Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 167: Quả nhiên rất loạn

Đoàn du lịch mà Diệp Mặc tham gia là đoàn du lịch khá nổi tiếng ở Lạc Thương. Có thể là do nhận được hướng dẫn từ trước, hướng dẫn viên du lịch trong đoàn không hề hỏi Diệp Mặc chuyện gì, họ chắc biết Diệp Mặc chỉ là mượn cớ đi cùng đoàn du lịch để đến HongKong mà thôi.

Sau khi đoàn du lịch đến HongKong, việc đầu tiên đương nhiên chính là đi mua sắm. Diệp Mặc thì lại tách đoàn, hắn tính làm việc của mình trước, lấy Ngân Tâm Thảo về tận tay mình rồi mới đi chữa bệnh.

Diệp Mặc biết đại ca của Thiết Giang là Thiết Lan Sơn, hắn cũng biết Thiết Lan Sơn đang ở HongKong, nhưng hắn lại không biết Thiết Lan Sơn hiện ở đâu. Tuy nhiên điều này Diệp Mặc này không hề vội vàng, Thiết Lan Sơn đã ở HongKong thì ở HongKong này gã nhất định có thế lực. Đến lúc đó chỉ cần tìm đến cửa là được rồi.

Trước khi lên máy bay, hướng dẫn viên du lịch từng nói qua rằng Miếu Phổ ở đây là loạn nhất, mặc dù rất tấp nập nhưng những khách du lịch từ nơi khác đến tốt nhất không nên đến. Diệp Mặc muốn tìm Thiết Lan Sơn, tất nhiên là muốn đến cái nơi loạn nhất này để hỏi thăm.

Miếu Phổ thực sự rất náo nhiệt, hơn nữa trước cửa mọi nơi vui chơi giải trí đều có bày bán hàng rong và hàng quán vỉa hè, kết hợp lại với nhau tưởng chừng như là một cái hội trường vậy.

Hơn nữa những đồ ăn vặt quả thật làm cho người ta muốn ăn một miếng. Diệp Mặc nhìn thấy sự cám dỗ mê người của quán mì cá viên, nhịn không nổi liền gọi một bát. Ông chủ quán mì cá viên này đã hơn năm mươi tuổi, Diệp Mặc nghe mọi người gọi ông ta là chú Bồi, công việc làm ăn của ông ta hẳn cũng rất được.

Diệp Mặc đến vẫn chưa phải là giờ cao điểm vì vẫn còn một vài ghế trống. Tay nghề của lão này rất được, hơn nữa động tác lại rất linh hoạt. Diệp Mặc vừa ngồi mấy phút thì lão ấy đã bưng đến bát mì nóng hổi, phía trên có cá viên vàng ruộm ngon tuyệt.

- Từ Đại Lục đến à?

Sau khi bê bát mì đến cho Diệp Mặc, ông chủ này tạm thời cũng không có việc gì, thuận miệng nói chuyện với Diệp Mặc.

Diệp Mặc ăn một miếng mì, mùi vị quả thật rất ngon, có chút cay, nhưng hương vị vẫn rất thuần túy. Nghe ông chủ hỏi, hắn cũng không cảm thấy lạ, giọng nói của hắn vốn không giống người bản địa ở HongKong.

Hai người vừa nói chuyện được vài câu thì tiếng ồn ào truyền tới. Diệp Mặc quay đầu lại nhìn, hai nhóm người ở chợ phía đối diện đang đánh nhau, thậm chí có hai người đã chạy về phía này.

Những người đuổi theo phía sau không biết lấy ở đâu ra con dao bầu, đuổi lên đánh.

Thấy Diệp Mặc nhìn hai nhóm người đánh nhau có chút giật mình, nơi này quả thật rất loạn, ông chủ quán mì cá viên liền nói:

- Chàng thanh niên, đừng có mà nhìn, cứ mấy ngày thì có một vụ đấy mà.

- Cậu không cần quan tâm chuyện của chúng nó, chúng nó không đánh đến đâu…

Diệp Mặc khẽ gật đầu, tiếp tục ăn mì. Những người còn lại trong quán nhìn thấy hai nhóm người đánh nhau liền nhao nhao đặt bát xuống, vội vã bỏ đi vì sợ tai bay vạ gió. Lát sau trong quán chỉ còn lại ông chủ quán và Diệp Mặc hai người họ, Diệp Mặc mặc nhiên ngồi ăn mì.

Không cần nói quán mì cá viên, những vị khách ở mấy hàng ăn vặt xung quanh đấy cũng nháo nhác bỏ đi hết rồi.

Ông chủ quán cũng có ý tốt nhưng sự thực lại không như ý ông ta. Một trong hai tên bỏ chạy đến trước cửa quán thì bị chặn lại.

Trong đó có một tên hơi béo bị gã cầm dao ở phía sau đạp một cước vào ngực, lùi lại mấy bước thì đâm phải cái bàn.

Đầu của Diệp Mặc không nghĩ gì đánh ra một chưởng, gã đụng vào bàn liền bị Diệp Mặc đá vào góc nhà, không ngờ cái bàn cũng không động tới, giống như là chủ động đến bàn ngồi xuống vậy.

-Thằng nhóc, cút ngay cho bọn tao ở đây làm việc.

Ba gã thanh niên vừa đuổi đến phía sau liếc nhìn Diệp Mặc đang ngồi ăn mì rồi đạp đổ bếp ở trước cửa quán lão Bồi làm nước mì ở trong nồi đổ đầy ra đất, rồi lại hung hăng hét lên với Diệp Mặc.

Tâm trạng tốt kia của Diệp Mặc thế là bị phá hỏng, hắn cầm bát mì đi đến trước mặt gã thanh niên vừa mới nói ấy hất cả cái bát vào mặt gã rồi lạnh lùng nói:

- Tao không cút đấy thì sao?

- Á!

Gã thanh niên mới bị Diệp Mặc hất bát mì kêu lên thảm thiết. Mặt của gã bị nước mì có dầu nóng làm cho đỏ trắng lẫn lộn.

- Lên cho tao, chém cái thằng khốn kia...

Gã thanh niên không nhịn được đau, không thèm đếm xỉa đến tên vừa bị Diệp Mặc đá cho vào góc nhà mà cầm lấy dao xông đến chỗ Diệp Mặc.

Hai tên khác lúc này mới phản ứng, đồng thời cầm lấy con dao bầu lao tới.

Bịch, bịch, bịch.

Diệp Mặc đá liền mấy cái, mấy tên xông lên lập tức toàn bộ bị đá ngã lăn quay, Diệp Mặc thậm chí đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích.

Mấy tên thanh niên bị Diệp Mặc đá ngã xuống đất sợ hãi nhìn Diệp Mặc một lúc lâu mới bò dậy, lùi dần xuống. Chúng biết đã gặp phải tên cứng đầu rồi.

- Thằng oắt, mày cẩn thận một chút cho bố, đắc tội với Đại Đường chúng tao mày cứ chờ xem.

Một gã thanh niên vừa lùi lại, vừa hung hãn nói, nhưng chưa nói hết câu, Diệp Mặc liền tung lên một cước, đá vào mặt tên đó.

Gã vừa nói bị Diệp Mặc đá thêm cho một cái lăn ra xa lau máu mũi rồi nhổ ra hai cái răng, lúc này gã mới sợ hãi xoay người bỏ chạy, không dám nói thêm câu hung hăng nào.

Lúc này, tay thanh niên hơi béo bị Diệp Mặc đá vào góc nhà cũng nơm nớp lo sợ bò dậy, lùi về phía sau bỏ đi.

- Cậu lại đây

Diệp Mặc bỗng nhiên nói xem tại TruyenFull.vn

Gã thanh niên run rẩy đi đến trước mặt Diệp Mặc:

- Anh, anh gọi em ạ!

Động tác vừa này của Diệp Mặc quá mức dọa người rồi, cậu này đến một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

- Cậu biết Thiết Giang không?

Diệp Mặc thuận miệng hỏi.

- Thiết Giang?

Cậu béo này lập tức biến sắc, nói:

- Em không biết, em đi đây.

Nói xong, cậu ta lảo đảo đi ra khỏi cửa quán mì.

Diệp Mặc cũng không ngăn cản cậu ta, nói không biết là được rồi làm gì phải sợ hãi như thế?

Lão Bồi chủ quán đã có phản ứng, nhìn Diệp Mặc có phần sùng bái rồi tiến lên phía trước nói:

- Cậu thanh niên, người cậu vừa đánh là Đại Đường đấy, cảnh sát cũng chưa làm gì được chúng, cậu mau đi đi. Nếu chẳng may chúng đến đây thì cậu không thoát thân được đâu.

Ông ấy nghĩ, cho dù là Diệp Mặc biết đánh nhưng đối mặt với đại đường thì đánh thế nào được.

Diệp Mặc thấy lão Bồi này có chút tốt bụng, cảm ơn một câu rồi đứng lên. Lúc đó công an mới xôn xao, lững thững đi tới. Ra khỏi quán mì, Diệp Mặc tính tìm một khách sạn ở đã, hắn đương nhiên không phải sợ trả thù mà là không muốn dính dáng đến cảnh sát HongKong.

Không nghe ngóng được tình hình của Thiết Giang, Diệp Mặc có chút thất vọng. Tuy nhiên mục đích chính hắn đến HongKong chính là tìm lại Ngân Tâm Thảo của mình, mục đích tiếp theo mới là giúp người khác chữa bệnh.

Cho nên hắn muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, tối đến đi mấy chỗ hộp đêm hỗn tạp để thăm dò tin tức.

Tìm một chỗ ở rồi, Diệp Mặc đi tắm. Khi trời đã chạng vạng tối hắn dự định sẽ đến chỗ ông chủ quán mì cá viên ăn một bát nữa, sau đó sẽ đi điều tra tin tức của Thiết Giang.

Nhưng khi Diệp Mặc đến chỗ bán mì cá viên hắn mới phát hiện ra quán đã đóng, hơn nữa trước cửa còn có mấy người vây quanh, trên đất đầy vết máu.

Diệp Mặc liền có một dự cảm không tốt, quả nhiên hắn nghe thấy có người nói:

- Chú Bồi cả đời ăn ở hiền lành, không ngờ chỉ vì nhắc nhở tay Đại Lục một chút mà bị chém, thật là oan uổng.

- Mấy người nói chú Bồi làm sao?

Diệp Mặc lập tức đến giữa đám đông hỏi.

Đám người đang bàn tán vừa nhìn thấy Diệp Mặc đã nháo nhác xoay người bỏ đi, chẳng có ai chịu nói với Diệp Mặc thêm một lời.

Diệp Mặc túm lấy một lão già hỏi:

- Ông nói một chút, lão Bồi bị làm sao?

Lão già nhìn Diệp Mặc đang túm lấy ông ta, mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, vội vàng nói:

- Tôi không biết, thả tôi ra.

- Hả, ông không biết à? Vậy thì tôi sẽ nói ông đi khắp nơi rêu rao những việc làm xấu của Đại Đường.

Diệp Mặc hung hãn nói.

Lão già này nghe những lời của Diệp Mặc sợ tới mức vội vã nói:

- Ngàn vạn lần đừng nói, lão Bối bị chúng chém chết rồi, chỉ vì chiều hôm nay lão để cho một tay thanh niên đại lục đã đắc tội với Đại Đường bỏ đi. Sau đó tên ấy bỏ đi rồi nhưng lão Bồi lại phải thế mạng.

Rất rõ ràng là lão già này vẫn chưa biết Diệp Mặc chính là cái tên tiểu tử Đại Lục mà lão Bồi đã để cho đi. Lão này chỉ biết Diệp Mặc là người Đại Lục.

Sắc mặt của Diệp Mặc liền trở nên u ám, trong lòng vô cùng tức giận. Chỉ vì khuyên mình một câu mà lão Bồi đã bị bọn người kia chém chết. Xem ra bản thân chưa tìm thấy Thiết Giang thì đã phải đến Đại Đường một chuyến rồi.

- Tên vô lại chém người đâu?

Diệp Mặc liền hỏi, Hong Kong bây giờ chắc không phải giết người mà không bị sao đấy chứ, huống hồ là giữa ban ngày ban mặt.

- Đã chạy thoát, hiện tại cảnh sát đang đuổi bắt, cụ thể thì tôi không biết rồi.

Lão già mau chóng trả lời, nhưng từ vẻ mặt của gã có thể nhìn ra, chuyện này nhất định sẽ chẳng có kết quả.

- Hỏi ông thêm một câu, người của Đại Đường thường tụ tập ở đâu?

Diệp Mặc trở lại bình tĩnh hỏi.

Lão già nhìn xung quanh, không có người nào đến giải nguy, gã càng ngày càng hoảng sợ, vội vàng nói:

- Địa bàn của chúng thường ở khu giải trí Địa Tâm của Tam Lí Phong. Tôi xin cậu, tha cho tôi đi.

Diệp Mặc bỏ tay, lão già liền nhanh chóng chạy đi, thậm chí quay đầu lại nhìn Diệp Mặc một cái cũng không dám.

"Khu giải trí Địa Tâm?" Diệp Mặc không ngờ bản thân vừa mới chọn Thiết Giang, đến Hong Kong lại đánh nhau với băng đảng xã hội đen. Nói câu thật lòng, căn bản hắn không muốn đánh nhau với băng đảng xã hội đen, không phải vì sợ chúng, mà là vì sợ phiền phức. Huống chi bọn xã hội đen làm gì căn bản không liên quan đến hắn thì làm gì hắn phải hết lần này đến lần khác gặp chúng.

Người bình thường gặp chuyện này sẽ lập tức cảm thấy áy náy, thôi tránh càng xa càng tốt, nhưng Diệp Mặc lại không như vậy, hắn không thể để lão Bồi vì chuyện của hắn mà chết, thậm chí là cái chết không minh bạch.

Có lẽ ở Đại Đường cũng có thể nghe ngóng được tình hình của Thiết Giang. Diệp Mặc gọi một chiếc xe taxi đi thẳng đến khu giải trí Địa Tâm. Nếu có thể, hắn cũng không ngại cho Đại Đường này tận diệt.

Hắn thích làm việc triệt để, không thích ướt át bẩn thỉu.