Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1630: Thả lưới bắt Phi Tuyết

Cho dù là đã biết Hắc Thạch Cân của Diệp Mặc lợi hại, thì Chân Băng Du cũng phải cảm thấy run rẩy cả người. Loại uy thế này, thì cho dù là Đại Ất Tiên cũng chẳng hơn được.

Cô tin tưởng, nếu hiện tại Diệp Mặc đánh lại với cái tên mập khi còn ở Giác Hồn Vực kia, thì tên mập Đại Ất Tiên kia căn bản là không thể chịu nổi quả cân này của Diệp Mặc.

Sau khi Diệp Mặc ném Hắc Thạch Cân tới thông đạo kia, thì hắn cũng không lùi mà tiến vào trong thông đạo đó. Hắc Thạch Cân khổng lồ giống như là tiên phong đi trước mở đường, tất cả vẫn thạch đều bị nó nghiền nát.

Những mảnh vụn của vẫn thạch liên tục vang lên khi chúng va vào "Đại đỉnh tám cực" của Diệp Mặc, thỉnh thoảng cũng có vài mảnh lọt qua mà va vào người Diệp Mặc, nhưng hắn cũng chẳng có chút cảm giác nào cả. Với tu vi luyện thể Tiên niết thể của hắn thì xác thực là chẳng cần để ý tới loại va chạm nhỏ này.

Ngay khi Diệp Mặc muốn xuyên qua dải thiên thạch này, thì lại nhìn thấy một tia sáng trắng thoáng cái bay qua giữa dải thiên thạch, tốc độ của nó nhanh hơn những vẫn thạch này không chỉ mấy lần. Chỉ trong chớp mắt đã bay ra khỏi dải thiên thạch, sau đó biến mất hoàn toàn.

Vì Diệp Mặc có Hắc Thạch Cân để mở đường, lại có "Đại đỉnh tám cực" bảo vệ, cho nên phi hành trong dải thiên thạch này cũng không có bao nhiêu nguy hiểm cả. Vì thế mà thần trí của hắn vẫn luôn chú ý tới tình huống xung quanh. Một tia sáng trắng thoáng qua kia tuy rằng chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng hắn vẫn có thể thấy được.

-    "Hư không phi tuyết"! 
Sau khi thấy tia sáng trắng kia, thì Diệp Mặc lập tức cảm giác rằng nó chính là "Hư không phi tuyết", vì nó không chỉ có hình dạng giống, hơn nữa khí tức cũng rất giống với "Hư không phi tuyết".

Nhìn thấy "Hư không phi tuyết", thì Diệp Mặc cũng không cao hứng trở lại, trái lại tâm tình của hắn còn trầm xuống một chút. Tốc độ của "Hư không phi tuyết" nhanh như vậy, so với Giác Hồn Tảo ngày trước thì không biết là nhanh hơn bao nhiều lần, vậy thì hắn bắt nó thế nào đây.

Trước đây tại Hải Giác, hắn bắt được nhiều Giác Hồn Tảo như vậy thì một phần cũng là vì Giác Hồn Tảo lúc đó quá nhiều, nên hắn cũng không cần phải lo lắng tìm không được Giác Hồn Tảo. Mà hiện tại thì "Hư không phi tuyết" kia lại quá ít, hơn nữa tốc độ còn nhanh khủng khiếp như vậy, thì cho dù là có nhìn thấy cũng chẳng biết phải làm sao. Căn bản là nhìn còn chưa rõ, vậy thì bắt như thế nào?

-    Cậu đã thấy "Hư không phi tuyết" rồi à? 
Sau khi Chân Băng Du nghe Diệp Mặc thốt lên, thì lập tức hỏi lại một câu. "Hư không phi tuyết" quan hệ trực tiếp tới cô, vì nếu không có "Hư không phi tuyết", thì cho dù một ngày kia cô tìm được "Hỗn độn thanh địch" hay là "Tịnh linh tâm liên" thì cũng khó có khả năng bình phục được, vì tiên linh căn của cô rất có thể sẽ bị niết hóa trước ngày đó.

Diệp Mặc trầm giọng: 
- Đúng thế, tôi thấy "Hư không phi tuyết" rồi, đáng tiếc chính là hiện nay tôi sợ rằng mình chưa đủ năng lực để bắt được loại vật này. Cô cũng không cần lo lắng, tôi cuối cùng cũng có thể nghĩ ra cách thôi mà.

Diệp Mặc thật ra cũng không hề lừa gạt Chân Băng Du, vì hắn tin rằng hắn có thể tìm ra được cách để bắt "Hư không phi tuyết", chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Ban đầu ở Hải Giác, thì hắn cũng phải mất khá nhiều thời gian để tìm cách bắt được Giác Hồn Tảo.

Trong lòng Chân Băng Du khẽ run lên, một lát sau mới chậm rãi nói: 
- Quên đi thôi...

Một lát sau tựa hồ cô lại nhớ ra cái gì đó rồi nói tiếp: 
- Nếu như có một ngày cậu gặp được sư phụ của tôi, thì nói cho người biết...

Diệp Mặc thấy Chân Băng Du giống như là đang an bài hậu sự, cho nên cũng không chen miệng vào. Hắn tin tưởng lời thánh thủ tiên cô nói, rằng tiên linh căn của Chân Băng Du hiện vẫn đang tiếp tục niết hóa cho tới ngày nó hoàn toàn tiêu niết. Cho nên lúc này nếu cô đã muốn an bài hậu sự, thì bản thân vẫn nên nghe là tốt hơn. Vạn nhất Chân Băng Du không thể sống sót được, thì ngày sau nếu mình có thể gặp được Dương Nhiễm, cũng có thể giúp cô nhắn nhủ lại đôi lời.

Chân Băng Du vẫn chưa nói xong, thì lại đổi giọng một lần nữa: 
- Hay là quên đi.

Diệp Mặc hiểu tâm tình của Chân Băng Du lúc này, cho nên hắn cũng không nói gì với cô cả, cũng không muốn giải thích gì hết.

Khi hai người còn đang trầm mặc, thì dải thiên thạch đã bay đi từ lâu không còn nữa. Lúc này Diệp Mặc thu hồi "Đại đỉnh tám cực" và Hắc Thạch Cân lại, sau đó đẩy nhanh tốc độ của "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt". Hắn muốn đi tìm ở một dải thiên thạch khác.

-    Diệp sư đệ. 
Một ngày sau, Chân Băng Du đột nhiên lên tiếng.

-    Sao thế?

-    Tôi có chút hiểu được vì sao mà Niệm Mân thích cậu rồi.

-    Cô không hiểu đâu? 
Diệp Mặc thản nhiên nói. Vì thực tế tới tận bây giờ thì hắn và Tần Niệm Mân cũng không có chút quan hệ nào cả, nói gì tới chuyện thích hay không thích. Loại chuyện này hắn cũng không cần phải giải thích với Chân Băng Du. Nhưng hắn lại cảm giác được Chân Băng Du nói nhiều hơn so với trước.

Từ sau khi được thánh thủ tiên cô xem bệnh, thì Chân Băng Du luôn có cảm giác rằng mình sẽ không thể nào bình phục được, cho nên chẳng thể tĩnh tâm mà tu luyện. Một khi cô không thể tu luyện được nữa, thì cô cũng sẽ suy nghĩ nhiều hơn. Nhiều khi cô còn muốn tìm Diệp Mặc để tâm sự, nhưng Diệp Mặc dù không tu luyện thì mỗi ngày đều có chuyện cần hắn làm. Không phải giúp người khác luyện đan, thì cũng là đi nghiên cứu trận pháp.

Mỗi lần Diệp Mặc rời khỏi đan lâu, thì cô đều có chút cảm giác kinh hoàng, dường như là mất đi cái gì đó vậy. Mà mỗi lần sau khi Diệp Mặc trở về, thì cô lại dần bình tĩnh trở lại.

Đôi khi cô cảm giác được chính mình sau khi không tu luyện công pháp bản môn nữa, thì đạo tâm của cô cũng mất đi một chút. Lúc này thì cô rất bàng hoàng sợ hãi, vì cho dù cô có tu luyện, thì cũng chỉ có thể tu luyện công pháp luyện thể mà Diệp Mặc cho cô.

Loại cảm giác này cô chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng cô cũng hiểu nguyên nhân mà mình bàng hoàng sợ hãi cũng chỉ là do không thể tu luyện mà thôi. Có đôi khi cô nghĩ, những thứ phàm tục của người tu tiên mà trước tới nay cô vẫn khinh thường, có phải là những tâm tư này hay không?

...

Lại nửa tháng nữa trôi qua, và Diệp Mặc cũng đã đi qua rất nhiều dải thiên thạch, nhưng không thề nhìn thấy bóng dáng của "Hư không phi tuyết".

Hôm nay, Diệp Mặc lại lần nữa dừng "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" lại, sau đó ngồi xuống mà nhắm mắt trầm tư, đồng thời thần thức cũng chậm rãi mở rộng ra.

Hắn biết "Hư không phi tuyết" và Giác Hồn Tảo khác nhau. Giác Hồn Tảo thì có số lượng rất nhiều, có thể liên tục đi bắt thử cho tới khi bắt được mới thôi. Nhưng "Hư không phi tuyết" thì lại không cho hắn cái cơ hội này, nói không chừng cái "Hư không phi tuyết" mà hắn thấy lúc trước chính là một miếng "Hư không phi tuyết" duy nhất trong hư không này cũng nên.

Chân Băng Du cảm giác được Diệp Mặc đang mở rộng thần thức của mình ra, thì cô hiểu được Diệp Mặc đang nghĩ gì. Trong lòng cô rất cảm kích, đồng thời cũng khẽ thở dài, nhưng không hề quấy rầy Diệp Mặc. Lúc này cô lại bắt đầu suy nghĩ những việc linh tinh mà từ trước đến nay cô chẳng bao giờ nghĩ tới.

Diệp Mặc cũng không có thời gian mà đi quản Chân Băng Du, mà dù có thì cũng không quản. Trước đây hắn đã sử dụng công pháp thần thức để có thể bắt được Giác Hồn Tảo ở Hải Giác. Mà ở trong hư không này nếu muốn bắt được "Hư không phi tuyết", thì cũng chỉ có thể trông chờ vào công pháp thần thức mà thôi.

Sau khi thần thức của Diệp Mặc mở rộng ra ngoài, thì hắn không ngừng sử dụng thần thức thiết cát, thần thức ngăn trở, thậm chí cả thần thức để thử tác động lên một ít vẫn thạch nho nhỏ xung quanh. Nhưng chẳng được ích lợi gì cả.

Thế nhưng Diệp Mặc cũng biết, vẫn thạch khác hoàn toàn với "Hư không phi tuyết", vì vẫn thạch là thứ hoàn toàn vô tri, không thể bị ảnh hưởng bởi thần thức, nhưng có lẽ sẽ có chút tác dụng với "Hư không phi tuyết".

"Tử nhãn thần hồn thiết cát" của hắn đã đạt tới tầng thứ năm rồi, có thể hình thành từng đạo thần thức hình lưỡi đao mà hắn có thể khống chế được trong thần thức vực.

Tốc độ của "Hư không phi tuyết" quá nhanh, cho nên nếu như thần trí của hắn không quét tới được "Hư không phi tuyết", thì cho dù có lập tức sử dụng thần thức chặn lại thì cũng không kịp được.

Với tu vi thần thức của hắn hiện tại, thì chỉ có biện pháp duy nhất là trước khi "Hư không phi tuyết" tới, thì hắn đã bố trí sẵn được thần thức "Vực" rồi. Một khi "Hư không phi tuyết" tới, thì sẽ lập tức bị thần thức "Vực" của hắn ngăn cản.

Nhưng thần thức "Vực" mặc dù có tác dụng rất lớn đối với kẻ địch, nhưng không biết sẽ có bao nhiêu tác dụng đối với "Hư không phi tuyết". Trọng yếu hơn chính là sẽ tiêu hao rất nhiều thần thức nếu như sử dụng liên tục trong thời gian dài, hậu quả sau đó càng khó mà nói trước được. Loại biện pháp này chỉ là há miệng chờ sung, tiêu hao quá nhiều thần thức, tác dụng thì lại chẳng biết là có hay không?

Diệp Mặc vẫn thử dùng thần thức của mình kiểm soát phạm vi xung quanh. Theo thần thức của hắn tiêu hao dần, thì hắn đã nhanh chóng có chút cảm giác ăn không tiêu. Sau khi nuốt một viên "Song thần đan" vào, thì hắn mới nhớ tới Cố Hà Chu ở Hải Giác. Lúc đó Cố Hà Chu đã dùng một pháp bảo hình chiếc lưới để bắt Giác Hồn Tảo. Cho nên hắn liền nghĩ có lẽ mình nên sử dụng lưới thần thức thay vì thần thức "Vực".

Lượng thần thức tiêu hao của lưới thần thức thì nhỏ hơn nhiều so với thần thức "Vực", hơn nữa lưới thần thức còn có thể nhắm vào một điểm, nên một khi phát hiện được "Hư không phi tuyết", thì lưới thần thức của hắn có thể thu lại trong nháy mắt, thậm chí là trói buộc chặt lấy "Hư không phi tuyết".

Từng ngày trôi qua, Chân Băng Du có thể cảm giác được rõ ràng sự uể oải của thần thức Diệp Mặc. Cô rất lo lắng khi Diệp Mặc thi triển thần thức liên tục với biên độ lớn như vậy, liệu hắn có thể đột ngột bị vỡ mất thức hải hay không?

Còn Diệp Mặc thì lại kinh hỉ phát hiện khi hắn liên tục thi triển thần thức như vậy, cho tới khi thần thức của hắn gần như tiêu hao hết, thì hắn lại sử dụng một viên "Song thần đan". Lúc đó thần trí của hắn sẽ được tu luyện tốt hơn bình thường gấp nhiều lần.

Ở trong hư không này không ngờ lại có thể tu luyện được thần thức! Mới vài ngày thôi, Diệp Mặc đã cảm giác được thần thức của mình vượt qua tu vi Đại Ất Tiên sơ kỳ rồi.

Theo sự tăng cường của thần thức, thì Diệp Mặc lại bắt đầu khuếch tán phạm vi thần thức của mình. Lúc này hắn đã lại thấy được trong phạm vi thần thức của hắn một tia sáng trắng giống như lần trước.

Diệp Mặc vừa quét thần thức tới tia sáng trắng kia, thì tia sáng trắng vẫn còn ở ngoài trăm dặm. Chờ tới khi Diệp Mặc kịp phản ứng, thì tia sáng trắng kia đã vọt vào bên trong lưới thần thức của hắn rồi. Sau khi tia sáng trắng kia lọt vào lưới thần thức của Diệp Mặc, thì lập tức run lên và phá tan lưới thần thức của hắn trong nháy mắt.

Trong lòng Diệp Mặc kích động vạn phần, liền nhanh chóng thu hồi lại "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt".

Sau khi tia sáng trắng kia phá tan lưới thần thức của Diệp Mặc, thì lại giảm tốc độ lại một chút. Chỉ chốc lát thời gian hòa hoãn này, thì Diệp Mặc đã lại lần nữa mở rộng lưới thần thức ra.

Tia sáng trắng kia vừa chậm lại đôi chút, thì Diệp Mặc đã thấy được rõ ràng nó chính là "Hư không phi tuyết" có hình dạng giống như là một đoá hoa tuyết vậy.

Diệp Mặc đã thấy "Hư không phi tuyết" qua bản vẽ trong ngọc giản mà thánh thủ tiên cô đã cho hắn.

Lần này "Hư không phi tuyết" cũng chỉ chậm lại nửa nhịp, thì đã lại lần nữa thoát ra khỏi lưới thần thức của Diệp Mặc rồi. Nhưng Diệp Mặc thì lại thở phào nhẹ nhõm, vì hắn biết miếng "Hư không phi tuyết" kia chắc chắn là không thể chạy thoát khỏi hắn rồi.

Quả nhiên sau khi "Hư không phi tuyết" lao ra khỏi lưới thần thức của Diệp Mặc một lần nữa, thì tốc độ lại chậm hơn một chút. Lúc này Diệp Mặc đã xông lên muốn dùng một tay bắt cho được miếng "Hư không phi tuyết" này.

Mà lúc này ở phía sau hắn lại có vô số vẫn thạch bay tới, trực tiếp nhắm vào thân thể của Diệp Mặc. Diệp Mặc cảm thấy cũng quá kỳ quái, vì vẫn thạc kia lao tới cũng quá đúng lúc rồi.

Nhưng hắn lại không thể nào tránh ra được, thậm chí còn không có thời gian để lấy pháp bảo ra nữa. Tuy rằng "Hư không phi tuyết" đã bị lưới thần thức của hắn ngăn cản hai lần, nhưng nếu chậm hơn một tý, thì "Hư không phi tuyết" sẽ phục hồi lại được tốc độ vốn có trong nháy mắt, lại một lần nữa khiến hắn mất dấu.