Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1719: Diệp Mặc cảm giác nguy cơ

- "Khổ Trúc" ta có nghe nói qua, đó là một trong mười đại linh căn. Nghe nói nếu tu luyện ở bên cạnh "Khổ Trúc" thì có thể tránh được tâm ma, hơn nữa tăng mạnh được khả năng lĩnh ngộ của mình.
Cửu Nhứ Nhạn nói.

- Đúng thế.
Quý Thư gật đầu rồi nói tiếp:
- Cũng vì những đồ vật mà Chân Thánh Đế có được đều là thứ tuyệt đối khó cầu, cho nên y mới bị người khác ghen ghét. Hơn nữa nghe nói tính cách của Chân Thánh Đế cực kỳ khó tính, không bao giờ chịu nói đạo lý với người khác, chỉ cần ai phạm phải y thì đều bị y trực tiếp giết chết.

- Có một lần, chín vị Thánh Đế tụ hội, thì Chân Thánh Đế đã nhìn trúng một vị nữ Thánh Đế khác, trực tiếp chỉ vào vị nữ Thánh Đế kia mà nói “Cô về sau là người của ta”! Như vậy đã quá đủ để thấy được sự cường thế của Chân Thánh Đế rồi. Vì cái tính cường thế đến khó chịu này mà đã mang lại tai họa cho Chân Thánh Đế. Có một lần y đã bị tám vị Thánh Đế còn lại liên hợp vây công.

Tề Bắc Thương khinh thường nói:
- Rốt cuộc đó cũng chỉ là một cái cớ để vây công mà thôi, ai biết có vị Thánh Đế nào thực sự chán ghét tính cách khó chịu kia hay không, hay là vì cái khác? Tôi nghe nói Chân Thánh Đế mặc dù bị vây công, nhưng vì y có được "Khổ Trúc", mà "Khổ Trúc" kia thì lại không muốn nhận y làm chủ, cho nên các Thánh Đế khác mới đề nghị Chân Thánh Đế lấy "Khổ Trúc" ra để xem ai có thể được "Khổ Trúc" nhận làm chủ nhân. Lúc này Chân Thánh Đế không đồng ý, cho nên kết quả chính là đánh nhau.

Ân Hồn vội vàng nhỏ giọng nói:
- Bắc Thương, đừng nghị luận về các vị Thánh Đế khác.

Tề Bắc Thương tuy rằng không cho là đúng, nhưng cũng nhẹ gật đầu, không tiếp tục nói về các Thánh Đế khác nữa.

- Tuy Chân Thánh Đế bị vây công, nhưng đó vẫn là một trận chiến nhật nguyệt vô quang, thiên địa biến sắc, sao bay đầy trời (Tinh đấu hoành di). Nghe nói Tiên Giới thời đại viễn cổ chỉ có một Thiên Vực, nhưng cũng vì trận đại chiến này mà Tiên Giới bị phân chia thành "Ba mươi ba Thiên Vực". Theo năm tháng trôi qua, hư không phân cách, lượng linh khí của "Ba mươi ba Thiên Vực" càng lúc càng trở nên khác biệt, cuối cùng trở thành Thượng Trung Hạ ba đại Thiên Vực.

Lời nói của Quý Thư khiến Diệp Mặc rung động không thôi. Hắn không ngờ rằng "Ba mươi ba Thiên Vực" xuất hiện là vì bị chín Thánh Đế đánh nhau mà thành. Như vậy thì phải chết đi bao nhiêu người đây?

- Vậy Tiên Giới lúc ấy chẳng phải là…
Diệp Mặc khiếp sợ thốt lên.

Quý Thư ừ một tiếng:
- Đúng thế, lúc ấy sinh linh của "Ba mươi ba Thiên Vực" có thể nói là không còn được một phần mười, hơn nữa quy tắc của Tiên Giới cũng bị tàn phá, khiến cho việc các tiên nhân sau này lĩnh ngộ pháp tắc cũng trở nên khó khăn. Cho nên sau trận đại chiến đó, các Thánh Đế cũng không xuất thế nữa. Mà nghe nói chín Thánh Đế sau đại chiến cũng chỉ còn lại bốn năm người mà thôi.

Khó trách vì sao Hạo Thiên Đại Đế nói rằng chỉ còn khoảng bốn đến năm vị Thánh Đế nữa mà thôi. Nghĩ đến những đồ vật trên người mình, thì trong lòng Diệp Mặc liền có chút bất an mà lên tiếng hỏi:
- Anh Quý, còn vị Chân Thánh Đế kia thì thế nào?

- Chân Thánh Đế dưới sự vây công của tám vị Thánh Đế, kỳ thật cũng không thực sự bị giết. Y có một tia Nguyên Thần trốn vào trong hư không. Vì để tránh những vị Thánh Đế còn lại diệt trừ hoàn toàn, thì tia Nguyên Thần kia liền hóa thành vô số các linh tu, những linh tu này không ngừng lớn mạnh, ở trong hư không cắn nuốt thần hồn. Rất nhiều Thiên Vực Tiên thuyền ở trong hư không gặp phải loại linh tu hóa thân từ Nguyên Thần của Chân Thánh Đế này, kết quả đều chỉ có thể là bị cắn nuốt sạch. Mà những linh tu kia sau khi cắn nuốt vô số Nguyên Thần của tiên nhân, thì cũng sẽ từ từ lớn mạnh.

Nói tới đây thì Quý Thư liền quay sang nhìn Diệp Mặc rồi hỏi:
- Hiện tại cậu đã hiểu cái gì gọi là "U linh thuyền" rồi chứ? "U linh thuyền" chính là một tia Nguyên Thần của Chân Thánh Đế kia phân thành các linh tu, nhìn không thấy, sờ không được. Bất luận là cái gì gặp phải "U linh thuyền" này thì đều cách cái chết không xa nữa rồi. Linh tu trong "U linh thuyền" có đẳng cấp càng cao, thì khả năng tiên nhân gặp phải phải chết càng lớn. Đương nhiên đây cũng chỉ là một cái truyền thuyết, còn việc "U linh thuyền" có phải là do một tia Nguyên Thần của Chân Thánh Đế phân chia thành linh tu tạo thành hay không thì tôi lại không dám khẳng định.

- Như vậy chẳng phải là giống với ‘Cửu đầu phệ hư trùng’ hay sao?
Diệp Mặc kinh ngạc đáp. ‘Cửu đầu phệ hư trùng’ chính là từ những cái thần hồn phân tán ra mà dần lớn mạnh, sau đó lại dung hợp lại cùng nhau trở thành một thể hoàn mỹ.

- Thoạt nhìn thì không khác nhau lắm, nhưng thực tế lại có khác biệt rất lớn. Phân hồn của "Cửu đầu phệ hư trùng" cần phải có người khống chế, mà phân hồn từ Nguyên Thần của Chân Thánh Đế khi phát triển tới tình trạng nhất định, thì sẽ có thể chủ động tìm kiếm phân hồn còn lại để dung hợp, sau đó lại lớn mạnh lên.
Quý Thư giải thích.

Diệp Mặc kinh hãi. Hắn không ngờ cái "U linh thuyền" mà bản thân gặp phải lại chính là một đám phân hồn linh tu của Chân Thánh Đế. Chuyện này quả thật là quá đáng sợ. Nếu quả thật đúng như Quý Thư nói, vậy thì việc hắn có thể chạy thoát khỏi "U linh thuyền" quả là việc quá may mắn. Bất luận là có phải hay không, thì trong lòng Diệp Mặc vẫn tự nhủ rằng bản thân vẫn còn may mắn là đã dùng cấm chế để ẩn nấp đi lá của "Khổ Trúc". Nhưng dù là như vậy, thì hắn vẫn không dám chắc rằng "Khổ Trúc" của mình vẫn còn chưa bị bại lộ.

- Vì sao những vị Thánh Đế còn lại mặc kệ đám "U linh thuyền" kia?
Diệp Mặc tiếp tục hỏi.

Quý Thư lần này lại lắc đầu:
- Tôi cũng chỉ nghe nói, đó là sau lần đại chiến kia thì những vị Thánh Đế kia đều cực kỳ hiếm khi xuất thế, thậm chí là không còn thấy tung tích nữa. Có lẽ là họ cũng bị trọng thương nghiêm trọng. Còn chuyện "U linh thuyền" thì càng không có ai dám đi quản cả. Nơi linh tu tu luyện tốt nhất chính là trong hư không. Mà "U linh thuyền" trong hư không của Thượng Thiên Vực thì ngay cả Tiên Đế của Thiên Vực cũng không người nào nguyện ý đi nhiều chuyện cả, cũng có thể nói là không dám chõ mõm vào.

- Thế những pháp bảo cao cấp của Chân Thánh Đế kia đâu rồi?
Đây mới là chuyện mà Diệp Mặc quan tâm.

Lần này thì Tề Bắc Thương lại ngắt lời Quý Thư nói:
- Tôi cũng nghe nói qua một ít, đó là tất cả các pháp bảo cao cấp của Chân Thánh Đế đều lưu lạc rải rác khắp "Ba mươi ba Thiên Vực", thậm chí ngay cả trong hư không cũng có. Còn có một ít pháp bảo cấp thấp khác lưu lạc tới Tu Chân Giới cũng nên…

Diệp Mặc nghe tới đó thì trong lòng liền cả kinh. Hắn lập tức đã hiểu được cái linh hồn linh tu trong Vẫn Chân Điện dưới Đại lục Lạc Nguyệt chính là một cái phân hồn linh tu của Chân Thánh Đế.

Diệp Mặc càng nghĩ càng thấy đúng. Ở tầng bẩy của Vẫn Chân Điện có một linh tu, hay bây giờ có thể nói đó là một tia phân hồn của Chân Thánh Đế. Nếu quả thật như thế, thì việc cứ ba mươi năm Vẫn Chân Điện lại mở ra một lần chính là một âm mưu rồi. Cứ mỗi ba mươi năm sẽ có vô số tinh anh tiến vào Vẫn Chân Điện, sau đó sẽ trở thành hồn phách cống phẩm cho linh tu kia. Chỉ có tu sĩ có tư chất là linh hồn cực kỳ mạnh mẽ mới có thể tiến vào tầng bẩy, mà đã tới tầng bẩy rồi thì vừa vặn sẽ trở thành thức ăn thôi.

Đồng thời Diệp Mặc cũng nghĩ tới việc mình đã lấy được "Khổ Trúc" cùng Thế giới thạch ở Vẫn Chân Cấm Địa. Nếu chuyện này là thật, thì những đồ vật này đều là của Chân Thánh Đế. Hiện tại hắn đã chiếm được rồi, vậy thì chờ khi Chân Thánh Đế khôi phục lại, người thứ nhất mà y muốn tiêu diệt sẽ chính là hắn, hơn nữa y cũng chỉ cần một hơi thở là có thể tiêu diệt được hắn rồi.

Nếu như là Lục Chính Quần hay Hách Dịch Tiên Vương thì hắn còn có thể chống cự lại đôi chút, nhưng nếu đối mặt với Chân Thánh Đế thì hắn chỉ có thể rửa cổ mà chờ thôi.

Hiện tại hắn chỉ có thể mong đợi nói ra rằng tất cả những điều này đều chỉ là truyền thuyết, thực tế không hề tồn tại. Nhưng trong lòng Diệp Mặc rất rõ ràng, mặc dù Quý Thư nói không phải toàn bộ chuyện này đều là thật, nhưng chí ít phải có hơn một nửa là thật. Nếu như không phải như thế, thì cũng sẽ không có Vẫn Chân Điện. Sớm biết như vậy, thì sau khi hắn trở thành tu sĩ Hóa Chân thì đã ở lại Tu Chân Giới một thời gian ngắn, dứt khoát lên lại tầng bẩy Vẫn Chân Điện một lần nữa để tìm cách sử lý cái linh tu kia.

Trong thấy sắc mặt của Diệp Mặc có chút khó coi, thì Quý Thư liền chủ động nói:
- Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây thôi. Anh Diệp, anh sẽ đi tới động phủ của tôi chứ, hay là…

Diệp Mặc vội nói:
- Tôi tự mình đi vào tiên thành thuê một cái động phủ là được rồi.

- Không thành vấn đề, những chuyện này cứ để cho tôi.
Quý Thư lập tức nói.



Đây là ngày thứ ba sau khi Diệp Mặc cùng đám người Quý Thư tụ hội với nhau. Lúc này Diệp Mặc đang trầm tư trong động phủ của mình.

Động phủ là do Quý Thư giúp đỡ để thuê được, tiên linh khí vô cùng nồng đậm, hơn nữa hoàn cảnh cũng cực kỳ tốt. Tuy động phủ này khiến Diệp Mặc rất hài lòng, mấy người bạn mà Diệp Mặc kết giao tại Phi Hà Tiên thành cảm thấy cũng không tệ, nhưng tâm sự của Diệp Mặc vẫn nặng nề như cũ.

Lục Chính Quần thì hắn thực không để vào mắt, ngay cả Hách Dịch Tiên Vương thì hắn cũng không quá chú ý. Bời vì bản thân muốn vượt qua những người này thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng mà vị Chân Thánh Đế kia thì khác. Nếu quả thật Chân Thánh Đế hoàn toàn khôi phục lại thì Diệp Mặc hắn còn có nơi nào để náu thân được nữa? Mấy thứ đồ của Chân Thánh Đế đều đã rơi vào trong tay của hắn, vậy thì tên Chân Thánh Đế kia còn có thể buông tha cho hắn được sao? Huống chi lúc trước mấy vị Thánh Đế kia còn đánh nhau với Chân Thánh Đế chỉ vì "Khổ Trúc", mà bây giờ thì "Khổ Trúc" lại là một trong những bảo vật quan trọng nhất của hắn rồi.

Diệp Mặc không có tâm tư tiếp tục lưu lại nơi này nữa. Lúc này hắn có ý định đi tới Nguyên Động Thiên trước, sau đó thu lấy truyền thừa của Hạo Thiên Đại Đế rồi nói sau.

Sau khi đưa ra quyết định, thì Diệp Mặc liền đi tìm Quý Thư để chào từ biệt. Nhưng hắn lại không tìm được Quý Thư. Sau khi tụ hội ba ngày trước kết thúc, thì Quý Thư đi cùng với Ân Hồn, Tề Bắc Thương và Cửu Nhứ Nhạn, dường như là họ có chuyện gì đó quan trọng cần làm.

Diệp Mặc không tìm được Quý Thư, cho nên đành để lại tin tức ở động phủ của mình nói rằng mình đã đi trước tới Nguyên Động Thiên.



Khi Diệp Mặc còn cùng mấy người Quý Thư ở chung với nhau, thì tất cả mọi người cũng không xem hắn là người ngoài, cho nên hắn không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ hắn đi một mình trên đường phố rộng rãi, thì hắn liền trở thành một kẻ nổi bật lộ rõ sự nghèo nàn xơ xác

Người khác đều là la y bảo sam, dù kém nhất cũng có hộ giáp xa hoa. Mà trên người của hắn chỉ có chiếc áo khoác bình thường, cho dù là nội giáp cũng là loại cực kỳ thông thường. Gần đây Diệp Mặc độ kiếp và luyện thể nhiều lần, cho nên đừng nói là nội giáp, ngay cả pháp bảo phòng ngự cũng đều bị hắn tiêu hao hết rồi. Pháp bảo trên người của hắn bây giờ đều là sau này dùng "Hư không bí ngân" luyện chế ra khi còn ở trong Vết nứt hư không. Mà "Hư không bí ngân" thì lại chỉ thích hợp để luyện chế Tiên khí phòng ngự, cùng với Tiên khí công kích, chứ không hề thích hợp để luyện chế hộ giáp cùng với nội giáp.

Ngay cả quần áo của hắn cũng kém xa so với người khác. Nhưng Diệp Mặc cũng không thật sự để ý, vì hắn đang nghĩ xem làm thể nào để đi tới Nguyên Động Thiên.

Muốn sử dụng Truyền tống trận ở Trung Thiên Vực cũng cần tới mấy triệu Tiên tinh, mà hiện giờ hắn muốn đi Nguyên Động Thiên chắc chắn cũng cần Tiên tinh. Nhưng Tiên tinh của hắn đều đã sử dụng ở Truyền tống trận rời khỏi Vết nứt hư không rồi, muốn lấy ra thêm mấy triệu Tiên tinh nữa thì thật sự là không thể. Diệp Mặc quyết định trước tiên đi tìm một cái thương lâu nào đó bán đi ít đồ đã rồi nói sau.

Bỗng nhiên có một hồi âm thanh duyên dáng của Tiên nhạc khí truyền đến, khiến cho Diệp Mặc lập tức bị hấp dẫn. Hắn nhanh chóng nhìn thấy mười hai vị tiên tử mặc những bộ đồ cực mỏng đạp trên những áng mây nhẹ nhàng lướt đi. Những vị tiên tử này vừa tấu nhạc, vừa chậm rãi điều khiển các đám mây.

Những áng mây kia di động vô cùng hàm súc, giống như đang nhẩy múa vậy, lại có thể làm cho người nhìn cảm thấy khoan khoái và dễ chịu, lại được những âm thành của tiên nhạc khí kia cộng hưởng, càng khiến cho người ta cảm giác được như ảo cảnh vậy. Mà ở trung tâm những áng mây kia, còn có một áng mây hình hoa sen cực lớn. Bên trên áng mây ‘Liên hoa thái vân’ này không có ai cả, dường như là còn chờ người nào đó đi lên.

Những tiên nhân trên đường phố trông thấy những tiên tử này, thì liền nhao nhao tránh ra mở đường. Diệp Mặc cũng liền đi theo những tiên nhân này đứng dẹp sang một bên, nhường lại con đường rộng rãi cho những vị tiên tử kia.

Đang lúc Diệp Mặc không biết những người này muốn làm gì, thì những vị tiên tử kia đều ngừng việc tấu nhạc lại, sau đó bắt đầu vung ra những nắm hoa tươi.

- Thái vân tiên nhạc, lại còn thêm cả Tiên nữ tán hoa để nghênh đón. Không biết lần này Phiêu Miễu Tiên Trì nghênh đón ai đây? Thật là phô trương quá…

- Cái này thì đã thấm vào đâu, ngươi có biết rằng những tiên tử này chính là ‘Phiêu miễu thập nhị âm’ không?

Nghe những người xung quanh nhỏ giọng bàn tán, thì lại khiến cho Diệp Mặc cảm thấy kinh ngạc. Phiêu Miễu Tiên Trì chính là một tông môn tám sao của Nam An Châu. Khinh Tuyết khi vừa tới Nam An Châu chính là gia nhập vào Phiêu Miễu Tiên Trì này. Không ngờ rằng ở trên Tiên Giới Phiêu Miễu Tiên Trì lại có địa vị lớn như vậy! Thậm chí là tông môn trên Thượng Thiên Vực nữa!