, hoàn toàn không có sức nóng kinh khủng xen lẫn với băng hàn như này.

Chỉ trong nháy mắt, lớp áo bên ngoài của Diệp Mặc liền biến mất. Tiên nguyên luyện thể của Diệp Mặc bắt đầu cổ động, loại băng hàn cực độ cùng sức nóng kinh khủng này vây quấn lấy người hắn, cũng không còn có thể xâm nhập được vào trong.

Thật lợi hại, Diệp Mặc trong lòng thầm sợ hãi thán phục, nơi cực nóng lại cực lạnh như này, nếu như không phải tu vi luyện thể Tiên thần thể, cho dù là Tiên đế đến, đoán chừng cũng không chịu nổi. Chẳng trách nơi này còn gọi là Huyết Hỏa sơn, những người bình thường đến đây chẳng khác gì tìm đến cái chết.

Sau khi bắt đầu vận chuyển công pháp luyện thể, Diệp Mặc mới phát hiện nơi luân chuyển sức nóng và khí lạnh không ngờ lại vô cùng phù hợp để luyện thể, hắn thậm chí cũng có thể cảm nhận được tu vi luyện thể đang không ngừng tiến bộ.

Diệp Mặc lại toàn lực cổ động Tiên nguyên, vận chuyển công pháp luyện thể vừa rèn luyện thân thể, vừa từ từ di chuyện lên đỉnh núi.

Diệp Mặc cứ từ từ tiến vào, Tiên nguyên luyện thể của hắn lưu chuyển theo thời gian cùng với bên ngoài tạo thành trạng thái cân đối, thậm chí hoàn toàn loại bỏ được sự quấy nhiễu xung quanh mình, hình thành thể độc lập. Những bông tuyết to hơn nắm đấm kia rơi trên núi lửa, một lúc sau mới từ từ biến thành hư vô. Còn nhưng bông tuyết rơi lên người Diệp Mặc, thì nhất thời không thể nào hóa đi được, dần dần tích tụ lại.

Mấy ngày trôi qua, thân thể của Diệp Mặc cũng đã tích đọng một lớp tuyết dày, đứng từ xa nhìn lại, giống như một núi tuyết vẫn đang di động, bóng dáng của Diệp Mặc căn bản không thể nào nhìn thấy.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc tiến vào trạng thái đốn ngộ luyện thể, hắn cảm thấy tu vi luyện thể của mình đang không ngừng tăng lên, rồi lại tăng lên. Từ Tiên thần thể hậu kỳ thăng cấp lên Tiên thần thể đỉnh phong, rồi lại thăng cấp lên Tiên thần thể viên mãn.

Cũng không biết qua bao lâu, đúng lúc Diệp Mặc muốn đột phá Tiên thần thể, thăng cấp lên Thánh thể. Tu vi luyện thể của hắn bỗng nhiên trì trệ lại, rồi không chút động tĩnh gì nữa. Lúc này Diệp Mặc vẫn chưa từ trong cảm giác đó tỉnh táo lại, vẫn còn đang không ngừng triệu tập Tiên nguyên trong cơ thể mình phối hợp với công pháp luyện thể rèn luyện thân thể của mình.

Từng đường khí tức cực nóng và cực lạnh liền trùng kích lên thân thể Diệp Mặc, Diệp Mặc không ngừng triệu tập những khí tức này phối hợp với công pháp luyện thể của mình lần lượt đi trùng kích lên Thánh thể, nhưng mấy trăm thậm chí mấy nghìn lần rồi, hắn vẫn không thể nào phá tan được khe rãnh Thánh thể này.

Diệp Mặc cau mày, hắn cảm giác đốn ngộ của mình đang dần biến mất. Đúng lúc hắn định tiếp tục trùng kích một lần nữa, thì một đường khí tức khác lại bị hắn cảm ứng được, ngay sau đó Diệp Mặc cũng đã hoàn toàn tỉnh lại, đồng thời quét thần thức ra ngoài, lại phát hiện mình cũng đã leo lên đến đỉnh núi rồi.

Xung quanh vẫn là những bông tuyết lớn rơi xuống, nơi mà hắn đang đứng vẫn là nơi toàn ngọn lửa không ngừng bay ra. Lúc này hắn cũng đã bị tuyết đọng quanh người trong tầng lửa đó, hình thành một ngọn núi tích tuyết. Nhưng ngọn núi tích tuyết trên đỉnh núi này ngược lại cũng không phải chỉ có một mình hắn, xung quanh đó thần thức của Diệp Mặc thậm chí còn quét được ít nhất là mấy trăm đến hàng nghìn ngọn núi tích tuyết như vậy.

Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong những ngọn núi này, lại phát hiện hình thành lên những ngọn núi này không ngờ lại giống như rừng băng bên ngoài Băng Thần cung, bên trong mỗi một ngọn núi đều có một thi thể, những thi thể này trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn chẳng những không hòa tan, ngược lại còn hình thành từng ngọn núi tuyết, rõ ràng những người đã chết này cũng đều là đại năng tung hoành nhất phương.

Thần thức của Diệp Mặc quét lên phía trước cách đó chỉ có nghìn mét, nơi đó có một người đang nằm, khí tức khác hẳn mà hắn cảm nhận được vừa nãy, chính là từ người đang nằm trên mặt đất này phát ra. Mặc dù Diệp Mặc biết người này bây giờ vẫn chưa chết, nhưng cũng đã cách cái chết không xa rồi.

Đây là một người con gái tu vi Tiên đế hậu kỳ, quần áo trên người sớm đã bị hoàn cảnh cực nóng cực lạnh này hòa tan sạch, chỉ còn một cái yếm màu đỏ che lấy trước ngực cô lại. Những nơi khác thì hoàn toàn lộ ra dưới hoa lửa và tuyết bay, da thịt trên người xanh trắng giao nhau, nhìn mà giật mình.

Người này tuyệt đối là tu vi luyện thể Tiên thần thể, nếu không trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này không thể nào sống được đến bây giờ. Diệp Mặc vừa định rũ bỏ lớp tuyết trên người mình, thì hắn lại nghe thấy một tiếng vang phá không, hắn lập tức biết lại có người leo lên đỉnh Tuyết Hỏa sơn, hắn theo quán tính không rũ lớp tuyết trên người xuống nữa, thậm chí còn thu liễm ẩn giấu khí tức của mình.

Mấy giây sau, một đường bạch quang hạ xuống đỉnh Tuyết Hỏa sơn. Diệp Mặc là một tông sư luyện khí, vừa nhìn liền biết đây là một loại pháp bảo phi hành phòng ngự cao cấp, thậm chí cũng đã là Bán thần khí rồi.

- Đây là một pháp bảo phòng ngự Bán thần khí, thuộc loại pháp bảo cao cấp. Không có Phong xa phòng ngự này, đừng xem chúng ta đã là Tiên linh thể hậu kỳ rồi, cũng không thể nào từ chân Tuyết Hỏa sơn mà leo lên đây được.
Người ra ngoài đầu tiên là một người đàn ông mặc Tiên bào màu nâu, tu vi Tiên đế hậu kỳ, những lời vừa rồi chính là gã nói.

Sau lưng gã là một nữ tiên, tu vi Tiên đế trung kỳ, cực kỳ xinh đẹp. Chỉ có điều đôi mắt hơi xếch, khiến cô thiếu đi chút nhu hòa, thêm phần đanh đá và khó tiếp cận.

- Thế nào, Hàn ca, em không lừa anh chứ. Cho dù cô ta có tu vi luyện thể Tiên thần thể, trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, cũng đừng mong mở được truyền tống trận cổ xưa của Song Tử đế tông.
Nữ tiên có đôi mắt xếch nhìn người con gái đang nằm trên mặt đất, trên người chỉ còn tấm áo yếm mỉa mai nói.

- Băng Lan sư muội quả nhiên rất thông minh.
Tiên đế hậu kỳ tên Hàn ca tâm trạng dường như cũng có chút kích động, nắm chặt lấy hai tay cô gái kia, thâm tình trong mắt dường như muốn hòa tan cũng người con gái kia.

Người con gái tên Băng Lan thản nhiên cười một cái nói:
- Hàn ca, nơi này băng hỏa giao nhau lại không thể song tu được, đợi sau khi chúng ta rời khỏi nơi này…

- Sau khi rời đi, anh lại muốn cùng em băng hỏa giao nhau…
Người đàn ông tên Hàn ca giọng điệu kích động cũng có chút run rẩy lên rồi.

Băng Lan lại cười cười:
- Đương nhiên là được, em muốn mau chóng xem xem Thanh Trúc tỷ thân yêu của anh. Hàn ca, chúng ta mới chỉ là tu vi luyện thể Tiên linh thể, trên đỉnh núi Tuyết Hỏa sơn này, anh cần phải cẩn thận hơn chút…

- Băng Lan muội, em yên tâm đi, anh sao lại không cẩn thận chứ.
Hàn ca cười ha hả, cũng mau chóng bước đến bên cạnh Băng Lan.

- Á, ôi!...
Băng Lan giống như phát hiện ra thứ gì đó, bỗng nhiên rảo bước, chỉ mấy bước đã đến bên cạnh người phụ nữ đang nằm kia.

- Có chuyện gì vậy?
Hàn ca cũng gấp gáp theo.

- Anh nhìn đi, Hàn ca…
Giọng nói của Băng Lan hoảng loạn quay đầu nhìn về phía Hàn ca.

Hàn ca vừa tiến lên thêm một bước, liền bỗng nhiên cảm thấy một sức xé rách cực mạnh bao lấy gã. Một lát sau Hàn ca liền biết mình đã bị đánh lén rồi, gã lập tức phóng pháp bảo phòng ngự ra, nhưng cho dù như vậy, cũng muộn rồi.

Ầm…
Đôi bàn tay trắng nõn còn trắng hơn cả tuyết của Băng Lan liền đập trúng lên người Hàn ca, Hàn ca lập tức phun ra một ngụm máu, ngã bay ra ngoài. Không đợi Hàn ca rơi xuống, Băng Lan lại lần nữa phóng ra một tấm lụa đỏ như máu đến, trong tay cô không ngờ sớm đã đeo một đôi găng tay vô cùng trắng.

- Ngả Băng Lan, con tiện nhân này, vài ngày trước chúng ta còn ngủ chung mà, hôm nay sao cô lại đánh lén bổn đế, đồ đê tiện…
Hàn ca tức giận vừa phun ra một ngụm máu, vừa chửi ẩm lên. Đồng thời một thanh Thương Liễm Long Nha Tiết màu đen sáng loáng cũng đã được gã phóng ra.

Băng Lan cười khẩy một cái, khinh thường nói:
- Lỗ Hoa Hàn, đừng nói buồn nôn như vậy nữa. Đừng cho rằng tôi không biết tâm tư của anh, sau khi tôi lừa sư muội đến đỉnh Tuyết Hỏa sơn, tôi liền biết người tiếp theo anh muốn giết chính là Ngả Băng Lan tôi. Huống chi, truyền tống trận của Song Tử đế tông tôi dựa vào cái gì mà để cho anh dùng? Bổn đế đã tặng nguyên âm của mình cho anh rồi, vậy là đủ rồi chứ. Còn nữa, anh dám nói tôi không đánh lén anh, thì anh cũng không đánh lén tôi không? Tôi nhổ vào, Lỗ Hoa Hàn, tôi sớm đã nhìn rõ anh là thứ gì rồi.

Ngả Băng Lan miệng vừa dứt lời, chân tay cũng không chậm trễ chút nào, dải lụa đỏ cũng đã mang theo từng đường bong bóng mây màu đỏ hoàn toàn bao phủ lại không gian xung quanh Lỗ Hoa Hàn.

Ngả Băng Lan và Lỗ Hoa Hàn vốn dĩ cũng không phải là tu vi luyện thể Tiên thần thể, mặc dù dựa vào pháp bảo phi hành Bán thần khí đến được đỉnh Tuyết Hỏa sơn, nhưng muốn đánh nhau trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, thì cũng hơi mất sức.

Chỉ vài chiêu ngắn ngủi, hai người cũng đã không chịu thêm được nữa. Đừng nói là đánh nhau, cho dù hoàn cảnh ác liệt trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, hai người cũng không thể không dừng lại mà vận công để chống cự. Chỉ có điều Lỗ Hoa Hàn bị đánh lén trước, vết thương cũng nặng hơn chút, tu vi của gã cũng cao hơn Ngả Băng Lan, nhưng tu vi cao thấp trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, cũng không có tác dụng quyết định gì, cái có tính chất quyết định thực sự chính là tu vi luyện thể cao hay thấp.

Lỗ Hoa Hàn và Ngả Băng Lan đều dừng lại chống cự lại nhiệt độ cực nóng và cực lạnh trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, khí thế và dao động không gian mà hai người vừa nãy cuốn lên, sớm đã cuốn bay lớp tuyết xung quanh người Diệp Mặc đi rồi.

Diệp Mặc rũ rũ những bông tuyết trên người xuống, chầm chậm bước đến, nghe thấy trong cuộc đối thoại của hai người có nhắc đến Song Tử đế tông, Diệp Mặc cũng không định tùy tiện buông tha cho hai người này, lại càng sẽ không để cho hai người này chết đi.

Nhìn thấy gần đó có một đống tuyết bị tan đi, Diệp Mặc thong dong bước ra, Lỗ Hoa Hàn và Ngả Băng Lan liền sững người lại.

Tu vi của Diệp Mặc thì cũng không cần phải nói, chỉ là Tiên đế trung kỳ, nhưng nhìn bộ dạng Diệp Mặc có thể tùy ý đi lại trên đỉnh Tuyết Hỏa sơn này, không có chút bị ảnh hưởng nào, hai người liền biết, Diệp Mặc tuyệt đối là một Tiên nhân luyện thể cao cấp.

- Anh là ai?
Diệp Mặc vừa bước ra, Lỗ Hoa Hàn và Ngả Băng Lan liền đồng thanh hỏi.

- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng chính là hai người vừa nãy nhắc đến Song Tử đế tông phải không?
Diệp Mặc vừa bước đến bên cạnh người con gái trần truồng nằm trên đất, vừa thuận miệng hỏi.

Ngả Băng Lan và Lỗ Hoa Hàn liếc nhìn nhau, vừa rồi hai người còn đánh sống đánh chết, bây giờ không ngờ lại cùng nhảy lên, lao về phía Diệp Mặc.